Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi

Chương 33


Đọc truyện Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi – Chương 33

Trình Tiêu thầm “hỏi thăm” từ đầu tới chân Cố Nam Đình, nhưng bên ngoài lại bình thản đưa laptop ban nãy cô cầm theo cho anh, nói bằng giọng của một nhân viên: “Cố tổng, theo sự sắp xếp chuyến bay thì tôi không thể tham gia…”
Cố Nam Đình khâm phục năng lực phản ứng nhanh nhạy của cô. Một mặt đồng ý với yêu cầu của cô là điều chỉnh chuyến bay để người nhân viên vô cùng xem trọng an toàn bay này được tham gia hội nghị, một mặt không nhịn được nở nụ cười. Đến khi sự chú ý của mọi người phân tán rồi, anh mới nhỏ giọng giải thích: “Anh thấy ánh mắt của em là có ý cầu cứu anh.”
Thế nên anh mới gọi em đến? Trình Tiêu tỏ ra bình tĩnh, giọng lại rất lạnh, “Tôi cám ơn anh!”
Cố Nam Đình cười thản nhiên, “Anh không từ việc đắc tội với Phùng Tấn Đình mà lôi em từ Hải Hàng sang đây, không thể để người ta có ý đồ bất chính với em ngay dưới mắt anh chứ!”
Bất chính?! Không độp lại anh vài câu thì sẽ thấy tiếc lắm! Trình Tiêu đáp lại, “Cẩn thận người tính không bằng trời tính!”
Nụ cười trong đáy mắt Cố Nam Đình càng đậm, nhưng anh đã chuyển chủ đề, “Trình Tiêu, vị này là Hà tổng của Minh Hàng.”
Trình Tiêu ngước mắt lên, thong thả gật đầu chào vị Hà tổng tuổi xấp xỉ lão Trình nhà cô, “Chào Hà tổng ạ, tôi là cơ phó Trình Tiêu của Trung Nam.” Lập tức rút laptop ra khỏi tay Cố Nam Đình, cô nói, “Không làm phiền nữa, xin hai vị cứ trò chuyện.”
Đợi cô đi rồi, Hà tổng mới nhìn Cố Nam Đình vẻ tán thưởng, “Tiểu Cố có phúc thật.”
Cố Nam Đình nhìn bóng lưng Trình Tiêu, cười tủm tỉm, “Cũng đáng lo lắm.”
Hà tổng nghe ra ý tứ sâu xa trong giọng điệu của anh nên mỉm cười vỗ vai anh, “Xinh đẹp lại có bản lĩnh, cậu không lo lắng chẳng lẽ lại để người ta lo thay cậu?”
Cố Nam Đình nhìn Nghê Tiêm đang hướng mắt về phía anh qua đám đông lố nhố kia, đáp lời, “Sẽ không làm phiền người khác ạ.”

Sau giờ nghỉ, hội nghị tiếp tục.
Nghê Tiêm là tổng kỹ sư trưởng bên Hải Hàng, chuyên môn giỏi nên phát ngôn của anh ta được nhiều người tham gia nghe nhất, vốn dĩ phòng hội nghị cũng hơi vắng, trong tích tắc đã đông nghẹt, không còn chỗ trống. Khi anh ta nhắc đến công ty hàng không do suy nghĩ đến vấn đề an toàn, giá thành và sức cạnh tranh thị trường mà bắt buộc không dựa dẫm quá nhiều vào nhà sản xuất, những người đại diện các công ty hàng không đều gật gù tỏ vẻ tán thành.
Đối với tính an toàn của hàng không Trung Quốc được coi là niềm tự hào số một thế giới, Nghê Tiêm nói: “Chúng ta là những bác sĩ của máy bay, thái độ làm việc chỉ có bốn chữ miêu tả: mạng người bằng trời.” Sau tiếng vỗ tay vang dội, anh ta nói, “Nhưng thói quen nghề nghiệp khiến rất nhiều kỹ sư máy bay hình thành nên chứng cưỡng bức. Chẳng hạn kiểu kỹ sư già như tôi, trên đường nhìn thấy chiếc xe nào chạy ngang thì sẽ vô thức liếc nhìn một cái, xem xem áp lực bánh xe có đủ hay không, hoặc đèn đuôi xe không sáng chẳng hạn.”
Rõ ràng anh ta rất trẻ nhưng lại tự nhận mình là “già” khiến mọi người đều cười ồ. Nhưng ví dụ anh ta đưa ra thì đúng là hơi buồn cười, bên dưới bỗng vang lên những tiếng cười, thậm chí có người còn phụ họa: “Tôi cũng thế.”
Nghê Tiêm khẽ cười, giơ tay ra hiệu, “Nào, anh nói thử xem, quý trước đã làm cho bao nhiêu chuyến bay rồi?”

