Đọc truyện Máu Trong Tim – Chương 56
Sau khi vào phòng của mình, Lão Vương để chiếc vali sang một bên đưa tay chỉ về chiếc giường mà a và Lệ từng ngủ.
_Em nằm đó nghỉ ngơi đi.
Kha Ly đi lại, đưa bàn tay mình lên trước ngực Thiên Vương cởi bỏ từng chiếc cút của chiếc áo sơ mi, đôi mắt chứa đầy sự gợi tình. Cởi bỏ chiếc áo của Thiên Vương ném xuống đất,rướn người lên hôn môi rồi xuống cổ a ta. Lão Vương lấy tay mình giữ lấy hai vai của Kha Ly.
_A cần phải ra ngoài có việc. Em nằm nghỉ ngơi đi.. Đói thì xuống bảo giúp việc chuẩn bị thức ăn.
Mạch cảm xúc liền bị tụt xuống, trong lòng Kha Ly cảm thấy bứt rứt và khó chịu nhưng ko thể lên tiếng chỉ là cố tỏ ra dịu dàng trong mắt a ta.
_Vâng… A đi đi… Ko cần lo cho em đâu. Em nằm nghỉ ngơi một lác.
Thiên Vương cúi người hôn lên trán cô ta một cái, mặc lại chiếc áo rồi quay người rời đi.
***
Sau khi Thiên Vương đi rồi, Kha Ly đứng trên cửa sổ đưa mắt nhìn xuống dưới cho đến khi a ta cho xe rời khỏi nhà. Kha đi lại, mở lấy cánh cửa tủ ra xem,bàn tay nắm chặt lấy tay cầm, run lên vì tức giận khi nhìn thấy số quần áo của Lệ trong tủ… Đóng sầm cánh cửa, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía cửa ra vào nói.
_Tao sẽ ko để mày yên.
Kha Ly đi lại, mở cửa phòng bước ra ngoài cô ta nhìn quanh hành lang một lượt rồi từ từ bước xuống cầu thang. Bà giúp việc đang lau dọn nhìn thấy cô ta đi xuống thì dừng lại hỏi.
_Cô Kha Ly cần gì sao…
_Lệ đâu rồi…
_Cô Lệ mới đi về nên mệt. Đang nghỉ ngơi trên phòng…
Vốn đã biết Lệ ko là người làm nhưng vẫn tỏ ra là mình ko biết gì.
_Cô ấy chỉ là trợ lý mà sướng vậy à…
So với tuổi đời dày dặn của mình, bà Thủy chỉ cần nhìn sơ qua đã biết hiện tại mối quan hệ cửa Lão Vương và hai cô gái thế nào. Bà ta nhìn Kha Ly rồi nói.
_Cô Lệ mới đi về mà… Để cô ấy nghĩ ngơi… Tôi làm cũng được…
_Bà ko cần phải dạy tôi đâu.
Kha Ly quay người đi lại lên phòng, ngồi trên chiếc giường, dùng bàn tay mình xờ lên tấm ga nệm màu trắng, miệng nghiến răng nghiến lợi.
_Mày đã từng ngủ trên này cùng a ấy rồi phải ko con khốn…
***
Trong căn phòng riêng của mình ở tổ chức, lão Vương ngã đầu ra sau ghế mắt nhắm ghiền. Cảm xúc trong lòng bây giờ rất hỗn loạn.
_”cốc…cốc” tiếng cửa phòng vang lên, a ta ngồi thẳng dậy, đôi mắt nhìn ra cửa.
_Vào đi.
Đệ từ ngoài đi vào, đặt lên bàn một cuốn sổ.
_Lão Vương mới về ạ… Khi nào rảnh a xem giúp e mấy cái này đã được chưa, có gì ko vừa ý thì nói cho e biết.
_Mấy hôm nay tổ chức thế nào…
_Mọi thứ vẫn tốt. a đi chơi có vui ko.
