Màu Xanh Trong Suốt

Chương 15


Bạn đang đọc Màu Xanh Trong Suốt – Chương 15


“Này Okinawa, đêm hôm kia cậu đã đi đâu đấy? Tớ rất lo cho cậu.”
“Gã này hả, hắn đi đến một khách sạn, một mình ở nơi dành cho các cặp tình nhân”, Reiko trả lời. “Và, còn tệ hơn nữa, phải, bộ dạng hắn trông như thế này này và họ tỏ ra nghi ngờ hắn, thế là hắn lao ra ngoài theo đường cửa sổ, thậm chí không nghĩ đến chuyện trả tiền. Tất nhiên là tớ phải trả, nhưng không có vấn đề gì.”
Chiều hôm đó, Reiko đã đi với Okinawa. Hắn lại say xỉn và người bốc mùi rất kinh nên tôi nói: “Chích nhanh lên”, và bắt hắn vào bồn tắm.
Reiko thì thầm vào tai tôi: “Đừng có kể cho Okinawa về chuyện với Saburo và mấy gã kia, bởi vì hắn sẽ giết tớ đấy, OK?” Khi tôi cười phá lên và gật đầu, cô ta cởi quặn áo rồi đi vào phòng tắm một mình.
Yoshiyama đang giận điên lên vì đêm qua Kei đã không quay lại. Cậu ta thậm chí còn không thèm để ý khi Okinawa khoe đĩa The Doors vừa mới mua.
Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng Reiko đang rên rỉ từ phòng tắm vọng ra. Vẻ mặt đầy chán ghét, Moko nói: “Ryu, bật nhạc lên đi, tớ phát ốm vì việc làm tình rồi, tớ nghĩ là phải có thứ gì đó, ý tớ là, những cách vui thú khác.”
Khi tôi hạ thấp cái kim trên đĩa The Doors, Kazuo xuất hiện, đi khập khiễng, và Kei đỡ vai cậu ta. “Chúng tớ đến lấy quà lưu niệm từ bữa tiệc – các cậu có lấy được gì không?” Cả hai đều đã phê Nibrole và họ hôn nhau kiểu Pháp ngay trước mặt Yoshiyama.
Ngay cả khi môi đang dính chặt vào nhau, họ vẫn nhìn hắn, không thể nín nổi cười.
Yoshiyama đột nhiên túm lấy Moko đang nằm trên giường đọc tạp chí bên cạnh hắn, và cố gắng hôn cô ấy. “Cậu làm cái gì thế, buông tớ ra, giữa ban ngày ban mặt thế này! Cậu chỉ biết có thế thôi à?”, Moko hét lên và đẩy cậu ta ra. Yoshiyama nhìn chằm chằm vào Kei, người đang chứng kiến cảnh tượng ấy và cười rũ rượi. Ném cuốn tạp chí lên thảm, Moko nói: “Ryu, tớ về nhà đây, tớ phát chán vì những chuyện này rồi.” Cô ta mặc vào cái váy nhung mà lúc đến đã mặc.
“Kei, đêm qua em đã ở đâu?”, Yoshiyama ngồi dậy hỏi.
“Ở chỗ Kazuo.”
“Reiko có ở đó với em không?”
“Reiko đi đến khách sạn với Okinawa, một nơi gọi là “Shin Okubo Love Palace”, cô ấy nói trần nhà ở đó làm bằng gương.”
“Em đã ngủ với Kazuo à?”
Moko lắc lắc đầu khi nghe họ nói chuyện. Cô nhanh chóng trang điểm, sửa sang lại tóc rồi vỗ vai tôi: “Cho tớ ít hashish, Ryu.”
“Anh có thể nói những chuyện như thế à, khi mọi người đều đang lắng nghe?”
“Phải, đừng có nói kiểu đó, Yoshiyama, không phải là cô ấy chỉ đi với tớ vì tớ bị đau à? Đừng có làm trò trước mặt mọi người như thế, Kazuo nhạo báng, và hỏi tôi: “Không thấy cái đèn flash à?”
Khi tôi lắc đầu, cậu ta cúi xuống gõ gõ vào miếng băng vết thương ở mắt cá chân và lẩm bẩm: “Nó những hai mươi ngàn yên và tớ vừa mới mua nữa chứ.”
“Này Ryu, đưa tớ ra ga nhé”, Moko vừa nói vừa xỏ chân vào đôi giày để cạnh cửa và soi gương để chỉnh lại mũ cho ngay ngắn.
“Này Moko, cậu đi thật đấy à?” Reiko hỏi, cô ta quấn một cái khăn quanh người, đứng uống Coca cạnh tủ lạnh.
