Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi

Chương 54


Đọc truyện Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi – Chương 54

Đó là một kỳ nghỉ còn tuyệt vời hơn cả tuần trăng mật. Cố Nam Đình vừa đến là tiêu chuẩn du lịch vốn đã cao của Trình Tiêu lại được tăng cao không ngừng, xa xỉ vượt xa tưởng tượng của cô. Cố Nam Đình đưa cô đi ăn hết ẩm thực của Ý, Nhật, những bữa tiệc hải sản… Mỗi một góc ven bờ biển, khách sạn, trên đảo Thiên đường đều có bóng hình khăng khít không rời của họ. Cặp đôi trai đẹp gái xinh châu Á này càng thu hút sự chú ý của du khách từ khắp nơi trên thế giới đổ về đây.
Một cặp vợ chồng già người Mỹ đã nói: “Chúc hai cháu tân hôn vui vẻ.”
Trình Tiêu đùa: “Bọn cháu mới quen nhau thôi ạ.”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của ông bà cụ, Cố Nam Đình nói: “Cháu sẽ nhanh chóng cầu hôn với cô ấy.”
Ông bà cụ mới hiểu ra họ là cặp tình nhân chưa cưới, bà cụ khen Cố Nam Đình trước mặt Trình Tiêu: “Cậu ấy là người đàn ông châu Á đẹp trai nhất tôi từng gặp.”
Trên gương mặt ngũ quan tinh tế của Trình Tiêu toát lên vẻ kiêu ngạo, cô nói: “Mắt nhìn của cháu xưa nay luôn tuyệt vời mà.”
Ông cụ lại nói với Cố Nam Đình: “Tiêu là cô bé vừa xinh đẹp vừa nhiệt tình, cậu rất hạnh phúc đấy.”
Cố Nam Đình quay sang nhìn Trình Tiêu đang trò chuyện cùng bà cụ, ánh mắt lộ nét dịu dàng, “Cháu may mắn hơn là cháu nghĩ.”
Hứa với bà cụ sẽ mời vợ chồng họ ăn bữa tối, Trình Tiêu nói: “Cũng may lương của chúng ta đều không thấp, nếu không sẽ ăn đến phá sản mất.”
Cố Nam Đình yêu chiều xoa đầu cô, “Nếu thế mà đã phá sản thì anh đâu dám theo đuổi em.”
Trình Tiêu lập tức nịnh nọt anh, “Thế thì tiền thưởng năm, đại Boss phải cho nhiều tí nhé.”
Cố Nam Đình một tay ôm cô, tay kia đẩy kính râm lên, “Phải xem biểu hiện tối nay của em thế nào đã.”
Trình Tiêu nhéo đùi anh một cái, “Em là cô gái thời đại mới độc lập về kinh tế đó.”
Thời gian tươi đẹp lúc nào cũng qua mau, trên chuyến bay về nước, thấy cô vẫn đang nhớ nhung cảnh đẹp ở Maldives, Cố Nam Đình hứa, “Sau này mỗi năm anh đều đi nghỉ mát cùng em.”
Trình Tiêu cũng rất mong chờ được đi cùng anh, nhưng, “Công ty không thiếu phi công, còn anh là tổng giám đốc không phải nói đi là đi được. Sau này kỳ nghỉ phép em sẽ đi một mình, cho anh nhớ em luôn.”
Cố Nam Đình cười không thành tiếng, “Giống như lần này, đợi anh nhớ đến không chịu nổi sẽ hiến thân từ vạn dặm xa xôi?”
Trình Tiêu tựa vào vai anh, “Được thôi, niềm vui bất ngờ như thế em xưa nay không từ chối bao giờ.”
Trong lòng Cố Nam Đình, Trình Tiêu mới là niềm vui bất ngờ mà thời gian và vận mệnh tặng cho anh. Anh thầm mong: Nếu có thể cùng Trình Tiêu bạc đầu trong thời gian sai lệch này, anh không còn khao khát quay về quỹ đạo thời gian bình thường nữa. Vì một khi quay về, có nghĩa là Trình Tiêu lúc này đã là bạn gái anh, khi đó vẫn đang giận dỗi câu “tạm bợ” của anh mà từ chối anh.


Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Trình Tiêu tham gia kỳ thi lý thuyết lên cơ trưởng đầu tiên. Với nền tảng kiến thức bay vững vàng của cô, đương nhiên là không một sơ suất nào xảy ra. Tiếp đó, cô phải tiến hành bay trên máy bay mô hình năm thêm một.
Gọi là năm thêm một chính là luyện tập năm chặng, làm quen với mọi tình huống đặc biệt, bay một vòng, ví dụ động cơ đơn bị tắt, gió thay đổi, cảnh cáo TCAS v.v… sau đó tiến hành một cuộc kiểm tra, nội dung kiểm tra do kiểm tra viên rút tùy ý một mục. Trong quá trình này, Trình Tiêu từ ghế phải chuyển sang ghế trái, là người điều khiển chính của máy bay. Mà chỉ khi thông qua kiểm tra máy bay mô hình rồi, cô mới có tư cách tiến vào vòng kiểm tra trên máy bay thực sự.
Trong đợt tập huấn ba năm sáu lần, Trình Tiêu lần nào cũng phải tiến hành bay máy bay mô hình hai thêm một, đối với việc xử lý tình huống đặc biệt cũng đã từng thử, nhưng dù sao kinh nghiệm cũng có hạn, không thể gọi là kinh nghiệm được. Thế nên trong đợt kiểm tra máy bay mô hình này, cô chỉ dựa vào kiến thức học được ở trường hàng không, và kinh nghiệm bay ba năm khi làm cơ phó, cùng cả năng lực phản ứng và chịu đựng áp lực của bản thân.
Trong kỳ kiểm tra này, ngoài chính Trình Tiêu ra, thì chẳng ai có thể giúp được cô, bao gồm cả Cố Nam Đình. Cho dù trước đó Cố Nam Đình có thể bật đèn xanh suốt chặng đường cho cô, khi hoàn thành thuận lợi đủ giờ bay trong điều kiện tâm lý và thể lực của cô có thể chịu được, thì trong kỳ tập huấn cơ trưởng này, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trong năm kỳ luyện tập, biểu hiện của Trình Tiêu gần như không thể chê vào đâu được, đến buổi kiểm tra cuối cùng, kiểm tra viên chọn cảnh cáo TCAS. TCAS chỉ hệ thống cảnh báo va chạm máy bay, trong hệ thống có thể hiển thị vị trí máy bay đang hoạt động xung quanh, đồng thời sẽ phát ra cảnh báo với phi công trong tình huống có thể va chạm. Nói đơn giản thì chính là dùng để tránh việc va chạm trên không của máy bay.
Trong tình huống thông thường, mỗi một chuyến bay, mỗi chiếc máy bay đều tuân thủ sự chỉ huy quản chế giao thông, các chuyến bay được chỉ định trước sẽ không xảy ra va chạm. Nhưng sự việc lúc nào cũng sẽ có sự cố, những vụ án này trong lịch sử hàng không chẳng phải là không có.
Năm 2002, hai chiếc máy bay đã bay rất gần nhau trên bầu trời Uberlingen miền Nam nước Đức, lúc đó hai chiếc máy bay đều nhận được cảnh báo TCAS, nhưng vì một trong hai chiếc máy bay không tôn trọng chỉ thị của TCAS, dẫn đến cả hai đã đâm vào nhau tạo thành tai nạn thảm khốc. Thế nên nếu có máy bay nào nghe nhầm huấn lệnh của kiểm soát viên không lưu, bay cao hoặc hạ xuống độ cao sai lệch, mà kiểm soát viên không lưu không kịp thời phát hiện, phi công cũng chưa thể đưa ra phản ứng chính xác trong thời gian nhất định, thì có khả năng sẽ dẫn đến va chạm máy bay.
