Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 3. Day 2


Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 3. Day 2

26/07/2021

Edit: Nhật Nhật

Hề Gia Vận đóng phần giới thiệu lại, quay về màn hình trò chơi.

Bé thú con núp ở cạnh màn hình, nó được vẽ theo phong cách chibi, rất phù hợp với kiểu đồ họa đơn giản của game. Hề Gia Vận cẩn thận nhìn bé thú con một lúc, phát hiện bé con này có đầy đủ các đặc điểm của Kỳ Lân.

——Đầu rồng, thân nai, đuôi bò, móng ngựa.

Chỉ có điều nhóc Kỳ Lân này màu đen chứ không phải màu vàng.

Hề Gia Vận rất nhanh liên tưởng đến giới thiệu bối cảnh trò chơi về “Dị thú”, chúng có có ngoại hình khác hẳn với các thần thú, hoặc là sinh ra có khiếm khuyết, bởi vậy thường xuyên bị xua đuổi.

Căn cứ vào thiết lập của trò chơi, Hề Gia Vận đoán nhóc Kỳ Lân này xuất hiện ở vườn trẻ có lẽ là do liên quan đến màu sắc của nó.

Hề Gia Vận nhìn màn hình game, nhóc Kỳ Lân nho nhỏ đang ôm trái cây, nằm xuống ở ven hồ.

Cậu không nhịn được chọc chọc vài cái, nhóc Kỳ Lân kia lập tức ném trái cây đang ôm trong lòng đi, cảnh giác lùi về phía sau, cùng lúc đó, quanh người bé con xuất hiện rất nhiều lựa chọn tương tác, Hề Gia Vận đọc từng cái một.

[ Vuốt ve – Yêu cầu mở khóa: Độ thiện cảm 10.]

[ Tắm rửa – Yêu cầu mở khóa: Độ thiện cảm 50.]

[ ? ? – Yêu cầu mở khóa: Độ thiện cảm 80.]

Các hành động tương tác không có nhiều loại lắm, gần như tất cả hạng mục bây giờ vẫn còn đang là màu xám, không thể lựa chọn, bởi vì độ thiện cảm chưa đủ để mở khóa, hơn nữa cái đòi hỏi độ thiện cảm cao nhất kia còn không hiển thị rõ là cái gì.

[ Bé Kỳ Lân sợ hãi!]

[ Bé Kỳ Lân đói bụng lắm!]

Hề Gia Vân nhặt quả vừa bị nhóc con kia hoảng sợ ném đi lên, đặt đến trước mặt nó, ra hiệu cho nó ăn.

Nhóc Kỳ Lân lại vội vội vàng vàng lùi về phía sau, gần như cả nửa người đều biến mất khỏi màn hình.

Hề Gia Vận kiên nhẫn đợi thêm một lúc, thấy nhóc kia vẫn không có động tĩnh gì, bèn nhịn không được đẩy trái cây lại gần móng vuốt của nó, “Ăn đi.”

Nhóc Kỳ Lân hình như thật sự bị giật mình, trong nháy mắt bỏ lại trái cây, không chút do dự chạy ra khỏi màn hình, hình ảnh game lại trở nên trống rỗng.

Hề Gia Vận: “…”

Sổ sưu tập hình ảnh minh họa bé Kỳ Lân của Hề Gia Vận (0/0) – Thất bại.

Hề Gia Vận mang máng nhận ra trò chơi này không giống mấy game chăn nuôi phổ thông kia lắm.

Những game khác chỉ cần hấp dẫn mấy bé thú con đến là có thể bắt đầu tương tác rồi, nhưng trò chơi này yêu cầu có độ thiện cảm nhất định, cho dù là động vật nhỏ đến, cũng cần có độ thiện cảm từ thấp đến cao, quá trình tương tác mới có thể dần dần thân thiết hơn.


Giống như cậu bây giờ vậy, độ thiện cảm không đủ, ngay cả trái cây cậu cho, mấy bé thú con cũng không dám ăn, vô cùng cảnh giác.

