Đọc truyện Màu tường vi cho em – Chương 10:
Edit: Ashe
Trì Kiều rất ngạc nhiên: “Thật hay giả?”
“Không biết, mẹ Thời Dự mặc dù phiền phức, nhưng không đến mức bịa chuyện. Một hai ba tuổi còn coi như không nhớ chuyện gì, tám tuổi đã là một đứa trẻ lớn, bị mẹ ruột bỏ rơi cũng quá bi thảm nhỉ.” Tần Úy ngồi trên ghế sô pha trong thư phòng, ôm gối gửi Wechat cho bạn, “Chị họ bà con xa của Lục gia kể lịch sử tình ái của cha Lục Tầm cho chị nghe, em có muốn hỏi cô ấy gì không?”
“Tìm hiểu chuyện riêng tư của người ta không tốt lắm đâu?”
“Rất nhiều người đều biết thì không tính là chuyện riêng tư, bởi vì biết anh ấy nên có chút tò mò… Em không tò mò à?”
Trì Kiều không thích bàn tán về người khác, nhưng chẳng hiểu sao cô rất tò mò về Lục Tầm.
Bạn bè của Tần Úy có rất nhiều tin tức, chẳng mấy chốc đã thu thập được một đống tin đồn khó phân biệt thật giả. Kết luận lại chính là mặc dù cha Lục Tầm đa tình, nhưng rất quan tâm những người phụ nữ đã sinh con cho mình, chỉ có mẹ Lục Tầm là ngoại lệ — lúc trước bà ta bắt cá hai tay, mang thai không biết là của người nào, cho nên mãi đến khi Lục Tầm tám tuổi, ông chủ Lục năm mươi tuổi mới thừa nhận, mang anh về.
Khi đó mẹ Lục Tầm đã kết hôn, có chồng có con gái, ném Lục Tầm cho bà ngoại anh ta nuôi, sau này bà ngoại chết, anh ta sống cùng cậu mợ, sau khi ông chủ Lục đến đòi con trai về, gia đình cậu mợ Lục Tầm nhận được tiền liền bán ngôi nhà cũ, dời đi nơi khác.
Lúc Lục Tầm mới đến Lục gia được nửa năm, mấy lần chạy về không tìm thấy người thân, ở nhà hàng xóm hai ngày, cũng phải theo người Lục gia trở về.
“Khó trách Lục Tầm lại là bạn của Dương Dương chúng ta. Cha Lục Tầm cũng thật kỳ lạ, bản thân nuôi một đống phụ nữ, còn ngại người khác bắt cá hai tay.”
Trì Kiều lại chỉ chú ý đến Lục Tầm: “Nếu như những điều này là sự thật, còn nhỏ như vậy đã bị người nhà vứt bỏ, thật đáng thương.”
“Đáng thương gì chứ, mẹ tham tiền không cần anh ta, còn không bằng trở về Lục gia, dù sao còn có cha anh ta thương — mỗi lần gặp đều thấy anh ta lái một chiếc xe khác, nam sinh trong trường ai mà không ngưỡng mộ, Lục Tầm mà đáng thương thì người khác cũng không sống nổi nữa rồi.”
“Cho rất nhiều tiền không phải là thương anh ấy.” Nếu có cha quan tâm, sao anh ấy có thể ngày đêm đảo lộn, ăn uống qua loa.
“Vậy làm sao mới gọi là thương? Chị có một người bạn ba là bác sĩ Đông y nổi tiếng, nói gần đây mẹ của em gái Lục Tầm lén lút sau lưng ba anh ta uống thuốc Đông y điều trị cơ thể, muốn sinh thêm con trai. Cha Lục Tầm đã hơn sáu mươi rồi, trong nhà lại không có hoàng tử kế thừa, người đàn bà này cũng thật là liều mạng.” Nói xong câu này, Tần Úy tự cười mình “Ồ, nhà anh ta thật sự có ngai vàng để kế thừa. Con gái thì sao! Trước kia ba cũng thích con trai, bây giờ suốt ngày nói con gái đúng là tốt hơn con trai…”
Về câu hỏi như thế nào mới gọi là thương, Trì Kiều cũng không muốn tranh luận với Tần Úy, bởi vì cô ấy chưa từng trải qua giống vậy, căn bản sẽ không hiểu. Đừng nói người ngoài, chính trong mắt ông bà nội ruột, cô có thể được Tần gia nhận nuôi cũng đã là may mắn tận trời, cô quả thật may mắn, nếu như không có lòng tốt của mẹ Tần, với sự ghét bỏ của bác trai bác gái đối với mình, đừng nói là đại học Z, chưa chắc cô đã được học hết cấp hai.
