Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 37. Day 35
17/09/2021
Edit: Nhật Nhật
…
Phó Giai làm phiền Phó Tư Diễn xong, lại quay sang quấn lấy Hề Gia Vận: “Gia Gia, em có đáng yêu không?”
Hề Gia Vận mỉm cười, “Đáng yêu.”
Thế nào thì thế, nhờ có Phó Giai ở giữa làm trò nên Hề Gia Vận thấy bớt lúng túng hơn không ít, huống hồ dáng vẻ của Phó Giai lại chính là kiểu tình cảm của anh em em rất tốt nữa. Cô chủ động ngồi dịch vào bên trong, sau đó vỗ vỗ bên cạnh, “Tới, Gia Gia, anh ngồi đây đi, chúng ta ngồi với nhau.”
Hề Gia Vận đáp một tiếng, hơi xấu hổ liếc qua Phó Tư Diễn, sau đó mới ngồi xuống.
Đóng cửa xe xong, tài xế lập tức nhấn ga khởi hành.
Đi gần một tiếng, cuối cùng cũng tới nơi.
Hề Gia Vận đã từng tới đây hai lần, đây là lần thứ ba, cậu hỏi Phó Giai: “Buổi trưa em muốn ăn gì?”
Phó Giai rất dễ thỏa mãn, “Chỉ cần anh nấu thì cái gì cũng được.”
Hề Gia Vận lại quay sang hỏi Phó Tư Diễn, “Anh thì sao?”
Phó Tư Diễn: “Cái gì cũng được.”
Phó Giai vừa nghe, lập tức không nể nang gì bóc phốt anh trai nhà mình: “Anh, không phải cái nào anh cũng được, phải là cái gì anh cũng không được mới đúng.”
Nhắc đến cái này cô lại nhớ đến nồi cháo hải sản tự tay mình nấu lần trước, Phó Giai không nhịn được thấy bất bình cho bản thân, “Gia Gia, lần trước em nấu cháo hải sản đó, anh cũng nếm thử rồi đúng không? Rõ ràng không khác với anh nấu lắm, thế mà anh hai em ăn có một miếng, xong là không thèm đụng vào nữa, khẩu vị của anh ấy khó chiều chết đi được.”
Hề Gia Vận nghĩ một chút, “Có thể là còn chưa đủ lửa, cho nên mùi vị mới hơi khác đi, chắc do anh không nếm được ra?”
Cậu mà còn không nếm ra thì Phó Giai lại càng không có cảm giác gì, dù sao cũng là đồ cô tự nấu, có thêm vài lớp filter. Nhưng có vài chuyện Phó Giai biết, cô hờ hững nói: “Nhưng mà nếu là đồ anh Gia Gia làm thì chắc chắn không thành vấn đề, anh của em cũng thích ăn lắm, lát anh lại nấu một nồi cháo cho anh ấy đi.”
Nấu cháo thì cũng được thôi, nhưng mà buổi trưa chỉ húp mỗi cháo không thì hình như quá đơn giản. Hề Gia Vận không chắc lắm, hỏi lại Phó Tư Diễn: “Vậy có được không?”
Phó Tư Diễn gật đầu: “Được.”
Thấy Hề Gia Vận vẫn còn do dự, Phó Tư Diễn rũ mắt hỏi cậu: “Làm sao vậy?”
Hề Gia Vận không kịp nghĩ đã đáp: “Giám đốc Phó, anh dễ nuôi thật đấy.”
Câu này hoàn toàn là do cậu lỡ mồm mới thốt ra. Dù sao người làm đến chức vị như Phó Tư Diễn, ăn, mặc, ở, đi lại, chắc chắn đều không quá tùy tiện, nhưng Phó Tư Diễn lại chỉ cần ăn cháo là được, Hề Gia Vận mới không nhịn được nghĩ ——
Vị giám đốc Phó này thật là dễ nuôi.
Cậu ở trong lòng thầm nghĩ như vậy, không cẩn thận lại nói ra mất.
Hề Gia Vật tức khắc bối rối.
Ngay cả Phó Tư Diễn cũng hơi ngẩn ra, đuôi lông mày hơi nhướng lên, giọng nói trầm ấm êm tai, “Đúng vậy, tôi rất dễ nuôi.”
