Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 27. Day 25


Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 27. Day 25

10/09/2021

Edit: Nhật Nhật (yuukute)

Editor có lời muốn nói: Ờ thì chương trước trước gì đó tôi quên không sửa lại tên cái khu bảo tồn thiên nhiên, tên nó là GreenLand chứ không phải Thế Giới nha mấy thím.

Trong mấy người bọn họ, Bạch Thanh Trì là người đầu tiên nhìn thấy Weibo kia.

Cậu ta vô thức ấn nút chia sẻ, muốn gửi vào nhóm chat cho mọi người biết, nhưng cuối cùng lại hơi do dự.

Cậu ta việc quái gì mà phải quan tâm đến Hề Gia Vận?

Đang nghĩ thế thì Hà Vũ gọi tới cho Bạch Thanh Trì.

Hà Vũ hỏi: “Cậu đang ở đâu rồi?”

Bạch Thanh Trì: “Sắp về đến nhà rồi ạ.”

Hà Vũ: “Cậu ở dưới nhà chờ anh, có một công việc anh thấy rất tốt, đã tìm người liên lạc rồi, giờ dẫn cậu đi gặp người phụ trách ở đó một lần.”

Giờ vẫn còn sớm, Bạch Thanh Trì bèn đồng ý, trước khi dập máy, cậu ta lại đột nhiên hỏi Hà Vũ: “Mấy ảnh chụp màn hình kia có phải anh gửi cho nick marketing không?”

Hà Vũ giật mình một chút, “Ảnh chụp màn hình nào?”

Bạch Thanh Trì: “Status của chị Mạnh Sanh ấy.”

Hà Vũ: “Cậu hỏi cái này làm gì? Quang hệ giữa hai người các cậu cũng có tốt đẹp gì đâu.”

Bạch Thanh Trì bị Hà Vũ làm cho nghẹn họng, cậu ta đúng là hơi khó chịu với Hề Gia Vận thật.

Có một vài người vừa xuất hiện đã lập tức trở thành tiêu điểm trong đám đông, cũng dễ dàng nhận được sự yêu thích của người khác, Bạch Thanh Trì thấy khó chịu với Hề Gia Vận, hoàn toàn là vì cảm thấy không công bằng.

Lúc còn đang tham gia “Pick Me”, không cần biết Bạch Thanh Trì có cố gắng như thế nào, Hề Gia Vận vẫn cứ đứng trên cậu ta một bậc, không cần biết Bạch Thanh Trì nỗ lực hòa nhập với mọi người ra sao, Hề Gia Vận vừa đến cái, tất cả mọi người đều vây quanh lấy cậu.

Bạch Thanh Trì muốn thắng Hề Gia Vận một lần.

Trước kia Bạch Thanh Trì cảm thấy mình cuối cùng cũng thắng được Hề Gia Vận, nhưng giờ cậu ta lại thấy, cho dù cậu ta có thắng, thì Hề Gia Vận cũng không thua.

Nhận ra sự thật này khiến Bạch Thanh Trì rất khó chịu, cậu ta sầm mặt nói với Hà Vũ: “Em và cậu ta là đối thủ cạnh tranh, quan hệ đương nhiên không tốt, nhưng cũng không cần thiết phải làm như vậy.”

Bạch Thanh Trì vẫn có cảm giác chuyện lần này là do Hà Vũ làm.

Mà thực tế thì cậu ta đoán cũng không sai.

Hà Vũ biết hôm nay đạo diễn Cát gọi mấy diễn viên chủ chốt trong đoàn cùng đi ăn một bữa cơm, trong lúc vô tình thì thấy được status trên tường của Mạnh Sanh. Hà Vũ đối với chuyện Bạch Thanh Trì không lấy được nhân vật Phượng Triều này vẫn luôn canh cánh trong lòng, dù sao lúc đó bọn họ thực sự đã bỏ ra rất nhiều công sức, giờ nghĩ lại vẫn thấy tức cái lồng ngực, Hà Vũ bèn gửi ảnh chụp màn hình cho nick marketing.

Vốn dĩ, những bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết như thế này đều có sẵn một lượng khán giả từ trước, nhưng chuyện chọn vai ra sao, kỹ năng diễn xuất của diễn viên thế nào, đều là những yếu tố ảnh hưởng đến sự mong đợi của fan đối với bộ phim này, Hà Vũ nghĩ Hề Gia Vận từ trước đến giờ không có tác phẩm nào, may mắn nhận được vai diễn này mà diễn không ra gì thì chẳng phải là toi công sao?

