Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính

Chương 120: Khi Nam Chính Bá Tước Có Bệnh Bị Bẻ Cong 2


Đọc truyện Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính – Chương 120: Khi Nam Chính Bá Tước Có Bệnh Bị Bẻ Cong 2


Kerry chưa bao giờ tin rằng những nỗ lực của bản thân có thể mang lại hy vọng cho vận mệnh tương lai.
Sinh ra ở gia đình quyền quý, là điều mà bao nhiêu người cầu còn không được.

Nhưng thân là con vợ lẻ trong gia đình quý tộc, không có ma lực, nhà mẫu thân cũng không có gia thế gì, đến cả mấy đứa trẻ thường dân vô ưu vô lo còn không bằng.
Mỗi lần bị đánh, ai sẽ lo lắng thay cho cậu chủ nhỏ đây?
[ Thằng nhóc này, thậm chí không thể tự thành lập đội lính đánh thuê của mình, thật không có tương lai.

]
Đây là khi anh còn nhỏ vừa mới biết nói, phụ thân anh —— đối với tất cả các anh chị em thì hiền từ hòa ái, còn với anh thì hiển nhiên kết luận là kẻ ngu dốt, thiếu hiểu biết.
Từ lúc bắt đầu, anh đã bị ruồng bỏ.
Cảm giác lạnh lẽo trên khuôn mặt vẫn đang chậm rãi cọ xát, con ngươi Kerry chớp động vài cái, đôi môi có chút trắng bệch mấp máy đôi lần.
“Tôi có thể mang cậu đến bên cạnh tôi được không?”
Bàn tay đang chữa lành miệng vết thương cho anh đột nhiên ngừng lại, Kỳ Ngôn nhìn đôi mắt tràn ngập sự mong đợi của anh, trên mặt hiện lên một tia nhàn nhạt xa cách: “Người cá không thể rời khỏi mặt nước.”
“A!” Kerry hoảng loạn kêu lên: “Thực xin lỗi, tôi quên mất!”
Sợ người cá sinh ra sự ngăn cách với mình, Kerry cúi xuống sâu hơn, chưa kịp mở miệng đã bị thanh âm nơi xa trên bờ cát đánh gãy.
“Ai ở đó?”
Đó là giọng nói của một thiếu nữ, thanh thúy mà điềm mỹ, thần sắc mang theo một tia tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu.

Thanh âm vang lên trong nháy mắt, Kỳ Ngôn liền xoay người nhảy vào trong nước.

Không để lại một lời cho Kerry, cũng không có hành động gì khác, cứ như vậy, giống lúc cậu vừa đến, lặng yên không một tiếng động.
Trong lòng Kerry có vô tận mất mát, nhưng anh không phải kẻ ngốc nên sẽ không hô lên, nếu bị những người khác biết nơi này có người cá, bọn họ sẽ vận dụng hết thảy khả năng đi bắt giữ Kỳ Ngôn.
Ở trên đại lục Erli này, người cá là một chủng tộc hiếm hoi.

Không chỉ hiếm mà còn rất thần bí, một số người sống cả đời mà chưa bao giờ nhìn thấy người cá.

Chính vì điều này, không ít nhà mạo hiểm truy tìm và bắt giữ người cá với mục đích, bắt sống để nhốt vào viện bảo tàng thủy cung cho mọi người giương mắt ngắm nhìn; nếu khi bắt giữ không cẩn thận làm người cá tử vong, thế thì người cá sẽ bị làm thành tiêu bản.
Kerry nhớ rõ, trước kia có tên quý tộc nhỏ bé tới nịnh bợ Bá tước Hilal, liền dâng một người cá bị thương tới.

Bá tước Hilal vui mừng khôn xiết và mở đường giúp hắn rất nhiều, sau đó người cá kia bởi vì bị thương quá nặng, không quá mấy ngày đã chết.
Theo lời của Bá tước Hilal nói, người cá chính là thú cưng cao quý nhất.
Có lẽ do cuộc sống của Kerry còn không bằng thú cưng người cá, cho nên anh không cảm thấy như vậy.
Đặc biệt là sau khi gặp Kỳ Ngôn, anh hy vọng có thể có được một người cá, nhưng không phải làm vật cưng, mà là bằng hữu.
[ Độ hảo cảm của Kerry với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 20]
Lần đầu tiên nhìn thấy người cá, độ hảo cảm đã tăng thêm 10 rồi.
Kerry đứng lên khỏi rạn san hô, ra vẻ mới vừa ngắm trăng xong, vỗ nhẹ lớp sỏi trên người, rồi xoay người chào người đang đi tới.