Hề Gia Vận ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương. Dường như trong đôi mắt đen láy của người này cũng mang theo ý cười, như có như không, anh ta không hề cảm thấy Hề Gia Vận nói vậy là thất lễ.
“Xin lỗi, tôi chỉ là…” Hề Gia Vận cố gắng nghĩ xem nên giải thích như thế nào.
Phó Tư Diễn lại hỏi cậu: “Cậu có nhớ trước khi lên xe, tôi nói cái gì không?”
Hề Gia Vận “A” một tiếng, thử nhớ lại, “Anh nói ——”
Phó Tư Diễn ung dung thong thả lên tiếng: “Tôi nói, mỗi lần gặp được cậu, cậu đều nói xin lỗi.”
Hề Gia Vận: “…”
Nhớ rồi.
Lúc đó Hề Gia Vận còn thề thốt phủ nhận, nhưng giờ đang trực tiếp hiện trường vụ xin lỗi, cậu tức thì nghẹn lời, thẳng thắn áp dụng mưu kế – Chuồn là thượng sách, “Tôi vào phòng bếp xem trước.”
Hề Gia Vận nhanh chân chạy trối chết.
Phó Tư Diễn nhìn theo bóng lưng của cậu, khóe môi hơi cong lên, nét mặt rõ ràng là đang khá vui vẻ.
Ngốc nghếch như Phó Giai, lúc này cuối cùng cũng coi như đã phát hiện được bầu không khí bất thường giữa hai người, cô hỏi Phó Tư Diễn: “Anh, anh có phải là…”
Phó Giai nhất thời không nghĩ ra được từ gì để nói, nên không hỏi nữa, trái lại Phó Tư Diễn hơi nhướng mày.
Rõ ràng quá à?
Phó Tư Diễn bình thản hỏi Phó Giai: “Có phải là cái gì?”
“Em cứ có cảm giác anh đang…” Phó Giai dừng lại một chốc, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, “Đang trêu Gia Gia, đúng, anh nhất định là đang trêu Gia Gia! Anh bắt nạt anh ấy làm gì nha? Cứ thích trêu cho Gia Gia không biết nên làm thế nào, ngại đến mức vành tai cũng đỏ chót luôn.”
Phó Tư Diễn: “…”
Phó Tư Diễn cười nhạt một cái nói: “Mai mốt mà có ai bắt nạt em như vậy, thì nhớ dẫn người đó về nhà.”
Phó Giai: “? ? ?”
Phó Giai: “Không cần dẫn về nhà đâu, em chỉ cần một đấm là có thể đánh kẻ đó dính lên tường rồi, đảm bảo bóc ba ngày không ra.”
Nói xong, Phó Giai đứng lên, “Em xuống dưới bếp phụ Gia Gia.”
Chỉ là còn chưa đi được hai nước, điện thoại của Phó Giai đã vang lên. Cô lấy ra nhìn, là bạn thân đang du học ở nước ngoài của mình gọi về, Phó Giai chỉ dừng lại có mấy giây, đã nghe Phó Tư Diễn hờ hững nói: “Em nghe điện đi, anh xuống giúp cậu ấy.”
Phó Giai cũng không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý, “Vâng!”
Bạn thân học hành bận rộn, ngày nào cũng bị deadline dí cho sấp mặt, hai người đã lâu rồi không có thời gian buôn chuyện với nhau, Phó Giai cầm điện thoại chạy lên trên lầu, Phó Tư Diễn cởi áo khoác, đi vào nhà bếp.
Hề Gia Vận nghe thấy tiếng bước chân, không quay đầu lại, cậu cứ tưởng là Phó Giai tới, bèn nói: “Em có muốn xem anh làm thêm một lần nữa không? Lần trước giám đốc Phó không ăn có lẽ là do lúc nấu làm sai một bước nào đó.
Phó Tư Diễn vừa xắn ống tay áo lên, vừa trầm giọng đáp: “Được.”
Hề Gia Vận nghiêng đầu, giật mình nhìn sang.
Không phải Phó Giai, là Phó Tư Diễn.