Kỹ sư trước đó phụ họa cũng trùng hợp là thuộc Hàng không Trung Nam, anh ta đứng dậy trả lời: “150 chuyến bay.”
Nghê Tiêm vỗ tay, giây sau đó, tiếng vỗ tay trong phòng vang dậy tứ phía.
Nghê Tiêm chia sẻ hết những việc bất thường anh ta đã gặp phải, hơn nữa còn có những nan giải mang tính khái quát cao và cách giải quyết cụ thể. Cuối cùng khi tổng kết, anh ta nói: “Chuyện tu sửa máy bay không phải là qua loa cho có. Xuất phát từ thái độ chịu trách nhiệm an toàn cho hành khách và nhân viên tổ bay, chúng ta sẽ không cho bất cứ máy bay đang hỏng hóc nào được phép lên trời cả.”
Khi anh ta bắt đầu kế sinh nhai bằng công việc này, thì đã mặc định là mọi áp lực mà mình phải chịu đều không thua kém gì phi hành đoàn.
Trình Tiêu khâm phục Nghê Tiêm tuy còn trẻ nhưng lại có một lòng nhiệt huyết và tôn trọng nghề nghiệp của một kỹ sư lão luyện.

Hôm sau khi Trình Tiêu đi bay thì việc giao lưu thực địa về công tác tu sửa trong ngành hàng không đang được tiến hành tại sân bay.
Sau khi nhận được huấn luyện của kiểm soát viên không lưu trên đài “có thể đẩy ra”, cơ phó Trình Tiêu là người hỗ trợ thao tác đã bấm mở đèn chống va chạm.
Cơ trưởng Lâm Nhất Thành ra lệnh: “Chấp hành bản kiểm tra trước khi đi.”
Trình Tiêu lần lượt đọc kiểm tra, Lâm Nhất Thành xác nhận từng mục một.
Khi đã hoàn thành rồi, Lâm Nhất Thành liên lạc với mặt đất: “Cơ vụ, có thể nhả phanh được chưa?”
Cơ vụ mặt đất đáp: “Có thể nhả phanh.”
Lâm Nhất Thanh thao tác cần phanh, phát khẩu lệnh: “Phanh đã nhả, có thể đẩy ra.”
Cơ vụ lập tức chỉ huy xe đẩy đẩy máy bay đến vị trí đã chỉ định, sau đó phát huấn lệnh cho buồng lái: “Tổ bay có thể khởi động.”
Lâm Nhất Thành đẩy cần phanh về vị trí NO, “Tay phanh đã xong, khởi động động cơ số 2.” Làm theo trình tự khởi động động cơ số 2 và số 1 xong, anh ta nói: “Cơ vụ, khởi động bình thường, tạm biệt.”
Cơ vụ mặt đất trả lời, “Trượt theo đường băng bên trái”, ngừng một giây, rồi bổ sung: “Trình Tiêu, tạm biệt.”
Lâm Nhất Thành sắc mặt bình thản thao tác bật động cơ về vị trí bình thường, tắt dẫn khí APU đi. Cùng lúc, Trình Tiêu bình tĩnh bắt đầu thao tác của mình. Hoàn thành xong, hai người tiến hành kiểm tra thao tác, và cả chấp hành theo bản kiểm tra sau khi khởi động.