Anh ta chỉ giúp những độc giả kia chuẩn bị trước tâm lý mà thôi.

Hà Vũ khịt mũi khinh thường lời giải thích của Bạch Thanh Trì, “Cậu chỉ cần cố mà bảo vệ tốt tài nguyên của mình thôi là anh đã phải cảm tạ trời đất rồi. Anh lên xe đã, một lát nữa là đến.”

Nửa tiếng sau, Hà Vũ đón Bạch Thanh Trì đi.

Bạch Thanh Trì hỏi anh ta: “Công việc lần này là gì vậy?”

Hà Vũ: “Quay video tuyên truyền cho khu bảo tồn thiên nhiên GreenLand.

Bạch Thanh Trì: “?”

Hôm Hề Gia Vận chụp ảnh tạo hình, người phụ trách hiệp hội bảo tồn các loài chim có hỏi phương thức liên lạc của cậu ta, lúc đó Bạch Thanh Trì cũng có mặt, nghe thấy người kia nói muốn mời hợp tác quay video tuyên truyền cho khu bảo tồn GreenLand.

“Cậu ta đoạt nhân vật Phượng Triều của chúng ta, chúng ta cướp cơ hội quay video tuyên truyền của cậu ta thì đã làm sao?”

Để ý thấy ánh mắt của Bạch Thanh Trì, Hà Vũ thờ ơ nói: “Vốn cái loại video tuyên truyền này anh nhìn cũng không lọt mắt, nhưng sau đó hỏi thăm một chút, đạo diễn thực hiện lần này chính là đạo diễn nổi tiếng Vưu Tung, hơn nữa, video này bọn họ sẽ đưa đi tham gia dự thi, sau đó phát trên các kênh trung ương, dù gì cũng là quảng cáo công ích, rất có lợi cho việc tăng cao độ nhận diện bản thân.”

Sắc mặt Bạch Thanh Trì rất khó coi, “Nhưng người hiệp hội bảo tồn các loài chim mời là Hề Gia Vận.”

Hà Vũ nói: “Đó là bên hiệp hội, bên khu bảo tồn còn ra chưa quyết định kia mà.”


Dừng một chút, Hà Vũ lại nói với Bạch Thanh Trì: “Đừng có sầm mặt như thế, chỉ là đi gặp mặt trao đổi thử mà thôi, bản lĩnh của anh cậu vẫn chưa lớn đến mức có thể thò tay vào trong khu bảo tồn, để họ trực tiếp lựa chọn cậu, tính ra vẫn là cậu cạnh tranh bằng thực lực.”

Bạch Thanh Trì: “Không giống nhau!”

Hà Vũ phớt lờ cậu ta.

Trước khi tới, Hà Vũ đã liên hệ qua với người phụ trách của khu bảo tồn thiên nhiên GreenLand, vì thế vừa đến nơi đã có nhân viên công tác đứng đón sẵn ngoài cửa, sau đó dẫn hai người đi vào.

Khu bảo tồn thiên nhiên nằm cách xa khu nội thành, là một bãi sông cạn, hoàn cảnh rất tốt, từng con từng con chu lộ đang nhàn nhã săn mồi, thong dong bước đi hoặc là vỗ cánh bay lượn.

Hà Vũ cảm thán: “Đẹp quá.”

Người phụ trách chờ bọn họ ở đây từ trước, nghe thấy Hà Vũ nói , bèn quay đầu lại, kiêu ngạo nói: “Không đẹp sao được? Chu lộ không chỉ được được mệnh danh là Đá quý phương Đông mà còn là linh hồn của sinh thái vùng sông nước đấy.”

Hà Vũ mỉm cười, chủ động tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là người sáng nay đã liên hệ trước với ngài, Hà Vũ, cậu ấy là Bạch Thanh Trì, là nghệ sĩ của tôi.”

Người phụ trách nói: “Tôi nhớ rồi.”

Ông ta nhìn về phía Bạch Thanh Trì, cẩn thận quan sát một lượt, “Ừ, không tồi, hình tượng rất tốt.”

