Đọc truyện Mẫu Hệ Xã Hội: Đa Phu Ký – Chương 24: Ba Ba Thật Cứng
Thương vẫn đang mài xương hổ của ông.
Ưng và Jesse cầm da hổ lột hôm nay đi bờ sông làm sạch.
Mấy người đàn ông khác hoặc mài công cụ dao đá rìu đá, hoặc ôm một bó củi từ trong rừng về làm củi đốt.
Trước kia không có mồi lửa thì không cần củi.
Nhưng bây giờ đã có mồi lửa, phải chuẩn bị thêm nhiều củi để tránh mưa to không có thức ăn chín.
Đại tù trưởng cũng là người rất khi khi ăn được thức ăn chín.
Mặc kệ người lớn hay trẻ con đều tràn đầy không khí giống như ăn tết.
Bạch Tuyết Thường ngồi trên tảng đá trải da thú mắt nhìn mặt trời chiều ngã về phía tây.
Lòng cô khó có được bình tĩnh.
Thật là kỳ diệu, mấy ngày trước còn đi du lịch ở thế giới văn minh.
Nhưng giờ lại trở thành nữ chủ nhân thời tiền sử.
Bầu trời giống nhau.
Trái đất giống nhau.
Hoàn cảnh và con người lại khác nhau.
“Carlos, anh nói với những người đó buổi tối không cần phải đốt lửa, nhanh chóng dập tắt đi.
Sáng mai lại đốt lửa là được.”
“Không được đâu chủ nhân.
Em không hiểu tầm quan trọng của mồi lửa đối với bộ lạc như thế nào.” Carlos cõng một bó củi khô từ trong rừng trở về đặt bên cạnh đống củi, chờ sau khi phơi khô sau lại cất trong sơn động.
Hắn nghe chủ nhân muốn tắt mồi lửa thì hoảng sợ.
“Anh sẽ không sợ gây ra hoả hoạn sao?” Người tiền sử tôn thờ mồi lửa làm cho Bạch Tuyết Thường không hiểu nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước đó không lâu còn ôm nhau làm tình nói: “Cho dù bật lửa hỏng rồi tôi cũng có thể làm ra mồi lửa mọi lúc.
Carlos, anh có tin hay không?”
“Chủ nhân là thiên sứ thiên thần phái xuống nhân gian.
Chủ nhân nói cái gì tôi cũng đều tin.
Nhưng cho dù chúng ta dập tắt lửa đi thì đại tù trưởng và những nữ chủ nhân khác cũng sẽ không nghe ngài.”
“…” Bạch Tuyết Thường không nói nên lời.
“Mùa thu năm trước sau khi mồi lửa lửa tắt, người lớn và trẻ con bộ lạc phải ăn thịt tươi cả một năm.
Vào mùa đông không có lửa sưởi ấm, rất nhiều trẻ con đông chết.
Chủ nhân, em không hiểu loại tuyệt vọng này.”
“Được rồi! Tôi mặc kệ.” Bạch Tuyết Thường chỉ cảm thấy pháo hoa ngày đêm không tắt sẽ ảnh hưởng hoàn cảnh.
Bây giờ cô bị khói làm cho cổ họng khó chịu.
Carlos thấy chủ nhân mặc kệ lại đi vào trong rừng tìm củi.
Hắn muốn chuẩn bị củi đốt cho cả năm, không bao giờ muốn giống mùa thu năm trước bởi vì mưa xuống một tháng, dưới tình huống không đủ củi đốt mồi lửa duy trì hai năm đã bị dập tắt.
Bạch Tuyết Thường cầm lấy hai miếng da thú bao chân.
Cô thấy được trình độ tham lam của đại tù trưởng nên không dám lấy ra những vật phẩm quý hiếm như giày nữa.
Thậm chí kêu hai anh em Alley và Ade dùng da thú bao kín ba lô của mình.
“Hai anh mang ba lô đến đây.” Bạch Tuyết Thường vẫy tay với hai anh em.
Alley và Ade ôm ba lô đến.
Bạch Tuyết Thường thò tay vào trong ba lô tìm túi kim chỉ, xe chỉ luồn kim may giày da, khâu da thú bao chân lại.
Cô chưa bao giờ vá áo, mua túi kim chỉ vì ngày thường khâu cái nút.
Da thú rất cứng, khâu đặc biệt khó khăn, chưa đến mười mũi đã đâm ngón tay vài cái.
Hai anh em nói rất nhiều lần để họ khâu giúp cô nhưng đều bị từ chối.
Bạch Tuyết Thường không phải thể hiện mà là muốn làm chút chuyện, không muốn bị mấy người đàn ông này cưng chiều trở thành phế vật.
Thương nghe được tiếng cô hít hà thì buông xương hổ xuống, tầm mắt dừng ở trên ngón tay non mịn nhiễm máu của cô.
Đôi mắt xanh lá lộ ra tia đau lòng bắt lấy ngón tay bị thương của cô ngậm ở trong miệng liếm mút.
“Con như vậy ta sẽ khó chịu, bảo bảo nghe lời đi, mọi việc đều để cho ba ba làm cho.” Thương cầm lấy kim chỉ khâu da thú cho cô.
Bạch Tuyết Thường đặt kích cỡ giày da lên ngón tay giữa trên tay phải ông.
Lúc đầu Thương không biết khâu, khâu một lát thì tìm ra quy luật.
“Ba ba không hỏi con tại sao con có những thứ kỳ lạ này à?”