“Tôi đến đây để ngắm trăng, cậu có chuyện gì sao?” Kerry bắt gặp đôi mắt trong vắt như pha lê của Nasha, trong mắt hiện lên một thoáng ngạc nhiên, nhưng chỉ là thoáng qua thôi.
Có Kỳ Ngôn làm trải chăn, ngay cả người đẹp cũng không thể lung lay được vị trí của cậu trong lòng Kerry.
Khuôn mặt non nớt của Nasha không giấu được vẻ tinh tế quyến rũ, nụ cười thuần khiết, ngọt ngào đặc biệt tỏa sáng trong ban đêm: “Không có chuyện gì hết, tớ chỉ đến xem, thấy có người bên này nên mới hỏi một câu thôi.”
Kerry gật gật đầu, nói: “Tôi phải về nhà đây, cậu cứ tùy ý xem đi.” Xoay người đi không được hai bước, tay đã bị bắt lấy, Kerry phản xạ có điều kiện hất ra, liền bắt gặp ánh mắt Nasha khó hiểu, kinh hãi: “Cậu muốn làm gì!”
Nasha cũng sửng sốt, không ngờ anh phản ứng mạnh như vậy: “Tớ, tớ thấy cậu bị thương, muốn hỏi cậu có sao không……”
“Tôi không sao!!” Kerry lớn tiếng trả lời, sau đó xoay người chạy trối chết.
Nasha nhìn bóng dáng anh càng lúc càng xa, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cho đến khi tiếng gọi của mẹ đỡ đầu (*) từ xa vọng lại.
(*) Bản raw 教母 / Jiàomǔ /: Cha đỡ đầu hay mẹ đỡ đầu (còn được gọi là người bảo trợ), trong nhiều của, là người làm chứng cho việc của một đứa trẻ và sau đó sẵn sàng giúp đỡ chúng như việc, cũng như việc suốt đời của chúng.

Trước đây, ở một số quốc gia, vai trò mang một số nghĩa vụ pháp lý cũng như trách nhiệm tôn giáo.

Theo cả quan điểm tôn giáo và dân sự, cha mẹ đỡ đầu có xu hướng là một cá nhân được cha mẹ ruột lựa chọn để quan tâm đến quá trình nuôi dạy và phát triển cá nhân của đứa trẻ, đưa ra lời hoặc yêu cầu quyền của đứa trẻ nếu có bất cứ điều gì xảy ra với cha mẹ ruột.

Người đỡ đầu nam là cha đỡ đầu, và người đỡ đầu nữ là mẹ đỡ đầu.

Đứa trẻ được gọi là con đỡ đầu.
“Nasha, con đã ở đâu vậy?” Mẹ đỡ đầu khoác một chiếc áo khoác da màu hồng nhạt cho nàng, không tán đồng lắc đầu: “Một quý cô là không được phép rời đi trong bữa tiệc.


