Bạn đang đọc Màu Xanh Trong Suốt – Chương 14
Trong vườn của bệnh viện vẫn còn mấy vũng nước mưa. Một đứa trẻ tránh mấy vết lốp xe hằn trên bùn, chạy nhanh, tay cầm một xấp báo.
Một con chim mà tôi không thể nhìn thấy hót líu lo đâu đây.
Tối qua, khi về đến phòng, tôi ngửi thấy mùi dứa và vứt nó đi không thương tiếc.
Khi mút chặt đôi môi của người phụ nữ trên tàu, tôi thấy đôi mắt cô ta có vẻ kỳ lạ. Tôi tự hỏi cảm giác của cô ta như thế nào.
Chim sà xuống vườn trong khu nhà. Đôi vợ chồng người Mỹ sống ở tầng một ném ra một ít mẩu vụn bánh mì. Cẩn thận nhìn ngắm xung quanh, lũ chim mổ thức ăn và nuốt nhanh chóng. Vụn bánh mì rơi giữa đám sỏi nhưng bọn chúng mổ rất lành nghề.
Một nữ tạp vụ với chiếc khăn buộc trên đầu đi qua sát sạt, nhưng lũ chim vẫn không bay đi.
Từ chỗ tôi không thể nhìn thấy mắt của lũ chim. Tôi thích mắt chim với đường viền tròn xung quanh. Những con chim này lông màu xám, trên đầu lông đỏ trông như vương miện.
Tôi quyết định ấy chú chim này quả dứa.
Ánh sáng xuyên qua những đám mây ở phía đông. Bầu không khí mà nó chạm vào có màu trắng đục như sữa. Khi cánh cửa hành lang tầng một lạch cạch mở ra, lũ chim vụt bay lên.
Tôi quay vào phòng lấy quả dứa.
“Vâng, cháu định ấy con chim quả dứa”, tôi nói với người phụ nữ đang thò đầu ra. Bà ấy trông có vẻ thân thiện. Bà chỉ tay xuống đám rễ cây dương bảo tôi: “Nếu cháu để đó, chúng sẽ dễ dàng lấy được.”
Quả dứa mà tôi ném xuống hơi bị giập, nhưng nó vẫn chầm chậm lăn đến bên cạnh cây dương. Tiếng quả dứa rơi xuống đất gợi tôi nhớ đến vụ đánh đập trong toilet công cộng ngày hôm qua.
Người phụ nữ Mỹ bắt đầu đi dạo cùng với con chó xù. Bà ấy nhìn thấy quả dứa và ngẩng lên nhìn tôi, bà lấy tay che mắt, tôi đoán có thể do bị chói. Bà ta gật đầu mỉm cười, nói rằng: “Bác nghĩ lũ chim sẽ rất vui đấy.”