Cảnh báo TCAS là tình huống vô cùng nguy hiểm. Vì khi máy bay nhận được cảnh báo, căn cứ tốc độ 1000 km/giờ tương đối của hai chiếc máy bay, phi công thường chỉ có 25 đến 40 giây để trì hoãn, nếu phi công phản ứng không kịp hoặc sai sót, hai chiếc máy bay sẽ va chạm, dẫn đến tai nạn hàng không thảm khốc không thể cứu vãn.
Trong quá trình kiểm tra, Trình Tiêu căn cứ huấn lệnh, bay vòng ở độ cao 8900 mét giả định, ở tình huống thông thường, trên cùng một đường bay, hướng đối diện sẽ không có máy bay nào khác.
Nhưng, chiếc máy bay vốn đang bay bình thường của cô bỗng phát ra cảnh báo: “Traffic, traffic!” Cùng lúc, dấu hiệu trên bảng điều khiển hiển thị chiếc máy bay khác đã thay đổi hình dạng và màu sắc.
Đó là máy bay đang phát ra lời cảnh báo với tổ bay, cảnh báo Trình Tiêu gặp nguy hiểm tiếp cận.
Trình Tiêu trong tích tắc nhận ra cô đã nhận được lời cảnh báo TCAS. Gặp tình huống này cũng nằm trong bảng kiểm tra. Nhưng đây là hạng mục ghi nhớ, một khi xảy ra sẽ không kịp lật xem bảng kiểm tra, mà là cần phi công nhanh chóng đưa ra phản ứng.
Thần sắc Trình Tiêu từ bình tĩnh chuyển sang nghiêm túc, cô lập tức điều chỉnh vòng cự ly nhỏ, đồng thời phát huấn lệnh với cơ phó với tư cách là cơ trưởng: “Tôi điều khiển, anh hãy tìm kiếm máy bay.” Sau đó thông qua vô tuyến điện báo cáo với kiểm soát viên không lưu rằng cô nhận được cảnh báo TCAS, đồng thời báo cáo đường bay hiện tại của mình.
Kiểm soát viên không lưu trước đó bị cùng một chiếc máy bay khác cùng tần số xen vào, không phát hiện ra có máy bay nghe nhầm huấn lệnh. Nhận được báo cáo của Trình Tiêu, họ lập tức phản ứng, tìm máy bay lên cao hoặc hạ xuống bị sai lệch độ cao.
Điều này cần thời gian. Nhưng thời gian mà ông trời cho Trình Tiêu được tính bằng giây, để đảm bảo không xảy ra tai nạn, một giây cũng không thể lãng phí. Thế nên cô phải chuẩn bị mọi lúc, căn cứ tình hình thực tế để tích cực tìm ra hướng giải quyết để tránh va chạm. Nhưng động tác không thể tùy tiện làm được, vì hành động của bạn có khả năng sẽ tạo ra xung đột mới, thế nên thông báo cho kiểm soát viên không lưu là cực kỳ quan trọng.
Thanh tra viên lại không nhìn thấy tông tích máy bay trong không trung, lúc này máy bay xuất hiện cảnh báo Radar, phát ra chỉ thị ngôn ngữ phòng tránh: “.”
Đó là huấn lệnh của máy bay, cho kiến nghị tránh va chạm, đề nghị máy bay hạ độ cao.

Ánh mắt Trình Tiêu thâm trầm, là người điều khiển chính, cô bỏ cần số lái tự động, đồng thời phát khẩu lệnh rõ ràng: “Tắt chỉ dẫn.”
Cơ phó nhận lệnh của cơ trưởng, tắt chỉ dẫn, đồng thời theo chỉ lệnh của radar, cùng Trình Tiêu đưa ra phản ứng, điều chỉnh góc nghiêng, hạ độ cao.
Trình Tiêu trong cùng thời gian đó báo cáo tình hình với kiểm soát viên không lưu, “TCAS hạ độ cao.”

