Đọc truyện Máu Trong Tim – Chương 55
Sau khi Lệ vào resort, lão Vương đứng bên ngoài cố gắng hít sâu vài hơi để điều hòa lại tâm trạng của mình. Đi lại chiếc bể bơi, Lão Vương nhắm mắt để cơ thể rơi tự do xuống dưới, để nước lạnh tạt vào người, dang sải tay bơi mấy vòng như muốn dập tắt đi cơn giận dữ trong lòng, một lúc sau Thiên Vương thò đầu lên đưa tay vuốt ngược mái tóc của mình ra sau, bước lên từng bậc thang để lên bờ.
Kha Ly ngồi xuống trước mặt Thiên Vương, miệng mỉm cười tay đưa chiếc khăn ra trước mặt a ta.
_Lau người đi a… Đêm khuya rồi sao lại bơi…
Nhận lấy chiếc khăn từ tay Kha Ly, Thiên Vương ngồi xuống chiếc ghế lau đầu và nước trên người mình, miệng chậm rãi lên tiếng.
_Sao e chưa ngủ mà lại ra đây…
_A ko có trong phòng làm sao e ngủ được.
_Mình vào thôi.
Thiên Vương đứng dậy đặt chiếc khăn xuống ghế rồi quay người đi vào. Kha Ly vội vàng chạy lên đưa tay mình nắm lấy tay Thiên Vương. A ta từ từ rút tay lại.
_A sẽ làm em ướt theo đấy…
***
Tôi nằm trên giường đầu óc chẳng suy nghĩ được gì, nước mắt cứ thế mà tuôn ra cho đến khi tôi thiếp đi.
***
Tại Việt Nam…
Mỗi ngày Kiên đều đến bệnh viện X, đứng trước căn phòng lạnh, đôi mắt nhìn vào bên trong nơ cái xác đã phân hủy chưa xác định được danh tính, trong lòng cậu ta luôn cầu mong cái xác đó ko phải là của Lệ, mỗi ngày ko đến đây Kiên lại ko chịu được.
Hôm nay, cũng như mọi ngày Kiên đang đứng chăm chú nhìn về cái hộc đông lạnh nơi ướp cái xác ấy thì điện thoại trong túi reo lên. Cậu ta cầm lấy đưa ra trước mặt, vội vàng đặt lên tai mình khi thấy đó là cuộc gọi của bộ phận pháp y.
_Tôi nghe đây… Sao… Đã tìm ra danh tính của cái xác rồi à… Là ai vậy… Người ấy có phải là Lệ ko… Phải ko…
Đầu dây bên kia chẳng biết vì sao đội trưởng đội điều tra lại có vẻ quan tâm đến cái xác như vậy, a ta liền nói.
_Cậu làm gì mà rối lên thế. Cái xác ấy là của một người tên Mai, cô ta 35 tuổi,quê quán ở tận bình dương… Đó là những thứ mình biết. Việc còn lại là của đội các cậu đấy.
_Ừ… Gửi mail về những thứ cậu tìm đc qua cho mình. Cảm ơn cậu đã hợp tác…
_Được rồi… Mình cúp máy đây.
Kiên thở phào, bao nhiêu lo lắng trong lòng thời gian qua đều được gỡ bỏ, niềm tin về việc Lệ còn sống lại bắt đầu nhen nhóm.
Cậu ta quay người, ra bãi xe bệnh viện lấy chiếc xe Air Blade của mình lái thẳng về nhà…
***
Tại Mỹ.
Ngày hôm sau tôi đang ngủ thì nghe bên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, mở mắt ra mới biết Mặt Trời đã lên cao từ bao giờ. Đưa tay mở cánh cửa, một nhân viên Resort nhìn tôi lịch sự lên tiếng.
_Xin lỗi vì đã làm phiền cô Lệ… Lão Vương kêu tôi lên đây gọi cô xuống ăn sáng để chuẩn bị trở về lại thành phố…
_Được rồi… Cảm ơn chị…
_Tôi xin phép…
Nhân viên quay người rời đi, tôi khép cánh cửa lại, mau chóng thu dọn hành lý của mình bỏ vào vali, bước vào tolec vệ sinh cá nhân. Nhìn trong gương thấy mình đôi mắt sưng húp, đầu tóc bù xù đến kinh khủng.
