Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi

Chương 32


Đọc truyện Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi – Chương 32

Trên chiếc máy bay vốn đang bay rất ổn định, bỗng xuất hiện khói lớn từ giá hành lý trong khoang.
Một hành khách hét lên: “Chuyện gì vậy? Cháy à?”
Tiếp viên trưởng là người đầu tiên nhận được tin khách báo, sau khi xác nhận trên giá hành lý đã bắt lửa, cô ta lập tức báo cáo cơ trưởng: “Ghế D hàng 12 khoang Economy bị bắt lửa, đang xử lý.”
Cùng lúc đó, tiếp viên mới Lâu Ý Lâm nhanh chóng dẫn hành khách ngồi ở vị trí đó tránh xa đến khu vực an toàn, Kỳ Ngọc thì lấy thiết bị cứu hỏa. Thế nhưng khoang hành khách cũng bị ảnh hưởng, áp lực trong khoang sụt giảm, mặt nạ dưỡng khí lần lượt rơi xuống. Tiếp sau đó, khoang hành khách rung mạnh. Trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng hét kinh hãi của phụ nữ và trẻ con vang dậy tứ phía.
Kỳ Ngọc lúc này vội ngồi xuống, tự đeo mặt nạ dưỡng khí xong thì đứng lên, cô ta đập mạnh vào giá đựng hành lý, thu hút sự chú ý của hành khách, ra sức chỉ dẫn mọi người đeo mặt nạ rồi nói to: “Xin quý khách đừng căng thẳng, hãy ngồi yên vị trí, đừng di chuyển, chấp hành chỉ dẫn của tổ bay.”
Cơ trưởng Lâm Nhất Thành chỉ thị: “Chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi máy bay.”
Tiếp viên trưởng lập tức phát loa, “Kính thưa quý khách, hiện giờ các tiếp viên sẽ trợ giúp quý khách cố định lại hành lý rơi xuống, đồng thời dùng chăn mềm bọc lại tất cả những đồ vật tùy thân sắc nhọn nguy hiểm như giày, mắt kính, đồng hồ đeo tay v.v…”
Các tiếp viên lập tức chia nhau ra hành động, từ đầu khoang và cuối khoang đi vào giữa. Có hành khách không chịu hợp tác, không nỡ bỏ đồng hồ và trang sức, không muốn tháo giày cao gót, họ một mặt khuyên giải đối phương rằng đây là để đảm bảo an toàn tính mạng, một mặt cởi giày của mình, thậm chí cả vớ cũng cởi nốt. Đến khi đặt mọi đồ vật vào phòng vệ sinh đầu khoang rồi, Kỳ Ngọc báo cáo: “Cửa đã khóa.”
Tiếp đó, nhân viên tổ bay tiếp hành chia khu vực cửa thoát hiểm, diễn tập thuyết minh an toàn. Hành khách trên máy bay cũng đều làm theo hướng dẫn mà đứng trên ghế ngồi, giữ tư thế sẵn sàng lao ra ngoài. Tất nhiên trong quá trình này vẫn có những hành khách vì sợ hãi, hoảng loạn mà không chịu phối hợp, có kẻ khóc lóc kêu la, tiếp viên trưởng khuyên giải vô hiệu nên chỉ có thể cùng các tiếp viên khác cưỡng chế họ tuân thủ sự sắp xếp của tổ bay.
Rất nhanh, máy bay như bị nện mạnh xuống mặt đất, lại bắn lên, rồi bắt đầu trượt. Khi nhân viên tổ bay xác nhận máy bay đã ngừng hẳn, Kỳ Ngọc vặn tay nắm cửa khoang, dùng hết sức đẩy ra ngoài. Khi cô ta xuất hiện ở vị trí cao cỡ hai tầng nhà, cầu phao vốn nằm gọn trong khoang được bơm hơi tự động, nhanh chóng hình thành một đường trượt có tính đàn hồi.
“Hai tay giơ cao, nhảy, ngồi…”
Trong lời hướng dẫn lặp lại liên tục, từng hành khách trong khoảng trượt xuống mặt đất.
Khi tiếp viên trưởng “hạ cánh” an toàn, bắt đầu đếm số người, Trình Tiêu trên máy bay cũng đang tiến hành kiểm tra khoang máy bay lần cuối.
Lâm Nhất Thành từ khoang lái đi ra, thấy sau lưng Trình Tiêu còn có tiếp viên Lâu Ý Lâm thì ánh mắt anh ta vụt sa sầm.
Trình Tiêu báo cáo: “Ngoài ba thành viên tổ bay hiện đang có mặt ở đây thì tất cả đã rời máy bay an toàn.”

