Đọc truyện Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính – Chương 119: Khi Nam Chính Bá Tước Có Bệnh Bị Bẻ Cong 1
Nơi biển sâu xanh thăm thẳm
Một chiếc đuôi cá mang màu xanh lấp lánh như trân bảo quý giá của đại dương đang uốn lượn dưới tầng tầng sóng biển.
Kỳ Ngôn dùng tay chọt chọt miệng của một chú cá nhỏ, cậu mải mê nhìn nó phun ra một loạt bong bóng rồi cong miệng cười.
Lần này, Kỳ Ngôn là một người cá, một cậu người cá xinh đẹp không giống những người cá khác.
Ngao du ở đại dương mang đến cho Kỳ Ngôn một cảm giác rất thú vị, cậu thích nhất là đắm mình dưới đáy biển, nhìn những dãy san hô sặc sỡ phản chiếu đủ loại ánh sáng và màu sắc.
Kỳ Ngôn đã hoàn toàn tiếp thu tất cả cốt truyện của thế giới này.
Nơi này là một đại lục chứa đầy ma lực, với đa dạng chủng loài.
Con người vẫn là chủng loài chiếm thế thượng phong nhưng ngoài con người ra thì còn có người cá, tinh linh, người lùn cùng với những sinh vật thần kỳ khác chiếm giữ vùng đất này.
Nam chính tên là Kerry Hilal, là con vợ lẻ của bá tước Hilal, gia đình của anh không yêu thương anh, hơn nữa còn thường xuyên bị người làm và anh em trong nhà khi dễ, Kerry khiến mọi người nghĩ anh là một kẻ nhát gan yếu đuối.
Nhưng bên trong anh ta lại là một nội tâm kiên cường và có chút âm u.
Mỗi khi cảm thấy chán nản, Kerry sẽ đi dạo dọc bờ biển.
Một ngày nọ, anh vô tình gặp được thánh nữ Nasha.
Với nụ cười tao nhã ôn hòa và lời cổ vũ nhiệt tình, Nasha đã chiếu rọi ánh mặt trời tới trái tim của Kerry, khiến anh nhớ mãi không quên.
Vài năm sau, Kerry và những quý tộc khác nội ứng ngoại hợp cùng nhau kéo phụ thân Kerry xuống khỏi tước vị, anh tàn sát những anh em của mình và bước lên vị trí bá tước.
Mặc dù đã nắm quyền lực trong tay nhưng Kerry lại cảm thấy không đủ, anh bây giờ còn muốn có thêm 1 thứ nữa, đó chính là tình yêu của Nasha.
Tiếc rằng Nasha lại là Thánh nữ quang minh, lòng hướng thiên hạ, hiến dâng cả bản thân mình để phụng sự chư thần, không chỉ vậy, cô nàng còn vài lần phản đối những giao dịch không chính đáng của Kerry khiến anh ta hoàn toàn hắc hóa.
Nửa sau của câu chuyện là một màn theo đuổi bá đạo mà cũng ngược luyến tình thâm, Nasha bị cảm động bởi tình cảm của Kerry, cuối cùng cô và nam chính hạnh phúc chung sống với nhau.
Mà trong những phân đoạn ngược luyến tình thâm ấy, người thảm nhất chính là vai phụ.
Kỳ Ngôn lần này xuyên thành nhân vật phụ thứ nhất, cậu với Nasha là bạn tri kỷ của nhau, nhưng bởi vì nam chính là một tên có tính chiếm hữu cực mạnh thế là vì ghen tuông mà hắn liền trói cậu lại rồi đem phơi nắng tới chết.
Kỳ Ngôn cảm thấy lần công lược này cậu có thể ngược chết tên tiểu công này.
Nhẩm tính thời gian, hôm nay vừa vặn là lúc Kerry ở trên bờ biển gặp được Nasha.
Ban đêm gió biển tuy lạnh nhưng lại không dữ dội, thổi từng cơn vào mặt mang theo sự lành lạnh thấm tới lòng người.
Thiếu niên Kerry vươn tay sờ lên khuôn mặt bầm dập của mình, trong mắt hiện lên sự mờ mịt.
Từ khi sinh ra, Kerry đã không có ma pháp, chuyện này khiến anh phải hứng chịu nhiều sự cười nhạo và những ánh mắt lạnh như dao.
Tất cả mọi người đều bàn tán tại sao trong gia tộc Hilal chỉ có mỗi Kerry là không có ma pháp.
Kerry cũng rất muốn biết tại sao!
Từ nhỏ đã phải chịu đưng quá nhiều khiến cho Kerry cảm thấy con người thật xấu xa.
Mọi người ai cũng giống nhau nhưng chỉ cần bạn là người không có ma pháp thì bạn sẽ bị đàm tiếu cả đời.
Bỗng nhiên một tiếng vẫy nước vang lên khiến Kerry phải nhìn xem đó là gì.
Sau cái nhìn đó, anh trợn lớn mắt mà nhìn một cách kinh ngạc.
Nếu Kerry không nhìn lầm, vừa rồi trong nước là một cái đuôi cá!
Người cá là giống loài thần bí nhất trên đại lục này, rất ít người còn sống mà đã thấy qua người cá.
Bởi vì người ta thường đồn đại rằng, người cá thích sống ở nơi biển sâu, họ sẽ dùng tiếng hát của mình để mê hoặc những thủy thủ xấu số rồi kéo họ xuống biển và ăn luôn.
Kerry vậy mà lại không thấy hoảng loạn một chút nào, anh ngược lại còn rất tò mò mà tới gần bờ biển.
“Chào cậu.”