Xả nước đầy chiếc bồn tắm tôi mau chóng ngồi vào, cả ngày hôm qua chưa tắm rửa cơ thể cũng đã có mùi trước khi leo lên xe của a ta phải để cơ thể thơm tho mới được..
***
Bên dưới sảnh Thiên Vương và Kha Ly đang ngồi trong bàn ăn, thấy a ta ko động đũa cô ta liền ngước mặt lên nhìn liền bắt gặp ánh mắt Thiên Vương hướng về phía thang máy..
_A sao vậy.. Sao ko ăn đi.
Thu lại tầm mắt của mình, Thiên Vương tay cầm tách cafe đưa lên miệng nhấp một ngụm chậm rãi đặt chiếc tách xuống bàn nhìn Kha Ly.
_Em đói thì ăn đi… A chưa thấy đói.
Kha Ly gắp miếng thức ăn bỏ vào bát của a ta.
_A phải ăn đúng bữa mới ko bị đau dạ dày… Ăn đi a… Ăn ít cũng được…
Từ phía xa cánh cửa thang máy bật mở, Lệ tay kéo chiếc vali tiến lại chỗ bọn họ. Đôi mắt Thiên Vương nhìn Lệ ko rời khiến cho Kha Ly phải quay người lại. Sau khi nhìn thấy Lệ, bàn tay cô ta cầm chiếc thìa trong tay mình, kìm nén cơn tức giận.
***
Trong lúc này, thật lòng tôi ko muốn phải nhìn thấy hai người họ chút nào, nhưng cũng ko còn cách nào khác đành phải cố gắng mà thôi.
Thấy tôi đi lại, Kha Ly tỏ vẻ niềm nở, đẩy chiếc ghế đứng dậy.
_Sao cậu xuống muộn vậy. Ngồi vào ăn luôn đi.
_Ừ.
Đặt chiếc vali bên cạnh,tôi kéo chiếc ghế ngồi xuống, đưa tay cầm lấy chiếc thìa, Kha Ly gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát của tôi.
_Cậu ăn món này đi, món này ngon lắm.
Tôi mỉm cười nhìn cô ấy.
_Cảm ơn cậu.
Suốt bữa ăn Lão Vương và tôi ko hề lên tiếng, chỉ có Kha Ly luôn tỏ ra quan tâm, chăm sóc cho a ta.
Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc chúng tôi cùng nhau ra xe để về nhà. Khi đi chỉ có hai người ngày trở về lại thành ba.
Tôi ngồi ở ghế sau, mắt nhìn ra ngoài qua tấm cửa gương, chiếc xe quay trở lại con đường đã đưa hai chúng tôi đến đây. Chỉ có điều, khi đến tâm trạng vui vẻ, hào hứng bao nhiêu thì bây giờ lại chán nản bấy nhiêu.
Ở hàng ghế trên, Kha Ly ko ngừng lên tiếng
_Khi nào mình kết hôn, a lại đưa e đến đây hưởng tuần trăng mật được ko. Ko khí ở đây thật là tốt, nếu hưởng tuần trăng mật ở đây biết đâu mình lại sớm có e bé a nhỉ.
_Ừ..
Thỉnh thoảng cô ta lại chồm người về phía Lão Vương hôn chụt lên má a ta một cái, lâu lâu lại ôm tay a ta âu yếm. Nếu ai đó đặt mình vào hoàn cảnh của tôi lúc này sẽ hiểu được cảm giác của tôi, nó đau đớn lắm nhưng chẳng biết làm gì ngoài việc im lặng, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Từ nãy tới giờ Lão Vương chẳng hề lên tiếng, đôi mắt a ta luôn nhìn thẳng về trước để lái xe. Có lần tôi liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu xem a ta thế nào liền bắt gặp ánh mắt a ta nhìn tôi. Lúc ấy, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, vội quay mặt nhìn ra đường.
