Màu tường vi cho em

Chương 9


Đọc truyện Màu tường vi cho em – Chương 9:

 

 
Edit: Ashe 
 
Bệnh viện này xây dựng ở một khu mới, còn cách nhà xa hơn trường học, giao thông cũng bất tiện, ăn một bữa cơm rồi được Lục Tầm đưa về nói không chừng vẫn nhanh hơn tự mình bắt xe về nhà, nhưng Trì Kiều không thích đi ăn với một đám người xa lạ, mỉm cười từ chối: “Không được, anh có việc em sẽ tự đi về.”
 
“Em đang vội à?”
 
Không đợi Trì Kiều trả lời, Lục Tầm đã nói với đám người kia: “Tôi phải đưa em ấy về nhà, hôm khác ăn cơm.”
 
Bởi thế Trì Kiều ngược lại áy náy. Hết lần này tới lần khác tỏ vẻ tự mình có thể tự đi, sau khi Lục Tầm vẫn muốn đưa cô về như trước, cô đành phải nói: “Em không có việc gì, không vội.”
 
Thang máy vừa đến, một đám người liền đi vào, ba chàng trai thảo luận với Lục Tầm đi ăn ở đâu, ăn cái gì, cô gái tóc ngắn lại quan sát Trì Kiều lần nữa, vẻ mặt không vui.
 
Bị người ta liên tục nhìn chằm chằm, Trì Kiều đột nhiên hiểu rõ mục đích Lục Tầm mời mình cùng đi ăn cơm, anh ta muốn để mình tiếp tục giúp ngăn cản hoa đào ư? Người này đúng là phức tạp.
 
Xe Lục Tầm là xe hai chỗ, anh mang Trì Kiều đi, những người khác gọi xe, hẹn gặp nhau ở phố thương mại. Gần bệnh viện không dễ bắt xe, Lục Tầm và Trì Kiều đương nhiên tới trước.
 
Nhà hàng Teppanyaki là kiểu đầu bếp nấu ăn tại chỗ, bên trong khối dầu bốc lên, Lục Tầm bảo Trì Kiều đợi bên ngoài, đi vào đặt chỗ xong xuôi, rồi lại đi ra ngoài.
 
“Em muốn ăn gì?”
 

“Hả”?
 
“Tìm một chỗ ăn trước đã.”
 
Gần đến bảy giờ, tiểu nha đầu có lẽ đã đói bụng, anh cũng không quen đi ăn với bọn họ, huống chi là Trì Kiều hoàn toàn không quen biết họ.
 
Trì Kiều không hiểu ý Lục Tầm: “Tại sao phải ăn trước?”
 
“Nhiều người ăn không ngon.”
 
Trì Kiều không hỏi thêm câu nào, nhưng trên mặt đã có nghi ngờ. Lục Tầm biết cô đang khó hiểu chuyện gì, cũng chẳng thể giải thích. Chỉ là anh không tìm được bất kỳ lý do nào khác để ở bên cô.
 
Lục Tầm không biết khẩu vị của Trì Kiều, hỏi cô thì cô nói sao cũng được, anh liền đưa cô đến nhà hàng sushi bên cạnh. Trì Kiều từ nhỏ đã gầy, không phải bởi vì kén ăn, mà là không có sở thích đặc biệt nào đối với thức ăn, thích hay không thích cũng chỉ là sự khác biệt giữa ăn một miếng và hai miếng mà thôi.
 
Trì Kiều ăn một miếng gunkan xoài, một miếng tempura cuộn và một miếng cá hồi khè lửa đã no, hai người còn thừa tám mươi phần trăm thức ăn trên đĩa. Lục Tầm không có thói quen lãng phí, sau đó tự mình ăn hết.
 
Trì Kiều uống rượu mơ kinh ngạc nhìn Lục Tầm ăn, người này rõ ràng rất gầy, sao lại có thể ăn được như vậy? Không phải hai giờ trước mới ăn cơm xong ư… Nhưng anh ăn rất nhanh, ngược lại tướng ăn vô cùng tốt, mặc dù không phải kiểu nhã nhặn, nhưng làm cho người nhìn cảm thấy thèm ăn.
 
Khi trong đĩa còn miếng gunkan rong biển cuối cùng, Trì Kiều đặt ly thủy tinh xuống, duỗi tay lấy, tình cờ lại chồng lên tay Lục Tầm.
 
Lục Tầm khựng lại một lúc mới thu tay về, sợ Trì Kiều xấu hổ, cúi đầu nhấp một hớp trà ô long: “Em ăn đi, anh không thích ăn cỏ.”
 
Lúc hai người rời khỏi nhà hàng sushi, những người bạn của Lục Tầm cũng vừa đến, thấy bọn họ, cô gái tóc ngắn lập tức nói với Lục Tầm: “Dì Ngô cảm ơn cậu chuyện hôm nay, bữa ăn này tôi mời.”

 
Lục Tầm không từ chối. Hai người đều đã no, sau khi đồ ăn làm xong, Trì Kiều lễ phép ăn vài miếng, Lục Tầm ngồi uống cocacola. 
 
