Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 38. Day 36


Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 38. Day 36

17/09/2021

Edit: Nhật Nhật

Hề Gia Vận: “Hả?”

Nhóc Nhai Tí: “O-O”

Nhóc Kỳ Lân: “? ? ?”

Nhóc Kỳ Lân choáng váng luôn.

Nói chính xác hơn là cả người Kỳ Lân đều ngốc luôn rồi.

Nhưng sau khi phản ứng lại được, đứa tốt tính như nhóc Kỳ Lân cũng không nhịn được tức giận.

Nó chưa từng gặp con Phượng Hoàng nào điêu toa như vậy.

[ Bé Phượng Hoàng nói dối, bé Phượng Hoàng cũng bỏ nhà trốn đi mà!]

[ Bé Phượng Hoàng đâu có tìm bé Kỳ Lân và bé Nhai Tí về nhà đâu! ! !]

Nhóc Kỳ Lân rất tức giận, thông báo nhắc nhở trạng thái hầu như đều là dấu chấm than, nó hất cánh nhóc Phượng Hoàng ra, tức giận nhào lên người đối phương, hận không thể cùng nhóc con kia uýnh một trận.

Nhóc Phượng Hoàng còn lâu mới đứng im chịu thiệt, nhóc Kỳ Lân nhào lên người nó, nó lập tức mổ đối phương một cái, hai đứa nhóc thần thú này rất nhanh đánh thành một đoàn, mà nhóc Nhai Tí đang co người thành một cục, hạ thấp độ tồn tại của mình thì cẩn cẩn thận thận nhích một cái, rồi lại nhích một cái, lùi xa khỏi khu vực nguy hiểm.

——Nó không muốn dính líu vào chuyện này tí nào hết!

Hề Gia Vận: “…”

Ban đầu cậu tính là dỗ nhóc Kỳ Lân đi ra trước, dù sao cả ba đứa nhỏ đều không thấy đâu, lấy hiểu biết của Hề Gia Vận đối với mấy nhóc con này, nhóc Nhai Tí rõ ràng là bị đứa khác tiện tay xách theo, còn về hai đứa kia, nhất định là đã bàn bạc trước với nhau rồi, Hề Gia Vận trước tiên muốn chia rẽ liên minh của hai đứa nó đã.

Kết quả đúng là dỗ được thú đi ra thật, còn một lúc ra cả ba con, nhưng cậu còn chưa kịp làm gì, nhóc Phượng Hoàng và nhóc Kỳ Lân đã lao vào uýnh nhau trước rồi.

Hề Gia Vận vội vàng nhấc hai đứa lên, măng cụt của chúng nó đều không chạm đất rồi mà vẫn không ngừng giãy giụa, đá về phía đứa kia, Hề Gia Vận đau đầu không thôi nói: “Không được đánh nhau.”

Nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng Hoàng giống như không nghe thấy, Hề Gia Vận không thể làm gì khác hơn là bổ sung thêm một câu: “Hai đứa còn đánh nhau nữa là chú giận đấy.”

Nghe cậu nói sẽ giận, hai đứa nhóc này lập tức không dám giả bộ điếc tạm thời nữa, chúng nó dừng động tác lại, sau đó nổi giận đùng đùng, trừng mắt lườm đối phương thêm một cái rồi đồng loạt hất mặt sang chỗ khác.

——Hứ! ! !

Hề Gia Vận: “…”

Cậu có hơi muốn cười, mà lúc này bật cười thì không hay cho lắm, chỉ đành cố nín lại, hỏi chúng nó: “Chuyện gì thế này?”

Nhóc Kỳ Lân cùng nhóc Phượng Hoàng đồng thời ngơ ngác ngước đầu lên, Hề Gia Vận thế mà có thể đọc hiểu ý tứ trong mắt chúng nó.

——Chú hỏi chuyện gì là chuyện gì nha? Chuyện bỏ nhà trốn đi hay là chuyện trò chơi?

Hề Gia Vận bình tĩnh nói: “Hai đứa giải thích từng cái một đi.”


