Đọc truyện Mau Xuyên Hoàn Thành Nhân Sinh – Chương 6
Lam Họa cảm thấy đầu rất đau, mọi thứ trước mắt trở nên rất mơ hồ.
Nàng chợt nhận ra, bản thân mình đang trong tình huống nguy hiểm.
Cố chuyển động đầu quan sát mọi thứ xung quanh.
Khiến Lam Họa nhận ra bản thân không còn ở chỗ cũ nữa.
Đôi tay bị dây thừng trói chặt, nhìn xa lạ vật trang trí nàng khó có thể phán đoán xem đây là đâu.
Đôi tay nàng cố cử động nhằm ý đồ tháo sợi dây thừng.
“Chi dát”
Bỗng có tiếng mở cửa khiến Lam Họa lập tức nhắm mắt lại.
– Tiểu thư, ngài tỉnh rồi đúng không?
Một giọng nói khá quen, nhưng nhất thời nàng chưa nhớ ra là ai.
Nên cũng đành mở mắt ra.
– Sao lại là ngươi? Không phải ngươi trúng mũi tên sao?
Lam Họa không giấu nổi sự kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời có vô vàn suy đoán xuất hiện trong đầu nàng, nhưng rồi lại loạn thành một đoàn.
– Tiểu thư, ta cũng không có ý định hại ngài, tiểu Thuý cũng không có việc gì.
Chẳng qua ta chỉ là muốn chúng ta đơn độc nói chuyện một chút.
– Chuyện? Giữa ta và ngươi có thể có chuyện gì để nói.
Lam Họa nhìn người ban sáng đã đánh xe ngựa chở nàng ra ngoài, cảm giác thật xa lạ, không còn dáng vẻ thật thà trong ấn tượng của nàng.
Trong căn nhà gỗ, ánh sáng ban chiều xuyên qua khe cửa, ánh lên nửa bên mặt của hắn, nửa còn lại bị chìm vào trong bóng tối, có vẻ hết sức quỷ dị.
– Ngài nói vậy là không đúng rồi.
Có rất nhiều là đằng khác.
Phu xe, à không, hắn tên Diêu Trì -đại đệ tử của phái Vĩnh Xuân Quyền nằm ở phía đông trên đất triều Vũ.
– Không biết tiểu thư có nghe nói về các phái võ lâm, ở phía đông có Vĩnh Xuân, phía nam có Không Động, bắc có Bắc Mã Sơn, tây có Lâm Sơn.
Lam Họa nghe hắn nói như lọt trong sương mù, chuyện này thì liên quan gì đến nàng.
Nàng chỉ là một nữ tử nơi hậu viện mà thôi.
Quanh năm đi xa nhất đó là lên chùa cầu phúc.
Làm sao rõ chuyện trên giang hồ.
Diêu Trì thấy Lam Họa mặt lộ rõ vẻ hoang mang, hắn cũng không trách được.
Đối với một người hơn hai mươi năm sống trong trạch viện, lần đầu tiên biết đến thế giới khác hoang mang cũng là điều có thể lý giải.
– Ngài không biết cũng phải thôi, không có ai nói cho ngài, bất quá hôm nay tại hạ mạo muội thỉnh tiểu thư đến đây là có chuyện quan trọng cần nói.
– Đây chính là cách ngươi thỉnh người.
Lam Họa giơ lên đôi tay bị trói của mình cười mỉa.
– Xem ta.
Diêu Trì lấy tay vỗ đầu ảo não.
Nói rồi đi đến cởi trói cho Lam Họa.
Lam Họa xoa xoa cổ tay bị lặc sưng đỏ.
– Ngươi muốn nói chuyện gì?
Đúng lúc ấy có một tiếng rít vang.
Thành âm như là tiếng pháo nổ.
Diêu Trì cũng không trì hoãn nhiều:
– Tại hạ sắp phải đi rồi, có hai chuyện ngài cần nhớ: Thứ nhất là không được tin bất kỳ kẻ nào.
Thứ hai là người thân của tiểu thư vẫn còn sống.