“Con có cái gì cũng đều hợp lý.” Thương kiêu ngạo nói.
Bạch Tuyết Thường rất thích câu trả lời này của Thương.
Bởi vì cô thật sự không có cách nào giải thích thế giới kỳ lạ trong tương lai với người thời tiền sử.
“Đừng khâu quá nhỏ, ba ba, có thể bao chân lại là được.
Hơn nữa thêm hai sợi dây lưng buộc lên cổ chân không rơi ra là được.” Bạch Tuyết Thường ngồi trước mặt Thương.
Một cái tay nhỏ không thành thật vói vào da thú của Thương dương vật của ông, dương vật kia vừa to vừa lớn.
Cô rất hưởng thụ quá trình lột xác của nó, dùng tay nhỏ vuốt ve lên xuống, nghịch ngợm cười nói: “Ba ba thật cứng.”
Thương đỏ mặt tía tai, ngực phập phồng theo nhịp thở hổn hển, run rẩy khâu một mũi rồi hai mũi cũng không khâu nổi nữa.
Ông kêu Alley cất kim chỉ và da thú lại, xoay người bế Bạch Tuyết Thường lên.
Một bàn tay to thô ráp vói vào áo sơ mi của cô bắt lấy một cái vú xoa nắn.
Đôi mắt xanh lá càng thêm xanh thẳm, ngực trần trụi thở hổn hển lên xuống: “Cục cưng làm tình với ba ba đi, ba ba chờ không kịp.”
“Đừng làm ở chỗ này…” Bạch Tuyết Thường ngẩng đầu, đã là lúc màn đêm buông xuống có rất nhiều người vào sơn động.
“Đi về hang động chúng ta đi! Ba ba, con vẫn chưa thấy qua hang động như thế nào.” Cô thì thầm bên tai ông: “Ba ba nhớ phải cưỡng hiếp con mạnh lên, phải rõ thô bạo, tàn nhẫn.”
“Cục cưng, dấu đỏ trên mông con vẫn chưa tan đấy.” Thương vừa ôm chủ nhân về phía cửa động, vừa do dự nhắc nhở.
“Lần này ba ba có thể đánh nhẹ chút.” Bạch Tuyết Thường dựa lên vai ông biểu cảm hơi buồn bực: “Ngài không cần mỗi lần đều nhắc nhở có đánh hay không.
Con thích cưỡng hiếp thật sự, thích ngài dùng dương vật to đụ con thật mạnh, đánh con, mắng con không đứng đắn, mắng con dâm đãng, muốn cưỡng hiếp thật sự, không phải giả.”
“Ta có thể mắng con, cũng có thể đánh con.
Nhưng không thể đánh mạnh, con sẽ không biết được sức lực của ba ba lớn bao nhiêu.
Một chưởng xuống ngay cả đầu một con sói cũng có thể nứt.
Con à, ba ba sợ không khống chế được sức lực.” Trái tim Thương đang co rút đau đớn, mỗi lần đánh mông cô ông đều lo lắng đề phòng sợ đánh hư.
“Ba ba đánh ra tiếng vang, nghe có vẻ đáng sợ là được.”
Hang động rất bình thường, loại hang động này thông thường hình thành từ động đất.
Một cái động chính phân ra rất nhiều nhánh.
Bạch Tuyết Thường đã xem qua một chuyên mục trên tivi, giống như vật nặng đập lên pha lê lập tức xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Các nhánh trong động chính là vết nứt động đất hình thành.
Thương ôm cô vào hang thứ ba bên trái, không gian bên trong không lớn, rộng khoảng 3-4m, càng vào càng hẹp.
Mười mét ở ngoài chỉ có một người đi qua, lại đi vào bên trong chính là vách đá.
Mặc dù cửa động quá lớn, nhưng động lại không đủ sâu.
Khoảng cách làm tình gần như vậy, ngay cả người đi qua lại trên lối đi nhỏ cũng có thể nhìn thấy bộ phận sinh dục của cô.
Sợ có người rình coi nên Bạch Tuyết Thường muốn Thương dùng da thú treo ở cửa động.
Nhưng Thương đã không nhịn được, ông đã bị dục vọng sôi trào tra tấn mất đi lý trí, đi vào chính giữa một miếng da thú đặt chủ nhân xuống trong tư thế chó đứng.
Ông đến gần sau mông cô, đôi tay tách cánh mông vùi đầu liếm âm hộ ẩm ướt của cô, mang theo dịch nhờn thơm ngọt làm đầu lưỡi của ông vừa đau vừa ngứa.
Đáng tiếc trong động quá tối, không nhìn rõ âm hộ hồng hào của cô, chỉ có thể dùng đầu lưỡi cảm nhận.
Nhưng vào lúc này có một người nào đó cầm cây đuốc đi trên lối đi nhỏ, càng ngày càng gần, một tia sáng lọt vào.
Mông tuyệt đẹp của chủ nhân xuất hiện trong tầm mắt, âm hộ hồng hào nhỏ dịch nhờn chảy xuống.
Dục vọng Thương đột nhiên tăng cao vài lần, run rẩy dùng đầu lưỡi liếm giọt dịch nhờn nuốt xuống.
Ông không cho rằng lúc làm tình bị người ngoài nhìn thấy có gì không đúng.
Việc làm tình ngoài trời của bộ lạc mỗi ngày đều xảy ra, hơn nữa chủ nhân xinh đẹp như vậy có gì đáng xấu hổ?.