Lúc Trình Tiêu xuống máy bay, không ngạc nhiên khi Cố Nam Đình đứng chờ bên ngoài. Cô bỗng cảm thấy mình giống một đứa trẻ tham gia thi đại học, còn anh, chính là phụ huynh đang nôn nóng chờ đợi.
Đến trước mặt anh, Trình Tiêu bình tĩnh hỏi: “Em khiến người khác không yên lòng đến thế à?”
Cố Nam Đình không hỏi kết quả ngay, mà nói: “Anh hy vọng trở thành người đầu tiên chia sẻ niềm vui với em.”
Trình Tiêu cười rất bất lực, “Lỡ không phải niềm vui, thì cũng là người đầu tiên an ủi em phải không?”
Cố Nam Đình hơi nhíu mày, giả vờ nghiêm túc suy nghĩ lời cô nói: “Anh chưa chuẩn bị lời an ủi, làm sao đây?”
Trình Tiêu đưa tay ra, “Dù sao em cũng không cần, muốn làm sao cũng được.”
“Thế thì,” Cố Nam Đình cầm bàn tay cô đưa ra, nắm lấy, rồi nói hết câu, “Về nhà làm rồi!”
Trình Tiêu gãi gãi lòng bàn tay anh, nói với vẻ ấm ức, “Lại là cảnh báo Tcas, em chọn sai đề rồi.”
Cố Nam Đình đưa tay véo mũi cô một cái, “Anh đoán em chọn đề một động cơ không hoạt động.”
Trình Tiêu không hiểu, “Với kỹ thuật của em nên bay khó hơn chứ? Thanh tra có phải là khinh thường phi công nữ không?”
Cố Nam Đình cười thất thanh, cười vì người lạnh lùng, sắc sảo như cô cũng chọn sai đề như một học sinh, “Mất một động cơ tuy xử lý khá phức tạp nhưng dù sao cũng còn một động cơ khác bình thường, so ra thì thời gian phản ứng với cảnh báo Tcas chỉ có mấy mươi giây, chỉ số nguy hiểm lớn hơn đấy cô bé!”
Đương nhiên là Trình Tiêu hiểu, cô không còn cố ý sa sầm mặt, mà hưng phấn nhảy đến cạnh Cố Nam Đình, hét to: “Cuối cùng em có thể bay rồi, tiến hành bay thật rồi!”
Cố Nam Đình cảm nhận được niềm vui từ tận đáy lòng của cô, anh ôm cô thật vững, đùa với nụ cười: “Cơ trưởng Trình của anh, chúng ta có cần chú ý đến ảnh hưởng không?”

Thanh tra viên lúc này cũng xuống máy bay, anh ta đón nhận ánh mắt của Cố Nam Đình, cười nói, “Tôi nên cảm ơn sự xuất hiện của anh đã khiến tôi nhìn thấy một Trình Tiêu rất khác. Nếu không tôi sẽ nghĩ rằng…” Anh ta nhún vai, “Sự lạnh lùng sắc bén của cô ấy là do bẩm sinh cơ đấy.”
Trên chuyến bay quay về G, Cố Nam Đình hỏi: “Anh ta theo đuổi em hả?”
“Ai?” Trình Tiêu hơi ngớ ra, khi hiểu người anh hỏi là thanh tra kia, cô nói vẻ hờ hững, “Em quên mất anh ta họ gì rồi.”
Cố Nam Đình thò tay nhéo gò má mịn màng của cô, nghiến răng: “Kêu ong gọi bướm thế này, sau này còn dám để em đi đâu một mình không?”
Trình Tiêu dụi vào lòng anh như đang kiêu ngạo, “Người xinh đẹp thì sẽ gặp phiền phức đó thôi, em cũng bó tay mà.”