Bạch Thanh Trì đối với sắp xếp lần này của Hà Vũ rất không hài lòng, cho nên cũng có chút mất tập trung, Hà Vũ huých cậu ta mấy lần, Bạch Thanh Trì mới qua loa đáp: “Cám ơn.”

Người phụ trách quay đầu lại tiếp tục nhìn đám chu lộ, hứng thú nói: “Trước cậu nói đoàn kịch cậu đang quay, thì bên hiệp hội bảo tồn các loài chim lúc vận chuyển chu lộ thì gặp sự cố, kết quả bọn nó bay đến chỗ đoàn làm phim, còn phối hợp giúp các cậu chụp ảnh à?”

Hà Vũ: “Đúng vậy.”

Ỷ vào việc người phụ trách không hay đọc tin tức trên mạng, Hà Vũ đẩy Bạch Thanh Trì ra, “Cậu nghệ sĩ này của tôi rất được chu lộ yêu thích, hôm đó lúc cậu ấy chụp ảnh tạo hình, có không ít chu lộ đều bay vòng quanh cậu ấy đấy.”

Việc này người phụ trách đúng là có nghe phong thanh thấy mọi người nhắc đến, bèn hứng thú hỏi, “Chính là cậu ấy đấy à?”

Hà Vũ nói mà không thấy ngượng mồm: “Đúng, chính là cậu ấy.”

Vừa dứt lời, bên bãi sông bên kia có mấy con chu lộ giang cánh bay tới, quá là trùng hợp luôn, Hà Vũ vội đẩy Bạch Thanh Trì thêm cái nữa: “Ngài xem, không phải chúng nó đang đến kia à?”

Người phụ trách nhìn sang, “Đúng thật này.”

Bạch Thanh Trì không nói tiếng nào, mấy con Chu lộ kia bay tới càng lúc càng gần, không hiểu sao trong lòng cậu ta lại có một loại dự cảm không tốt.

Rất nhanh, dự cảm của Bạch Thanh Trì đã biến thành sự thật.

Trên mặt cậu ta chợt có cảm giác lành lạnh, có thứ gì đó rơi xuống, Bạch Thanh Trì đưa tay ra sờ thử.

—— Cứt chim.

Bạch Thanh Trì dại ra.

Nhưng rất nhanh cậu ta đã hoàn hồn lại. Bởi vì một giây sau, cục cứt chim thứ hai rồi thứ ba đã lần lượt rơi xuống, trên người Bạch Thanh Trì đâu đâu cũng có cứt chim, sau khi nhận ra cái của nợ đó là gì, đầu Bạch Thanh Trì nổ “Bùm” một cái, lông tóc trên người dựng ngược hết cả lên.

Hà Vũ so với cậu ta còn thảm hơn nhiều.

Lúc Chu lộ bay tới, Hà Vũ đang ngửa đầu lên nhìn chúng nó, miệng hơi há ra, còn chưa kịp phản ứng thì đã có cái gì đó tọt thẳng vào trong miệng, những người không kịp phản ứng cũng bị cứt chim rơi đầy đầu, Hà Vũ vô thức sờ thử một cái, xong rồi phát điên luôn, nhổ “Phì phì” mấy lượt, dạ dày cũng cuộn lên.

Có lẽ do anh ta phản ứng quá lớn, làm đám chu lộ hoảng sợ, loáng cái đã có con cúi đầu hung hăng mổ lên người anh ta một cái.

Lần này lại đúng lúc mổ vào lòng bàn tay của Hà Vũ.

Hà Vũ gào lên một tiếng thảm thiết, lại càng dọa đến lũ chim, vốn ban đầu chỉ có mấy con bay lại đây, lần này thì nguyên cả bầy chu lộ còn ở đằng xa cũng bay tới.

Vô số chu lộ giang rộng cánh, “Phành phạch” ùa đến, Hà Vũ sợ đến độ co giò bỏ chạy, vừa chạy vừa khua tay, “Đi đi! Mau tránh ra!”

Đang tiếc là có quá nhiều chim, đám chu lộ này hoàn toàn không sợ anh ta, Hà Vũ càng khua tay múa chân thì đám chu lộ mổ càng dữ, cứt chim từ trên trời rơi xuống cũng càng lúc càng nhiều.

Hà Vũ tức đến độ muốn vặt lông hết cái lũ này, “Cút đi, cút đi!”