Nhóc Kỳ Lân ngửa đầu nhìn trời ngắm mây, nhóc Phượng Hoàng cũng cúi đầu rỉa rỉa lông chim.

Hề Gia Vận lay hai đứa nó mấy cái, phát hiện hai đứa nhỏ này đang tính hàm hồ đánh trống lảng cho qua chuyện, “Ai nói trước đây?”

Nghĩ một chút, Hề Gia Vận cố ý dọa hai đứa nó một cái: “Đúng lúc bộ nhớ điện thoại của chú không đủ bộ nhớ, không đứa nào nói, chú sẽ gỡ bỏ trò chơi này đấy.”

Không được!

Nhóc Kỳ Lân vừa nghe thế đang cuống lên, cố gắng víu lấy tay Hề Gia Vận, nhóc Phượng Hoàng bên kia đảo mắt một vòng, nghía nhóc Kỳ Lân một cái.

[ Bé Phượng Hoàng cảm thấy bé Kỳ Lân có lời muốn nói!]

[ Bé Kỳ Lân không có! ! ! Bé Phượng Hoàng lại lừa người! ! !]

[ Bé Kỳ Lân cảm thấy bé Phượng Hoàng chính là một bạn nhỏ hư! ! ! ! !]

Hề Gia Vận: “…”

Thấy nhóc Kỳ Lân đang đứng trên bờ vực bùng nổ, Hề Gia Vận vội vàng dỗ nó: “Được được được, chú biết, là bạn Phượng Hoàng chỉ điểm sai.”

Nói xong, Hề Gia Vận lại chọc nhóc Phượng Hoàng một cái, dở khóc dở cười hỏi nó: “Con làm sao thế hả? Cứ thích bắt nạt Kỳ Lân thôi. Nếu đã vậy, thì con tới nói đi.”

Nhóc Phượng Hoàng cứng đờ cả người.

Nhóc Kỳ Lân thở phì phì hất mặt lên trời.

Đáng đời! Ai bảo hư!

Nhóc Phượng Hoàng đối mặt với nguy cơ khủng hoảng to lớn nhất trong cuộc đời làm chim của mình, không còn tâm trạng nào mà cùng nhóc Kỳ Lân cãi nhau nữa.

Nó ngẩng đầu nhìn Hề Gia Vận, muốn nói lại thôi, Hề Gia Vận bèn nhắc nó: “Bắt đầu nói từ chuyện trò chơi này đi. Còn nữa, ba đứa con vì sao lại bỏ nhà trốn đi, cái này cũng phải nói.”

Nhóc Phượng Hoàng: “…”

Nhóc Phượng Hoàng nghĩ vài giây, quyết đoán nằm lăn vật ra phía sau, bắt đầu giả chết.

A, không nói được, không thể nào nói được.

Nó chết rồi!

Hề Gia Vận lay lay nó, “Không được giả chết, đây là kỹ năng của bé Nhai Tí, con không có đâu.”

Nhưng mặc kệ Hề Gia Vận có lay như thế nào, đứa nhỏ Phượng Hoàng này cũng nhất quyết không chịu mở mắt ra, Hề Gia Vận bó tay bất lực, thở dài một cái, nhóc Kỳ Lân thấy thế, xoắn xuýt vài giây, cuối cùng mới quyết định.

[ Bé Kỳ Lân có lời muốn nói.]

[ Sơn Hải Cảnh thực sự có tồn tại, Vườn Trẻ cũng thực sự tồn tại, bé Kỳ Lân, bé Phượng Hoàng cả bé Nhai Tí cũng thế, đều thật sự tồn tại, còn chúc phúc cho nhân viên chăm sóc nữa.]

Hề Gia Vận ngơ ngác.

Thực sự tồn tại?

Chúc phúc?


Đối với chuyện chúc phúc này, ấn tượng sâu nhất của Hề Gia Vận chính là lần nọ, nhóc Kỳ Lân cũng nhóc Phượng Hoàng tranh nhau muốn cọ cậu, hơn nữa trong tài liệu thông tin cũng có nhắc đến chuyện chúc phúc.

