Đọc truyện Mẫu Hệ Xã Hội: Đa Phu Ký – Chương 62: Heo Động Dục Và Rời Khỏi
Editor: demcodon
“Cho dù bây giờ mẹ đi không đến mấy ngày cũng sẽ trở về.” Bạch Tuyết Thường hôn lên gương mặt nhỏ của Lôi.
Làm sao có thể nỡ rời khỏi tộc Tê Giác chứ.
Trong hang động có nhiều dạ minh châu phát sáng như vậy, hàng trăm người lao động chịu thương chịu khó.
“Thật sao?” Mặt mũi Lôi tràn đầy mong chờ.
“Còn thật hơn trân châu.” Bạch Tuyết Thường dùng tiếng Trung nói một câu.
Trong mười mấy ngày nay cô dạy bọn nhỏ học tập văn hóa, dùng số lượng lớn từ vựng tiếng Trung.
Tương lai, cô không ngại dùng tiếng Trung làm ngôn ngữ chính thức của Tuyết Quốc.
Cho nên đó là loại ngôn ngữ phổ biến trong thời đại này.
“Con chờ mẹ trở về.” Lôi ôm lấy cổ cô, hôn lên môi cô.
Đàn ông tộc Tê Giác biết được nữ tù trưởng rời đi đều rất bất an xúm lại.
Cô liên tục hứa nhiều nhất 3-4 ngày sẽ trở lại tộc Tê Giác bọn họ mới bình tĩnh lại.
Nhưng yêu cầu cô mang theo hai người đàn ông để bảo vệ sự an toàn của cô.
Bạch Tuyết Thường biết bọn họ không yên tâm nên đồng ý.
Lúc gần đi, Bạch Tuyết Thường dạy mấy người đàn ông làm gạch mộc như thế nào.
Chờ cô trở lại dạy bọn họ xây dựng nhà gạch mộc.
Dân tộc Hoa Hạ là một nền văn minh cổ đại vĩ đại, nhà gạch mộc đã phổ biến mấy ngàn năm.
Cho đến thế kỷ 20 thập niên 80 mới dần dần bị nhà ngói thay thế.
Làm gạch mộc không phải công việc cần kỹ thuật, xem một cái thì biết.
Thêm nước vào bùn đất, hơn nữa cắt nát cỏ khô, trộn đều.
Một cái khuông gỗ hình chữ nhật chứa đầy bùn, hai tay nắm chặt khuông gỗ nhấc nó lên trên, rới xuống đất là một cục bùn hình chữ nhật, phơi khô trở nên cứng chính là vật liệu kiến trúc tốt có thể dùng xây nhà.
Bạch Tuyết Thường đi thăm Rambo, Ellen, Moses, Joe và một số người đàn ông bị trúng tên.
“Khi nào em trở về?” Con ngươi màu đỏ của Rambo hiện lên màu sắc âm u.
“Khoảng 3-5 ngày.” Cô trả lời.
“Anh sẽ chờ em 10 ngày.
Trong vòng 10 ngày nếu em không trở lại thì anh sẽ dẫn tất cả đàn ông trong tộc đến Đường Bộ làm thịt tất cả đàn ông của em.” Rambo nói một cách tàn nhẫn.
“Anh có thể nhặt về một cái mạng đã không tệ, ít mạnh miệng đi.” Bạch Tuyết Thường đá một cái vào chân gã bị thương.
Rambo đau đến hít hà kéo Bạch Tuyết Thường qua, một tay vói vào áo lót của cô bóp lấy một bên vú xoa nắn, một tay kia duỗi vào quần lót nhỏ tách hai môi âm hộ tìm lỗ nhỏ.
Hai ngón tay khép lại cắm vào trong.
Cả người Bạch Tuyết Thường run lên, ngón tay gã cắm vào âm hộ cô, đầu ngón tay tiến vào tử cung.
Tên khốn kiếp này nửa nằm liệt cũng không quên làm cô.