Bạch Thanh Trì cũng muốn điên luôn, “Kinh quá, ọe ——! ! ! !”

Người phụ trách đứng bên cạnh xem mà ngây cả người, nhưng vừa hồi thần, ông đã lập tức hét lớn: “Đừng làm chúng nó bị thương, chu lộ là động vật cần bảo hộ bậc một đấy, là chú chim trong tù đấy! ! !”

Ba người bọn họ đứng cách nhau rất gần, nhưng dường như đám chu lộ lại chỉ nhắm vào Hà Vũ và Bạch Thanh Trì, người phụ trách khu bảo tồn thì đến nửa bãi cứt chim cũng không dính, ông ta đứng ở phía sau, chỉ hận không thể cách hai người này xa thêm một chút.

Mặt Hà Vũ tái xanh. Nhưng như người phụ trách nói, đám chu lộ này rất quý giá, anh ta chọc vào không nổi, nhìn quanh bốn phía, cái khu bảo tồn này cũng không có chỗ nào để né được cứt chim cả, chỉ có xe bọn họ đang đỗ ở đằng kia thôi, nghĩ thế anh ta bèn hô to với Bạch Thanh Trì: “Lên xe, Bạch Thanh Trì, chúng ta nhanh lên xe!”


Bạch Thanh Trì co giò bỏ chạy.

Video tuyên truyền với không tuyên truyền cái gì, lúc này anh ta không còn tâm trí đâu mà để ý đến nữa, Hà Vũ và Bạch Thanh Trì lao lên xe, “Sập” một tiếng, đóng chặt cửa xe lại.

Hòa bình trở lại với thế giới.

Bạch Thanh Trì cà Hà Vũ thẫn thờ nhìn cứt chim dính trên người mình.

——Ọeeeee! ! !

Không lâu sau, trên Weibo xuất hiện một tin tức mới.

[Tui có người bạn làm trong khu bảo tồn thiên nhiên, nghe đây vừa nãy @Bạch Thanh Trì và người đại diện của cậu ta đến, hình như là muốn thương lượng chuyện quay video tuyên truyền gì đó, kết quả là hình như chu lộ rất ghét Bạch Thanh Trì thì phải, cậu ta bị chúng nó tặng một người đầy cứt chim luôn… (Hình ảnh)]

Tấm hình có hơi nhiễu, nhưng vẫn miễn cưỡng nhận ra được người trong ảnh là Bạch Thanh Trì, hơn nữa trông cậu ta còn vô cùng chật vật nữa.

Bình luận bên dưới cười như phát điên.

[ Mị xin hân hạnh được cười trước ha ha ha ha ha ha ha.]

[Tuy người ta rất thảm, nhưng tôi vẫn không thể nhịn được ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Đậu, Bạch Thanh Trì chạy ra ảnh chồng đằng sau luôn kìa, muốn hỏi bóng ma trong lòng Bạch Thanh Trì lớn cỡ tầm nào.]

[Cùng một đoàn làm phim nhưng không cùng mệnh. Lúc ở cùng Hề Gia Vận, mấy em chu lộ này mặc cho người ta chụp ảnh, đến lượt Bạch Thanh Trì thì không khác gì máy bay chiến đấu chuyên rải bom phân, ha ha ha ha.]

Nói tóm lại là không khác gì xử phạt công khai.

Còn về phần video tuyên truyền? Đương nhiên là xịt rồi.

Từ ngày hôm nay, Bạch Thanh Trì và Hà Vũ sợ chim đến già.

*

Về đến nhà, có kết nối mạng Hề Gia Vận mới thấy bài Weibo hoài nghi về khả năng diễn xuất của mình.

Còn là do Triệu Tình gửi cho.

Chỗ tốt của việc có người đại diện chính là cái gì cũng không cần cậu lo lắng, vấn đề cùng cách giải quyết có thể nhận được cùng một lúc.

Triệu Tình: [Cậu xem Weibo chưa? (Chia sẻ)]

Triệu Tình: [Chị tìm đạo diễn Tống của đoàn làm phim “Phù Dung” nói chuyện, hỏi ông ấy xem có thể phát trailer cá nhân của cậu trước hay không, ông ấy nói không thành vấn đề, bên bọn họ giờ đang cắt nối biên tập lại, lát nữa sẽ đăng lên, cậu nhớ chia sẻ lại nhé.]