_Lệ này… Ở nhà Thiên Vương bạn làm gì…
Nghe tiếng Kha Ly hỏi, tôi quay đầu nhìn về trước rồi nói.
_Mình…mình làm việc vặt thôi.
_Giống kiểu trợ lý phải ko.
_Cứ xem là vậy cũng được.
_A đúng là một ông chủ tốt bụng, ngay cả người làm mà cũng đc đi du lịch. Đợi đến khi mình kết hôn rồi,mình sẽ làm việc ấy thay cậu.
_Ừ.
Chiếc xe chạy thêm một đoạn thì dừng lại trước cổng nhà a ta. Tôi đi ra phía sau cớp lấy chiếc vali của mình rồi quay sang bọn họ.
_Tôi vào nhà trước đây.
Dứt lời tôi quay người kéo chiếc vali vào trong, mang tiếng đi du lịch mà ko mua gì về cho bà giúp việc làm tôi cảm thấy khá ngại. Bà ấy đang loay hoay lau nhà nghe tiếng bước chân thì dừng, quay lại nhìn thấy tôi về thì vui mừng ra mặt, đặt cây lau nhà sang một bên đi lại chỗ tôi.
_Lệ về rồi à…
_Vâng.
Tôi ngại ngùng đưa tay lên gãi đầu mình, miệng ấp úng.
_Cháu… Cháu…ngại quá ko kịp mua quà cho cô rồi.
Bà giúp việc nhìn tôi rồi phì cười,lấy tay mình đánh nhẹ lên vai tôi một cái.
_Cô Lệ khách sáo quá. Chỉ cần hai người đi chơi vui vẻ là được. Tôi ở đây đầy đủ rồi quà cáp làm gì. Mà Lão Vương ko về cùng cô sao.
_Có ạ… A ấy đang vào.
Vừa nói đến đây thì từ cổng đã nghe giọng của Kha Ly cười nói.
_Nhà a rộng thật. mới làm xã hội đen mấy năm mà giàu thế.
Thiên Vương nhíu mày đưa mắt nhìn Kha Ly.
_Sao em biết a là xã hội đen.
Cô ta biết mình đã lỡ lời,liền cười gượng.
_Em đùa thôi mà. Nhìn a ngầu thế này người ta ko biết a là bác sĩ lại nghĩ a là xã hội đen đấy.
_Thôi vào nhà đi.
Nhìn thấy hai bọn họ một trước một sau đi vào nhà, bà giúp việc im lặng tập trung nhìn một lúc cho đến khi họ đứng trước mặt thì bà ta liền lên tiếng.
_Kha Ly… Là cô phải ko…
Kha Ly im lặng tập trung suy nghĩ xem đây là ai nhưng cuối cùng cũng ko nhớ, liền nói đại.
_Vâng. Cháu đây ạ… Cô khỏe ko…
_Tôi khỏe… Sao bảo cô mất rồi mà…
_Chuyện dài lắm từ từ cháu kể.
Cô ta quay sang Lão Vương.
_Em mệt quá… A đưa em lên phòng nghỉ đc ko.
_Được. Mình đi thôi..
Kha Ly ôm lấy eo Lão Vương, ép mặt vào ngực a ta,tay kéo vali lướt qua tôi đi lên lầu. Đứng dưới nhà nhìn theo bóng lưng họ trong lòng tuy rất buồn nhưng vẫn cố tỏ ra là mình ổn quay sang bà giúp việc nói.
_Cháu lên phòng cất đồ đây ạ.
_Ừ… Cô Lệ đi đi… Tôi chuẩn bị đồ ăn xong sẽ gọi.
_Vâng.
Tay cầm chiếc vali, đôi chân giẫm xuống từng bậc cầu thang để lên phòng, đứng trước dãy hành lang nhìn về căn phòng đã đóng kín cửa trước mặt, tôi thở dài… Có lẽ tôi nên trở lại căn phòng mà tôi đã ở từ mấy ngày đầu.
Cánh cửa ko khóa,tôi đưa tay mình đẩy vào, đặt chiếc vali vào một góc tôi leo lên giường nằm,đôi mắt lại sụp xuống rồi ngủ quên lúc nào ko hay.