Rất nhanh cô chảy nước giàn giụa, cúi đầu nhìn bàn tay to kẹp giữa hai chân ướt dầm dề.
Cô không cầm lòng được mở rộng hai chân.
Lúc này cô đứng.
Chân Rambo bị thương nên ngồi dưới đất.
Âm hộ bị trêu chọc làm cả người cô mềm nhũn nắm lấy hai vai gã chống đỡ đôi chân sắp run rẩy.
“Ô…! ngón tay có vết chai…!Rambo…!cào đến tử cung đau…!a a…!không được…” Bạch Tuyết Thường ướt đẫm mồ hôi mềm nhũn ở trong ngực Rambo.
“Moi âm hộ thoải mái không?” Gã bóp lấy vú cô hỏi hung dữ.
“Thoải mái…”
“Thích bị đàn ông đụ âm hộ không?”
“Thích.”
“Vậy em nhanh chóng trở về, anh sẽ làm cho em càng thoải mái.
Dương vật to dưới háng sẽ đụ em đến dịch nhờn chảy tới gót chân.” Rambo túm lấy tay cô cầm dương vật thô to của mình, dùng ngón tay chạm vào giọt tinh dịch dính trên lỗ niệu đạo.
“Nó chảy nước, vì em mà chảy, đặt nó vào âm hộ của em, để cho tinh dịch bắn đầy vào tử cung nhỏ của em.”
“Bị thương gân cốt không thể làm tình, cũng không thể chảy tinh dịch.
Nếu không anh chờ đi tìm chết đi!” Bạch Tuyết Thường muốn đứng lên Rambo lại ôm cô lại.
“Hôn nó đi, để cho anh nhìn thấy em có tình cảm với nó.” Rambo muốn cô liếm dương vật của gã, muốn trải nghiệm khoái cảm thoải mái đến chết.
“Tôi đã nói bị thương gân cốt không thể làm việc này.”
“Anh không muốn làm, em liếm là được.” Rambo hơi sốt ruột đôi tay ấn lấy đầu cô xuống háng gã: “Chẳng lẽ anh không yêu quý tánh mạng sao?”
Bạch Tuyết Thường bị gã ấn đến quỳ xuống ngậm dương vật của gã nuốt hơn mười cái.
Sau đó nhổ ra.
“Còn muốn.” Rambo thở hổn hển, bóp lấy cặp vú của Bạch Tuyết Thường xoa nắn.
“Muốn cái đầu anh, anh không muốn sống nữa sao?” Bạch Tuyết Thường trách mắng.
“Anh muốn bắn tinh.” Đôi tay Rambo nâng mông cô lên, lúc định đưa lên hông mình thì Bạch Tuyết Thường gọi tới mấy người đàn ông tộc Tê Giác khác khống chế Rambo.
Cô đứng dậy khỏi người gã, thấy dương vật của Rambo vẫn còn cứng kêu Lôi xách đến một thùng nước lạnh lại.
Một thùng nước tưới lên dương vật của Rambo rũ xuống.
“Mấy người nhớ trông hắn.
Nếu như hắn dám thủ dâm thì không cần khách khí, trực tiếp cắt nó.” Bạch Tuyết Thường ra lệnh cho Lôi và hai người đàn ông khác.
Lôi ôm lấy cổ Rambo, nhỏ giọng tức giận nói: “Cha phải nghe mẹ nói, đừng có thủ dâm nha.”
Giống như gã là một con heo đực chỉ biết động dục! Rambo tức đến mặt già đỏ bừng.
Bạch Tuyết Thường phụt cười.
Ngay sau gọi những người đàn ông Tuyết Quốc cùng nhau lên đường.
Đàn ông tộc Tê Giác không bị thương toàn thể đều xuất động đưa tiễn hơn mười dặm.
Cuối cùng dưới mệnh lệnh của Bạch Tuyết Thường không thể không trở về.
Thương lo lắng cô mệt, cũng lo lắng cô làm chai đôi chân xinh đẹp nên giống như trước đây bế cô lên đi đường.