Hề Gia Vận nhắn lại: [Vâng ạ.]

Chuyện trên weibo mọi người nói gì, thực ra Hề Gia Vận không để tâm lắm, cho nên cậu cũng không buồn mở đường link mà Triệu Tình gửi cho mình ra xem. Chơi mấy ván anipop* xong, Hề Gia Vận mới nhớ đến chuyện tối qua mình out game chạy trốn, trực giác mách bảo login lúc này không an toàn chút nào, cậu bèn tiếp tục trốn tránh đánh thêm mấy ván đấu địa chủ, xong mới mở “Vườn Trẻ Thần Thú ra”.

*Giống giống game candy crush ấy.

Giao diện vừa load xong, Hề Gia Vận đã sợ hết hồn.

Trên mặt hồ xanh xanh, bé con Nhai Tí nhắm mắt, trôi lềnh bềnh, thỉnh thoảng lại trồi lên ngụp xuống theo từng con sóng nhỏ.

Hề Gia Vận: “? ? ?”

Cậu vội vã xách bé con này lên bờ.

“Con có sao không?” Hề Gia Vận hỏi nó.

Đứa nhỏ Nhai Tí này có lẽ thực sự rất tự kỷ, không thích nói chuyện với người khác, Hề Gia Vận nhấc nó lên khỏi hồ, nó cũng chỉ coi như thay đổi địa điểm nhắm mắt giả chết mà thôi.

Hề Gia Vận không thể làm gì khác hơn là mở phần thông tin ra, kiểm tra tình trạng sức khỏe lúc này của nó.

[Thần thú: Nhai Tí. Độ đói: 40/100.]


Có hơi đói bụng này.

Nhưng nhóc con này bình thường ăn cái gì?

Hề Gia Vận không chắc lắm, hái một ít trái cây, đặt bên người nó.

Nhóc Nhai Tí thờ ơ không chút động tĩnh.

Hề Gia Vận nghĩ một chút, liệu nó có giống nhóc Phượng Hoàng, phải “Thật là thơm” thì mới ăn không. Nghĩ thế cậu bèn chọc nhóc con Nhai Tí đang cuộn người thành một cục kia mấy cái, “Con ăn thử một miếng đi, ăn ngon lắm đó.”

Nhóc Nhai Tí vẫn không có phản ứng gì.

Hề Gia Vận nỗ lực khuyên nhủ: “Thật sự là ăn ngon lắm.”

Nhóc Nhai Tí vẫn không thèm nhúc nhích.

Hề Gia Vận: “…”

Hoàn toàn không thể giao tiếp được.

Cậu có hơi sầu não.

Đúng lúc này, bé con Kỳ Lân chui ra, nhưng ngạc nhiên là nó không phi thẳng về phía Hề Gia Vận mà lại đứng cách đó không xa.

Hề Gia Vận buồn cười hỏi nó: “Sao con không tới đây thế?”

Nhóc Kỳ Lân cảnh giác nhìn chằm chằm vào Nhai Tí, lắc lắc đầu.

Hề Gia Vận cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang bận tự kỷ một mình kia, kỳ quái hỏi: “Con không tới, là vì sợ nó à?”

Hai mắt nhóc Kỳ Lân mở tròn xoe, thẳng thắn gật đầu.

Hề Gia Vận: “?”

Xảy ra chuyện gì rồi?

Tối hôm qua cậu chạy một mạch, giờ mới nhớ, lúc đó vốn là nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng Hoàng tranh nhau cọ cậu, cố gắng đưa chúc phúc của mình cho cậu, kết quả trước khi cậu tắt game, bé con Nhai Tí này lại vô tình cà trúng tay cậu, đập rớt chúc phúc của cả hai đứa nhóc Kỳ Lân và Phượng Hoàng kia.

Đứa nhỏ này tự kỷ như vậy, dường như chỉ biết mỗi kỹ năng giả chết thôi, không có hung hãn, cho nên theo như Hề Gia Vận nghĩ, sau khi cậu đi, nhóc con này chắc chắn sẽ bị bắt nạt, nhất là đứa nhóc Phượng Hoàng kia. Nhưng mà hình như tình huống bây giờ không đúng lắm thì phải?

Sao giờ lại biến thành Kỳ Lân nhỏ đề phòng nhóc con này nhỉ? Nó đã làm gì à?

