Đọc truyện Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi – Chương 55
Trước mặt người ngoài, Trình Tiêu rất nể mặt Cố Nam Đình. Cô chủ động tuyên chiến với Diệp Ngữ Nặc, mục đích là không để Cố Nam Đình mất điểm. Trong mắt cô, người phụ nữ đầy âm mưu xảo quyệt như Diệp Ngữ Nặc hoàn toàn không xứng để anh đích thân ra tay.
Nhưng khi chỉ còn hai người, sắc mặt Trình Tiêu không những không dịu lại, mà còn trực tiếp nhắm vào Cố Nam Đình, “Nếu em đoán không lầm thì năm đó anh cố ý đánh rớt Diệp Ngữ Nặc là vì Tiêu Ngữ Hành phải không? Có phải vì cô em gái thân yêu mà anh có thể trở thành kẻ thù với bất kỳ ai?”
Cố Nam Đình bị cô hỏi trúng rồi! Là anh trai, thực sự anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng nếu người hỏi không phải là Trình Tiêu, anh sẽ trả lời không chút do dự: Đúng! Thế nhưng, sắc mặt Trình Tiêu đang lạnh dần đã nhắc nhở anh, câu trả lời “đúng” nhất định sẽ khiến cô càng thêm khó chịu. Nhưng nếu phải nói những lời ngược với trái tim, đặc biệt là với cô, Cố Nam Đình không thể nói được.
Sự do dự và chần chừ của anh xem như ngầm thừa nhận.
Ánh mắt Trình Tiêu dần lạnh lẽo, cô hỏi, nói chính xác là chất vấn: “Lúc anh bảo vệ cô gái khác, anh đặt em ở chỗ nào?”
Cố Nam Đình ý thức được chuyện này nghiêm trọng hơn anh nghĩ, anh phải giải thích rõ, “Hành Hành không phải là cô gái khác, nó là em gái anh, mọi sự bảo vệ của anh dành cho nó đều không ảnh hưởng đến chuyện anh yêu em.”
“Em gái anh.” Trình Tiêu cười lạnh, “Có phải em chưa từng nói với anh: công ty có lời đồn đãi rằng Cố phu nhân tương lai có lẽ chính là nhị tiểu thư của Cố gia?”
Sắc mặt Cố Nam Đình lạnh hẳn.
Ánh mắt Trình Tiêu giao với ánh mắt thâm trầm của anh trong không trung, cô hỏi từng chữ: “Không phải là ăn không nói có, mà có lửa mới có khói, đúng không?”
Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng ánh mắt kiên định của cô khiến Cố Nam Đình cảm thấy toàn bộ tâm tư anh che giấu bao năm nay trong tích tắc bị nhìn thấu cả. Thực ra Trình Tiêu từng bày tỏ, đối với quá khứ của anh, cô sẽ không hỏi đến. Cho dù Cố Nam Đình từng thích Tiêu Ngữ Hành thì cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Ai mà chẳng có quá khứ! Đáng sợ là bạn cố ý che giấu quá khứ này, sau đó bị cô phát hiện ra trong một bầu không khí khó chịu thế này. Thế nhưng, hiện giờ không phải là thời điểm tốt để thẳng thắn với nhau. Hoặc là, cô cơ bản đã có đáp án, mà còn không phải là biết được từ chính miệng bạn nói ra. Như thế thì mọi lời giải thích và thẳng thắn của bạn đều trở thành biện bạch và viện cớ.
Trình Tiêu quả thực đã hiểu. Trong sân bay đông đúc nhộn nhịp, huyên náo tiếng người, trái tim cô torng tích tắc lại tĩnh mịch không một âm thanh. Lồng ngực bỗng có cảm giác bị ức hiếp khiến cô suýt không kiềm chế được mà giơ tay cho anh một cái tát. Ngay cả Cố Nam Đình cũng nghĩ cô sẽ tát anh một cái để xả cơn hận, vì từ ánh mắt cô đến cả con người cô đều trở nên rất lạnh lẽo, và giận dữ.
Nhưng cuối cùng, Trình Tiêu chỉ nói: “Có một số tâm sự che giấu trong lòng lâu rồi, bản thân cũng không tìm ra. Cố Nam Đình, đi tìm tâm sự của anh về đi, rồi hãy nói đến chúng ta.”
Cô tỏ ra rất bình tĩnh, ngay cả giọng nói cũng không thay đổi, nhưng Cố Nam Đình nhận ra cô vì Tiêu Ngữ Hành mà đã có suy nghĩ không cần anh nữa.