Trên đường ra ga, Moko nài nỉ tôi mua cho cô ấy tờ tạp chí Phụ nữ và vài điếu thuốc lá. Cô gái bán hàng đang té nước ra vệ đường nhận ra tôi và nói: “Này, hay đấy, hôm nay anh hẹn hò à?” Cái quần màu kem nhạt của cô ta ôm sát đến mức tôi có thể lờ mờ thấy đường hằn của quần lót. Khi chùi đôi tay ướt vào tạp dề và đưa thuốc lá cho tôi, cô ta liếc nhìn mấy móng chân sơn đỏ của Moko.
“Hậu môn cậu còn đau không?”, tôi hỏi Moko.
“Ừ, còn đau một chút khi tớ đi vệ sinh, nhưng gã Jackson đó quả là ngọt ngào, hắn mua tặng tớ cái khăn này ở cửa hàng trong Khu căn cứ, là của Lanvin đấy.”
“Cậu vẫn còn tiếp tục nữa à? Tớ thực sự mệt nhoài rồi.”
“Ừ, quả là hơi đau, nhưng nếu có một bữa tiệc nào nữa, chắc là tớ vẫn tới; thực sự không phải lúc nào cậu cũng có thế vui chơi thoải mái, đúng không nào? Khi không còn gì vui thú nữa, tớ sẽ lấy chồng.”
“Hả? Cậu có dự định lấy chồng à?”
“Tất nhiên rồi, cậu nghĩ là không à?”

Một cái xe tải đột ngột rẽ phải ở chỗ đường giao nhau, và bụi bốc lên mù mịt quanh chúng tôi. Cát bay vào mắt và miệng tôi. “Tên lái xe khốn kiếp”, người đưa thư nhảy ra khỏi xe đạp, vừa lẩm bẩm vừa lấy tay dụi mắt.
“Này, Ryu, Yoshiyama ấy mà, để mắt tới cậu ta nhé, vì cậu ta hay đánh đập Kei lắm. Khi cậu ta say xỉn thì cậu ta vũ phu lắm, đá cô ấy rồi đá cả đồ đạc nữa. Nói với cậu ta về việc này nhé, OK?”
“Cậu ta dám làm thế à? Cậu ta không phải là người như thế đấy chứ?”
“Cậu đang nói gì thế? Có lần cô ấy còn bị gãy một cái răng đấy. Tớ không biết gã Yoshiyama ấy, bởi vì cậu ta như một người khác khi cậu ta say. Dù sao hãy để mắt tới cậu ta.”
“Gia đình của cậu dạo này có ổn không, Moko?”
“Ừm, bố tớ bị ốm, nhưng anh trai tớ – này, cậu không biết về anh trai tớ, Ryu nhỉ – anh ấy lại quá thẳng thắn. Đó là lý do tại sao tớ lại trở thành thế này, nhưng giờ đây có vẻ mọi người đã chấp nhận chuyện đó, và khi tớ kể là tớ có ảnh trong An – An, mẹ tớ đã rất vui, vì thế tớ đoán mọi chuyện đều ổn.”
“Này, mùa hè rồi đấy, nhưng vẫn không thấy mưa mấy nhỉ?”
“Ừ, Ryu, về bộ phim Woodstock[1] ấy, à mà cậu đã xem nó chưa nhỉ?”
[1] Woodstock: Đại nhạc hội, tổ chức lần đầu vào năm 1969, là biểu tượng của thời đại Hippie thập niên 70 ở Mỹ.
“Tất nhiên rồi, sao?”
“Bây giờ cậu có muốn xem lại không? Tớ tự hỏi liệu có vỡ mộng nếu xem nó bây giờ hay không, cậu nghĩ thế nào?”
“Chắc chắn là sẽ vỡ mộng rồi, nhưng Jimi Hendrix vẫn luôn tuyệt vời, quả thật rất tuyệt vời.”
“Ừ, sẽ vỡ mộng, phải không? Nhưng có lẽ cuối cùng chúng mình vẫn còn cảm thấy gì đó, dù rằng có thể bị vỡ mộng, nhưng tớ vẫn muốn thử xem lại nó.”
Tami và Bob rú lên “Yah yah yah” lướt qua trong chiếc xe hơi thể thao màu vàng. Moko cười phá lên, vẫy vẫy rồi giẫm nát điếu thuốc dưới gót giày cao gót mỏng mảnh.