Có lẽ đang ở trong nhà, đối phương đã cởi áo vest ngoài ra, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng. Ống tay áo xắn lên đến khuỷu, bàn tay khớp xương rõ ràng của người này đang cài lại khuy măng sét ở chỗ đó,
Nhận ra ánh mắt của Hề Gia Vận, Phó Tư Diễn nhíu mày nói: “Cậu làm, tôi xem?”
Hề Gia Vận: “… Tôi cứ tưởng là Phó Giai.”
Sắc mặt Phó Tư Diễn bình thản như thường, “Nó đi nghe điện thoại rồi, bảo tôi xuống giúp cậu một tay.”
Hề Gia Vận gật đầu.
Phó Tư Diễn lại nói: “Tên tôi là Phó Tư Diễn.”
Hề Gia Vận chớp chớp mắt, vô thức nói: “A, tên tôi là Hề Gia Vận.”
Hề Gia Vận: “…”
Cậu hận phản xạ có điều kiện của mình.
Hề Gia Vận lại lâm vào tình trạng xấu hổ, cậu còn đang ảo não không thôi thì nghe Phó Tư Diễn cười.
Không giống kiểu cười hời hợt như trước, lần này đối phương khẽ cười thành tiếng, rất trầm, “Tôi biết tên của cậu. Tôi còn biết Phó Giai hay gọi cậu là Gia Gia.”
Hề Gia Vận cố gắng làm giảm bớt sự lúng túng của mình, “Mọi người thường hay gọi tôi như vậy, Gia Gia hoặc là Tiểu Gia.”
Phó Tư Diễn hỏi cậu: “Ừ… Gia Gia à?”
Hai tiếng này từ trong miệng Phó Tư Diễn chậm rãi phát ra, không hiểu sao khiến tim Hề Gia Vận cũng run rẩy theo, nhưng cậu vẫn cố làm ra vẻ như không có chuyện gì cả, hỏi: “Làm sao vậy?”
Phó Tư Diễn rũ mắt nhìn cậu, “Cậu cũng không cần phải gọi tôi là giám đốc Phó.”
Hề Gia Vận mờ mịt ngẩng đầu lên.
Không gọi là giám đốc Phó, vậy gọi là gì?
Giám đốc Phó gọi cậu là Gia Gia giống Phó Giai, lẽ nào cậu cũng phải học theo Phó Giai gọi anh ta là anh trai à?
Hình như không đúng lắm.
Hề Gia Vận thấy khó hiểu, bèn hàm hồ nói: “Được, Phó, Phó ——”
Hề Gia Vận: “Ngài Phó?”
Phó Tư Diễn hơi nhướng mày, “Cậu…”
Ngài Phó so với giám đốc Phó cũng chẳng tốt hơn là bao.
Phó Tư Diễn đang muốn sửa lại nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì, anh ta đã mở miệng rồi lại đột ngột thay đổi chủ đề, không nói về vấn đề xưng hô này nữa.
“Nấu cháo đi.” Dừng lại một chút, ngữ điệu của anh ta thong thả hơn nói, “Tôi xem cậu làm.”
“… Ồ.”
Nói là nấu cháo, nhưng Hề Gia Vận vẫn làm thêm vài món nữa. Sau khi tất cả được dọn lên bàn, Phó Giai cũng buôn điện thoại xong, tung tăng chạy xuống nhà, cô lượn quanh bàn ăn một vòng, sau đó quyết đoán rút điện thoại ra “Tanh tách” chụp liền một lúc mấy bức ảnh, sau đó gửi vào trong nhóm chat.
Phó Giai: [Tèn ten ~ Bữa tiệc lớn của Gia Gia!]
Phó Giai: [ (Hình ảnh) (Hình ảnh) (Hình ảnh)]
Phó Giai: [ Chỉ cần ngửi mùi thôi là đã thấy ngon rồi OwO, mọi người có muốn em livestream trực tiếp mukbang cho xem không?]
Đạo diễn Cát: [ ? ]
Mạnh Sanh: [ ? ]
Tần Thanh: [ Có thể cấm cô nàng này phát biểu trong nhóm không? ? ?]
Rõ ràng là không thể, Phó Giai hơn hở nói: [ Tay nghề của Gia Gia thiệt là xuất sắc, thiệt là hạnh phúc quá đi.]