— —
Buổi chiều, khi mặt trời xuống núi mọi người cắm trại bên bờ sông.
Thắp lửa trại, làm sạch con mồi, đặt lên lửa nướng thịt.
Thương và Ưng ngồi hai bên Bạch Tuyết Thường, đưa thịt nướng thơm ngào ngạt dùng lá cây rửa sạch sẽ đựng đưa qua.
Con trai tù trưởng tộc Rắn là Jie vẫn luôn đồng hành, điều kiện hắn giúp đàn ông Tuyết Quốc tìm bệ hạ về là được kỹ thuật làm cung tên.
Nếu không hắn sẽ không rời đi.
Bạch Tuyết Thường thấy hắn nói chuyện không rời cung tên hơi phiền: “Kỹ thuật chế tạo cung tên nhỏ đó tôi còn không có để vào mắt.
Nếu Ưng đã đồng ý rồi tôi sẽ không quỵt nợ.”
“Không để ở trong mắt?” Jie nhớ tới chuyện cô tạo ra mồi lửa trợn tròn đôi mắt: “Em còn biết cái gì?”
“Tôi hiểu rất nhiều, biết cũng rất nhiều.” Bạch Tuyết Thường dùng giọng tràn ngập tự tin nói: “Không đến ba năm tôi sẽ xây dựng Tuyết Quốc thành đất nước vĩ đại nhất thời đại này.
Thần dân của tôi mùa đông có quần áo chống lạnh, có thức ăn ăn không hết, sẽ không có trẻ con bởi vì một bệnh cảm mạo nho nhỏ mà chết, cũng sẽ không có bệnh dịch cướp đi sinh mạng của chúng tôi.”
“Trời ơi, bệnh dịch, bệnh dịch, em còn có thể chiến thắng bệnh dịch sao?” Jie rất kích động, bỗng dưng túm lấy đôi tay trơn mịn của Bạch Tuyết Thường.
Ngay sau đó lắc đầu: “Không có khả năng, bệnh dịch là thiên thần trừng phạt con người, không ai có thể chiến thắng.”
Đôi mắt đen bóng của Bạch Tuyết Thường tỏa sáng như đá quý, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói: “Tôi có thể.”
Bệnh dịch sao? Chỉ cần nắm giữ cách phòng ngừa chính xác, hơn nữa chặt đứt nguyên nhân lây bệnh là có thể chiến thắng.
Cái gọi là bệnh dịch kỳ thật là vi khuẩn mắt thường không thể nhìn thấy tác quái.
Loại chuyện này ngay cả con người vào thế kỷ 19 cũng đều không hiểu.
Huống chi con người thời tiền sử, có nói với bọn họ thì nói cũng không rõ.
Chỉ có thể bị ảnh hưởng từ từ trong cuộc sống sau này.
“15 năm trước, một bệnh dịch từ miền nam quét qua mảnh đất của chúng tôi sống.
Người nhiễm bệnh dịch đều có triệu chứng tiêu chảy và sốt cao.” Gương mặt Jie hiện vẻ buồn bã: “Lần đó các bộ lạc đã chết không ít người, bao gồm cha anh.”
Ưng giải thích: “Trong bộ lạc thường xuyên có đủ loại bệnh dịch, tiêu chảy và sốt cao mà chết là loại thấy thường nhất.
Nhưng chỉ có 15 năm trước bị nhiễm bệnh chết nhiều người nhất.”
“Anh nói chính là bệnh kiết lỵ! Không phải là bệnh gì khó chữa, cách đơn giản và hiệu quả nhất chính là cách ly người bệnh.
Tất cả dụng cụ, quần áo, da thú phải dùng nước sôi nấu qua, hang động ở dùng vôi tiêu độc, người cũng phải ngâm trong nước vôi.” Sắc mặt Bạch Tuyết Thường tự nhiên nói.
Jie đột nhiên quỳ xuống nhìn cô: “Bệ hạ tôn kính, xin cho phép tôi trở thành người hầu trung thành nhất của ngài.”.