Không thể không nói, thiết lập như vậy có thể khiến trò chơi trở nên thú vị hơn nhiều.

Nhóc Kỳ Lân bị dọa sợ chạy mất rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, Hề Gia Vận chuẩn bị đi ngủ. Nhưng mà trước khi ngủ, cậu ấn giữ vào biểu tượng trò chơi “Vườn Trẻ Thần Thú”, góc bên phải biểu tượng hiện lên gợi ý gỡ cài đặt, Hề Gia Vận do dự vài giây, cuối cùng vẫn không ấn xuống.

Thôi, cứ để đó chơi giết thời gian cũng được, chờ mấy hôm nữa thì xóa sau.

Hề Gia Vận để điện thoại xuống, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

“Vườn Trẻ Thần Thú” vẫn đang chạy.

Hồ nước, rừng cây, bụi cỏ được phác họa đơn giản chiếm trọn 4.7inch của màn hình điện thoại.

Mãi đến tận khi ở bên cạnh màn hình xuất hiện một cặp sừng bé xíu.

Bé thú con thận trọng thò đầu ra từng tí một.

Nó không cảm nhận được bất cứ nguy hiểm nào, mùi trái cây thơm ngọt khiến nó không thể cưỡng lại được nữa, bé Kỳ Lân lấy hết can đảm, từ từ đi vào bên trong màn hình.

Sau đó nó đột ngột nhào lên, tha trái cây quay đầu bỏ chạy.

Bé Kỳ Lân nhanh chóng co người lại thành hình tròn, chuẩn bị sẵn tư thế bảo vệ chính mình, hoảng hốt chờ một hồi lâu.

Không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này nó mới bình tĩnh lại.

Bé Kỳ Lân đã đói bụng lâu lắm rồi, chỉ ăn có một quả không đủ để nó no bụng, nhưng nó vẫn rất sợ hãi. Lần này nó không chọn mạo hiểm nữa mà duỗi duỗi móng, cố chạm đến chỗ một quả nữa ở đằng kia, sau đó tốn công tốn sức kéo trái cây về chỗ mình.

Nó đặt hai quả vừa lấy được ở cùng một chỗ.

Sau đó nhìn trái nhìn phải, nhìn quanh quất một lúc lâu, cuối cùng bé Kỳ Lân mới quyết định ăn một quả trước.

Mà nó cũng chỉ dám ăn một quả.

Trong lúc Hề Gia Vận không biết, màn hình điện thoại của cậu liên tục hiện lên ba thông báo.

[ Bé Kỳ Lân đang bí mật quan sát.]

[ Bé Kỳ Lân lén lút tha đi hai quả trái cây.]

[ Độ thiện cảm của bé Kỳ Lân với bạn +5.]

*

Sáng hôm sau.


Còn chưa đến chín giờ, Hề Gia Vận đã đến TTL Entertainment.

Cậu kéo khẩu trang xuống, ấn điện thoại gọi cho Thôi Xán Xán: “Em đến công ty rồi chị.”

Thôi Xán Xán: “Chị Trâu đang chờ cậu ở văn phòng đó.”

Hề Gia Vận: “Vâng, em biết rồi.”

Cậu vốn định bấm thang máy đi lên, nhưng kết quả đi đến cửa mới phát hiện thang máy không hoạt động, Hề Gia Vận đành phải leo cầu thang bộ, cũng may công ty của cậu được cải tạo lại từ khu chung cư, một tầng cũng không cao lắm.

Leo lên tới tầng ba, Thôi Xán Xán đã ở sẵn bên ngoài chờ cậu, cô vẫy vẫy tay với Hề Gia Vận, “Gia Gia, ở bên này.”

Hề Gia Vận đi tới, Thôi Xán Xán nhỏ giọng nói: “Giám đốc Cao hôm nay cũng tới công ty.”