Trình Tiêu sắp bắt đầu tiến hành luyện tập cất và hạ cánh trên máy bay thật. Lúc này, tuy cô từ vị trí phụ bên phải sang điều khiển chính bên trái, có được khả năng điều khiển máy bay, nhưng vẫn không phải là cơ trưởng, chỉ là một cơ phó có nhiều kinh nghiệm. Trong ba tháng sau đó, cô phải cùng tổ với giáo viên, kiến lập kinh nghiệm đường bay trong 100 giờ bên ghế trái, thông qua kiểm tra cấp 1. Trong nửa năm hoàn thành kiểm tra cấp hai, mới có thể chính thức được phong là cơ trưởng, dẫn tổ của mình đi bay.
Thời gian nửa năm không dài, nhưng những người từng kinh qua huấn luyện cơ trưởng đều hiểu, sáu tháng này còn dài hơn cả một năm, gần như mọi người đều thầm cầu nguyện trong thời gian này đừng xảy ra sự cố gì, nếu không thì mọi nỗ lực trước kia đều trở thành công cốc.
Thế nên con đường trở thành cơ trưởng còn gập ghềnh hơn tưởng tượng nhiều lắm. Những người học bay, có may mắn theo nghề bay, dù bỏ ra cố gắng nhiều hơn người bình thường, thì cũng có khả năng suốt đời chỉ là cơ phó.
Trình Tiêu đương nhiên không cam tâm như vậy. Ngay cả Kiều Kỳ Nặc và Hạ Chí khi chào mừng cô về cũng bày tỏ với vẻ tự tin tràn ngập: “Đợi cơ trưởng Trình của chúng ta đưa chúng ta cùng bay!”
Cố Nam Đình không muốn khiến cô bị áp lực, nhưng anh hiểu rõ áp lực đối với cô mãi mãi là động lực, là khiêu chiến, thế nên anh cũng nói: “Trình Trình của anh, bẩm sinh đã có tố chất cơ trưởng.”
Trình Tiêu chạm ly với họ, nói với vẻ tự tin: “Đợi cơ trưởng Trình bao mọi người nhé.”

Khi Trình Tiêu bắt đầu bay cùng giáo viên, kiến lập kinh nghiệm đường bay ghế trái, thì Cố Nam Đình trong một buổi tối giật mình thức dậy khỏi giấc mộng đã sực nhớ ra, năm nay chính là lúc Tiêu Ngữ Hành chia tay Phùng Tấn Kiêu, và cô bé bị sảy thai.
Trước đó, mọi sự chú ý của Cố Nam Đình đều dồn vào chuyện tập huấn của Trình Tiêu, nên đã quên sạch sẽ chuyện này. Nhớ lại Hách Nhiêu và vụ án Song Thập, tuy anh biết trước nhưng lại chẳng thể ngăn cản, anh rơi vào cuộc chiến giữa thượng đế và con người. Là anh trai, Cố Nam Đình đương nhiên không muốn Tiêu Ngữ Hành trải qua nỗi đau đó. Nhưng anh cũng không dám chắc anh có khả năng thay đổi lịch sử hay không. Lần trước, đối với Phùng Tấn Kiêu và Tiêu Dập, anh có thể dựa vào niềm tin của họ mà không giải thích, chỉ ậm ờ cho qua chuyện. Nhưng lần này thì sao, chuyện liên quan đến Phùng Tấn Kiêu, có khả năng biến thành chuyện vui hay không, nếu như thất bại, anh phải giải thích thế nào cho hợp lý đây?
Huống hồ, khi xảy ra biến cố đó, dù anh muốn giải thích thì ai có khả năng tĩnh tâm để lắng nghe? Mọi thứ có phải là không thể trốn tránh? Cố Nam Đình không dám chắc.
Bỗng dưng anh hận bản thân có được khả năng “tiên tri”. Nhưng lại không kiểm soát được quyết tâm muốn thay đổi số phận.
Cố Nam Đình bắt đầu về nhà nhiều hơn, dường như đang tìm kiếm phản ứng bất thường của Tiêu Ngữ Hành. Nhưng bề ngoài thì cô bé vẫn bình thường, vẫn ngây thơ vui vẻ, ngốc nghếch hồn nhiên. Anh gọi điện cho Phùng Tấn Kiêu, anh chàng kia trừ việc sắp lập tổ cảnh sát hình sự đặc biệt, bận đến tối tăm mặt mũi ra, thì cũng bình thường như trước.