Cô đang nghi ngờ anh vẫn còn tình cảm nam nữ với Tiêu Ngữ Hành?
“Trình Trình!” Cố Nam Đình trong tích tắc cảm thấy giận dữ, ngay cả anh cũng không rõ đang giận ai, anh tiến lên nắm tay Trình Tiêu, “Em bảo anh đi tìm cái gì?! Trước kia dù xảy ra chuyện gì, tâm tư của anh dành cho em mà em còn nghi ngờ sao? Em lạnh lùng thông minh, chắc là phải nhận ra anh yêu em thế nào, muốn ở bên em thế nào chứ.”
Trình Tiêu không cho anh cơ hội nói tiếp, dùng sáu chữ cắt đứt anh: “Em cũng có thể nhìn nhầm.” Cô giằng tay ra, nói: “ngoài ra, mãi mãi đừng nói đến chữ tin tưởng với em, niềm tin của em dành cho anh được tạo nên từ sự thành thật và tôn trọng mà anh dành cho em. Không có nền tảng đó thì dù anh tốt với em thế nào, thì cũng là cho đường vào thuốc độc, không thể thay đổi sự thực nó là thuốc độc được.” Cô nói xong đi lướt qua anh.
Cố Nam Đình nhìn cô đi xa, đầu không ngoảnh lại, nhất thời không biết phải giải thích và níu kéo thế nào.
Cố Nam Đình từ sân bay ra đã đến thẳng ký túc xá của Trình Tiêu. Anh nghĩ rằng với tính cách của cô sẽ không về chỗ Hạ Chí, càng không về Trình gia. Vậy mà Trình Tiêu lại về nhà họ Trình thật. Cô đoan chắc Cố Nam Đình sẽ không tìm đến. Kết quả…
Cố Nam Đình xác nhận cô không ở ký túc nên lại theo đến tận nhà họ Trình. Khi đó Trình Hậu Thần đang đọc tạp chí ở phòng khách, khi chị Lý dẫn Cố Nam Đình vào, ông ngước lên nhìn đồng hồ, giọng có vẻ không vui, “Muộn thế này rồi, cậu đến làm gì?”
Cố Nam Đình nói thật: “Cháu khiến Trình Trình không vui nên đến xin lỗi cô ấy.”
Trình Hậu Thần đương nhiên đã nhận ra sự khác lạ của Trình Tiêu, nhưng ông xót con gái bay quá vất vả nên không hỏi gì, ăn tối xong để mặc cô lên lầu nghỉ ngơi. Bây giờ Cố Nam Đình công khai đến để nói rằng anh chọc giận Trình Tiêu, Trình Hậu Thần tất nhiên sẽ không dễ chịu với anh rồi.
Tạp chí trên tay lập tức ném vào người Cố Nam Đình, Trình Hậu Thần chất vất anh bằng giọng nghiêm khắc, “Cậu thích nó như thế đó hả? Mới ở bên nhau chưa lâu đã bắt đầu ức hiếp nó rồi? Nếu như kết hôn thì cậu lên trời luôn à?”
Cố Nam Đình chỉ có thể nhận lỗi, “Bác trai, là cháu không đúng…”
Trình Hậu Thần cắt ngang không chút khách sáo, “Đừng gọi tôi là bác trai!”
Cố Nam Đình lại lần nữa chịu đựng, anh chuyển sang gọi: “Trình tổng, cháu…”
“Cậu thế nào? Không phải cố ý chứ gì? Nếu cậu cố ý, cậu tưởng tôi sẽ để cậu đứng đây à?” Trình Hậu Thần đứng lên, ngạo nghễ khuyên răn: “Đối xử tốt với nó thì đừng nói miệng, tôi chờ cậu hành động để chứng minh, cậu lại làm thế này! Cố Nam Đình, có phải cậu nghĩ rằng tôi không dựa vào tình cha con mà chia rẽ hai đứa chính là tôi chấp nhận cậu?”
Cố Nam Đình không thể nào giải thích nhiều hơn với ông, càng không thể phản bác, anh đứng ở phòng khách, rửa tai lắng nghe sự giáo huấn của bố vợ tương lai: “Bác hiểu lầm rồi ạ, cháu không có ý đó.”