_Cũng bình thường…
_Vâng… Thôi e xin phép ra ngoài.
_Ừ…
Sau khi đệ đi rồi, Lão Vương lấy điếu thuốc đưa lên miệng của mình hút.. Từng làn khói trắng liên tục được a nhả ra hòa lẫn vào ko khí…
***
Kha Ly ở lại nhà Lão Vương một ngày rồi cũng trở về nhà của mình. Thời gian này, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường chỉ có điều ko hiểu sao thời gian này tôi lại hay buồn ngủ và thèm ăn đến vậy, chẳng mấy chốc mà cân nặng đã tăng lên.
Tôi cũng chẳng buồn quan tâm vẻ bề ngoài của mình, xấu cũng được, đẹp cũng được có ai nhìn đâu mà phải bận lòng.
Mọi thứ trôi qua trong bình lặng, bẵng đi một thời gian cũng là một tháng sau đó, Kha Ly quay lại nhà Lão Vương. Hôm đó, tôi đang phụ bà Thủy quét dọn sân vườn, liền nghe tiếng khóc thút thít của cô ta từ chiếc bàn trà chỗ vườn hoa hồng,nơi lão Vương đang ngồi.
_Thiên Vương… Em…Em… Em có thai rồi…
Cây chổi trên tay tôi bỗng rơi xuống, tôi vội vàng khom người nhặt lại nó, để sang một bên rồi chạy nhanh vào nhà, ko còn can đảm để đứng lại nghe tiếp câu truyện của họ…
Đóng sầm cánh cửa tôi òa khóc,tại sao lại thế,tại sao tôi lại phải đau lòng, cô ta có thai ko phải là điều tốt với tôi hay sao. Nếu cô ta có thai tôi sẽ ko phải sinh con cho a ta nữa,
Tất cả những thứ đó chỉ là lý do mà tôi cố động viên mình, vậy tại tôi ko cảm thấy vui mừng mà lại thấy tim mình nhói đau. Ngồi xuống sàn tựa lưng vào tường nước mắt tôi cứ thế mà tuôn ra trong đau đớn.
***
Ngoài vườn, Thiên Vương đặt tách cafe xuống bàn hai hàng chân mày nhíu lại nhìn Kha Ly.
_Em nói cái gì…
Kha Ly vừa sụt sịt vừa lặp lại câu nói khi nãy của mình…
_Em có thai rồi… Phải làm sao đây…
Khuôn mặt Lão Vương vẫn lạnh lùng ko thể hiện cảm xúc, a ta nhìn Kha Ly rồi bình thản lên tiếng.
_Được bao lâu rồi…
_Hơn một tháng rồi… Em nghĩ có lẽ từ sau hôm đó ở resort. Em ko biết mình phải làm sao…
_Nín đi… Có thì sinh… A đủ khả năng để lo cho mẹ con em…
Kha Ly đi lại kéo chiếc ghế bên cạnh, dựa người vào vai Thiên Vương, giọng nghẹn ngào.
_Có thật sự a muốn e sinh đứa con này ko.
_Dĩ nhiên rồi. Tại sao em lại hỏi vậy..
_Em và a chưa kết hôn. Nếu em sinh con bây giờ nó sẽ ko có danh phận.
Thiên Vương im lặng một lúc rồi lên tiếng.
_Được rồi… A sẽ kết hôn với em.
_A nói thật chứ. Bác sĩ thì ko đc nói dối đâu nhé.
_Trước giờ a chưa nói dối em và a cũng ko còn làm bác sĩ nữa.
_Vậy bây giờ a làm gì.
_Em ko cần biết nhiều vậy đâu. Chỉ cần chăm sóc tốt cho đứa trẻ trong bụng là đc rồi.
_Vâng. E biết rồi
Nghe được câu nói của Thiên Vương, Kha Ly gục đầu lên vai a ta miệng nhếch mép, mọi thứ đang đi theo mong muốn của cô ta.