Lâm Nhất Thành không nói gì nhiều, chỉ ra lệnh: “Nhảy xuống cầu phao, rời khỏi máy bay.”
Lâm Ý Lâm không nói gì, cơ thể bất giác nhích về phía Trình Tiêu.
Trình Tiêu vẫn tỏ ra bình thản, nắm chặt cổ tay cô ta đi về phía cửa khoang, “Làm cùng tôi”. Trong lúc nói, cô dùng tay phải nắm lấy tay trái của Lâu Ý Lâm, cưỡng ép đối phương giơ cao hai tay, nói nhanh bằng giọng mà chỉ hai người mới nghe thấy: “Nhảy cùng tôi, nếu không tôi sẽ đẩy cô xuống.” Vừa nói dứt, cô hét: “Nhảy, ngồi.”
Lâm Nhất Thành cũng trượt xuống mặt đất sau họ.
Khi tiếng vỗ tay vang lên, một đợt tập huấn mô phỏng có vẻ đã hoàn thành mỹ mãn.

Hội nghị hàng không về vấn đề phục vụ hành khách đã kéo màn kết thúc với cuộc tập huấn mô phỏng cất cánh, hạ cánh, gặp sự cố, giải thoát hành khách…
Đối với người ngoài, biểu hiện của các nhân viên tổ bay Hàng không Trung Nam khi diễn tập nhiệm vụ này là không thể chê vào đâu được. Đặc biệt là tiếp viên trưởng và Kỳ Ngọc khi đối diện hiểm nguy vẫn bình tĩnh, làm đâu ra đó, càng khó mà chê trách. Lâm Tử Kế đều nghĩ rằng họ sẽ được biểu dương.
Nhưng Cố Nam Đình lại nổi trận lôi đình. Trong văn phòng phó tổng, anh ném tập tài liệu trong tay đến trước mặt trưởng bộ phận hành khách, “Huấn luyện ứng cứu của các tiếp viên rốt cuộc đã làm thế nào hả? Lâu Ý Lâm tại sao lại vượt qua được khảo hạch?”
Trưởng bộ phận huấn luyện gồng mình trả lời: “Lúc đó đã hoàn thành tập huấn trên khoang mô phỏng A320, độ cao của cầu phao A320 khá thấp, độ khó…”
Cố Nam Đình cắt ngang, lạnh lùng chất vấn, “Tại sao không chọn cái cao hơn?”
Trưởng bộ phận tập huấn đứng thẳng đơ, không thể nói gì vì lỗ hổng sơ suất trong khâu huấn luyện.
Cố Nam Đình không thể dằn cơn giận, “Chúng ta không tiếc tiền để tạo ra khoang mô phỏng này, không phải chỉ là thiết bị! Kiểm tra trình tự ứng cứu cũng không phải qua loa cho có! Nếu hôm nay thật sự xảy ra sự cố, Lâu Ý Lâm căn bản khó mà tự cứu lấy mình, còn nói gì đến giúp đỡ hành khách?! Thậm chí cô ta sẽ làm liên lụy đến tổ bay!” Anh quay nhìn nơi khác, “Cô là trưởng bộ phận, không phát hiện ra vấn đề của cô ta hay sao?”
Lúc huấn luyện người mới, trưởng bộ phận đã phát hiện ra tiếp viên mới Lâu Ý Lâm của năm nay khá là nhát gan, nhưng mọi phương diện của cô ta đều khá tốt. Hơn nữa khi kiểm tra tình huống khẩn nguy cũng không tỏ ra sợ độ cao hoặc hoảng loạn gì, thành công nhảy xuống cầu phao. Còn trong buổi diễn tập hôm nay, cô ta lại trốn vào khoang hành khách, tránh né việc nhảy cầu phao, trưởng bộ phận cũng cảm thấy khó hiểu. Thế nhưng sự thật bày ra trước mắt, cô ta không thể phản bác, “Là sơ suất của tôi. Mọi hậu quả sẽ do tôi chịu trách nhiệm.”