Trình Hậu Thần thấy anh gục đầu ủ rủ thì đoan chắc anh đuối lý, càng tức giận hơn, “Đừng tưởng Trình Trình thích cậu thì tôi sẽ không thể làm gì với cậu! Nó là con gái cưng của tôi, vì hạnh phúc của nó mà tôi có thể thỏa hiệp, nhưng với điều kiện là cậu phải khiến tôi tin tưởng cậu có thể chăm sóc tốt cho nó. Nhưng hễ cậu có một chút không dụng tâm với nó, Cố Nam Đình, tôi sẽ không ngại đắc tội với con gái mà khiến cậu không được toại nguyện đâu.”
“Bác trai… Trình tổng, đối với Trình Trình, cháu chỉ sợ chưa đủ yêu cô ấy.” Cố Nam Đình lại tỏ rõ thái độ với Trình Hậu Thần, “Cháu yêu cô ấy không phải một sớm một chiều, cháu mong có thể cùng cô ấy sống cả cuộc đời này. Có lẽ cháu cũng có chỗ không làm được, nhưng xin bác nhất định đừng nghi ngờ những nỗ lực và thành ý của cháu. Cháu quen Trình Trình…” Cố Nam Đình suýt buột miệng nói “mười một năm”, anh khựng lại rồi tiếp tục, “Sắp bốn năm, cô ấy là cô gái thế nào, cháu đã đủ hiểu rồi, sự thẳng thắn và chân thật của cô ấy khiến cháu càng yêu cô ấy hơn. Bác là cha của Trình Trình có thể không yên lòng về cháu, nhưng cháu xin bác đừng cướp đoạt cơ hội để cháu chấp nhận thử thách, để cháu chứng minh cháu đối với Trình Trình không hề có nửa phần giả dối, không dụng tâm. Bao lâu cũng được, cháu chấp nhận chờ.”
“Cậu chấp nhận nhưng tôi không muốn!” Trình Hậu Thần rõ ràng không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng lại tức giận hơn cả người trong cuộc, ông cao giọng, “Thanh xuân của con gái tôi, một câu chấp nhận đợi của cậu là có thể tùy tiện lãng phí hay sao? Sống cả đời này, ai lúc yêu mà không nghĩ như vậy thì kẻ đó là đồ khốn! Nhưng bao nhiêu ví dụ đã chứng minh, cuộc đời con người là chuyện khó biết nhất. Sự dụng tâm của cậu với Trình Trình hiện giờ không bằng một phần mười của tôi đối với bác gái cậu năm đó, chúng tôi có thể tiếp tục sống với nhau cả đời hay không còn chưa chắc chắn, nhóc con như cậu dám nói với tôi bao lâu cũng được? Đúng là không biết trời cao đất dày.”
Cố Nam Đình cảm thấy tâm trạng của nhạc phụ tương lai rất tệ, có lẽ là vì mâu thuẫn giữa anh và Trình Tiêu khiến ông cụ nhớ đến hôn nhân của mình. Anh ý thức được cuộc trò chuyện này cứ tiếp tục thì sẽ chỉ càng tồi tệ, nhưng anh không muốn bỏ về như vậy, anh không mong muốn Trình Tiêu không vui kéo dài hết đêm nay, đến ngày mai, anh gồng mình nói: “Trình tổng, cháu…”
Trình Tiêu lúc này xuất hiện đúng lúc, cô mặc áo ngủ đi từ trên lầu xuống, mái tóc dài rối bời, tức tối nói: “Hai người cãi cọ cái gì, không cho ai ngủ à?” Cô nhìn Cố Nam Đình, trong ánh mắt có ý trách móc, “Muộn thế này còn đuổi theo đến đây làm gì? Hôm nay trong chuyến bay em cãi nhau với giáo viên, tâm trạng không tốt, không muốn gặp anh cũng không được à?”
Lúc nhìn Trình Hậu Thần, giọng cô dịu lại, “Bố giận gì anh ấy chứ, mấy giờ rồi còn chưa đi nghỉ, nếu mẹ con ở nhà, bố dám ngủ muộn thế này thì không cho bố vào phòng luôn ấy chứ.” Sau đó cô đẩy bố, “Mau đi ngủ đi, thức đêm chóng già, Phi Phi của bố trẻ trung xinh đẹp như thế, bố biến thành ông lão thì mẹ sẽ càng không thích bố đâu.”
Trình Hậu Thần chưa mắng Cố Nam Đình đủ nhưng lại rất nể mặt con gái, ông hừ một tiếng với anh rồi quay lưng về phòng.
Nghe tiếng đóng cửa phòng, Trình Tiêu quay lưng đi lên lầu.
Cố Nam Đình ê chề đứng sững trong phòng khách, có phần không biết phải đi đâu về đâu.
Trình Tiêu thấy anh không lên theo cô thì quay lại, “Đứng đó làm gì, suốt đêm à?”