Sau đó cô còn tượng trưng mà bày tỏ lòng thương cảm của mình đối với mọi người, qua quýt nói: [ Hức hức hức, thương mọi người quá à, mọi người không được ăn rồi.]
Mạnh Sanh: [ Lúc em đang nói là đau lòng cho bọn này, thì có thể đừng cười lớn tiếng như vậy không?]
Phó Giai: [ ? Ối, em không cẩn thận mở video call hả? Sao chị lại biết em đang cười thế? ]
Đạo diễn Cát lật xem hết mấy bức ảnh một lượt, hầm hừ gõ chữ: [ Cô đắc ý cái gì? Cô cũng chỉ ăn được một lần này thôi.]
Ông ta vừa nói vậy, lập tức bị Phó Giai chặn họng: [ Sao lại chỉ có một lần là thế nào? Đạo diễn Cát chú quên rồi hở? Gia Gia chính là cá Koi may mắn của Cloud Pay đó!]
Phó Giai: [ Hôm đó phát sóng trực tiếp lễ trao giải, trong số phần thưởng không phải có một cái là quyền sử dụng biệt thự sao? OwO Cái biệt thự kia ở ngay gần nhà cháu nha, ăn xong lần này, cháu còn có thể đến nhà Gia Gia ăn chực thêm nhiều lần nữa, Gia Gia tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ không đuổi cháu đi đâu.]
Đạo diễn Cát: [ ? ]
Mạnh Sanh: [ Mạnh Sanh đã rời khỏi nhóm.]
Tần Thanh: [ Tần Thanh đã rời khỏi nhóm.]
Đạo diễn Cát: [ Đạo diễn Cát đã rời khỏi nhóm.]
Khoe khoang hết một lượt xong, Phó Giai vui vẻ bắt tay vào thăm dò cơ hội, cô hỏi Hề Gia Vận: “Gia Gia, ngôi biệt thự là phần thưởng của Cloud Pay kia ấy, anh tính bao giờ thì chuyển vào đó vậy?”
Cô cũng không biết biệt thự này thực tế là do cá nhân Phó Tư Diễn tự ý thêm vào, cho nên hỏi rất tự nhiên, mà Phó Tư Diễn nghe thấy cũng ngước mắt nhìn về phía Hề Gia Vận.
Hề Gia Vận: “Gần đây thì không có thời gian, chắc phải chờ Khổng tước quay xong đã.”
Phó Giai: “Được được, đến lúc đó em tới giúp anh dọn nhà!”
Hề Gia Vận không nhịn được cười: “Dọn nhà rất mệt, em có được không đó?”
Phó Giai hồn nhiên nói: “Em không được thì còn có anh hai em đây, mà nếu thực sự không được thì anh ấy vẫn còn năng lực là nhiều tiền nữa mà.”
Hề Gia Vận dở khóc dở cười ngẩng đầu lên, đúng lúc Phó Tư Diễn cũng đang nhìn cậu, không kịp chuẩn bị gì đã đối diện với ánh mắt của đối phương, Hề Gia Vận mím môi cười, Phó Tư Diễn lại nhàn nhạt nói: “Khi nào chuyển nhà, nhớ nói trước với tôi.”
Xem như là đồng ý với Phó Giai.
Hề Gia Vận chớp mắt một cái: “A, được.”
*
Ăn cơm xong, Phó Giai mời Hề Gia Vận ở lại nhà họ, vào phòng cho khách nghỉ trưa, nhưng Hề Gia Vận mượn cớ mình vẫn còn việc khác từ chối, Phó Tư Diễn bèn để tài xế lái xe đưa cậu về khách sạn.
Thực ra cũng không phải là mượn cớ, Hề Gia Vận đúng là có việc thật.
——Cậu muốn hỏi mấy đứa nhỏ thần thú, xem cái trò chơi này đến cùng là chuyện như thế nào.
Lúc về đến nơi đã là ba giờ chiều, Hề Gia Vận mở “Vườn Trẻ Thần Thú” ra.
Sáng sớm lúc cậu out game là ở bên rừng ngô đồng, giờ lên lại, giao diện vẫn đang dừng ở đây.