Nhớ lại cảnh Lâu Ý Lâm và Trình Tiêu cùng xuất hiện trước cửa khoang, ánh mắt căng thẳng của cô, Cố Nam Đình lại tức điên. Anh ném tập văn kiện “soạt” xuống đất, “An toàn tính mạng của hành khách là tôi, hay là một mình cô có thể đảm đương nổi?!”
Hạ Chí đang không hiểu chuyện gì, ở ngoài nghe thấy tiếng “gầm” bên trong vọng ra thì lén lau mồ hôi thay cho hai vị trưởng bộ phận bên trong. Cô nàng đang nỗ lực giảm thiểu sự tồn tại của mình xuống để tránh bị liên lụy thì Lâm Tử Kế vội vã chạy đến.
Trong văn phòng không còn gay gắt như trước. Hai mươi phút sau, Lâm Tử Kế và hai vị trưởng bộ phận kia cùng ra ngoài, Hạ Chí nghe Lâm Tử Kế nói: “Bao hôm cả tiếp viên mới nhận năm nay, mọi tiếp viên khác đều phải tham gia tập huấn, tiếp viên trưởng cũng không được bỏ sót. Thành tích khảo hạch không đạt sẽ bị chuyển công tác.”
Hạ Chí thắc mắc, “Diễn tập chẳng phải rất thành công sao, Cố Nam Đình sao lại nổi giận đến thế, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.”
Trình Tiêu là người hiểu rõ ngọn ngành nhất. Nhớ lại lúc cô theo quy định đi kiểm tra khoang lần cuối, phát hiện ra Lâu Ý Lâm nấp trong góc, cô hỏi ngược lại: “Cậu tưởng Lâu Ý Lâm xuất hiện cuối cùng trong khoang là do thật sự nhận lệnh của cơ trưởng mà đi theo tớ kiểm tra lần cuối đấy hả?”
Hạ Chí nhìn cô, “Cậu đã nói thế rồi thì tất nhiên là tớ sẽ không nghi ngờ gì rồi.”
Trình Tiêu thành thật: “Lãnh đạo Cục và người phụ trách của các công ty lớn đều ở đây, lẽ nào tớ nói cô ta vì sợ nhảy cầu phao nên trốn đi, bị tớ tìm thấy hay sao?”
“Trốn á?” Hạ Chí sửng sốt, “Cô ta là tiếp viên đã được huấn luyện mà, sao lại sợ nhảy cầu phao?! Hơn nữa sao cô ta có thể trốn được? Sau diễn tập chẳng phải sẽ đếm người dựa vào danh sách hay sao? Đến lúc đó phát hiện thiếu một người, còn là tiếp viên của Hàng không Trung Nam, thì chúng ta mất mặt hoàn toàn còn gì?” Nói đến đây, cô nàng như vỡ lẽ, “Chẳng trách mà Cố Nam Đình nổi trận lôi đình, yêu cầu tất cả phải tập huấn. Không đuổi cổ Lâu Ý Lâm đã được coi là nương tay lắm rồi.”