Tại hạ cáo từ.
Diêu Trì nói xong đạp khinh công mà đi.
Lam Họa vừa nghe thấy người thân của mình vẫn còn sống, mừng rỡ định nắm lấy bả vai của Diêu Trì nhưng không còn kịp.
– Phụ thân và mọi người vẫn còn sống.
Họ ở đâu vậy?
Lam Họa cũng bất chấp cơ thể có chút không khỏe, vội đuổi theo Diêu Trì.
Nhưng làm sao mà có thể đuổi kịp.
Nàng chạy ra nơi đó, hóa ra là một ngôi miếu cũ kĩ, hương khói không được hưng thịnh.
Nơi nơi đều lộ ra những vết nứt, vỡ.
Đi xuống con đường mòn phía trước.
Tâm trạng của nàng thực sự kích động.
Người thân của nàng vẫn còn sống, nàng không phải cô độc trên đời này nữa.
Từ phía xa, đằng sau hình như có ai đang chạy vội đến, không phải nói cụ thể là như đang bị thứ gì đuổi.
Tiểu Thuý đến khi mở mắt ra, bên cạnh đã không thấy Lam Họa, nàng bực bội lần theo dấu vết, nhưng đã dấu vết được dọn dẹp sạch sẽ.
Tiểu Thuý chỉ có thể mắng một câu và còn quay về trước biệt viện.
Nhạc Ly hôm nay cảm thấy mình đúng là rất xúi quẩy, không biết có phải sáng ra bước nhầm chân trái ra cửa không.
Mà hôm nay toàn gặp xui xẻo.
Đầu tiên mới sáng ra, Tiểu Mang kêu đi hỗ trợ bưng đồ lên quầy, không biết vỏ chuối ở đâu ra, trước khi mở cửa, quán đã dọn dẹp sạch sẽ rồi mad, không biết có phải khách vừa vứt ra không? Nàng bưng một khay thức ăn đầy, nó che khuất tầm nhìn của Nhạc Ly nên không thấy đường.
Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Nàng ngã nhào xuống sàn, thức ăn và chén đũa rơi vung vãi khắp nơi.
Cánh tay và đùi va đập xuống nền rất đau.
Y phục cũng bị dính thức ăn.
Cũng may không đổ lên người khách.
Nếu không lại phải xin lỗi và bồi thường.
Xoa xoa cánh tay và chân, đứng lên nàng còn phải đi thay y phục, mới mượn của thím Vương hai bộ thôi, chưa kịp giặt phơi khô đã phải thay.
Tiền chưởng quầy cũng chỉ nhìn chằm chằm một lúc rồi cho qua.
Tiếp đến là đi giúp việc trong bếp, nàng lần đầu tiên dùng bếp củi nên không khống chế lửa tốt, thế là lửa to lên, đốt trụi một phần đuôi tóc của nàng.
Lúc đó cả nhà bếp đều phì cười trước sự tạo hình phải nói là có một không hai của nàng.
Nhạc Ly nhịn không được để sự tiếc nuối nhưng vẫn đành phải lấy kéo cắt đi phần tóc bị cháy đó.
Kết quả là tóc nàng đã khá ngắn rồi, bây giờ cắt đi thì đến mang tai.
Với tạo hình này ở hiện đại thì cũng không sao, nhưng với người cổ đại với quan niệm tóc tai không thể cắt, nữ nhân hay nam tử đều để tóc dài thì nàng trông thật là khác loại.
Nói là nam nhân cũng kì lạ chứ đừng nói là nữ nhân.
Vốn hôm này nghe nói là lễ Yến Tử, Nhạc Ly muốn đi xem náo nhiệt, nhưng với tạo hình này thì không thể đi rồi.
– Đừng lo lắng, ngươi đội cái nón này lên, mọi người sẽ không nhận ra đâu.
Tiểu Mang vừa giúp Nhạc Ly đội nón, vừa cố nín cười.
– Hừm, Mang ca, huynh không phải nhịn, cứ cười thoải mái đi.
Nhạc Ly lời nói rất nhẹ nhàng nhưng nội tâm đang khóc hu hu.
