Đọc truyện Mau Xuyên Hoàn Thành Nhân Sinh – Chương 5
Lam Họa tâm tình thực sự khó chịu, cảm giác đau lòng đến thở không nổi, nàng muốn trả thù, muốn tìm ra người mà đã hãm hại gia đình nàng nhưng lại không biết hung thủ thực sự là ai.
Nàng cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Thực sự rất muốn đi theo người thân, nhưng không thể.
Đã nhiều ngày nàng khó có thể nuốt trôi cái gì.
Thân thể bây giờ khá yếu.
Mỗi lần nhắm mắt, nàng lại nghĩ đến cảnh tượng, những thân nhân của nàng bị chém đầu.
Cảnh tượng đó cứ hiện hữu trong đầu nàng, đuổi thế nào cũng không đi.
Tiểu Thuý nhìn Lam Họa lòng đầy chua xót, nàng từ nhà mẹ đẻ theo tiểu thư đến tận bây giờ.
Người thân của nàng cũng ở trong phủ tướng quân.
Tuy rằng người hầu không bị liên lụy, nhưng những kí ức, những người mà tuổi thơ nàng từng tiếp xúc có Tướng quân thì lúc nào cũng uy nghiêm nhưng thật ra ngoài lạnh trong nóng, phu nhân thì luôn dịu dàng, hiền từ đối xử với người hầu cũng tốt.
Ngay cả đại thiếu gia rõ ràng là người mặt ngoài có vẻ không để ý, nhưng thực ra rất quan tâm mọi người.
Kể từ khi các nàng tận mắt chứng kiến cảnh đó, cảnh bi thương đó Tiểu Thúy cảm thấy Lam Họa tiểu thư như một cái xác không hồn.
Không chịu ăn cơm, có ăn cũng sẽ nôn ra ngoài.
Ngay cả Vương phi và cô gia có khuyên cũng vô dụng cũng biết phải cần thời gian mới có thể nguôi ngoai nên chỉ có thể đành mặc kệ.
Lam Họa đã xin Vương phi cho mình được đến biệt viện nghỉ ngơi, muốn yên tĩnh một mình và muốn tụng kinh cho linh hồn người thân có thể siêu thoát.
Ở trong Vương phủ bức bối lắm, cũng lười đến lý những chuyện hậu viện nữa.
Trong đêm khuya tĩnh lặng.
Lam Họa trằn trọc không ngủ được.
Giờ đây, trên thế giới này chỉ còn lại mình nàng.
Bơ vơ lạc lõng, Lam Họa thấy tương lai mình là một mảnh đen tối.
Không nhìn thấy điểm cuối.
Hôm đó nàng về nhà mẹ đẻ thăm mẫu thân để xem kế tiếp chuyện của phụ thân nàng phải giải quyết làm sao.
Mới đến cửa đã thấy binh lính vây quanh, và đang bắt lấy những người trong gia đình của nàng.
Từ mẫu thân, đại ca, cho đến cháu trai của nàng.
Không phải tội thông đồng với địch đang chờ được điều tra sao? Điều gì khiến sự việc tiến triển nhanh như vậy?
– Các người đang làm gì vậy?
Lam Họa hốt hoảng che trước mặt mẫu thân mình – Lam thị.
– Ồ, ta tưởng ai, hóa ra là Quận vương phi, ngài không ở trong Vương phủ, chạy đến nơi đây thật không tốt.
Tên thị vệ nói chuyện không một chút khách sáo.
Hắn cũng không cần cung kính.
Bây giờ nhà tướng quân đều gặp phải tội tru di tam tộc.
Cũng may Quận vương là cháu dâu hoàng gia mới tránh được một kiếp.
Nếu không cũng không khỏi bị liên luỵ.
– Họa nhi sao con về đây? Con không nên tới đây.
Tôn thị vuốt ve khuôn mặt của Lam Họa đầy yêu thương.
Bà biết chuyện này xảy ra khó có thể tưởng tượng.
Phu quân của bà khi bị bắt vào ngục.
Chuyện này xảy ra cũng sớm hay muộn.
Những thế lực ngoài kia đâu phải mới nhìn chằm chằm phu quân của bà mới đây.
Họ đã muốn lật đổ, chèn ép phu quân của nàng.
Bây giờ có chứng cứ.
Chuyện này không có gì lạ.
Chỉ tội những đứa nhỏ, còn chưa kịp ngắm nhìn thế giới này.
Bà còn chưa kịp nhìn thấy Họa nhi của nàng có thai, chưa được bế cháu ngoại của bà.
Bà không muốn chết sớm như thế.
Nhưng cũng không còn cách nào.
– Làm phiền Quận vương phi tránh ra, đừng cản trở chúng tôi, nếu không cả ngài cũng có tội đấy.
Tên binh lính cầm đầu nói.
– Không ngại nói cho ngài biết, tội của tướng quân đã định rồi, không thay đổi được đâu.
Thừa tướng và các quan lại quyền quý đều đã chỉ ra một loạt bằng chứng, chứng minh tướng quân thông đồng với địch.
Không cần phải xét xử thêm.
Hành hình sẽ vào ngày mai.
– Không, không thể nào!
Lam Họa lấy thân mình chắn trước Lam thị, ý đồ ngăn trở không cho quan binh tiến lên.
– Tiểu Thuý, ngươi còn đứng đó làm gì, mau kéo tiểu thư ra.