Nhưng không thấy nhóc Phượng Hoàng đâu.
Hề Gia Vận cẩn thận tìm kỹ một hồi, vẫn không thấy nó, cậu bèn chính giao diện về bên hồ nước, tính đi hỏi nhóc Kỳ Lân.
Nhưng đến bên hồ rồi, dù là sau tảng đá hay trong bụi cây thì đều không thấy tăm hơi của nhóc Kỳ Lân đâu, thậm chí nhóc con Nhai Tí hay trôi dập dềnh trên mặt hồ cũng biến mất.
Giao diên trò chơi trống rống, không có lấy một bóng thú nào.
Hề Gia Vận: “…”
Đây là sợ tội chạy trốn hả?
Cậu không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Nhưng Hề Gia Vận cũng không lo lắng lắm. Bởi vì nếu mấy đứa nhỏ bỏ nhà đi bụi hay là gặp nguy hiểm gì, trò chơi sẽ có thông báo nhắc nhở khẩn cấp, nhưng lần này, trong thanh thông báo chuyện gấp phát sinh không hề có tin tức gì, vậy chứng minh mấy đứa nhỏ vẫn ổn, có điều đang trốn tránh cậu thôi.
Hề Gia Vận đoán, có lẽ tụi nó cũng không trốn đâu xa, cùng lắm là nấp ở bên cạnh màn hình, âm thầm quan sát.
Hề Gia Vận quyết định đánh vào nội bộ, chia rẽ chiến tuyến của chúng nó.
Nhóc Kỳ Lân là đứa nghe lời nhất, bắt đầu từ nhóc con này đi.
Hề Gia Vận: “Bé Kỳ Lân, bé Kỳ Lân, con đâu rồi?”
Cậu chậm rãi nói: “Sao con lại bỏ nhà trốn đi vậy? Con giận gì à? Chú xin lỗi con có được không, con nhanh về đi, chú rất lo lắng cho con.”
Đúng như dự đoán, trên màn hình lập tức xuất hiện thông báo mới.
[ Bé Kỳ Lân không hề tức giận, cũng không bỏ nhà trốn đi!]
[ Bé Kỳ Lân chỉ là, chỉ là… QAQ]
Hề Gia Vận xác nhận suy nghĩ của mình là đúng xong, lại nói: “Con thật sự không muốn về sao? Trước không phải con muốn chú hát ru cho con ngủ à, giờ con trở về đi, chú hát cho con nghe nhé, có được không?”
Nhóc Kỳ Lân ở bên ngoài động lòng.
Nó từng chút từng chút nhích về phía màn hình, nhóc Phượng Hoàng phát hiện lập tức nhào tới kéo nó lại, không cho nó thò mặt ra, nhóc Phượng Hoàng cố gắng dùng ánh mắt truyền đạt thông tin cho nhóc Kỳ Lân.
——Nhân viên chăm sóc nhất định là đang lừa mi đó, giờ mà mi đi ra ngoài, người nọ sẽ không hát đâu, người nọ đang cực kỳ tức giận!
Nhóc Kỳ Lân hơi do dự một chút. Nó không sợ nhân viên chăm sóc tức giận, nó lo nhân viên chăm sóc sợ nó, càng sợ nhân viên chăm sóc sẽ bỏ rơi nó, không cần nó nữa.
Nhưng mà chỉ một giây ngắn ngủi như vậy, nhóc Kỳ Lân không nhúc nhích, nhóc Phượng Hoàng đang túm nó lại đột nhiên lao ra ngoài.
Trong miệng tha Nhai Tí, cánh túm lấy Kỳ Lân, vọt tới trước mặt Hề Gia Vận.
[ Bé Phượng Hoàng đã mang bé Kỳ Lân và Bé Nhai Tí trốn nhà bỏ đi về rồi đây!]
[ Bé Kỳ Lân bỏ nhà đi không phải là bé ngoan, nhân viên chăm sóc phải hát ru cho bé Phượng Hoàng ngoan ngoãn mới đúng!]
_____________________
Tác giả có lời muốn nói: Nếu bé Kỳ Lân có thể nói chuyện, chắc chắn bé sẽ mắng bé chim điêu kia.