Cố Nam Đình mới hiểu ra bạn gái đại nhân mời anh vào khuê phòng của cô.
Có một cảm giác hạnh phúc trong họa có phúc.
Trên giường lớn có tấm chăn chưa gấp, thể hiện trước đó đúng là cô đang nghỉ ngơi. Cố Nam Đình nói vẻ hối lỗi: “Anh đoán chắc em sẽ không nhận điện thoại của anh nên mới không báo mà tới đây.”
Trình Tiêu cũng không phủ nhận, cô khoanh chân ngồi trên giường, khen anh: “Giác quan thứ sáu của anh còn nhạy hơn phụ nữ, đoán cái là trúng.”
Cố Nam Đình không mời mà đến đã bị Trình Hậu Thần mắng cho tối tăm mặt mũi, thực sự không muốn bị bạn gái đại nhân đuổi đi nữa, anh ngồi xuống giải thích, “Anh là đàn ông, không muốn so đo với một người phụ nữ. Nhưng con người Diệp Ngữ Nặc làm gì cũng lén lút lặng lẽ. Cô ta hận Hành Hành, cho rằng Hành Hành tước đoạt tình mẫu tủ mà đáng lẽ cô ta phải có. Cô ta đến xin việc ở Trung Nam, tiếp cận anh, đều là vì muốn trả thù Hành Hành. Cô ta gả cho Phùng Tấn Đình, có mấy phần mục đích, mấy phần là tình cảm, anh không thể phán đoán được. Nhưng khi Hành Hành và Phùng Tấn Kiêu ở bên nhau, cô ta sẽ có thêm một cơ hội hãm hại Hành Hành. Trình Trình, anh là anh trai của Hành Hành, không thể nhắm mắt làm ngơ được.”
“Sao em cảm thấy người không nên nhắm mắt làm ngơ phải là Phùng Tấn Kiêu mới đúng. Diệp Ngữ Nặc là chị dâu cả của anh ấy, Tiêu Ngữ Hành là người có khả năng trở thành vợ anh ấy, nếu ngay cả chị dâu mà anh ấy còn ko lo liệu được thì dạng đàn ông như vậy cũng không cần nữa.” Trình Tiêu nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, “Anh là anh trai, bảo vệ em gái là chuyện bình thường, nếu em vì chuyện này mà gây gổ với anh thì chính em cũng thấy mất mặt lắm. Nhưng anh đừng quên, cô bé và anh không có quan hệ huyết thống. Sự quan tâm và bảo vệ quá đáng của anh không chỉ là em, mà người khác cũng sẽ hiểu lầm. Ngoài ra, Cố Nam Đình, anh không nên lừa dối em. Nếu em nhớ không lầm thì anh nói trong thế giới của anh không hề tồn tại sinh vật gọi là bạn gái cũ. Kết quả thì sao, hả? Nếu em nói: Thời gian anh thích cô bé không ít hơn thời gian chúng ta quen nhau, anh dám phủ nhận không?”
Kết hợp với thời gian bị sai lệch, Cố Nam Đình và Trình Tiêu đã quen nhau mười một năm, vượt xa thời gian anh có tình cảm nam nữ với Tiêu Ngữ Hành. Nhưng, điều Trình Tiêu cần chỉ là sự phủ nhận của anh thôi sao?
Không cho Cố Nam Đình có cơ hội phản bác, Trình Tiêu tiếp tục: “Sự thật rằng anh từng thích cô bé khiến em cảm thấy sự bảo vệ của anh dành cho nó không chỉ xuất phát từ tình cảm anh em. Cái suy nghĩ mà em không thể khống chế được cứ xoay vòng trong đầu em, khiến em không muốn tiếp tục cùng anh nữa.”
Đương nhiên Cố Nam Đình không thể để mặc cho cô tiếp tục khuếch đại suy nghĩ này, anh nói: “Anh thừa nhận mình từng thích cô bé, anh thừa nhận anh đã che giấu em. Nhưng Trình Trình, anh che giấu em không phải vì anh còn tình cảm gì với nó. Năm đó em từ chối anh quá rõ ràng, anh thực sự không muốn để lại cho em bất kỳ ấn tượng không tốt nào. Để có được em, anh đã chọn tránh né, không đề cập, anh cho rằng đó là bí mật trừ anh ra thì không một người nào biết được. Còn về sự bảo vệ nó bây giờ, Trình Trình, anh lấy danh nghĩa của mẹ anh ra để thề rằng, thực sự chỉ là thân phận người anh, không có chút tình cảm nam nữ nào cả.”