Giám đốc Cao cũng chính là chủ tịch của TTL Entertainment, người này rất ít khi xuất hiện, nghe đâu bình thường rất bận rộn, còn bận cái gì thì ——

Thôi Xán Xán nói tiếp: “Ổng nói mới vừa đi thu tiền thuê nhà về xong, cho nên tới ngồi một chút.”

Đúng, chính là thu tiền thuê nhà.

Giám đốc công ty giải trí TLL, nghề chính là kinh doanh bao thuê nhà đất, nghề phụ là kinh doanh công ty giải trí. Khu chung cư công ty bọn họ đặt trụ sở cũng chính là bất động sản dưới tên của giám đốc Cao.

Nghe đâu, tổng lợi nhuận một tháng của công ty bọn họ không chỉ thấp hơn tiền giám đốc Cao cho thuê nhà một ngày mà còn khiến giám đốc Cao phải ném không ít tiền riêng của mình vào, cho nên trong công ty cũng đồn đãi, giám đốc Cao chuẩn bị bán sới.

Lúc trước Hề Gia Vận cũng không để ý lắm, nhưng từ đầu năm nay, trước là lễ tân bị cắt giảm, sau là mấy người đại diện cùng lúc xin nghỉ việc, số nghệ sĩ không nhiều trong công ty cũng lục tục đổi nghề, Hề Gia Vận có cảm giác mình sắp sửa phải thất nghiệp.

Cậu đi đến phòng làm việc của Trâu Linh.

“Chị Trâu.”

“Ừ, ngồi đi.”

Trâu Linh đóng sổ sách trên bàn lại, ngẩng đầu lên, Hề Gia Vận nhìn thấy trên bìa sách ghi:

“Từ điển bách khoa – 100 câu hỏi thi Công chức ngành Ngân Hàng”.

Hề Gia Vận: “…”

Cho nên, người đại diện của cậu cũng sắp nghỉ việc, không làm nữa à?

Để ý đến ánh mắt của cậu, Trâu Linh khẽ nói: “Mẹ tôi ép.”

Hề Gia Vận: “… Ồ.”


Cậu đi vào trong vài bước, thấy giám đốc Cao đang ngồi trên ghế sa lông, đối phương cười ha hả chào hỏi với Hề Gia Vận một câu: “Gia Gia, qua đây ngồi đi.”

Hề Gia Vận ngồi xuống, “Chào giám đốc Cao.”

Giám đốc Cao phất phất tay với cậu, “Sắp không còn là giám đốc Cao nữa rồi.”

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Hề Gia Vận rung lên điên cuồng.

Đúng như cậu dự đoán, Trâu Linh mở miệng nói: “Gia Gia, trước kia sợ cậu trong lòng có áp lực cho nên mới không nói với cậu, bộ phim “Phù Dung” kia không phải là cơ hội cuối cùng của cậu mà cũng là cơ hội cuối cùng của công ty. Nếu đã không lấy được vai diễn, thì cũng đành vậy, dù sao công ty làm ăn cũng không có lợi nhuận, giám đốc Cao dự định giải thể công ty.”

Hề Gia Vận: “…”

Quả nhiên, sợ cái gì là gặp ngay cái đó.

Giám đốc Cao buồn bực nói: “Tôi cũng không muốn đóng cửa công ty, chủ yếu là do tiền riêng của tôi không còn, không có tiền để chống đỡ thêm nữa.”

Lời này nếu để người khác nghe thấy thì chắc chắn không có ai tin, dù sao giám đốc Cao cũng được người ta gọi là “Cao nửa thành”, số giấy chứng nhận bất động sản trong tay ông ta có đựng vào mấy bao tải cũng không hết ấy chứ, nhưng Hề Gia Vận biết giám đốc Cao không nói dối.