“Anh có quyền gì mà nói như vậy? Anh làm vậy là có ý gì, không phải chỉ vì chúng ta chưa lấy nhau,iem nên làm gì, anh muốn gì? Anh muốn iem phải nói: “Iem yêu anh” có phải không? Chắc chắn iem sẽ nói, nhưng bỏ tay ra khỏi người iem, chúng ta đừng cãi nhau nữa, iem xin anh đấy.”
“Kei, không phải thế đừng có tức giận như vậy, không phải thế, ý anh là chúng ta đừng làm khổ nhau nữa, phải không nào? Chúng ta luôn luôn làm khổ nhau. Hãy dừng lại đi, em hiểu không? Em có nghe anh nói không đấy, Kei?”
“Iem vẫn đang nghe, có gì thì anh nói nhanh lên, giải quyết cho xong chuyện đi.”
“Anh không muốn chúng ta chia tay. Anh sẽ làm việc trên boong tàu, ở Yokohama anh có thể kiếm được sáu ngàn yên một ngày, cũng đáng kể đấy chứ? Anh có thể thực sự tự kiếm sống mà không cần ăn bám em nữa, anh không quan tâm nếu em lăng nhăng với người khác, anh sẽ không nói gì, thậm chí em với cả bọn da đen kia nữa. Dù sao thì chúng ta chỉ cần đừng làm khổ nhau nữa, cãi nhau thế này chẳng tốt đẹp gì. Anh sẽ đi làm ngay từ ngày mai, anh thực sự nghiêm túc đấy.”
Kazuo để tay lên vai Kei. Thậm chí cô ấy cũng không muốn hất ra. Ngay trước mặt Yoshiyama, Kazuo cắn và nuốt hai viên Nibrole rồi cười khẩy, nhìn hai người cãi nhau.
Okinawa chỉ mặc độc có cái quần dài, hơi nước bốc lên từ cơ thể hắn, hắn đang ngồi trên sàn bếp và chích heroin.
Reiko nhăn mặt tự chọc mũi kim vào lòng bàn tay mình. “Này Reiko, em đã học kiểu chích này lúc nào thế?”, Okinawa hỏi. Reiko bối rối nhìn tôi và nháy mắt. “Sao cơ, Ryu đã chỉ cho em, tất nhiên rồi.”
“Cái của anh đang nứng lên đây này, Reiko.”
“Vớ vẩn. Anh ghét làm tình, em không tin anh à? Anh chỉ ngủ với mỗi mình em thôi.”
Kei đứng dậy, đặt vào máy đĩa First Album của Boz, và vặn volume thật to.
Yoshiyama nói gì đó nhưng cô ấy làm bộ không nghe thấy. Cậu ta vươn tay ra cái ampli vặn nhỏ âm thanh xuống và nói: “Anh cần nói – chuyện với em.”
“Chẳng có gì để nói hết, iem muốn nghe Boz, này, vặn to lên!”
“Kei, vết răng trên cổ em là của Kazuo à? Phải không? Của Kazuo à?”
“Anh là đồ ngốc, từ lúc ở bữa tiệc đấy chứ, một trong số mấy gã da đen. Nhìn này, thấy chưa? Một gã da đen đã làm đấy.”

Kei kéo váy lên và chỉ vào vết răng to tướng ờ đùi. “Kéo xuống, Kei”, Kazuo nói. Hắn kéo váy Kei xuống.
“Ừa, anh biết vết ở chân em rồi, nhưng vết trên cổ em không phải là từ ba ngày trước, có phải không? Này Ryu, không phải là ở đó, đúng không? Tớ đoán là cậu đã làm thế, Kazuo, được thôi, nếu cậu đã làm vậy, nhưng hãy thừa nhận đi, Kazuo.”
“Miệng tớ to được đến mức ấy à? Và nếu quả thật là OK, cậu cần gì phải làm ầm ĩ lên như vậy?”
“Này Ryu, cậu vặn to nhạc lên đi. Từ lúc tỉnh dậy tớ đã muốn nghe nó rồi, vì thể tớ mới đến đây, vặn to lên!”
Tôi đang nằm trên giường và giả bộ không nghe thấy Kei nói gì. Thật là phiền phức nếu phải ngồi dậy và đi đến chỗ cái ampli. Tôi cắt móng tay. Reiko và Okinawa trải một tấm chăn ra sàn bếp và nằm sấp bụng xuống đó.
“Anh không nói về vết răng hay thứ gì đó, anh chỉ nói những gì anh luôn nói. Anh nói nhiều hơn thế em hiểu không, những thứ cơ bản. Chúng ta nên, em hiểu không, quan tâm đến nhau hơn nữa, dù chỉ một chút thôi, đó là điều anh muốn nói. Thành thật mà nói, chúng ta đang sống ở một mức độ khác, vì thế hãy quan tâm chăm sóc nhau.”