Con như vậy sẽ bị Bá tước Hilal ghét bỏ đó.”
“Con không có rời đi đâu Linda.” Khóe miệng Nasha đột nhiên nhếch lên một nụ cười quỷ dị: “Chúng ta trở về thôi.”
Bóng đêm bất biến, tối đen không ánh sáng, không có màu xanh pha lê của bầu trời đêm nơi hoang vu, cũng không có ánh sao lấp lánh điểm xuyết.
—— tối nay, là đêm khởi đầu của những bánh răng vận mệnh.
~~~
Dinh thự Bá tước Hilal có một bụi hoa hồng lộng lẫy, màu trắng và đỏ giao nhau, giống như những giọt mưa màu máu rơi trên bông hồng trắng, nhuộm đỏ vài bông hoa lẻ tẻ.
Ẩn mình trên thềm đá bên cạnh những bụi hoa, trong tay Kerry cầm một quyển sách cũ nát, nghiêm túc lật xem.
Đây là cuốn sách lịch sử của lục địa Erli mà lặng lẽ lấy trộm từ kho, nó ghi lại tất cả các loài đã biết, khu vực sinh sống, thói quen và các thông tin cơ bản khác trên đại lục này.

Trước kia, anh khẳng định sẽ không đi xem mấy thứ này, bất quá hiện tại, anh càng hy vọng muốn hiểu biết thêm về người cá.
Trong sách có rất ít ghi chép về người cá, so với những ghi chép về tinh linh, địa tinh, người lùn, thì những ghi chép về người cá chỉ bằng đúng một phần mười.
Như đã nói, người cá không thích sống theo quần thể, hơn nữa sẽ lựa chọn vùng biển sâu làm môi trường sống, nhìn chung người cá thường không xuất hiện ở các vùng biển dành cho việc khai thác hoặc phát triển để mọi người du ngoạn.

Ngoài ra, tất cả người cá đều không ăn thịt, mà chỉ ăn tảo và các loại trái cây biển.
(Vũ: Theo vài ghi chép thì đa số các người cá đều sống theo bầy đàn như con người chúng ta, nhưng trong đây bà tác giả thích nó sống lẻ thì nó sống lẻ thui, chứ biết sao giờ.

¯_(ツ)_/¯)
Cho nên nói, việc dùng tiếng ca dụ dỗ thủy thủ để kéo xuống nước ăn luôn gì đó, tất cả đều là lời đồn được thiên hạ thêm mắm thêm muối thôi.
Đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua bản thân mình ngây ngốc hỏi người ta có phải định ăn thịt mình hay không, Kerry không khỏi phun một tiếng cười.

—— cái tên người cá kia chắc hẳn cũng rất bất lực nhỉ……!Hôm nay lại đi bờ biển, có thể gặp được cậu ta nữa không?
“Này, cuốn sách lịch sử đó có gì buồn cười à?”
Một giọng nói như chuông bạc vang lên từ phía sau, Kerry giật mình, vội vàng đóng sách lại.
Quay đầu, phát hiện là thiếu nữ hồi tối qua gặp ở bờ biển.

Kerry nhẹ nhàng thở phào, chỉ cần không phải mấy người anh em kia là tốt rồi.
“Xin lỗi, dọa cậu rồi.” Thiếu nữ cười nhẹ: “Nhưng tớ không thích đọc sách lịch sử lắm, còn cậu lại vừa đọc vừa cười?”
“Ừm, tôi chỉ tùy tiện xem thôi……” Kerry ánh mắt đảo qua lập tức đổi chủ đề: “Cậu, tại sao cậu ở chỗ này?”
“Tớ tới đây làm khách đó.” Nasha nói: “Ngày hôm qua ở trong yến hội, tớ thấy cậu.”
Trốn ở góc phòng, thiếu niên đến cả đồ ăn trên bàn cũng không dám ăn, nhất định là anh……
Con vợ lẻ của Bá tước Hilal không có chút thiên phú ma pháp nào —— Kerry Hilal.
Kerry sắc mặt cứng đờ, trong lòng hiểu rõ.
Ngày hôm qua dinh thự tổ chức yến hội, mời mẹ đỡ đầu của thánh giáo đường, nữ tu sĩ cùng Thánh Nữ đời kế tiếp.

Xem xét kỹ hơn, cô gái này có vẻ là Thánh Nữ được coi là nhân vật chính đêm qua.
“Tôi còn có việc, đi trước……”
“Đúng rồi, tớ vẫn chưa quen thuộc nơi này, cậu dẫn tớ đi được không?” Nasha đánh gãy lời anh, ngữ khí vui sướng mà dò hỏi.
Kerry sắc mặt trắng bệch, nếu hai người anh em của anh biết anh đi cùng với Thánh Nữ, chắc chắn không tránh được một phen gây khó dễ.
Muốn cự tuyệt, nhưng đôi mắt sáng ngời, hoàn mĩ của thiếu nữ khiến Kerry không thể từ chối..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.