Trình Tiêu có đến mấy phút không nói gì, sau đó cô chợt cười, mang theo vài phần tự trào, “Thực ra em bảo anh lên đây là trong lòng mong muốn anh phủ nhận.” Cô đi chân trần xuống giường, đứng trước cửa sổ, “Nhưng anh lại thừa nhận.”
Cố Nam Đình đứng lên, nhìn bóng lưng cô, “Trình Trình, từ hôm anh theo đuổi em, anh liền xác định người anh yêu là em.”
Trình Tiêu trầm tư một lúc, sau đó cô hơi ngẩng đầu lên, nói: “Em biết rồi.”
Cố Nam Đình còn muốn nói gì đó, anh mong trong đêm nay sẽ làm lành với cô, cho dù cô đánh mắng anh cũng được, nhưng đừng để chuyện không vui này tiếp tục kéo dài. Lần đầu anh bắt đầu sợ hãi, đêm dài lắm mộng.
Trình Tiêu lại nói, “Chờ em suy nghĩ đã.”
Trong quỹ đạo thời gian bình thường, đêm đó cô đứng trong màn mưa, chất vấn anh: “Anh dựa vào đâu mà như vậy? Anh nói anh thích tôi thì tôi phải đồng ý ở bên anh, làm gì có đạo lý đó?” Sau đó khi anh định cưỡng hôn cô để chinh phục, cô đã giơ tay, một cái tát tai to rõ “đậu” trên mặt anh.
Cuối cùng vẫn là kết thúc trong không vui. Sau đó một tuần, Cố Nam Đình không nhìn thấy cô trong công ty. Khi anh không kiềm chế được, đến bộ phận quản lý bay tìm cô, Lâm Tử Kế nói: “Trình Tiêu xin nghỉ phép rồi.”
Cố Nam Đình lúc đó tức điên, thậm chí anh quên mất Lâm Tử Kế có quyền trực tiếp phê chuẩn cho phi công được nghỉ phép, chất vấn anh ta, “Ai phê chuẩn cho cô ấy nghỉ?”
Lâm Tử Kế bị hỏi đến ngớ người, im vài giây rồi đáp: “Tôi ạ.”
Cố Nam Đình quay lưng bỏ đi.
Gọi điện cho Trình Tiêu, cuối cùng cô cũng nghe máy, lạnh lùng hỏi anh là cấp trên của cô: “Có chuyện gì ạ?”
Cố Nam Đình bình tĩnh lại, ánh mắt sâu thẳm lóe lên vẻ hối hận, anh nói: “Xin lỗi em.” Sau đó nói tiếp: “Anh sở dĩ làm thế là vì anh thích em, tuyệt đối không có ý mạo phạm. Nếu em không thích thì anh sẽ không như thế nữa. Chỉ là, Trình Tiêu, anh mong em cho anh một cơ hội, để theo đuổi em.”
Trình Tiêu không trả lời ngay, cũng không cúp máy liền.
Cố Nam Đình nghe hơi thở nhẹ nhàng của cô truyền qua điện thoại, anh không kìm được gọi cô: “Trình Trình?”
Trình Tiêu mới nói: “Đợi tôi nghĩ đã.”
Sau đó, anh vì thời gian sai lệch mà quay về bảy năm trước, không có được câu trả lời sau khi cô suy nghĩ.
Đã cách xa gần bốn năm, trong thời gian được cài đặt lại, vì phát hiện ra tâm tư của anh dành cho Tiêu Ngữ Hành trước đây, Trình Tiêu lại lần nữa nói: “Để em suy nghĩ.”
Suy nghĩ, xem có nên tiếp tục với anh không. Hoặc là, tiếp tục thế nào?
Rõ ràng đang tốt đẹp, Cố Nam Đình đã chuẩn bị sẵn sàng khi cô thông qua kỳ kiểm tra lần hai, chính thức được tuyển làm cơ trưởng, anh sẽ cầu hôn với cô. Tình cảm bất ngờ bị thứ gì đó đâm thủng một lỗ, trái tim như đang rỉ máu, đau đến mức Cố Nam Đình không làm gì được.
Anh nhìn bóng dáng mảnh mai nhưng quật cường trong bóng đêm, bước tới, vòng ôm lấy cô từ sau lưng, mãi sau mới khàn giọng nói: “Em giận cũng được, nổi điên cũng được, anh đã làm sai, em tát anh cũng được. Nhưng Trình Trình, trái tim của anh đang ở chỗ em.”