Nghĩ như vậy, Hề Gia Vận ở lựa chọn thông tin ra.

[ Thần thú: Kỳ Lân. Thiên phú: May mắn. Điểm thiện cảm: 79

*Lưu ý: Đây là một bé Kỳ Lân rất nhút nhát, có lẽ bé sẽ mang đến vận may cho bạn đấy!]

Hề Gia Vận lại mở thông tin của nhóc Phượng Hoàng ra.

[ Thần thú: Phượng Hoàng. Thiên phú: Tâm tượng sự thành. Điểm thiện cảm: 59

*Lưu ý: Đây là một bé con kiêu ngạo, có lẽ bé sẽ giúp ước mơ của bạn biến thành sự thực.]

Trong lòng Hề Gia Vận đã có suy đoán, cậu một lần nữa mở thông tin của nhóc Nhai Tí ra.

[ Thần thú: Nhai Tí. Thiên phú: Thù dai. Điểm thiện cảm: 25

*Lưu ý: Đây là một bé thần thú không thích giao tiếp với xã hội, có lẽ bé sẽ giúp bạn báo thù.]

Khó trách vận may của cậu đột nhiên tốt hơn, thậm chí còn có lúc muốn gì được đó.

Đây căn bản không phải định luật bảo toàn vận may giống như Thôi Xán Xán nói, cậu trước sau gì vẫn là một người xui xẻo, là nhờ mấy đứa nhỏ này chúc phúc cho cậu ư! ?

Nhận thức được điều này khiến tâm trạng Hề Gia Vận vô cùng phức tạp.

Thấy cậu mãi mà không nói gì, nhóc Kỳ Lân lại hiểu nhầm.

Nhân viên chăm sóc đang sợ à?

Nhân viên chăm sóc ban nãy mới nói là bộ nhớ điện thoại không đủ dùng, muốn gỡ bỏ “Vườn Trẻ Thần Thú.”

Chú ấy không muốn mấy đứa nó nữa à?

Nhóc Kỳ Lân chỉ nghĩ một chút như vậy thôi đã thấy vô cùng khó chịu rồi, nó chậm rãi cúi đầu, khịt khịt mũi.

Nó rất thích nhân viên chăm sóc, thật sự rất thích.

Nhân viên chăm sóc thật là dịu dàng, lại còn kiên nhẫn nữa, chú ấy kéo nó ra từ vũng bùn, yêu quý nó, cho nó được ngắm sao, ngắm mặt trăng, nhìn thấy vẻ đẹp của thế gian này.

Nó không muốn bị bỏ rơi, một chút cũng không muốn.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, nước mắt nhóc Kỳ Lân loạch xoạch rớt xuống.

Mà nhóc Phượng Hoàng đang duỗi chân nằm giải chết bên kia cũng sốt ruột hí mắt, nhìn chằm chằm về phía Hề Gia Vận.

Chúng nó đều rất sợ.

Sợ nhân viên chăm sóc không cần chúng nó nữa.

[ Bé Kỳ Lân đang lén rơi nước mắt.]


[ Bé Phượng Hoàng đang len lén nhìn bạn.]

Hề Gia Vận: “?”

Cậu vừa lấy lại tinh thần, màn hình đã hiện lên hai thông báo nhắc nhở này, Hề Gia Vận ngẩn ra một chút, sau đó luống cuống tay chân an ủi nhóc Kỳ Lân: “Con đừng có khóc mà, con làm sao vậy?”

Hề Gia Vận nhìn về phía nhóc chim có hiềm nghi phạm tội, “Có phải con nhân lúc chú không để ý, lại lén lút bắt nạt bạn không?”

Nhóc Phượng Hoàng oan uổng hết sức, vội dùng sức lắc đầu, tỏ vẻ vô tội.

“Vậy con làm sao thế?” Hề Gia Vận chọc nhóc Kỳ Lân mấy cái, “Bé Kỳ Lân? Bé Kỳ Lân?”

Cậu gọi mấy tiếng tiền, nhóc Kỳ lân mới ngẩng đầu lên, nước mắt trên mặt vẫn lã chả rơi.