Cô gái tóc ngắn thấy, ngước mặt lên hỏi: “Lục Tầm sao cậu không ăn? Không quen ăn những thứ người bình thường bọn tôi thích à?”
 
Lục Tầm cắn ống hút nhìn cô ta, hai giây sau mới nói: “Trước khi tôi đến bệnh viện đã ăn rồi.”
 
Cô gái tóc ngắn cười nhắc anh: “Cậu lại ngủ tới chập tối à? Thói quen sống của cậu quả thật là trái ngược với nhân loại.”
 
Lục Tầm không nói gì, cô gái tóc ngắn biết rõ anh luôn ít nói, cũng không ngại, lại nhìn về phía Trì Kiều: “Tôi học cùng lớp Lục Tầm lúc còn học tiểu học, là lớp trưởng, lúc nhỏ thành tích của cậu ấy rất tốt, nhưng không tuân thủ kỷ luật, luôn đánh nhau, trước khi cậu ấy chuyển trường cô giáo vẫn bảo tôi xem chừng cậu ấy… Tôi là sinh viên trường đại học Sư phạm, khoa Ngoại ngữ năm ba.”
 
Trì Kiều cười cười với cô ấy: “Em ở đại học Z, sinh viên năm hai.”
 
Nghe câu này, cô gái tóc ngắn trầm mặc một lúc, mới “ồ” một tiếng: “Cô là học muội của cậu ấy, tôi còn tưởng là tiểu học trung học gì đấy.”
 
Khi còn bé trong đám bạn bè cùng nhau lớn lên, ngoại trừ Lục Tầm cũng chỉ có cô ta là học giỏi, cô ta vốn tưởng rằng không thể nhìn thấy thành tích đó ở những cô gái xinh đẹp thế hệ phú nhị đại thứ hai, nhưng đại học Z là 985(*), đại học Sư phạm chỉ là 211(**)…
 
(*) “Dự án 985” được Bộ Giáo dục quyết định vào ngày 4 tháng 5 năm 1998 để hỗ trợ 30 trường đại học trong nước thành lập các trường đại học đẳng cấp thế giới và đại học cấp cao.
(**) Những trường đại học nằm trong dự án 211 thường được gọi là đại học 211. Có thể nói đại học 211 là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc.
 
Cô gái tóc ngắn liên tục nói bữa này cô ta mời, Lục Tầm cũng không giành. Thanh toán xong, cô gái tóc ngắn nói: “Lục Tầm, tôi có việc muốn nói với cậu.”
 

Ngoài ý muốn, Lục Tầm nói: “Cậu nói đi.”
 
Cô gái tóc ngắn nhìn Trì Kiều, Trì Kiều đang muốn tránh ra, Lục Tầm lại kéo cô lại.
 
Lục Tầm sợ Trì Kiều hiểu lầm, cũng không nghĩ cô gái tóc ngắn sẽ nói cái gì đó không thể để người khác nghe được, thấy cô ta chậm chạp không mở miệng, liền hỏi: “Chuyện gì?”
 
Cô gái tóc ngắn úp úp mở mở một lúc mới nói: “Tôi nghe nói, trước đó mẹ của cậu có gọi điện thoại cho mẹ Tiểu Quả, còn hỏi tình hình hiện giờ của cậu…”
 
Nghe câu này, Lục Tầm vốn không có biểu hiện gì trên mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn, ngắt lời cô ta: “Đang vội, đi trước nhé.”
 
Trên đường trở về, tâm trạng Lục Tầm vô cùng không tốt, mặc dù trước đó hai người cũng không nói lời nào, nhưng Trì Kiều hoàn toàn phân biệt được đâu là không quen tìm chủ đề nói chuyện và đâu là tâm trạng không tốt không muốn nói chuyện.
 
Anh mất hứng có lẽ là liên quan tới mẹ mình nhỉ? Lục gia là gia nghiệp lớn, được coi là giàu nhất thành phố A, cuộc sống riêng tư của ba Lục Tầm được khá nhiều người bàn tán.
 
Lúc mới bước vào đại học Z, Trì Kiều đã nghe Tần Úy bát quái qua, ba Lục Tầm trời sinh tính tình phong lưu, vợ cả không thể nhịn nổi, đã ly hôn với ông ta từ ba mươi năm trước, sau đó mặc dù ông ta cũng không tái hôn, nhưng hồng nhan tri kỷ lại nhiều vô số. Ngoài con gái lớn vợ cả sinh ra, ông ta còn có ba cô con gái do ba người phụ nữ khác nhau sinh, đến hơn bốn mươi tuổi mới có đứa con trai là Lục Tầm này.
 
Nghe nói ông chủ Lục vô cùng cưng chiều đứa con trai độc nhất này, muốn gì được nấy, con trai phá phách trước mặt mọi người cũng không bận tâm. Thế nên Lục Tầm làm gì cũng không cần nhìn sắc mặt người khác, mất hứng sẽ không chừa mặt mũi cho ai.
 