Lam thị thấy trên mặt binh lính bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nhịn đau, cắn răng lên tiếng.
Bà biết kết cục đã định.
Không thể xoay chuyển, nếu liên lụy đến Họa nhi nữa thì bà khi ở nơi suối vàng, khó mà an lòng.
Phu quân và Dận nhi cũng không muốn nhìn Họa nhi như thế.
Tiểu Thuý cắn răng tâm một hoành, nghe theo lời phu nhân đứng lên kéo ra Lam Họa.
Quan binh thấy thế, cũng không có ý định làm gì.
Vốn dĩ cũng không có lệnh phải bắt cả con gái đã gả chồng.
– Nhanh, nhanh.
Đã trì hoãn chuyện một lúc rồi, nếu không nhanh hoàng thượng trách cứ các ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?
Tên cầm đầu nói với đám binh lính đi theo mình.
Ngoài cửa phủ tướng quân, người dân đang bàn tán xôn xao:
– Nghe nói cả nhà tướng quân do tội thông đồng với địch, chuẩn bị xử trảm đấy.
– Sao tướng quân có thể chứ.
Ngài ấy đã hi sinh rất nhiều cho quốc gia này mà.
Một người dân thấy người kia phản bác mình, bèn đáp trả ngay:
– Ai biết cụ thể như thế nào? Nói không chừng đây là lệnh của hoàng thượng đấy.
Ngươi dám kháng chỉ.
Người kia nghe thấy vậy liền héo.
Lam Họa nghe xung quanh bàn tán xôn xao, những người mà bình thường phụ thân hay giúp đỡ, thế nhưng bây giờ cũng chỉ đứng xem náo nhiệt.
Thỉnh thoảng có thanh âm lên án cũng bị những thanh âm khác lấn át.
Không một ai đứng ra lên tiếng kêu oan cho gia đình nàng.
Nếu ông ngoại còn sống thì tốt rồi.
Lam Họa thầm nghĩ.
Ông cùng với tiên hoàng năm đó đã đánh đuổi quân xâm lược nước Triệu.
Nên mỗi dịp đầu năm nước Triệu đều phái sứ giả đến đàm phán, giao lưu hữu hảo giữa hai nước.
Khẳng định lại giang sơn bờ cõi, lúc đó nhà nàng huy hoàng biết bao.
Sẽ không bị vô duyên vô cớ bị hàm oan như thế này.
– Tiểu thư, đã một tháng từ hôm ấy ngài nhốt mình trong phòng.
Hôm nay là hội Yến Tử, mọi người đang đi để cầu may cho một năm mới bình an.
Chùa Yến Tử còn có rất nhiều cảnh đẹp.
Chúng ta đi nhé.
Tiểu Thuý một bên cố nói vui vẻ, một bên quan sát sắc mặt của Lam Họa nhằm khuyên nhủ tiểu thư nhà nàng.
Đi ra ngoài giải sầu là tốt nhất.
Lam Họa nhìn bên ngoài, trời cao trong xanh không một gợn mây, thật đúng là thích hợp để đi du xuân.
Nàng nhẹ nhàng cười, nàng quyết định phải lấy lại tâm thái, để có thể đối phó với kẻ thù.
Bây giờ mỗi cơn giận mà nàng cố nuốt, mỗi miếng đồ ăn mà nàng ép mình nuốt vào, chỉ để chờ ngày báo thù.
– Vậy chuẩn bị xe ngựa đi.
Lam Họa nói.
Tiểu Thuý còn đang nghĩ cách để thuyết phục thêm nghe được đến hồi đáp, liền mừng rỡ hoan hô:
– Nô tỳ đi ngay.
– Tiểu thư, hình như phía trước đường bị hòn đá chặn rồi.
Chắc tại trận mưa đêm qua.
Chúng ta đi đường khác nhé.
Phu xe đánh giá phía trước thấy xe ngựa không thể đi qua.
Tiểu Thuý vém rèm nhìn phía trước xác nhận lời của phu xe rồi quay lại gật đầu với Lam Họa.
– Được.
Lam Họa cũng không để ý, một tháng nay nàng thật ăn rất ít, hôm nay cố nuốt trôi cơm nên cơ thể có chút không thích ứng.
Xe ngựa càng đi đường càng vắng, xung quanh không hề thấy có người đi đường nữa, mà toàn là cây cối rậm rạp.
Lam Họa đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng có một cảm giác bất an, bèn kêu dừng xe lại.
– Hay là thôi, chúng ta quay về đi.
Ta cảm giác không sắp có chuyện gì phát sinh.
Cái cảm giác này rất mãnh liệt.
Cũng như vào cái ngày hôm đó.
– Tiểu thư chúng ta chỉ cần đi nửa canh giờ nữa là đến, sắp rồi..
– A..
A
Bỗng ở đâu vụt ra mũi tên cắm thẳng vào xe ngựa.
Tiểu Thuý sợ hãi kêu lên.
Người đánh xe đã trúng mũi tên và ngã xuống.
– Tiểu thư, chúng ta phải ra khỏi đây.
Tiểu Thuý cố nén sợ hãi, dìu Lam Họa xuống xe ngựa, sau đó chính là hai người chạy thục mạng.
Một lúc sau thật sự chạy không được Tiểu Thuý quay đầu nhìn lại, không thấy có người đuổi theo, vừa thở hổn hển, vừa định nói với Lam Họa rằng đã an toàn, thì trước mắt tối sầm.