Kazuo xoa xoa chân, hỏi: “Cậu đang nói cái quái quỷ gì thế, Yoshiyama? Sống ở một mức độ khác? Cậu đang nói gì thế?”
Không nhìn hắn, Yoshiyama khẽ nói: “Không phải việc của cậu.”
Móng chân tôi có mùi như mùi dứa. Có gì đó chọc vào lưng tôi; tôi kéo gối ra nhìn – là cái áo ngực Moko để quên.
Cái áo ngực có dây được thêu hoa và có mùi của chất tẩy rửa. Tôi ném vào trong tủ. Cái áo khoác màu bạc dùng để mặc trong nhà cũng treo ỏ đó. Tôi nhớ lại mùi vị tinh dịch âm ấm của Jackson và cảm thấy buồn nôn. Cảm giác vẫn còn một ít vương trong miệng, khi tôi đưa lưỡi kiểm tra một vòng, thỉnh thoảng mùi vị đó lại dậy lên. Tôi vứt những mẩu móng tay vừa cắt ra hành lang. Tôi có thể thấy một người phụ nữ đi dạo cùng con chó chăn cừu giống Đức trong khu vườn bệnh viện. Bà ta chào một người đi qua và dừng lại nói chuyện. Con chó kéo căng sợi dây xích. Từ chỗ tôi đứng, bên trong miệng người phụ nữ nhìn có màu đen, giống như những người phụ nữ thời xưa nhuộm răng, tôi nghĩ răng bà ta rất xấu. Bà ta che miệng khi cười. Con chó kéo căng dây xích ra phía trước và sủa lớn.
“Chúng ta, em hiểu không, chúng ta cần có nhau. Ý anh là, anh không nói như thế nào, nhưng em là tất cả những gì còn lại của anh, mẹ anh đã mất, và có bao nhiêu người chống lại chúng ta, phải không nào? Sẽ thật tệ nếu gã nhân viên phúc lợi xã hội tìm thấy em, và nếu lần này họ bắt được anh thì không chỉ là trại cải tạo thanh thiếu niên thôi đâu. Chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, giống như trước kia, em có còn nhớ chúng ta đã cùng bơi trên con sông ở Kyoto như thế nào không? Anh muốn mọi việc lại được như xưa, khi chúng ta mới quen biết nhau. Anh không hiểu tại sao chúng ta lại cứ cãi nhau như thế này, hãy thử cố gắng và nhường nhịn nhau hơn, tiền không phải là vấn đề, chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi, và anh sẽ đi làm lại. Này, em nhìn xem, anh sẽ đi lấy cái bàn với mấy cái giá để đồ rồi mấy thứ lặt vặt nữa ở chỗ mà Moko bảo bọn mình ở Roppongi ấy, và hình như ở đó còn cả chạn bát rồi lò nướng hoặc mấy thứ tương tự. Và Kei, em có thể sơn sửa chúng lại.
Anh cũng sẽ đi kiếm tiền, phải, anh sẽ đi làm, anh sẽ cùng em kiếm tiền, và em có thể nuôi một con mèo khác. Em có nhớ con mèo Ba Tư màu xám trong cửa hàng không, em đã nói là thích nó? Anh sẽ mua nó cho em. À chúng ta sẽ tìm một căn hộ mới, có toilet riêng, và chúng ta sẽ có sự khởi đầu mới.
À, chúng ta cũng có thể đến Fussa giống như Ryu; chúng ta có một ngôi nhà và sẽ mời Reiko, Okinawa hay ai đó sống cùng chúng ta, phải không nào? Có rất nhiều phòng và nhiều ngôi nhà của lính Mỹ cũ ở quanh đây; hằng ngày chúng ta có thể xén cỏ và tổ chức tiệc. Một cái xe cũ rẻ tiền nữa chứ, Ryu có người bạn nước ngoài nào đó muốn bán một cái như thế, chúng ta sẽ mua nó và anh sẽ thi lấy bằng lái xe. Và chúng ta sẽ vui vẻ, Kei ạ, sẽ rất vui vẻ.
Khi mẹ anh mất, em biết không, anh không muốn làm em phải đau buồn theo, hãy cố gắng hiểu anh, điều đó không có nghĩa là mẹ đối với anh quan trọng hơn em, và dù sao thì mẹ cũng đã đi xa, giờ đây em là tất cả những gì anh có, phải không nào? Hãy về nhà và bắt đầu lại nhé.
Em có hiểu ý anh không, Kei, có hiểu ý anh không?”
