Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!

Chương 110: Kiếm khách lãnh khốc vô tình (6)


Đọc truyện Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại! – Chương 110: Kiếm khách lãnh khốc vô tình (6)

Edit: Luber

Beta: Maple

Động tác này mang theo vài phần mị hoặc tà ý, khiến hai cô nương kia nhịn không được ngẩn ngơ. Tiểu cô nương bán trà kia là lần thứ N đỏ mặt rồi.

Lúc này, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, đã có thể nhìn thấy dáng vẻ của những người đang tới. Cô nương áo tím thấy thế, cũng không rảnh phát ngốc nữa, nhặt trường kiếm trên đất lên rồi toan bỏ chạy.

Lạc Yên duỗi tay giữ nàng lại, cô nương áo tím kêu lên một tiếng: “Ngươi đừng kéo ta a, ta đang vội trốn chạy……”

Lạc Yên bật cười, nói: “Ngươi bây giờ chạy cũng không kịp rồi, bọn họ đã đuổi tới nơi, không bằng để ta giúp ngươi giải quyết?”

“Hả?” Cô nương áo tím có chút hoang mang, không nghĩ tới Lạc Yên sẽ nói như vậy. Vừa nãy nàng còn đặt thanh kiếm lên cổ “hắn”, “hắn” không tức giận sao?

Cô nương này cảm xúc gì đều như viết hết ở trên mặt, Lạc Yên không kìm được cười cười, nói: “Nhìn gương mặt này của ngươi, ta quyết định sẽ giúp ngươi lần này.”


Dứt lời, nhảy lên một cái người đã đứng ở giữa đường.

“Khinh công thật lợi hại!” Cô nương áo tím ánh mắt sáng lên, cảm thấy mình lúc này tuyệt đối có thể đào hôn thành công!

Không sai, cô nương áo tím là đang đào hôn, những người đuổi theo nàng là thủ hạ của vị hôn phu kia.

Nhìn Lạc Yên không tốn nhiều sức đã đánh ngã những người kia, nàng vui mừng nhảy lên, không kìm được hô to cổ vũ, hoàn toàn quên mất việc mình vừa mới đặt kiếm lên cổ người ta.

“Không biết các hạ là người phương nào, ta cùng ngươi không oán không thù, vì sao ngươi lại ra tay đả thương người?”

Lạc Yên thong thả ung dung mở miệng nói: “Chúng ta chính xác không có thù hằn gì, chỉ là ta bỗng nhiên ngứa tay muốn đánh người, các ngươi lại đúng lúc đi đến mà thôi.”

Tên đó vô thức cứng họng, dê đầu đàn đứng ra, đang định nói cái gì đó thì Lạc Yên liền mở miệng nói tiếp: “Còn không đi sao? Ta vừa rồi tâm tình tốt, ra tay chỉ biết đánh trọng thương người mà thôi. Bất quá nếu các ngươi vẫn còn ở lại, lát nữa thế nào, ta cũng không biết.”


“Thiếu hiệp hà tất phải doạ người hùng hổ như vậy……”

“Khả năng sẽ thiếu tay thiếu chân nha.” Lạc Yên lên tiếng đánh gãy lời hắn nói, ngữ khí sâu kín, giống như chỉ đang nói giỡn. Tên vừa rồi nghĩ đến hành vi hung tàn của “hắn”, không dám nói gì nữa. Liếc nhìn cô nương áo tím đang trốn ở quán trà một cái, mặt xám xịt rời đi.

“A, thật tốt quá, người đáng ghét đã rời đi!”  Cô nương áo tím nhìn thấy bọn họ đã đi xa, liền cao hứng chạy ra, ánh mắt lúc nhìn Lạc Yên mang theo vài phần cảm kích: “Cảm ơn ngươi đã giúp ta đuổi bọn họ đi.”

“Không cần cảm tạ, ta đã nói là vì gương mặt của ngươi mà……” Lạc Yên cười như không cười nhìn nàng, mở miệng nói.

Cô nương áo tím bất giác đỏ mặt, nhẹ ho một tiếng, nói: “Ta tên Nam Cung Dao, ta sẽ nhớ rõ ân tình của ngươi, sau này nếu có việc gì ở chỗ ta thì cứ đến tìm ta, ta nhất định sẽ cố gắng báo đáp ngươi!”

Nam Cung Dao?

Lạc Yên nhịn không được ngẩn người, trong lòng nổi lên một mảnh gợn sóng. Nàng nhớ rõ hình như ở thế giới này Nam Cung Dao là một vai ác a.

“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Sao không để ý tới ta? Ngươi khinh thường ta?” Thanh âm Nam Cung Dao đánh gãy suy nghĩ của nàng. Lạc Yên lấy lại tinh thần, mở miệng nói: “Không có, ta chỉ tò mò, ngươi đường đường là Thần Đao Môn đại tiểu thư, sao lại bị người đuổi theo?”

“A, thì ra ngươi biết thân phận của ta ……” Nam Cung dao nhịn không được kinh hô một tiếng, ngay sau đó liền nhận ra nơi này còn có người khác, vội vàng chỉnh đốn động tác, nói: “Ngươi đừng nói cho người khác ta là Thần Đao Môn tiểu thư, ta bây giờ là đang đào hôn…..”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.