Kiểm soát viên không lưu trên đài ra huấn lệnh “có thể trượt ra đầu đường băng”, Lâm Nhất Thành bật đèn trượt, ra dấu tay với cơ vụ, sau đó nhả phanh, thao tác cho máy bay lăn đi.
Trình Tiêu liên lạc với đài chỉ huy: “2366 xin vào đường băng số 05.”
Đến khi máy bay cất cánh, bắt đầu tăng độ cao, Trình Tiêu cũng không hề nhìn ra ngoài cửa sổ, càng không nói thêm một câu gì không liên quan đến việc bay. Nhưng cô biết, người “cơ vụ” đứng cạnh máy bay của họ, vẫy tay ra hiệu họ đã chuẩn bị xong, có thể cất cánh an toàn, chính là người đã theo sự sắp xếp của hội nghị hôm qua, dẫn các kỹ sư của các công ty hàng không tiến hành làm việc ngay tại bãi đáp máy bay – Nghê Tiêm.

Hạ Chí với thân phận là phóng viên tạp chí Hàng không Trung Nam, cũng giống Nghê Tiêm, đúng sáu giờ sáng đã đến sân bay, thông qua kiểm tra an ninh rồi vào bãi đáp. Lúc đó một chiếc máy bay khách trống A320 của hàng không Trung Nam đã đậu ở cổng lên máy bay số 26, đang kiểm tra để xuất phát.
Hạ Chí mục kích Nghê Tiêm kiểm tra càng máy bay, đo đạc áp lực bánh máy bay, lượng đốt nhiên liệu, bước vào buồng lái kiểm tra toàn diện đủ các hệ thống, đồng thời làm lại tất cả công việc tu sửa chỉnh trang lại như bình thường trước khi máy bay xuất phát.
Sau đó, tổ bay của Lâm Nhất Thành và Trình Tiêu bắt đầu lên máy bay. Sau khi việc chuẩn bị hoàn tất, hành khách lần lượt lên máy bay. Rồi sau nữa, Trình Tiêu xin đẩy ra, đèn hiển thị cho bay của đài không lưu sáng lên, Nghê Tiêm ra dấu tay chỉ thị máy bay trượt ra, rồi cuối cùng anh ta nói: “Trình Tiêu, tạm biệt.” Chuyến bay mang số hiệu ZN2366 cất cánh từ thành phố G rất đúng giờ.
Hạ Chí cuối cùng cũng biết trước mỗi chuyến bay, các nhân viên cơ vụ huơ tay dưới mặt đất đã bắt đầu một ngày làm việc của họ thế nào. Nhưng cô không có nhiều thời gian để nhìn máy bay Trình Tiêu bay xa hơn, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều đã bắt đầu bận rộn cùng đám Nghê Tiêm. Vì sau khi chuyến bay sớm cất cánh, còn có mười mấy chuyến bay khác sắp sửa bay đến, mà thời gian chỉnh sửa ngừng đậu cũng ngắn, nếu không thể hoàn thành mọi công việc trong thời gian có hạn thì sẽ dẫn đến những chuyến bay sau đó sẽ bị chậm trễ.
Rõ ràng là mùa đông, công việc làm ngoài trời âm mười mấy độ, thế mà đồng phục của các nhân viên cơ vụ tham gia hội nghị, bao gồm cả Nghê Tiêm trong đó, lại ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt. Đến tận bốn rưỡi chiều, tổ bay của Lâm Nhất Thành và Trình Tiêu đáp xuống thành phố G, Nghê Tiêm lại dẫn người đến tiến hành công tác bảo trì, tu sửa sau chuyến bay. Dáng vẻ anh ta đích thân thực hiện, không tỏ ra cao ngạo vì là kỹ sư trưởng, cũng hoàn toàn không giống đang tiến hành giao lưu hoặc chỉ đạo, mà chỉ đơn thuần là làm công việc của một kỹ sư máy bay, nghiêm túc và cần mẫn, chuyên nghiệp và kính nghiệp.
Hạ Chí biết sự cần mẫn đó không liên quan gì đến Trình Tiêu, mà đó là tình yêu dành cho công tác cơ vụ của Nghê Tiêm. Cô đứng trên bãi đáp máy bay rộng lớn, cảm nhận chân thực một ngày thực sự của một cơ vụ. Đối với cơ vụ, cô đã có sự hiểu biết sâu sắc hơn. Còn về Nghê Tiêm, sau công việc phỏng vấn cả ngày hôm đó xong, cô đã đưa cho anh ta một chai nước.
Nghê Tiêm mở ra rồi uống một hơi hết cả chai, sau đó mới nói: “Cám ơn.”
Hạ Chí nói: “Đã là kỹ sư trưởng rồi, có cần thiết phải liều mạng thế không?”
Nghê Tiêm cười khổ: “Không liều mạng thì làm sao xứng đáng với tiếng kỹ sư trưởng này?”
Phải, sau lưng một công việc xem chừng quang vinh tươi sáng là những chua xót không ai hay biết. Trước kia đối với tiếp viên hàng không, phi công, cơ vụ, Hạ Chí đều từng hâm mộ, nhưng khi thực sự tiếp xúc rồi mới biết, trong mắt người cùng ngành, họ lại là: nhân viên phục vụ, tài xế, và người sửa chữa xe đạp.
Giọng Hạ Chí dịu dàng hơn, “Thấy trạng thái làm việc của anh như thế, bỗng dưng không thấy ghét anh nhiều nữa.”