Yoshiyama đưa tay ra chạm vào má Kei. Cô ấy hất tay hắn ra một cách lạnh lùng, cúi đầu, và cười phá lên.
Màu xanh trong suốt – Chương 15.2
“Vậy mà anh cũng có thể nói ra được với khuôn mặt trơ trơ ấy, anh không thấy xấu hổ à? Mọi người đều đang lắng nghe. Mà mẹ anh thì làm sao nào? Liên quan gì đến chuyện bất hòa của chúng ta? Iem chẳng biết gì về bà ấy, lần đó chẳng có ý nghĩa gì cả, iem chỉ không thích bản thân iem khi iem ở bên anh, anh có hiểu ý iem không? Iem không thể chiu đựng được, iem cảm thấy thật bé nhỏ và bần tiện khi iem ở bên cạnh anh; iem không thể chịu được khi thấy mình bé nhỏ và bần tiện.”
Kazuo phải cố gắng lắm mới không cười phá lên. Nghe Yoshiyama nói, hắn dùng tay che miệng, rồi khi nghe thấy Kei than phiền, mắt hắn gặp mắt tôi, và hắn không thể nhịn được cười nữa. “Một chú mèo Ba Tư, ôi thật là giàu có!”
“Yoshiyama, anh có nghe iem nói không đấy? Nếu anh còn gì để nói, hãy nói sau khi chuộc cái dây chuyền của iem từ hiệu cầm đồ về, OK? Hãy nói sau khi chuộc được cái dây chuyền vàng mà bố đã tặng iem. Hãy nói sau khi anh đã làm được như thế đi.
Anh đã đem cầm nó, bởi vì anh nói anh muốn mua một ít Hyminal, lúc đó anh say và đã làm như thế đấy.”
Kei bắt đầu khóc. Cô ấy gục mặt xuống Kazuo cuối cùng cũng đã ngưng cười.
“Này, em đang nói gì thế, Kei? Em nói anh có thể cầm nó đi, có phải không nào? Em nói em muốn thử Hyminal, em nói trước, và em nói là hãy cầm sợi dây chuyền đó đi.”
Kei lau nước mắt. “Ôi, anh câm miệng đi, anh vẫn cứ như thể con người vô dụng. Iem đoán là anh không biết, sau đấy iem đã khóc như thế nào, anh không biết iem đã khóc như thế nào trên đường về nhà. Anh chỉ hát thôi, đúng không?”
“Em đang nói gì thế? Đừng khóc, Kei, anh sẽ chuộc nó về mà, nhanh thôi. Anh sẽ làm việc trên boong tàu nên có thể sớm chuộc nó về thôi, nó không mất đâu, đừng khóc, Kei.”
Kei xì mũi và lau nước mắt, cô không thèm đáp trả những lời Yoshiyama nói. “Ra ngoài một lúc đi”, cô nói với Kazuo. Kazuo chỉ vào chân mình và nói: “Không, tớ mệt”, nhưng Kei kéo hắn dậy và khi nhìn thấy nước mắt vẫn đọng trên khóe mắt cô, hắn miễn cưỡng đồng ý.
“Ryu, chúng tớ ở trên mái nhà, cậu lên sau và thổi sáo nhé.”

Khi cửa phòng đóng lại, Yoshiyama lớn tiếng gọi tên Kei, nhưng không có tiếng đáp trả.
Okinawa rót và mang đến ba tách cà phê. Trông hắn nhợt nhạt và run rẩy, một ít cà phê sánh ra thảm.
“Này, Yoshiyama, uống tí cà phê đi, trông cậu kinh quá. Không ổn à? Không sao, điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả. Này… cà phê nhé?”
Yoshiyama từ chối, Okinawa lẩm bẩm: “Quỷ bắt cậu đi.” Yoshiyama rũ người xuống, nhìn chằm chằm vào tường, đôi lúc thở dài, hắn định nói gì đó rồi lại đổi ý. Tôi có thế thấy Reiko đang nằm trên sàn bếp. Ngực cô ta phập phổng theo một nhịp chậm rãi và chân thì xoãi rộng ra như chân của một con chó chết. Thỉnh thoảng cô lại giật giật thân mình.
Yoshiyama liếc nhanh chúng tôi, hắn đứng dậy, và bắt đầu ra ngoài. Hắn liếc nhìn Reiko, rồi uống nước từ vòi, và mở cửa.
“Này, Yoshiyama, đừng đi, ở đây đã”, tôi nói. Đáp lại chỉ là tiếng cửa đóng sầm lại.