[ Bé Kỳ Lân không muốn bị nhân viên chăm sóc vứt bỏ đâu.]

[ Bé Kỳ Lân hứa sẽ ngoan mà, nhân viên chăm sóc đừng gỡ bỏ Vườn Trẻ đi.]

Hề Gia Vận kinh ngạc hỏi nó: “Chú nói không cần con nữa bao giờ?”

Nhóc Kỳ Lân tức khắc mở to hai mắt.

[ Nhân viên chăm sóc không sợ ạ QAQ]

Hề Gia Vận thực sự không cảm thấy sợ, chỉ thấy thật kỳ diệu mà thôi.

Nếu là lúc cậu vừa mới phát hiện ra chuyện bất thường, lập tức lên trò chơi để hỏi, có lẽ còn có thể cảm thấy khó mà chấp nhận, nhưng sau khi cậu phát hiện ra còn có chút thời gian để giảm xóc, lúc làm cơm trưa, cậu cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi.

Đơn giản thì sẽ có hai trường hợp xảy ra.

Một là do cậu nghĩ nhiều, hai là trò chơi thực sự có vấn đề.

Cái trước không cần để ý, cái sau thì ——

Còn có thể làm sao đây?

Cho dù trò chơi đúng là có vấn đề thật, nhưng mấy nhóc con này là một tay cậu chăm, điểm thiện cảm cũng là tự tay cậu từng chút kéo lên, Hề Gia Vận không thể nói gỡ bỏ là gỡ bỏ luôn được, hơn nữa không cần biết là Kỳ Lân, Phượng Hoàng hay là Nhai Tí, Hề Gia Vận ở chung lâu như vậy cũng đã có tình cảm với mấy đứa nhỏ này, cậu không nỡ, vậy chỉ có thể… Tiếp tục nuôi thôi.

Về phần suy nghĩ miên man của mấy đứa nhóc Kỳ Lân, Hề Gia Vận thật sự bất ngờ.

Cậu nghĩ một chút rồi hỏi nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng hoàng: “Cho nên, mấy đứa phát hiện ra chú cảm thấy không đúng, mới nhân lúc chú chuẩn bị tới, trốn ra ngoài, sợ chú đuổi mấy đứa đi, có đúng không?”

Hề Gia Vận đoán không sai là mấy.

Trò chơi lúc trước yêu cầu rất nhiều quyền hạn, bao gồm cả quyền truy cập vào camera, microphone, còn cả thông tin của mấy phần mềm khác nữa, cho nên lúc trò chơi vận hành, Hề Gia Vận có thể nhìn thấy mấy đứa nhóc Kỳ Lân, mà bọn nó cũng có thể nhìn thấy Hề Gia Vận, sau khi cậu đóng game lại rồi, mấy đứa Kỳ Lân vẫn có thể nhìn thấy cậu lên mạng, chơi mấy trò chơi khác.

Cho nên đương nhiên, lúc Hề Gia Vận tìm kiếm thông tin về “Vườn Trẻ Thần Thú”, bọn Kỳ Lân cũng biết được.

Đang yên đang lành, sao tự dưng nhân viên chăm sóc lại tìm kiếm cái này?

Nhất định là có chuyện rồi!

Nhóc Phượng Hoàng cùng nhóc Kỳ Lân rất hoảng loạn.

Chỉ cần chúng nó trốn đi trước, nhân viên chăm sóc sẽ không thể vứt bỏ bọn nó được!

Hề Gia Vận: “…”

Hề Gia Vận cố lắm mới nhịn được cười, lại hỏi hai đứa chúng nó: “Hai đứa các con đi thì đi, sao còn lôi cả bé Nhai Tí theo hả?”

Nhóc Nhai Tí phật hệ như vậy, chắc chắn không nghĩ nhiều như vậy, Hề Gia Vận cảm thấy nhóc con này sẽ không chủ động bỏ trốn đâu.


Nhóc Phượng Hoàng chột dạ chớp mắt lia lịa, nhóc Kỳ Lân sợ con chim hư này lại đổ điêu cho mình, lập tức vội vàng mách.