Nghê Tiêm vẫn tỏ ra bình thản, “Nếu là Trình Tiêu nói như vậy với tôi, tôi sẽ vui đến mức quên mất mình là ai.”
Hạ Chí cười, “Bây giờ mới nhận ra tính quan trọng của cô ấy là hơi muộn thì phải?”
Nghê Tiêm đứng từ xa nhìn chiếc máy bay do Trình Tiêu điều khiển mà ban sáng anh ta đã phụ trách kiểm tra, ban nãy lại vừa hạ cánh rồi kiểm tra, chỉnh sửa lần nữa, giống như đang hỏi Hạ Chí, nhưng cũng như đang tự nói với chính mình: “Tôi chỉ sai lầm một lần thì không thể tha thứ hay sao?”
“Cuối cùng anh cũng chịu nhận anh sai rồi.” Hạ Chí quay sang nhìn anh ta, “Tiếc là không phải mọi sai lầm đều có cơ hội chỉnh sửa. Huống hồ, có mẹ anh ở đây thì làm sao anh có cơ hội được?”
Nghê Tiêm nhìn cô, ngập ngừng như muốn nói gì đó.
“Tôi không thể giúp anh, và cũng sẽ không giúp.” Biết rõ là nói như thế sẽ gây tổn thương nhưng Hạ Chí vẫn nói: “Trình Tiêu là người có chủ kiến, cậu ấy không cần được thuyết phục. Huống hồ, tôi cũng chưa từng cho rằng anh là lựa chọn chính xác duy nhất của cậu ấy.”
“Là vì,” Nghê Tiêm bóp méo chai nước rỗng trong tay, “Cố Nam Đình à?”
Hạ Chí hơi bất ngờ, “Anh cũng có mắt nhìn đó, nhận ra điểm khác thường giữa họ.”
Thực ra cô đang nhắc nhở thiện ý, để anh ta biết khó mà rút lui.
Nghê Tiêm lại không muốn thừa nhận, “Tôi thì cảm thấy Cố Nam Đình đối với cô ấy…”
Hạ Chí xưa nay luôn nói thẳng, không biết kiêng nể gì, lần này cũng không ngoại lệ, “Đúng là Cố Nam Đình chủ động, nhưng với tính khí của Trình Tiêu, nếu cậu ấy không cho phép thì ai có thể bước vào thế giới của cậu ấy?”
Đúng là như vậy. Trình Tiêu không phải người phụ nữ có thể tùy tiện tiếp cận, ngoài vẻ lạnh lùng kiêu ngạo ra, cô không cho phép người khác phạm lỗi.
Nghê Tiêm lần đầu cảm thấy Hạ Chí còn trẻ như thế nhưng thực sự rất tàn nhẫn, anh ta im lặng một lúc, “Cám ơn lời nhắc nhở của cô.”
“Không cần cám ơn, tôi chỉ không mong anh lại quấy nhiễu thế giới của cậu ấy.” Hạ Chí thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh ta, “Tôi không có quyền phát ngôn thay cậu ấy, nhưng đành chịu thôi, ở cùng cô ấy lâu rồi, tôi càng lúc càng giống cậu ấy.”
Giống như cô ấy, không có tư tưởng chủ nghĩa thực dụng quá độ. Thế nên đối với việc quay đầu là bờ của anh, thực sự cũng không còn liên quan gì nữa rồi.