Thử chào hỏi người ta nhưng lại chẳng nhận được bất cứ lời đáp lại nào.
Nhưng Kerry vẫn cảm thấy chắc chắn là anh nhìn thấy đuôi cá.
Chiếc đuôi cá xinh đẹp như vậy nhất định là của người cá!
“Chào cậu, tôi là Kerry………” Kerry thành khẩn tự giới thiệu: “Cậu có thể tới đây được không? Tôi muốn gặp cậu.”
Mặt biển vẫn như cũ, không hề gợn sóng khiến Kerry có chút thất vọng.
Trong giọng nói của anh lộ ra một chút cô đơn: “Xin lỗi, là do tôi mạo muội.”
Kerry xoay người, thân hình của thiếu niên sắp trưởng thành có chút nhỏ gầy, có lẽ vì thường xuyên bị khi dễ kiếm chuyện nên không đủ ăn.
Nhưng vừa đi được vài bước, Kerry đã nghe thấy tiếng sóng nước vẫy đập.
Anh vội vàng xoay người lại liền thấy một người nửa thân trồi lên từ biển, người này đưa lưng về hướng ánh trăng đang chiếu rọi xuống biển.
Người nọ nhìn khá trẻ, có lẽ bằng tuổi với Kerry, tóc mái màu trắng bạc tựa như ánh trắng.
Thứ duy nhất đặc biệt của người nọ chính là chiếc đuôi cá lấp lánh màu xanh nhạt đang được che giấu dưới biển.
“Là người cá thật này!” Trong mắt Kerry tỏa ra ánh sáng, ẩn ẩn lộ ra sự hưng phấn.
Dù sao thì Kerry vẫn là một thiếu niên, tính cách vẫn còn trong sáng chưa bị hắc hóa.
Kỳ Ngôn nhìn Kerry không chớp mắt, phát hiện trên mặt anh ta có mấy vết xanh tím, thế là cậu liền bơi về phía Kerry, kéo gần khoảng cách của hai người.
Kerry cũng bước lên, anh quỳ gối trên bờ biển, cúi đầu kích động nhìn Kỳ Ngôn: “Tôi có thể bắt tay cậu không?”
Kỳ Ngôn ngửa đầu nhìn Kerry, trong mắt hiện ra sự dịu dàng nhưng trên mặt lại không có chút cảm xúc nào khác: “Cậu không sợ tôi sẽ ăn thịt cậu sao?”
Kerry đờ người ra, gãi gãi đầu: “Chắc là không đâu ha, dù sao thì cậu nhìn cũng giống giống tôi mà.”
Không hiểu sao Kerry lại cảm thấy tin tưởng cái cậu người cá thiếu niên này.
Anh nhếch miệng cười, khiến cho vết thương trên mặt lại đau.
Kỳ Ngôn đem ánh mắt đặt trên mặt Kerry một lát, sau đó liền xoay người bơi về biển.
Kerry trừng mắt, nôn nóng kêu lên: “Này! Cậu đi đâu vậy? Tôi còn chưa biết tên của cậu là gì mà!”
Một tầng sóng trồi lên rồi chìm xuống, mặt biển lại khôi phục sự trầm lặng của nó, chỉ còn gió thổi tới khiến Kerry cảm thấy mất mát.
Đợi một lát vẫn không thấy động tĩnh gì, Kerry đứng lên, vỗ vỗ đá vụn trên người, chuẩn bị rời đi.
Trong lúc anh xoay người, dưới biển đột nhiên hiện ra một tầng sắc xanh, Kerry sửng sốt, vội vàng ngồi xuống.
Mắt thấy màu xanh kia càng ngày càng tới gần mình, Kerry vui vẻ vẫy vẫy tay: “Tôi vẫn chưa có đi đâu!”
Nghe thấy giọng nói này, Kỳ Ngôn khẽ cười một tiếng, bơi nhanh đến.
Trồi lên từ trong biển, Kỳ Ngôn nhận thấy được sự vui sướng trong ánh mắt của Kerry, cậu hướng anh vẫy vẫy tay: “Xuống dưới đây một chút.”
Kerry sửng sốt, thần sắc có chút rối rắm: “Cậu…..!muốn kéo tôi vào trong biển rồi ăn tôi luôn à?”
Kỳ Ngôn trong lòng thì trợn trắng mắt, nhưng mặt thì không đổi nói: “Cái kia chỉ là tin đồn thôi.”
Thật ra thì người cá chưa bao giờ ăn thịt người.
Họ chỉ ăn những loại hoa quả mọc ở dưới biển sâu.
Những trái cây này ngon hơn thịt người nhiều.
Lời giải thích của Kỳ Ngôn khiến Kerry cười thích thú, cậu chàng chống đôi tay lên đá ngầm, đem mặt hướng về phía Kỳ Ngôn.
“Như vầy được chưa?”
Kỳ Ngôn không trả lời Kerry, cậu đem tảo biển trong tay nghiền nát rồi nhẹ nhàng bôi lên chỗ xanh tím trên mặt Kerry.
Cảm giác lạnh lẽo bất ngờ xuất hiện, gương mặt sưng húp cũng không đau nữa.
Kerry kinh ngạc khi tiếp xúc gần với nhan sắc của Kỳ Ngôn, môi nhếch lên quên cả việc khép lại.
Lần đầu tiên được đối xử như vậy, thật muốn đem tất cả tình cả tình cảm của mình dành cho người này, vĩnh viễn giam cầm người này bên người.
Mỹ nhân ngư, mang theo sự quyến rũ, lạnh lùng và mị hoặc.
Khuôn mặt có sự nhu tình và xa cách, thật khiến người ta muốn chinh phục.
.