Cha Tần mẹ Tần và Tần Úy là những người tốt nhất cô từng gặp, nhưng nếu như có thể lựa chọn, cô tình nguyện sống cả đời dưới đáy xã hội, cũng hy vọng cha mình có thể trở về.
Cha Tần và mẹ Tần rất hiền lành và kiên nhẫn, lúc mới tới Tần gia, cô cũng lo lắng, ngày nào cũng trốn trong chăn khóc, bởi vì Tần Úy bài xích, cũng bởi vì bị ông bà nội, bác trai bác gái vứt bỏ giống như gánh nặng.
Khi đó cái gì cô cũng chưa từng được thấy, ngay cả một cây kem cũng cảm thấy xa xỉ, thấy đồ ăn rớt xuống đất cũng theo thói quen nhặt lên ăn, không biết dùng dao nĩa, không biết dùng vòi hoa sen… Làm cái gì cũng bị Tần Úy lúc đó vẫn chưa chấp nhận cô cười nhạo, không cẩn thận làm đổ nước hoa mẹ Tần đặt trên bàn trà, lo lắng bất an, ăn không ngon ngủ không yên suốt hai ngày mới khóc lóc đi xin lỗi.
Biết rõ ông bà nội, bác trai bác gái xem mình là gánh nặng, biết rằng nếu như bị cha Tần mẹ Tần đuổi sẽ không còn chỗ để đi, quãng thời gian ban đầu đó, cô không dám làm sai một chuyện, không dám nói thừa một câu, sợ cha Tần và mẹ Tần sẽ ghét mình giống như bác.
Tám tuổi không phải là chuyện gì cũng không hiểu, sẽ nhạy cảm sẽ lo âu, nhưng còn quá nhỏ, không có năng lực quyết định tương lai của chính mình, mất đi sự che chở của những người thân yêu nhất, lại có được nhà ở và quần áo đẹp, nhưng cũng không thể nào ngừng sợ hãi.
Người mà cô gọi là mẹ từ lúc cô còn chưa biết gì cũng bởi vì tham phú phụ bần đã bỏ cô và cha đi, đối với cô mà nói, cũng không khác gì người xa lạ, cho nên đối với Lục Tầm tám tuổi, chưa bao giờ được gặp mặt cha thì ông ta có thể mang lại bao nhiêu cảm giác an toàn? Ông ta tìm Lục Tầm về chẳng qua là vì cần một đứa con trai chứ không phải muốn chăm sóc anh ấy. Nếu không thì Lục Tầm cũng sẽ không năm lần bảy lượt muốn chạy về.
Cô và Lục Tầm thật sự rất giống nhau, thật ra bọn họ đều vô cùng may mắn, nhưng không đáng được ngưỡng mộ.
Lúc trở về phòng, Trì Kiều ném điện thoại lên giường trước khi đi tắm, mới phát hiện nửa tiếng trước Lục Tầm gửi Wechat cho mình.
Anh gửi một bức hình, hỏi tai nghe Bluetooth trong ảnh có phải của cô hay không.
Trì Kiều đến phòng để đồ lật túi xách ra, phát hiện tai nghe Bluetooth của mình thật sự không có trong túi, vô cùng ngạc nhiên — túi của cô rõ ràng có khóa kéo, cô cũng không lấy tai nghe ra, làm sao có thể rớt trên xe Lục Tầm?
“Là tai nghe của em.”
Lục Tầm đang đánh bi-a cùng mấy người bạn, nghe thấy âm báo nhắc nhở trên điện thoại, sau khi mở ra thấy là Trì Kiều gửi tới, nói “Ván này coi như tôi thua”, ném cây cơ đi, ngồi xuống ghế sô pha.
“Ngày mai em có rảnh không? Anh đến đưa cho em.” — Những lời này vừa gửi đi một giây, Lục Tầm lập tức thu hồi lại.