Nguyên nhân không phải do bản thân đối phương mà do bà vợ nghiêm khắc ở nhà của ông ta thì đúng hơn. Tiền thuê nhà ông ta thu được nhiều hay ít đều phải giao nộp lên hết, mỗi tháng chỉ có thể dựa vào số tiền tiêu vặt ít ỏi được vợ phát cho, sống kham khổ qua ngày.

Hề Gia Vận không thể làm gì khác hơn là an ủi đối phương: “… Không sao đâu ạ.”

Trên Weibo luôn nói công ty TTL Entertainment của bọn họ là công ty nhỏ, chuyên ra vẻ nghèo túng, ai đời công ty lại đặt trụ sở trong khu chung cư, giám đốc đi làm bằng tàu điện ngầm, người đại diện thì không có giấy phép hành nghề, y như một gánh hát rong, nhưng thực ra công ty lại rất có tình người.

Hề Gia Vận rất thích bầu không khí trong công ty, cho nên mới không chút do dự ký hợp đồng tám năm với bọn họ.

Không nghĩ tới chỉ được có bốn năm.

Không phải trước đây Hề Gia Vận chưa từng nghĩ đến chuyện công ty sẽ có ngày đóng cửa, bởi vì công ty kinh doanh đúng là không tốt thật, nhưng khi ngày đó thực sự tới, cậu vẫn cảm thấy rất không nỡ.

Giám đốc Cao có lẽ thực sự thấy mình không tốt, than thở một câu: “Lãng phí thời gian mấy năm của cậu cũng không nâng cậu nổi tiếng được. Sau này công ty của chúng ta đóng cửa rồi, nếu cậu thực sự không tìm được việc làm thì có thể tới tìm tôi, tôi để việc cho cậu, chính là đi thu tiền thuê nhà, bao ở, chỉ là không biết cậu có chịu làm hay không thôi, chỗ tôi nhiều nhà lắm.”

Hề Gia Vận: “… Được ạ.”

Giám đốc Cao lại trò chuyện thêm với cậu một lúc, xong rồi mới để Hề Gia Vận đi. Cậu tìm được Thôi Xán Xán ở chỗ phòng nghỉ, chia sẻ tin buồn với cô: “Giám đốc Cao không làm nữa, chúng ta sắp thất nghiệp rồi.”

Thôi Xán Xán sững sờ, lập tức thầm thì nói nhỏ: “Chị biết sẽ có một ngày như thế này… Không được, không thể để mẹ chị phát hiện ra chuyện này, nếu không bà ấy lại bắt chị đi thi giáo viên.”

Hề Gia Vận ngồi xuống ghế sô pha, hai người bọn họ, mỗi người ngồi một đầu. Hề Gia Vận ấn bừa lên điện thoại di động, trong đầu toàn là chuyện sắp thất nghiệp, Huabei* [1] cũng không trả nổi, cậu bật màn hình điện thoại sáng lên, tắt lại bật, tắt lại bật, liên tục mấy lần, sau đó lơ đễnh nhìn thấy mấy thông báo hệ thống.

*Huabei một loại sản phẩm thẻ tín dụng ảo tạo điều kiện thanh toán tín dụng. Chú thích bên dưới.

[ Bé Kỳ Lân đang bí mật quan sát.]

[ Bé Kỳ Lân lén lút tha đi hai quả trái cây.]

[ Độ thiện cảm của bé Kỳ Lân với bạn +5 (Độ thiện cảm hiện có: 5).]

Trò chơi tối qua kia à?

Hề Gia Vận tiện tay mở “Vườn Trẻ Thần Thú” ra.

Cậu còn chưa kịp nhìn rõ, bé thú con đã vèo một phát chạy biến đi, có thể nói là hoảng hốt tháo chạy, ngay cả cái bóng cũng không thấy được, nhưng một quả trái cây bóng loáng từ trong ngực nó rơi ra, lăn lông lốc đến trong góc.

Trò chơi hiện thông báo nhắc nhở.


[ Bé Kỳ Lân bị bạn dọa sợ hết hồn!]