Với lại bé con Phượng Hoàng kia đi đâu rồi?

Nghĩ tới đây, Hề Gia Vận đổi giao diện game sang bên rừng ngô đồng.

Trong nháy mắt vừa chuyển màn hình qua, cậu chỉ thấy có cái gì vọt một phát nhanh chóng bay đi, “Ào” một cái đã xông ra khỏi màn hình, trong rừng ngô đồng ngoài mấy cái lá rụng thì không còn cái gì nữa.

Hề Gia Vận: “?”

Đứa nhỏ Phượng Hoàng này hôm nay không bình thường.

Hề Gia Vận hỏi nó: “Con làm sao vậy?”

Nhóc Phượng Hoàng trốn ngoài màn hình, không có tí phản ứng nào.

Hề Gia Vận: “?”

Chuyện gì đây?

Tự kỷ là thiết lập riêng của nhóc Nhai Tí kia cơ mà, sao giờ nhóc Phượng Hoàng nhà cậu cũng tự kỷ theo rồi?

Chẳng lẽ cái này cũng có thể lây từ thú sang thú hả!?

Hề Gia Vận chuyển đổi bản đồ, đi sang bên rừng ngô đồng, nhóc Kỳ Lân thấy Nhai Tí không có mặt, bèn lập tức vung chân nhỏ, chạy “Bịch bịch” tới, cuối cùng cũng có cơ hội thân mật với Hề Gia Vận rồi, nó lập tức nằm oạch xuống, móng vuốt ôm lấy tay Hề Gia Vận cọ đến cọ đi, sau đó lộ ra cái bụng mềm mại.

Hề Gia Vận cảm thấy bé con Kỳ Lân như vậy đáng yêu chết được, bèn tiện tay xoa xoa nó, sau đó cậu đột ngột dừng động tác, trực giác mách bảo có chuyện không hay.

Y như rằng, một giây sau, nhóc Phượng Hoàng vừa rồi còn đang trốn người đã tức phì khói xông ra.

Có hơi lúng túng.

Lúc này Hề Gia Vận đang ở rừng ngô đồng của nhóc Phượng Hoàng, mà tay cậu thì lại đang đặt trên đầu nhóc Kỳ Lân, nhóc Phượng Hoàng đột nhiên phi đến trừng mắt nhìn Hề Gia Vận, cứ như vậy cậu bị bắt quả tang tại trận luôn.

Hề Gia Vận: “…”

Phải đổi chỗ khác để tương tác mới được.

Cậu còn đang nghĩ nên dỗ nhóc con này thế nào, thì vừa mới nhìn một cái đã lập tức ngây ra.

Cho dù đồ họa trong trò chơi rất đơn giản, nhưng tạo hình của nhóc Phượng Hoàng trước giờ luôn được chăm chút vô cùng xinh đẹp, cơ thể tao nhã, lông vũ mềm mại, càng đừng nói đến cái đuôi dài, lấp lánh rực rỡ, vô cùng diễm lệ kia, thế mà lúc này, nhóc Phượng Hoàng vừa xông vào màn hình, cái đuôi dài kéo theo phía sau dường như đã không còn ánh sáng rực rỡ như ban đầu nữa, trái lại còn bị trọc mất một ít lông.


Hề Gia Vận: “?”

Hề Gia Vận: “Con bị sao vậy?”

Nhóc Phượng Hoàng trốn ở bên ngoài, dòm thấy nhân viên chăm sóc đang sờ nhóc Kỳ Lân đáng ghét kia thì lập tức lao vọt ra, hoàn toàn quên mất lý do tại sao mình phải trốn, Hề Gia Vận vừa hỏi một cái, nó lập tức nhớ ra, cả người cứng còng, vội vã muốn bay đi trốn.

Hề Gia Vận ngăn nó lại: “Đừng chạy.”

Cậu nhanh tay nhanh mắt đè lại nhóc con này, không cho nó trốn ra ngoài, sau đó cẩn thận quan sát Phượng Hoàng nhỏ nhà mình từ trên xuống dưới, nó đúng là bị rụng lông thật.

Hề Gia Vận: “?”

Này là bị bệnh à?

Nhưng bị bệnh sẽ được tính vào chuyện khẩn cấp, sao trò chơi lại không có thông báo gì nhỉ?