“Có thời gian em đến chỗ anh lấy về.” — Trì Kiều đi giặt đồ lót xong quay lại, nhấc điện thoại lên chỉ thấy được tin nhắn này.
Nếu như đến nhà đưa cô, tám phần sẽ gặp mặt, nói hai câu vài lời cô lại phải vào nhà, không giống với cô tự mình đến lấy.
“Anh ở đâu?”
“Khách sạn lần trước.”
Khách sạn đó nằm cạnh bờ biển, quá xa, để đi hai chuyến phải ngồi tàu điện ngầm khá lâu, cô có thói quen nghe nhạc bằng tai nghe… Do dự một lát, Trì Kiều hỏi: “Lúc nào anh ở đó?”
“Tám giờ sáng đến sáu giờ chiều, mỗi ngày.”
“Mỗi ngày? Anh luôn ở khách sạn?”
“Ừ.”
Nhận được câu trả lời của Lục Tầm, Trì Kiều mới nhớ ra lần trước ở quán bar Tần Úy và Thời Dự có nói qua, khách sạn này là do Lục gia mở.
“Được, đợi có thời gian em sẽ liên hệ với anh.”
Nhìn thấy từ “có thời gian” không chắc chắn, Lục Tầm đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, để cùng cô gái nhỏ gặp mặt, anh tính đi tính lại, còn thuận tay lấy tai nghe của người ta, thật sự giống như trúng tà rồi. Anh là người ngại phiền toái nhất, nhưng bởi vì muốn gặp cô, muốn nghe cô nói chuyện, thời gian này anh đi loanh quanh nhiều vòng như vậy, còn tham gia mấy hoạt động hội nghị vô nghĩa…
Bọn họ thật sự rất giống nhau, đều vào lúc còn chưa biết gì, đã trải qua nhân sinh muôn màu, sự đời ấm lạnh, đều bị người thân yêu nhất chán ghét vứt bỏ, đều đã từng bơ vơ không nơi nương tựa. Anh vốn tưởng rằng trưởng thành rồi trái tim cũng đã nguội lạnh, ví dụ như anh và Chương Dương, nhưng Trì Kiều là một ngoại lệ, cô giống như bọn họ, lại dường như không phải.
Nhớ tới gương mặt sạch sẽ lại dịu dàng kia, Lục Tầm nhận ra có lẽ mình đã thích cô. Các chàng trai trong trường gặp được người con gái mà họ thích, hầu hết sẽ bày tỏ, tặng hoa, lấy lòng? Nhưng cô gái nhỏ vốn dĩ không thích anh, anh cũng không có kinh nghiệm, hoặc là nói theo bản năng bài xích với việc thiết lập mối quan hệ thân mật với người khác.
Anh cần bình tĩnh một chút.
…
Ban đầu Trì Kiều vốn chuẩn bị sẽ đi tìm Lục Tầm lấy tai nghe lúc khác, không ngờ hai ngày sau cô bị buộc phải tới khách sạn nơi Lục Tầm thường trú — Thời Dự cãi nhau với mẹ anh ta, bỏ nhà đi, cũng vào cùng một khách sạn. Người ngoài nói gì Thời Dự đều không để ý, Trì Kiều đành phải cắn răng đi khuyên.
Vừa lên taxi, cô đã gửi Wechat cho Lục Tầm, nói đúng lúc có việc qua đó, hỏi anh có ở đấy không, nhưng đến tận khi xuống xe, Lục Tầm cũng chưa trả lời. Trì Kiều vốn định gọi điện thoại cho Lục Tầm, thấy thời gian trên điện thoại, nhớ tới thói quen ngủ đến chập tối của anh, đành phải đi tìm đại thiếu gia họ Thời trước.
Tác giả có lời muốn nói: Lục Tầm thật sự có phần giống như lời đồn, trong lòng cậu ta lạnh hơn bên ngoài, không thích quá thân cận với người khác, yêu cầu Thời Dự tới trợ công hhh.
Tác giả: Thân là nam chính phải có tiền đồ, bình tĩnh thêm mấy ngày, chương sau đừng xuất hiện.
Lục Tầm: Dựa vào cái gì! Bạn gái và nam phụ liếc mắt đưa tình, chuyện này có thể nhịn sao còn là nam nhân?