Okinawa mỉm cười chua chát và tặc lưỡi. “Không ai có thể làm gì được cho bọn họ nữa, quá muộn rồi, nhưng thằng Yoshiyama quá khờ khạo, nó không biết điều đó. Ryu, có muốn chích không? Thứ này cực thuần, không pha phiếc gì hết nhé, còn một ít đấy.”
“Không, tớ không muốn, hôm nay tớ thấy hơi uể oải.”
“Sao thế? Mày đang tập thổi sáo à?”
“Không.”
“Nhưng mày muốn tiếp tục chơi nhạc, phải không?”
“Tớ vẫn chưa quyết định, cậu biết đấy, gần đây tớ chẳng muốn làm gì cả, không thấy thích thú gì hết.”
Okinawa đang nghe đĩa The Doors vừa mới mua.
“Cậu cảm thấy bị thất vọng à?”
“Ừ, nhưng không hẳn là chán đời.”
“Tao vừa mới gặp Kurokawa, hắn bảo rằng đang rất chán nản. Hắn nói sẽ đi Algeria làm du kích, ừm, nếu hắn nói như thế với một người như tao, tao đoán là hắn sẽ không đi thật đâu, nhưng mày không nghĩ giống hắn ta đấy chứ hả?”
“Kurokawa? Ừ, tất nhiên là hắn khác tớ rồi, cậu biết không, đầu tớ bây giờ hoàn toàn trống rỗng.
Trước kia đã có nhiều chuyện xảy ra, phải, nhưng giờ thì tớ thấy trống rỗng, không thể làm được gì cả, cậu hiểu không? Và bởi vì tớ trống rỗng nên tớ muốn ngắm nhìn xung quanh nhiều hơn; tớ muốn được nhìn thấy nhiều thứ hơn nữa.”
Cà phê quá đặc nên rất khó uống. Tôi đun thêm ít nước để pha loãng bớt.
“Ừ, thế thì nên đi Ấn Độ.”
“Hả? Sao lại là Ấn Độ?”
“Mày sẽ nhìn thấy rất nhiều thứ ở Ấn Độ, tao đoán thế.”
“Tại sao tớ lại phải đi Ấn Độ? Ý tớ không phải thế, ở đây cũng có nhiều thứ mà. Tớ nhìn xung quanh ở đây, tớ đâu cần phải đi đến nơi khác như là Ấn Độ.”
“Ừ, ý mày là về acid à? Mày đã thí nghiệm với mấy thứ kiểu đó à? Tao không hiểu mày muốn làm gì?
“Ừ, bản thân tớ cũng không hiểu, tớ không thật sự biết mình nên làm gì. Nhưng tớ sẽ không đi Ấn Độ hay những nước khác, tớ chẳng muốn đi đâu cả, thật đấy. Gần đây, cậu biết không, tớ nhìn ra ngoài cửa sổ, đơn độc. Ừ, tớ nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa và những chú chim, cậu biết không, và mọi người đi trên đường. Nếu nhìn thật lâu quanh cậu sẽ thấy rất thú vị, ý tớ muốn nói thế đấy. Tớ không biết tại sao, nhưng những ngày này mọi vật đều trở nên mới mẻ đối với tớ.”
“Đừng có nói như ông già thế Ryu, nói mọi vật đều trở nên mới mẻ là dấu hiệu của tuổi già đấy, mày biết không?”
“Không, khác đấy, đó không phải là ý tớ.”
“Không khác gì cả, mày chỉ không biết về nó bởi vì mày trẻ hơn tao nhiều. Này, mày nên thổi sáo, đây là việc mày nên làm, hãy cố gắng và làm cho đúng, thay vì loăng quăng cả ngày với loại cặn bã như Yoshiyama, này, có còn nhớ mày đã chơi như thế nào trong sinh nhật tao không?