Hề Gia Vận: “…”

Đây là chuẩn bị lấy trộm quả, cuối cùng lại bị cậu login đúng lúc, bắt quả tang à?

Mấy trái này hái xuống vốn là để cho nó mà, Hề Gia Vận nghĩ một chút, trực tiếp nhặt hết chỗ quả đó lên, chất thành một đống ở sát màn hình, để bé Kỳ Lân nho nhỏ kia vươn tay ra là có thể lấy được, tránh cho nó lại bị cậu làm giật mình.

“Mấy quả này là hái cho con, không cần ăn vụng như vậy.”

“Cho con hết đó.”

Hề Gia Vận nói xong cũng nhận ra hành động cậu vừa làm hết sức là ngớ ngẩn, Thôi Xán Xán ở bên cạnh nghe thấy tiếng, tưởng là Hề Gia Vận nói chuyện với mình, bèn hỏi lại: “Gia Gia, cậu vừa nói gì cơ?”

“Không có gì.”

Hề Gia Vận cúi đầu nhìn điện thoại, bé Kỳ Lân kia quả nhiên vẫn không có động tĩnh gì.

Cậu cảm thấy bé Kỳ Lân này cũng quá nhát gan rồi, chắc chỉ có lúc cậu không login, nó mới dám lén lút chạy ra, ăn một ít trái cây.

Nghĩ thế, Hề Gia Vận chuẩn bị out ra.

[ Bé Kỳ Lân lén nhìn bạn lâu ơi là lâu.]

[ Bé Kỳ Lân đang nghiêm túc nghĩ xem liệu có phải bạn đang lừa bé hay không.]

Hề Gia Vận: “…”

Trò chơi này còn nhận dạng được giọng nói nữa à?

Hề Gia Vận kinh ngạc vô cùng, động tác thoát game cũng dừng lại, đúng lúc này, một cái móng vuốt từ bên cạnh màn hình chậm rãi thò ra. Màu đen, còn có đệm thịt nhỏ nhỏ màu cà phê, móng vuốt nhỏ rụt rè chạm vào một quả trái cây, nắm chặt, sau đó lại nhanh chóng rụt trở về.

Hề Gia Vận : “…”

Có hơi đáng yêu.

Không lâu sau, móng vuốt nhỏ kia lại thăm dò, thò ra thêm lần nữa, rồi rất nhanh kéo một quả trái cây về.

Hề Gia Vận cứ như vậy nhìn bé Kỳ Lân nho nhỏ kia nhặt trái cây. Y như kiến tha mồi, lấy từng quả từng quả một, về sau có lẽ là đã xác định mình được phép lấy trái cây, nó mới dịch vào phía trong màn hình một chút, thò ra nửa cái đầu.

Trò chơi lại gửi thông báo đến cho Hề Gia Vận.

[Bé Kỳ Lân bây giờ đang rất vui vẻ!]

[Độ thiện cảm của bé Kỳ Lân với bạn +5 (Độ thiện cảm hiện có: 10).]

[Kỹ năng tương tác mới với bé Kỳ Lân đã được mở khóa, nhanh tới thử một chút.]

[Thành tựu mới: Lần đầu mở khóa tương tác với bé Kỳ Lân. Nhận được phần thưởng: Lời chúc của bé Kỳ Lân.]

_______________________

[1] Huabei tên đầy đủ là Ant Huabei, là sản phẩm tín dụng tiêu dùng do Ant Financial (trước đây gọi là Alipay, là một công ty liên kết của Tập đoàn Alibaba) tung ra, sau khi mở ứng dụng sẽ nhận được hạn mức tiêu dùng từ 500 đến 50.000 tệ. Khi người sử dụng mua sắm, họ có thể ứng trước số tiền trong Ant Huabei và tận hưởng trải nghiệm mua sắm “tiêu dùng trước, trả tiền sau”.

(Tóm lại nó y như thẻ tín dụng nhưng mà là app trên điện thoại thôi.)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.