Nhưng sau khi tiếp xúc, Trì Kiều cảm thấy Lục Tầm không quái đản giống như trong lời đồn, mặc dù tính tình anh không quá ôn hòa, nhưng cũng không phải quá khó để hòa hợp.
 
Sau khi lái xe vào trong tiểu khu, nghe thấy Trì Kiều nói “Cảm ơn”, Lục Tầm cười cười: “Phải là anh nói xin lỗi, làm lỡ thời gian của em.”
 
Trì Kiều ngoài miệng nói “Nào có”, trong lòng lại nghĩ không bao giờ nhờ người này tiện đường đưa về nữa, hai lần ngồi nhờ xe của anh, đều hận không thể vòng hết thành phố Z mới về đến nhà.
 
Lục Tầm lái thẳng đến bên ngoài biệt thự Tần gia, sau khi Trì Kiều xuống xe, anh cũng đi xuống theo. Trì Kiều mang túi xách đang định lên bậc thang, thấy Lục Tầm vẫn đứng đó không rời đi, không hiểu nhìn anh — đây là đang đợi cô mời anh vào uống trà? Nhưng cô và Tần Úy chưa từng đưa nam sinh về nhà…
 
Phát hiện Trì Kiều quay đầu nhìn mình, Lục Tầm cười xùy nói: “Em cứ đi đi, anh hút điếu thuốc.”

 
Trì Kiều “À” một tiếng, nói tạm biệt anh lần nữa, không ngờ còn chưa gõ, cửa đã mở ra. Nhìn mẹ Thời Dự trước mắt, trên mặt Trì Kiều lóe lên một chút mất tự nhiên, nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt trở lại bình thường gọi một tiếng “dì”.
 
Mẹ Thời Dự lạnh nhạt “ừ” một tiếng, thoáng thấy Lục Tầm và xe của anh ta, giật mình, hứng thú nhìn Trì Kiều: “Bạn trai à?”
 
Trì Kiều còn chưa nói, mẹ Tần đi ra tiễn mẹ Thời Dự liền giải vây: “Bạn cùng lớp đưa con về? Bảo cậu ấy vào nhà ngồi một chút.”
 
Cách mấy bậc thang, Trì Kiều thay mặt giới thiệu mẹ Tần và Lục Tầm với nhau: “Đây là học trưởng khoa Luật, Lục Tầm, đây là mẹ em.”
 
Lục Tầm cũng không nhìn mẹ Thời Dự, dập tắt điếu thuốc vừa đốt, cung kính chào hỏi mẹ Tần: “Chào dì, con còn có việc, hôm khác đến thăm hỏi.”
 
Có trưởng bối, Lục Tầm không tiện ở lại lâu, vẫy tay với Trì Kiều, lập tức lên xe rời đi.
 
Sau khi biết người đưa Trì Kiều trở về là ai, biết rõ Trì Kiều luôn tránh con trai mình, mẹ Thời Dự có chút cảm xúc không biết là tư vị gì — Bà không muốn con trai mình có quan hệ với Trì Kiều, nhưng lại cảm thấy con trai mình xuất sắc hơn người, Trì Kiều không có tư cách không để ý nó.
 
Sau khi Trì Kiều vào cửa, mẹ Thời Dự cười lạnh một tiếng, nói: “Lục gia này, ngược lại rất xứng với cháu đấy.”
 
Trì Kiều đang muốn nói chuyện, thấy mẹ Tần nhíu mày, sợ bà khó xử, liền chịu đựng cơn tức lên tới đầu, làm như không nghe thấy, đổi giày lên lầu. Lúc tắm rửa xong xuống lầu, thấy mẹ Tần sắc mặt không tốt ngồi trên ghế sofa, Trì Kiều muốn bước tới, lại bị Tần Úy kéo lại: “Mẹ cãi nhau với mẹ Thời Dự, tâm trạng không tốt.”
 
“Bởi vì em sao?” Hai lần cãi vã duy nhất của mẹ Tần và mẹ Thời Dự đều là vì cô.
 
Mẹ Thời Dự từ nhỏ đã có gia đình hậu thuẫn, quen thói cao cao tại thượng được người khác tâng bốc, thỉnh thoảng sẽ nói vài lời làm người khác khó chịu. Ba Tần gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, những năm qua trên phương diện làm ăn khắp nơi phải dựa vào Thời gia, phần lớn thời gian đều sẽ nhường nhịn bà ta, dù sao Thời Dự và ba anh ấy đều rất tốt…
 
Tần Úy ho một tiếng, lấy tin đồn bát quái sốt dẻo để chuyển chủ đề: “Mẹ Thời Dự mới nói, Lục Tầm là do ba anh ta bỏ ra hai nghìn vạn mua lại từ mẹ anh ta, hai nghìn vạn mười hai năm trước đấy! Ba của Lục Tầm ra điều kiện là mẹ anh ta nhận tiền rồi không được xuất hiện nữa, mẹ anh ấy vì tiền mà không nói hai lời đã bán con trai mình, khi đó anh ấy tám tuổi.”
 
Tác giả có lời muốn nói: Lúc nhỏ nam nữ chính không biết nhau, chỉ là quá trình trưởng thành có nét tương đồng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.