– Được rồi, hôm nay chưởng quầy cho nghỉ sớm, chúng ta phải tham gia lễ hội, nói không chừng đến sẽ giúp đó tâm trạng ngươi vui lên.
– Hảo.
Không có cách, Nhạc Ly nhún vai.
Sự thật chứng minh, hôm nay Nhạc Ly bị sao quả tạ chiếu.
Đi đường mà cũng không yên.
Tình huống là, chưởng quầy hôm nay muốn tất cả mọi người tham dự, nhưng trong quán chỉ có mỗi Nhạc Ly và thím Vương là nữ nhân, mà thím Vương không đi nên thành ra chỉ có một mình Nhạc Ly một chiếc xe ngựa.
Không biết con ngựa hôm này làm sao, dẫm phải cái gì, bỗng nhiên hí một tiếng vang dài, và sau đó bắt đầu điên cuồng chạy, kéo theo cả xe ngựa.
Phía sau Mang ca và những người khác lo lắng đuổi theo.
Nội tâm lúc này Nhạc Ly chỉ muốn nói một câu: Ngọa tào.
Xe ngựa xóc nảy dữ dội, làm Nhạc Ly mất trọng tâm, nghiêng ngả lảo đảo, Nhạc Ly cố bám vào thành xe nhìn ra phía ngoài để tìm kiếm sự trợ giúp.
Chỉ thấy trước mắt, xe ngựa đang lao nhanh về phía hướng vách núi.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Nhạc Ly bất chấp tất cả nhảy xuống dù xe đang chạy như bay.
Nhạc Ly lăn trên mặt đất mấy vòng mới dừng lại.
Nàng ho sặc sụa, cố đứng lên đi đến hòn đá gần đấy ngồi, nàng mệt đến thở hổn hển, nhưng cố gắng điều chỉnh lại hô hấp.
Phải nói là hôm nay số Nhạc Ly thực sự rất xui.
Ngay cả khi còn ở hiện đại, nàng cũng chưa gặp tình huống như thế này.
– Tích, ước nguyện báo thù hủy bỏ.
Nhiệm vụ của hứa nguyện sư một lần nữa sẽ là phải giúp khách hàng đạt được điều mình muốn.
– Di.
Bỗng thanh âm của Cây thụ vang lên.
Nhạc Ly chưa kịp phản ứng.
Một lần nữa, ông trời dường như cố ý trêu đùa nàng, chỉ thấy sột soạt một tiếng.
Trong bụi cây đi ra một đầu heo rừng.
Trong khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, và tiếp sau đó là một màn rượt đuổi giữa người và heo.
Heo đuổi người chạy.
Nhạc Ly thú thật rằng, mình chưa bao giờ chạy nhanh như bây giờ.
Vừa chạy vừa ngoái đầu lại, và hậu quả là đụng trúng Lam Họa.
Trong tình huống nguy cấp này, nàng không kịp nói xin lỗi, cũng đã kéo Lam Họa chạy.
Nhạc Ly lúc này nội tâm đang gào thét, mong có ai đó giúp mình.
Lam Họa giật mình nhìn lại người vừa đụng trúng mình.
Không kịp khiển trách đã bị kéo đi.
“Vù..
Phụt”
Một mũi tên bay lướt qua Nhạc Ly và đâm thẳng vào con heo rừng phía sau, và sau đó chỉ thấy nó mất cân bằng và ngã ra.
Nhạc Ly: !
Trước mặt xuất hiện một người áo đen bay đến, đẩy Nhạc Ly và ôm lấy Lam Họa.
Một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Hình ảnh rất là duy mĩ, kèm theo hiệu ứng cánh hoa rơi, còn cả thêm âm thanh của heo rừng vì bị bắn trúng mắt và không nhìn thấy lộ đã đâm đầu vào tảng đá.
Màn xuất hiện của vị huynh đài đây rất tuyệt vời, thiếu chút nữa Nhạc Ly đã vỗ tay khen ngợi, nếu vị huynh đài này không đẩy nàng ra.