Cùng là đàn ông, Cố Nam Đình thậm chí đã nói mà không chút kiêng dè: “Lúc ở cạnh Hành Hành có biện pháp phòng tránh không? Nó vẫn đang đi học!”
Phùng Tấn Kiêu bái phục ông anh vợ, anh chàng dở cười dở mếu: “Em thì muốn đấy, nhưng em đang bận muốn chết, làm gì có thời gian về thăm cô ấy!”
Không có thời gian là tốt nhất! Cố Nam Đình thở phào. Lại một buổi cuối tuần về nhà ăn cơm, anh cố ý gắp cá cho Tiêu Ngữ Hành, thấy cô bé không phản đối, ăn xong, anh lại đưa một túi ô mai cho cô bé với vẻ hờ hững, “Trình Trình bỏ quên trên xe, đừng lãng phí.”

Tiêu Ngữ Hành tỏ ra không vui, mách với Cố Trường Minh, “Bố xem kìa, từ khi có được chị Trình, anh cũng quên cả thói quen thích đồ ngọt của con rồi.” Hẳn nhiên rất ghét ô mai, sau đó cô bé sực nhớ điều gì, hỏi với vẻ ranh mãnh: “Chị Trình sao lại ăn đồ chua thế này, có phải chị ấy… lẽ nào em sắp làm cô rồi?”
Cố Trường Minh và Tiêu Tố nhìn nhau, rồi cùng nhìn anh vẻ đầy mong chờ.
Cố Nam Đình cảnh cáo Tiêu Ngữ Hành, “Không được nói bậy bạ.” Rồi mới quay sang Cố Trường Minh, “Trình Trình vẫn đang tập huấn cơ trưởng, con không định…” Anh ngừng lại, nói với vẻ ngượng ngùng, “Đợi bọn con kết hôn rồi tính.”
Tiêu Ngữ Hành cười ha ha, cười xong cố ý chọc tức anh, “Là chị Trình không chịu chứ gì, em thấy ấy mà, chuyện bay đối với chị ấy còn quan trọng hơn anh cơ.”

Qua mấy lần thăm dò, Cố Nam Đình cơ bản đã có thể khẳng định là Tiêu Ngữ Hành không có thai. Nhưng sự thay đổi thời gian của vụ án Song Thập vẫn khiến anh không thể yên lòng. Một lần tình cờ, anh gặp Diệp Ngữ Nặc ở sân bay. Lúc này Diệp Ngữ Nặc đã kết hôn với Phùng Tấn Đình, trở thành bà chủ của Hải Hàng.
Đối hung thủ khiến Tiêu Ngữ Hành sẩy thai, Cố Nam Đình rất muốn cảnh cáo cô ta phải biết dừng lại đúng lúc. Dù sao cô ta là bà chủ của Phùng gia, có thể nói là muốn gió có gió, cầu mưa có mưa. Nhưng bây giờ, người ta chưa là Phùng phu nhân gì cả, nếu anh nói thế sẽ tạo ra hiệu ứng ngược, khiến Diệp Ngữ Nặc ôm lòng oán hận, trả thù vào Tiêu Ngữ Hành. Cho nên Cố Nam Đình thậm chí đã từ bỏ suy nghĩ nói chuyện với cô ta.
Chưa bao giờ phải chịu ấm ức thế này. Tâm trạng lúc đó của Cố Nam Đình đúng là vô cùng tệ hại.
Không ngờ Diệp Ngữ Nặc lại chủ động tiến về phía anh, cô ta mặc đồng phục tiếp viên hàng không của Hải Hàng, trang điểm tinh tế, nụ cười ôn hòa, “Chào Cố tổng.”
Cố Nam Đình vẻ mặt lạnh lùng, trả lời, “Tuy đã muộn nhưng vẫn phải nói câu chúc mừng cô.”