Tối đó, Nghê Tiêm xưa nay không thích say sưa đã uống rất nhiều rượu, nhân lúc tỉnh táo, anh ta buông thả bản thân gọi điện cho Trình Tiêu, “Có thể gặp nhau không?”
Trong tình huống này, có lẽ đa số phụ nữ sẽ băn khoăn xem có nên gặp không, sau đó không kìm được hỏi: “Anh đang ở đâu?” Nhưng đối tượng là Trình Tiêu, hơn nữa lại rất trùng hợp rằng lúc đó cô cũng như anh, đang ở trong quán bar câu lạc bộ rượu vang của Hàng không.
Trình Tiêu cúp máy, từ trong chỗ ngồi của mình đi thẳng ra, ngồi xuống trước mặt anh ta, “Tôi đã tạm biệt quá khứ rồi, mà quá khứ này bao gồm cả anh. Nhưng nếu đã gặp nhau rồi thì nói rõ ràng với nhau cũng tốt.”

Ánh đèn trong bar dịu dàng ấm áp, nhưng lại không thể chứa đựng được quãng thời gian đã qua. Nghê Tiêm nhìn gương mặt gần ngay trong tầm tay, xinh đẹp trưởng thành hơn xưa rất nhiều, bỗng có cảm giác như đã cách cả thế kỷ.
Anh ta ngửa đầu uống cạn một ly, “Trên thế gian sẽ luôn có một dạng người, sau khi mất đi đã xem những vấn vương là mối tình sâu đậm. Giống như anh.”
Đối với câu tự nhận xét của anh ta, Trình Tiêu không nói gì.
Giây trước đó còn có rất nhiều lời để nói, nhưng lúc này, Nghê Tiêm cũng không biết bắt đầu nói từ đâu, “Anh muốn giải thích với em, nhưng anh đoán là em đã không còn hứng thú gì với lời giải thích đó nữa.”
Trình Tiêu không phủ nhận: “Đúng thế, lúc anh cần giải thích thì anh đã chọn im lặng. Bây giờ mới nói thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Nghê Tiêm nắm lấy bàn tay định nâng ly rượu lên của cô như đã mất kiểm soát, “Anh không nói gì, nhưng em đã biết hết rồi, không phải sao? Nhưng em lại lạnh lùng nhìn anh phạm lỗi, cũng không chịu nói thẳng ra. Cũng là lỗi của anh à?”
“Nếu tôi nói, tôi muốn đợi xem bộ dạng hối hận của anh, thì anh có hiểu thêm về tính cách của tôi không?”
“Anh không tin em lại đối xử với anh như vậy. Trình Tiêu, em không nên đối xử như thế với anh!”
Năm đó đúng là tôi không nghĩ như vậy. Lúc ấy tôi tưởng rằng anh hẳn là đau khổ hơn tôi, nhưng anh không hề. Đã bao năm rồi, anh lại diễn vở kịch đau khổ trước mặt tôi, còn ý nghĩa gì nữa?