Hàng không Trung Nam bắt đầu hội nghị chuyên ngành do lỗ hổng xảy ra của đợt tập huấn, ngoài việc thông báo kết quả tập huấn ra, còn bắt đầu tập huấn lần nữa, và cả thông báo tăng đợt kiểm tra trong quý. Ngoài ra đối với Lâu Ý Lâm, Cố Nam Đình không cho cô ta cơ hội, trực tiếp điều cô ta sang bộ phận phục vụ mặt đất.
Trong hội nghị tiếp theo, Cố Nam Đình tiến hành báo cáo về sự cố này, nhìn nhận lại những sai sót trong việc tập huấn nhân viên của Hàng không Trung Nam, từ đó mới dẫn đến cuộc thảo luận rất sôi nổi về an toàn bay.
Hạ Chí trải qua việc chỉnh sửa và tra tìm tư liệu, tiến hành phân tích thống kê các số liệu lớn như lượng du khách năm năm trở lại đây, thời gian vận hành an toàn, tỷ lệ hành khách đi máy bay và những thông số bình thường khác… đăng lên trang chủ của Trung Nam một bài tên là “Bay bằng trái tim, giữ thành tích an toàn”, để từ đó sáng tạo nên truyện thần thoại về an toàn mà Hàng không Trung Nam bao năm kinh doanh đã lập nên.
Cố Nam Đình khi biết lượt xem bài viết này vô cùng cao nên không nhịn được cười, “Hóa ra nhân viên của tôi đều có sự trung thành muốn bảo vệ danh dự của công ty.” Sau đó anh gọi Hạ Chí vào, dặn cô, “Những bài liên quan đến hội nghị lần này trong tạp chí Hàng không Trung Nam kỳ này đều do cô đảm nhận.”
Hạ Chí được tín nhiệm, cả người như được tiêm chất kích thích vậy.


Trình Tiêu và Lâu Ý Lâm gặp lại nhau ở sân bay.
Lâu Ý Lâm mặc đồng phục nhân viên mặt đất, nói với Trình Tiêu vừa xong chuyến bay, “Tôi luôn chưa có cơ hội cám ơn cô.”
Trình Tiêu hơi bất ngờ, “Cám ơn tôi?”
“Thực ra ban đầu là rất ghét.” Lâu Ý Lâm nhướn hàng mày thanh tú, “Nghĩ rằng vì cô mà tôi mới bị chuyển sang mặt đất.”
Trình Tiêu không phản bác, “Cứ ghét tôi cũng chẳng sao, tôi không quan tâm.”
Lâu Ý Lâm nhướn môi, “Về sau nghĩ kỹ lại là do bản thân sợ độ cao, sợ bay mà cứ đòi làm tiếp viên hàng không, thực sự là không biết lượng sức mình.” Cô ta thở dài, “Bây giờ còn được ở lại công ty đã rất tốt rồi, dù sao mẹ tôi cũng không muốn tôi bay, nói là vừa nguy hiểm mà áp lực lại lớn quá.”
“Mẹ cô rõ ràng là sáng suốt hơn cô đấy.” Trình Tiêu nhìn thấy vẻ tiếc nuối lộ rõ trong nụ cười đó nên nói bằng giọng trêu ghẹo, “Người theo nghề này của chúng tôi phải ở trong trạng thái tâm lý thích ứng cao độ trong thời gian dài, người mắc bệnh tâm thần cực kỳ nhiều. Chúc mừng cô đã có thể tránh khỏi tai họa.”
Lâu Ý Lâm phì cười trước vẻ trêu chọc đó, “Bên kia đồn rằng cô lạnh lùng, khó gần gũi, xem ra cũng không phải.”
Trình Tiêu không bác bỏ, “Người xinh đẹp thường bị đố kỵ, chắc cô hiểu rõ mà.”
Đang khen cô ta xinh đẹp đấy. Nụ cười của Lâu Ý Lâm càng tươi tắn hơn.
Phải, chỉ cần Trình Tiêu muốn thì chỉ vài ba câu đã có thể khiến người khác cười vui vẻ.
Thế nên, sự khó gần của cô thực ra là tùy người mà thôi.
Rời khỏi sân bay, Trình Tiêu đi thẳng đến hội trường tổ chức hội nghị, tham gia giao lưu về quy trình bay. Do nội dung hội nghị đề cập đến nguyên lý bay, việc tu sửa bảo trì và những kiến thức chuyên ngành khác, nên các công ty khác đều cử nhân viên các bộ phận liên quan tham dự. Chỉ có Hàng không Trung Nam là yêu cầu cả những nhân viên tổ bay đang rảnh rỗi phải có mặt đủ.
Lúc Trình Tiêu đến thì hội nghị đã bắt đầu. Để khỏi ảnh hưởng tới ai, cô vào từ cửa sau, ngồi ở một góc khó nhìn thấy nhất. Cô rất nhẹ nhàng, trừ trưởng bộ phận nghiệp vụ bay của Minh Hàng đang phát biểu trên sân khấu là nhìn thấy cô, còn những người khác đều không biết gì. Thế nhưng cô vừa ngồi xuống, mở laptop thì Cố Nam Đình ngồi ở hàng đầu như có linh cảm, đột ngột quay đầu lại.
Ánh mắt anh lướt qua bộ đồng phục mà Trình Tiêu chưa kịp thay ra, ngừng lại ở khuôn mặt cô hai giây rồi quay đi như không có chuyện gì.
Anh mặc âu phục sẫm màu, đường nét bóng lưng trở nên rõ nét và vững chắc trong ánh nắng. Nhớ lại ánh mắt như tìm kiếm của anh một khắc trước đó, lồng ngực Trình Tiêu lại trào dâng một thứ cảm xúc ấm áp khó tả.