Diệp Ngữ Nặc lập tức hiểu ra anh đang chúc mừng cô ta được gả cho Phùng Tấn Đình, cô ta nói: “Cố tổng hẳn rất khó hiểu vì cô bé lọ lem như tôi làm sao có được đôi giày thủy tinh phải không.”
Cố Nam Đình nhìn kỹ nụ cười trông có vẻ e thẹn của cô ta, ánh mắt toát ra vẻ lạnh nhạt, “Phùng phu nhân nghĩ nhiều rồi, chuyện tôi phải lo còn quá nhiều, thực sự không có sức lực quan tâm đến cuộc đời của cô.”
Diệp Ngữ nói như ngộ ra: “Cũng đúng, Tiêu Ngữ Hành đã lợi hại tới mức được tất cả người lớn trong Phùng gia đồng ý rồi, Cố tổng cũng không cần lo con bé gả tới sẽ bị tôi bắt nạt nữa.”
“Sau khi trở thành Phùng phu nhân, ngay cả nói chuyện cũng trở nên khéo léo quá rồi.” Ánh mắt Cố Nam Đình sâu thẳm, “Hành Hành và Phùng Tấn Kiêu yêu nhau không cản trở hạnh phúc của cô, thậm chí nếu có ngày nó được gả vào Phùng gia vẫn phải cung kính gọi cô là chị dâu cả. Thế nên Phùng phu nhân, hy vọng cô giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện.”
“Còn nhỏ chưa hiểu chuyện?” Diệp Ngữ Nặc nở nụ cười nhưng giọng điệu lại châm biếm, “Thế thì cả thế giới đều phải nhường nhịn, chăm sóc nó hả? Quả nhiên là người có anh trai yêu thương, có gia thế để ỷ lại, đãi ngộ của con bé cũng khác người thường quá.”
“Diệp Ngữ Nặc!” Cố Nam Đình không kìm được định nổi giận thì một giọng nữ đã xen vào, “Cô có chồng thương yêu, có Phùng gia để ỷ lại, hà tất phải giận dỗi mà quan tâm xem người khác có được đãi ngộ thế nào?”
Diệp Ngữ Nặc quay lại, thấy một cô gái mặc đồng phục phi công tiến lại.
Tất nhiên là Trình Tiêu. Cô vừa xuống chuyến bay, đứng cạnh Cố Nam Đình, ánh mắt nhìn Diệp Ngữ Nặc càng tỏ ra chín chắn hơn, cô nói: “Không ngờ với thực lực của Trung Nam cũng đánh mất nhân tài ưu tú như Phùng phu nhân đây. Nhưng Phùng phu nhân có được lương duyên, tin rằng cũng sẽ không so đo những hiểu lầm trước đây của chúng tôi.”
Trình Tiêu nói vậy là đang nhắc nhở Diệp Ngữ Nặc, cô cứ lo an phận Phùng phu nhân đi, những tâm cơ đen tối mà cô từng sử dụng, chúng tôi sẽ không nhắc lại. Tiếc rằng Diệp Ngữ Nặc lại không biết cảm kích, cô ta nói: “Là hiểu lầm, hay là tôi vốn bé nhỏ hèn mọn, tôi hiểu. Trước kia tôi không có bất cứ thứ gì ỷ lại mà cũng chẳng biết run sợ, bây giờ, cơ trưởng Trình, cô nghĩ rằng tôi còn lo sợ cái gì chứ?”
Nếu đã nói thế, Trình Tiêu cũng không khách sáo, “Có Phùng tổng chống lưng, đúng là cô muốn làm gì thì làm. Nhưng Phùng phu nhân này, tôi rất thích đối thủ quang minh chính đại, thắng đẹp thì thua cũng phục. Một cô bé yếu đuối như Tiêu Ngữ Hành, thực sự không có sức chiến đấu, nhưng phàm là người có chút khí phách thì sẽ không nỡ khai đao với cô bé, tôi nói đúng không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.