Lúc đó ở chỗ của Reiko, tao cảm thấy thật là tuyệt. Lúc đó, không hiểu sao tao lại sởn gai ốc, tao không biết nói sao về cảm giác của mình, nhưng thực sự mày chơi rất hay. Tao cảm thấy, mày biết không, như thể mình cố gắng chế ngự được con người bên trong mà mình đang phải chống lại. Đó là lúc tao nghĩ mày thật may mắn, mày biết không, tao ghen tị với mày vì mày có thể làm cho người ta cảm thấy như vậy. Ý tao là, tao cũng không rõ nữa, nhưng bởi vì tao chẳng tự làm được gì, tao không bao giờ có được cảm giác đó – mày không thể biết được trừ khi chính bản thân mày tự trải nghiệm. Tao chỉ là thằng nghiện ngập, phải, và khi tao hết thuốc, đó là lúc tao không thể chịu đựng được, tao muốn chích, chỉ muốn chích, tới mức có thể giết người được, nhưng sau đó, tao lại suy nghĩ. Tao cảm thấy có điều gì đó, phải, có điều gì đó ở giữa tao và ma túy. Ý tao là, tao co giật, tao sợ hãi, tao thèm được chích đến mức phát điên lên, nhưng tao cảm thấy chỉ tao và nàng tiên nâu thì không đủ. Khi cuối cùng tao cũng chích được, tao đã không nghĩ gì hết, nhưng – không phải Reiko, không phải mẹ tao hay bất cứ thứ gì khác, mà là tiếng sáo mày chơi lần đó. Tao nghĩ mình đã nói với mày về điều này rồi. Tao không biết mày nghĩ gì khi mày chơi nhạc, Ryu ạ, nhưng mày có biết tao cảm thấy tuyệt vời như thế nào không? Tao luôn nghĩ rằng mình muốn có thứ mà mày có, tao nghĩ về nó khi tao bơm ma túy vào trong ống tiêm. Tao tiêu rồi, mày biết không, vì cơ thể tao đã mục ruỗng rồi. Và nhìn này, nhìn mặt tao xem, nó đã bèo nhèo hết rồi, chắc chắn tao sẽ chết sớm thôi. Tao chẳng tiếc nuối gì khi chết, chẳng có gì cả, tao sẽ không tiếc nuối bất cứ thứ gì.
Chi là ừm, tao muốn biết rõ hơn về cảm giác mà tao có lúc đó khi tao nghe tiếng sáo của mày. Đó là tất cả những gì tao cảm nhận. Tao muốn biết nó là gì. Có thể nếu tao biết, tao sẽ cai nghiện được, cũng có thể không. Tao không nói là mày nên làm thế, chỉ cần mày thổi sáo, tao sẽ bán ma túy và mua ày một cây sáo tốt.”
Mắt Okinawa đỏ ngầu. Hắn làm dây cà phê ra quần khi đi đi lại lại. “Này, tớ bảo, một cây Muramatsu sẽ rất tuyệt.”
“Một cây sáo Muramatsu, cậu biết không, là một loại sáo. Tớ muốn có một cây Muramatsu.”

“Một cây Muramatsu hả? OK, tao sẽ tặng mày vào dịp sinh nhật, và mày lại chơi cho tao nghe nhé!”
“Này Ryu, lên và ngăn thằng Yoshiyama đi, tớ chịu hết nổi hai đứa chúng nó rồi, ý tớ là, chân tớ đau lắm.”
Kazuo vừa mở cứa vào vừa hổn hển bảo với chúng tôi rằng Yoshiyama đang đánh Kei.
Okinawa nằm thẳng cẳng trên giường.
Từ phía mái nhà, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng hét. Nghe như giọng Kei. Không phải tiếng gọi ai đó, mà là tiếng la hét thật sự, tiếng la hét mà người ta không sao nén được khi bị đánh.
Kazuo tợp cốc cà phê nguội ngắt mà Yoshiyama để lại, hắn châm một điếu thuốc, và bắt đầu thay băng ở mắt cá. “Nếu cậu không đến nhanh, có thể Yoshiyama sẽ giết cô ấy đấy, thằng cha điên lên thật rồi”, hắn lẩm bẩm.
Okinawa ngồi dậy. “OK, OK, mặc kệ nó, kệ hai đứa ấy làm những gì chúng nó muốn, tao chán cả hai đứa đến tận cổ rồi. Này, Kazuo, chân mày bị làm sao thế?”
“À, tớ bị thương trong vụ ẩu đả.”
“Đứa nào đánh?”
“Một gã bảo vệ ở Hybia, cậu biết không, quả là phiền nhiễu, lẽ ra tớ không nên đến đó.”
“Nhưng nó chỉ là vết thâm tím thôi mà, phải không? Mày cần gì phải băng bó một vết thâm tím, hay là mày bị gãy gì rồi?”
“Ừ phải, nhưng trong vụ ẩu đả, móng tay của gã bảo vệ đã cào vào chỗ đó, vì thế tớ phải tránh để nó không bị nhiễm trùng, phải không nào? Vết móng tay mẹ kiếp, quả là thứ vũ khí khốn nạn nhất.”
Đằng trước mấy thứ đồ phơi phóng đang bay trong gió, Yoshiyama đang túm tóc Kei và đá mạnh vào bụng cô ấy. Khi hắn thúc đầu gối vào bụng Kei, Kei bật tiếng rên, mặt mũi cô sưng vù.
Kei thổ ra máu và nằm vật xuống; tôi kéo Yoshiyama ra xa. Người hắn lạnh toát toàn mồ hôi và bờ vai tôi chạm vào cứng ngắc.