Lại có người từ cửa sau đi vào, khẽ khàng không làm kinh động người khác mà đặt xuống trước mặt Trình Tiêu một ly café.
Bay lâu như vậy nên thực sự rất mệt mỏi, Trình Tiêu cũng lo cô sẽ ngủ thiếp đi mất. Cô gật đầu tỏ ý cám ơn, nâng lên hớp một ngụm, xác nhận là latte rồi mới cầm điện thoại lên nhắn tin cho Cố Nam Đình, “Sao anh dễ thay đổi thế, lại cho em uống café rồi?”
Giây sau đó, Trình Tiêu nhìn thấy Cố Nam Đình ngồi phía trước cầm điện thoại trên bàn lên, cúi đầu đọc.
Rất nhanh, điện thoại của cô có tin nhắn, anh trả lời, “Không phải chồng em, cũng không cần nghe lời em. Nếu quản em để em khó chịu thì chi bằng làm theo ý muốn của em để tăng thêm tình cảm.”
Trong đôi mắt Trình Tiêu hiện lên nụ cười, cô bấm một hàng chữ, “Nể tình anh chịu hạ thấp bản thân, em không phản đối.”
Từ góc của Trình Tiêu nhìn sang, Cố Nam Đình như đang cười, nhưng anh lại trả lời “Lát nữa sẽ kiểm tra ghi chép cuộc họp của em.”
Trình Tiêu thầm nói “chán thật” rồi đặt điện thoại xuống, chăm chú vào hội nghị trong sự bầu bạn của café.
Nghỉ giữa giờ, Trình Tiêu ghi lại trong laptop: hoạt động của cánh máy bay sẽ khiến áp lực của mặt dưới sản sinh ra sự sai khác nhỏ… Lúc nhập đến đây, cô ngước lên, nhìn thấy
Nghê Tiêm tiến đến chỗ cô trong ánh mắt của mọi người.
Gặp mặt vốn dĩ là chuyện trong dự đoán. Nhưng trong tình huống này thì có thể nói gì đây? Lâu quá không gặp, gần đây có khỏe không? Từ đó nói cho mọi người biết rằng họ quen nhau? Trình Tiêu cảm thấy quá vô vị. Cô đã có suy nghĩ rời đi từ lối cửa sau, khi đang định hành động thì bất ngờ nhận ra Cố Nam Đình đang nhìn về phía cô.
Trình Tiêu đứng tại chỗ nhìn lại anh, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
Nghê Tiêm tiến đến gần, gần như cả hội nghị đều nhận ra mục tiêu của anh ta là cô gái duy nhất ở đây. Hoặc bọn họ cũng đang tò mò, hóa ra lại có một nữ phi công ở đây, mà lại còn là một nữ phi công rất xinh đẹp.
Lúc này, giọng đàn ông trầm trầm quyến rũ vang lên trong phòng họp, mọi người nghe thấy Cố Nam Đình bảo: “Trình Tiêu, đến đây một lúc.”
Bước chân Nghê Tiêm khựng lại.
Trình Tiêu như được giải thoát, bước thẳng đến, như thể hoàn toàn không nhận ra ý đồ của Nghê Tiêm.
Thế nhưng khi cô đứng trước mặt Cố Nam Đình thì lại nghe anh hỏi: “Có chuyện gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.