“Nên chứ! Có phải là đối với anh, tôi từng thích anh cũng là lẽ đương nhiên? Mà anh nghĩ rằng giờ này phút này, tôi cũng nên tha thứ cho anh?” Trình Tiêu đứng lên, từ trên cao nhìn xuống anh ta, “Những chuyện cũ rích liên quan đến anh, tôi gần như đã quên rồi. Nhưng nếu hôm nay đã nhắc lại thì tôi sẽ nói lại lần nữa. Đúng là tôi từng thích anh, nhưng anh kết giao với tôi với mục đích “toại nguyện cho mẹ anh và lão Trình gặp lại nhau thì thực sự không đáng mặt đàn ông. Tôi mặc kệ anh và mẹ anh có toan tính một mũi tên trúng hai con chim hay không, tôi cũng mặc kệ sự lựa chọn cuối cùng của lão Trình là mẹ anh hay là mẹ tôi, điều tôi không thể chấp nhận chính là sự tiếp cận và dụ dỗ cố ý của anh. Cả đời này của Trình Tiêu tôi không thể ở cạnh một người đàn ông từng tính toán cài bẫy mình,  không biết chịu trách nhiệm cho sai lầm của bản thân.”
Thấy Nghê Tiêm im lặng, Trình Tiêu rút tay ra, “Còn về tha thứ, vì anh cúi đầu nhận lỗi nên tôi bắt buộc phải chấp nhận? Dựa vào đâu? Đạo đức trói buộc à? Để anh cảm thấy dễ chịu, tôi phải khoan dung độ lượng? Lúc anh sai lầm, gây tổn thương cho người khác, sao anh không nương tay, cho người ta, cũng là cho mình một con đường lui?”
Nghê Tiêm vẫn không cam tâm, “Anh không cho em đường lui sao? Anh đẩy em ra là vì…”
“Anh cho tôi đường lui?” Trình Tiêu cắt ngang, “Là anh đẩy tôi về phía Phỉ Diệu!”
Bóng cô trong tầm mắt càng lúc càng xa, Nghê Tiêm đuổi theo ra ngoài, túm chặt cổ tay cô trong làn gió đông lạnh buốt, “Nếu không phải vẫn còn cảm giác với anh, nếu không còn thích anh thì sao phải sắc bén như vậy? Trình Tiêu, đừng phủ nhận nữa, em hận anh bao nhiêu thì sẽ yêu anh bấy nhiêu.”
Trình Tiêu không lãng phí sức lực để so đo với anh ta, chỉ lạnh lùng nhìn vào mắt anh ta, “Trên thế gian luôn có một loại người tự mình phóng to địa vị của mình trong cuộc đời của người khác như lẽ đương nhiên. Như anh vậy, đến giờ vẫn không hiểu: tôi không tha thứ cho anh không phải vì hận, mà là bài học cho anh, để anh nhớ rằng mãi mãi đừng bao giờ đem tình cảm của người khác ra làm quân cờ cho mình!”
Nghê Tiêm càng siết mạnh tay hơn, Trình Tiêu đau đớn, bị anh ta kéo vào lòng, gương mặt đó càng lúc càng kề sát, anh ta nói: “Trình Tiêu, đừng nói những lời tàn nhẫn, anh không tin em không còn chút tình cảm nào với anh.”
Tình cảm? Giữa họ có tình cảm à? Trình Tiêu đã giơ cao tay phải lên, định đáp lễ sự tự cao và mạo phạm của anh ta.
Nhưng lần này lại không cần cô đích thân ra tay.
Khi Nghê Tiêm cố hôn cô, một cú đấm đã bất ngờ giáng vào mặt anh ta. Sau đó, Trình Tiêu suýt bị kéo ngã theo đã được người khác ôm lấy, giọng trầm thấp của Cố Nam Đình vẳng đến trong màn đêm lạnh lẽo, “Vốn định lịch sự với kỹ sư trưởng Nghê, xem ra tôi đã quá khách sáo rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.