[ Là bé Phượng Hoàng làm đấy ạ!]

Nhóc Phượng Hoàng: “!”

Nó trợn mắt lườm nhóc Kỳ Lân.

Đồ mách lẻo! ! !

Nhóc Kỳ Lân cũng trừng lại.

Cứ mách đấy! ! !

Hề Gia Vận không biết phải làm sao, chỉ đành đưa một tay ra ngăn lại. “Không được đánh nhau, không được mắng bạn, càng không được lườm nguýt bạn, hai đứa không phải nói mình sẽ ngoan à?”

Nhóc Phượng Hoàng và nhóc Kỳ Lân nghe thế đành phải tạm ngừng chiến.

Hề Gia Vận lại hỏi nhóc Phượng Hoàng: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”

Nhóc Phượng Hoàng bị gọi tên, xấu hổ lâu ơi là lâu mới trả lời.

[ Bé Phượng Hoàng với bé Kỳ Lân không ở đây nữa, chỉ còn lại mỗi bé Nhai Tí, nhân viên chăm sóc sẽ chỉ ôm với thơm bé ý thôi, không thể thế được! ! !]

Hề Gia Vận: “…”

Cho nên con xách luôn người ta theo hả?

Hề Gia Vận thực sự không nhịn nổi nữa, cậu “Phụt” một tiếng, bật cười, đôi mắt cũng cong cong, vô cùng dễ nhìn.

“Các con thật là ——”

Hề Gia Vận thấy buồn cười, nhưng trong lòng lại có cảm giác ấm áp. Cậu thở dài, một lúc lâu sau mới nói: “Được rồi, các con đã giải thích rõ rồi, vậy chú cũng phải nói cho rõ ràng.”

Hề Gia Vận vươn tay, lau nước mắt còn chưa khô trên mặt nhóc Kỳ Lân: “Chú không sợ hãi, càng không phải không cần các con nữa.”

Hề Gia Vận lấy làm lạ hỏi: “Mà tại sao chú lại phải sợ? Các con đáng yêu như vậy, còn có thể chúc phúc cho chú, giúp chú từ một người đi đâu cũng gặp xui biến thành may mắn đầy người, còn trúng thưởng giải cá Koi của năm nữa chứ.”

“Các con có biết có bao nhiêu người ao ước được như chú không?”

Hề Gia Vận mím môi cười, ngữ điệu rất nhẹ nhàng. “Mới đầu chú còn tưởng là mình đổi vận rồi cơ, bây giờ mới biết, hóa ra là nhờ có các con, giờ chú cũng đang tự thấy ghen tị với chính mình đây, mấy bé thú ảo chú nuôi hóa ra lại có thật, hơn nữa các bé con này còn có thể tương tác với chú, còn chúc phúc cho chú được nữa chứ.”

Nhóc Kỳ Lân nín khóc luôn, nó ngây ra nhìn chằm chằm về phía Hề Gia Vận.

Ánh mắt nhóc Phượng Hoàng cũng lom lom nhìn lại đây.

“Các con đừng khóc, cũng đừng sợ.”

Hề Gia Vận vừa nói dứt câu, đã có thông báo thay đổi điểm thiện cảm.

[ Điểm thiện cảm của bé Kỳ Lân với bạn +10 (Điểm thiện cảm hiện có: 89)]

[ Điểm thiện cảm của bé Phượng Hoàng với bạn +10 (Điểm thiện cảm hiện có: 69)]

[ *Điểm thiện cảm của bạn và bé Kỳ Lân đã đạt đến mốc 80, mở khóa kỹ năng mới: Giao nhận hiện thực.]

[ Bạn có muốn kích hoạt kỹ năng giao nhận hiện thực không?]

_____________________

Tác giả có lời muốn nói: Gia Gia chọn gỡ bỏ, toàn văn hoàn. Hình như mọi người không thấy hồi hộp về kỹ năng mới này tí nào nhỉ, đoán trước được hết rồi, nhưng mà các thím cứ giả bộ kinh ngạc một chút giùm tui đi QwQ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.