Hề Gia Vận sốt hết cả ruột, cậu gặng hỏi nhóc Phượng Hoàng một lần: “Lông vũ của con đâu rồi?”

Nhóc Phượng Hoàng giả bộ như không có chuyện gì, nghếch đầu nhìn trời, rất không hợp tác, Hề Gia Vận lại liên tưởng đến dáng vẻ cảnh giác vừa nãy của nhóc Kỳ Lân đối với Nhai Tí nhỏ kia, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội quay lại hỏi bé con Kỳ Lân: “Phượng Hoàng như vậy có phải là vì bé con Nhai Tí kia không?”

Hề Gia Vận nhớ lại phần thông tin giới thiệu, thiên phú của nhóc Nhai Tí chính là thù dai.

Mà nói đến Nhai Tí thì còn có một câu thành ngữ nữa.

——Có thù tất báo.

Hôm qua bé con này nhảy nhót liên hồi ở trên người nhóc Nhai Tí kia, chắc khó tránh khỏi chuyện bị ghi thù nhỉ?

Nhóc Kỳ Lân sợ hãi không thôi mà gật gật đầu, suy đoán của mình được chứng thực, cậu lại nhìn về phía thanh tùy chọn, lúc này mới phát hiện, ở phần thông báo khẩn cấp có một cái dấu chấm than nho nhỏ.

Cho nên thật sự là có thông báo khẩn cấp thật, nhưng lại bị nhóc con Phượng Hoàng vừa sĩ diện lại vừa điệu đà này cố ý chặn lại à?

Hề Gia Vận đột nhiên có hơi buồn cười.

Cậu mở thông báo sự kiện ra.

[Chuyện khẩn cấp: Thông báo về bé Nhai Tí thù dai: Nhân viên chăm sóc được bé Nhai Tí cọ lên tặng chúc phúc, bé Phượng Hoàng vô cùng tức giận, bé cảm thấy mình cần phải xây dựng uy tín cho bản thân ở Vườn Trẻ, nhưng vì một nguyên do bí hiểm nào đó mà sau khi bé Phượng Hoàng cắn đuôi của bé Nhai Tí xong, đuôi của chính mình cũng trụi, ba ngày sau mới có thể khôi phục lại bình thường.]

Hề Gia Vận: “…”

Tuy là bé con này rất thảm ——

Nhưng Hề Gia Vận vẫn không nhịn được nhìn nó cười.

Nụ cười này của cậu, quả thực rất đáng đánh, bé Phượng Hoàng thiếu chút nữa là tức đến phun lửa.

Đuôi nó trụi rồi!

Đuôi nó trụi rồi thế mà nhân viên chăm sóc vẫn còn cười được!

Nó bây giờ không có đẹp như mấy con chu lộ đáng ghét kia, nhân viên chăm sóc lại còn cười, người này nhất định sẽ muốn đi sờ chim khác, thú khác nữa đúng không! !

Con vịt đáng ghét!

Nó nhất định sẽ không để yên vụ này đâu!

Chờ đuôi của nó mọc lại, chờ đuôi của nó mọc ——

Nghĩ tới nghĩ lui, nhóc Phượng Hoàng đau lòng ghê gớm khóc rống lên.

Lông của nó!

Lông đuôi xinh đẹp để hấp dẫn nhân viên chăm sóc của nó!

Nó bị trụi đuôi rồi! ! !

Hức hức hức hức hức hức hức.

Phản ứng của nhóc Phượng Hoàng đều được báo lại chi tiết trên màn hình.

[Bé Phượng Hoàng đau lòng muốn chết!]

[Bảng xếp hạng thú đang ghét nhất trong lòng bé Phượng Hoàng đã thay đổi: Số một là Nhai Tí đáng ghét, số hai là Kỳ Lân đáng ghét, số ba là chu lộ đáng ghét.]

[Bé Phượng Hoàng đã khóc suốt ba giây rồi, nhân viên chăm sóc mà còn không nhanh đi dỗ bé, bé sẽ bỏ nhà đi bụi nữa cho coi!]

Hề Gia Vận: “? ? ?”

___________________

Tác giả có lời muốn nói: Ba giây bộ lâu lắm à? Thôi được rồi, con trụi lông, con nói cái gì thì chính là cái đó, ba giây là rất lâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.