Nằm trên giường, Kei không ngớt rên rỉ vì đau, răng cô va vào nhau lập cập, tay bíu chặt lấy tấm ga trải giường và ôm chặt những chỗ bị đánh. Reiko loạng choạng đi từ bếp vào và tát một cái thật mạnh vào má Yoshiyama lúc đó đang nức nở.
Gương mặt của Kazuo đầy tâm trạng, hắn chấm chấm thuốc khử trùng có mùi hăng hắc vào vết thương của mình. Okinawa hòa tan một viên Nibrole trong nước nóng và giúp Kei uống.
“Khốn nạn quá, đá vào bụng người ta như thế! Yoshiyama, nếu Kei chết, mày thành kẻ giết người đấy”, Okinawa nói. “Tớ cũng sẽ chết theo”, Yoshiyama nức nở. Kazuo cười khẩy.
Reiko đặt chiếc khăn lạnh lên trán Kei và lau máu trên mặt cô. Cô ta kiểm tra bụng Kei, thấy những vết thâm tím, và khẳng định rằng cần phải đưa đi bệnh viện. Yoshiyama đi đến, nhìn Kei chăm chăm, những giọt nước mắt của hắn rõ xuống bụng cô ấy. Những mạch máu hằn trên thái dương Kei đập thình thịch, cô ấy không ngừng nôn ra thứ chất lỏng màu vàng. Mi mắt, lòng trắng, cũng như đồng tử mắt phải của cô ấy, đỏ ngầu. Reiko khẽ tách đôi môi bị rách của Kei và nhét vào đó một miếng gạc để ngăn không cho chiếc răng bị gãy chảy máu.
“Tha thứ cho anh, Kei, tha thứ cho anh”, Yoshiyama thì thầm, giọng của hắn khàn khàn. Kazuo đã tự thay băng xong, bảo với Yoshiyama: “Tha thứ ày hả? Cuối cùng mày cũng nói được câu đấy à, thật là rộng lượng làm sao! Đi rửa mặt ngay!”
Reiko đẩy Yoshiyama một cái và chỉ về phía bếp. “Tôi không thể nhìn anh thêm một phút nào nữa, cút đi, đi rửa mặt đi.”
Kei nhấc tay ra khỏi bụng và lắc đầu khi Okinawa hỏi: “Có muốn tớ chích cho không?” Cô rên rỉ: “Xin lỗi, tớ đã làm mọi người mất vui. Nhưng thực sự mọi việc kết thúc rồi, tớ quyết định sẽ chia tay, vì thế tớ chịu đựng lần này là lần cuối cùng.”
“Chúng tớ thực sự không vui vẻ đâu, nên đừng lo lắng gì cả, nhé?” Okinawa toét miệng cười với cô ấy.
Yoshiyama lại bắt đầu nức nở.
“Kei, có phải em vừa nói là sẽ bỏ anh không, Kei, đừng bỏ anh, hãy tha thứ cho anh, anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn!”
Okinawa xô cậu ta về phía bếp.
“Nhìn này, chúng tớ đã có ý tưởng, vì thế hãy đi rửa mặt đi.”
Yoshiyama gật đầu và đi vào bếp, lấy tay áo lau mặt. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
Khi hắn quay vào phòng, Kazuo hét lên một tiếng. “Xem hắn đã làm gì này”, Okinawa nói, lắc lắc đầu. Yoshiyama đã cắt cổ tay trái, máu vương vãi ra thảm. Reiko thét lên và nhắm mắt lại. Kazuo nhảy dựng lên và rên rỉ: “Ryu, gọi xe cấp cứu đi!”
Giữ cánh tay đang run lên bần bật ở trên vết thương bằng tay kia, Yoshiyama nói bằng giọng mũi: “Kei, em có hiểu ý anh không?”
Tôi định gọi xe cấp cứu nhưng Kei kéo tay ngăn tôi lại. Cô ấy ngồi dậy, Reiko đỡ cô, Kei bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Yoshiyama. Cô đi tới gần cậu ta và khẽ chạm vào vết thương. Cậu ta nín khóc. Cô nâng cổ tay bị cắt của cậu ta lên trước mặt. Cô nói một cách khó khăn, đôi môi sưng vù mấp máy.
“Yoshiyama, chúng tôi đi ăn đây, chưa ai ăn trưa cả nên chúng tôi sẽ ra ngoài ăn. Nếu anh muốn chết, hãy đi mà chết một mình, hiểu chưa? Vì thế anh đừng có gây rắc rối cho Ryu, ra ngoài mà chết một mình đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.