Đọc truyện Mẫu Hệ Xã Hội: Đa Phu Ký – Chương 23: Đàn Ông Đáng Giá Một Con Dao
Lúc Bạch Tuyết Thường và Thương trở về, ngoại trừ Huy ôm một đống da thú đi bờ sông giặt thì mấy người đàn ông khác đều ngồi vây quanh tảng đá một vòng nướng thịt hổ xong đặt vào lá cây trên tảng đá, tỏa mùi thơm mê người.
Mọi người đều đang đợi cô về ăn cơm, chủ nhân không ăn miếng đầu tiên thì không có ai vượt qua quy củ.
Ưng bưng một hộp canh thịt, dùng một cái muỗng inox múc canh đưa đến bên môi cô, thấy cô nhìn tảng đá đến ngây ra thì lắc đầu cười nói: “Đã dùng nước rửa qua tảng đá, tôi biết em thích sạch sẽ.”
“Vệ sinh sạch sẽ tốt cho cơ thể, mọi người đều ăn đi!” Bạch Tuyết Thường khẽ mỉm cười, hai cái lúm đồng tiền lóe lên ăn canh thịt Ưng đút: “Thịt hổ rất thơm, có muối nữa càng tốt.”
“Muối là gì?” Ưng đã hỏi một lần hỏi, hắn đối với đồ vật gọi là muối kia rất là tò mò.
“Nếu chúng ta sống gần biển nhất định không thiếu muối ăn, đáng tiếc hiện tại là núi Alps.
Tôi nhớ rõ nơi này cũng có muối.” Bạch Tuyết Thường kêu lên.
“Con nói là núi gì?” Thương đưa một xâu thịt nướng cho cô.
Bạch Tuyết Thường lúc này mới nhớ thời tiền sử còn chưa có tên núi Alps này, nhưng lục địa này cũng có muối.
Cô nhớ rõ trong nước Đức có một khu vực sản xuất muối tên là Hồ Kinh, cũng thuộc về núi Alps.
Trong tương lai phải ngồi xe mười mấy tiếng, thời tiền sử sẽ không có đường, dã thú lại hoành hành, nghĩ đến cũng rất khó đi.
Bạch Tuyết Thường nhận xâu thịt nướng Thương đưa đến ăn từng miếng.
Mỗi ngày ăn thịt là một chuyện rất đau khổ.
Nếu như có cháo thì tốt rồi, có mấy quả trái cây cũng được.
Cô ngước mắt nói với Thương: “Ba ba, ngày mai dẫn con vào trong rừng hát chút trái cây về ăn đi!”
“Con muốn ăn trái cây, tại sao không nói sớm.
Nhiệm vụ lần này của chúng ta là ra ngoài săn thú nên không có thời gian tìm trái cây.
Nhưng có thể dùng da thú đổi với người bộ lạc.” Thương đứng lên lấy da hổ vừa mới lột xong đi.
Cái gì? Dùng da hổ đổi trái cây?
Bạch Tuyết Thường muốn ngất xỉu, nhanh chóng ngăn cản hành vi phá sản của Thương.
Cô nhớ rõ Michael Jackson có một tấm da hổ trị giá 2,76 triệu đô la Mỹ.
Dùng da hổ đổi trái cây? Anh hai à, anh xác định đầu óc anh bình thường chứ?
Bạch Tuyết Thường giật lấy da hổ từ trong tay Thương.
Con hổ thời tiền sử rất to lớn, một tấm da hổ đều đủ làm chăn đắp cho 2-3 người.
Cái gì mà đổi trái cây ăn, nghĩ lại mà hộc máu.
“Làm sao vậy cục cưng, con muốn ăn trái cây chúng ta đổi là được.
Chúng ta có rất nhiều da thú, cùng lắm thì ba ba lại vào trong rừng săn tiếp.”
“Bây giờ con không muốn ăn trái cây, ba ba.” Bạch Tuyết Thường đưa da hổ cho Jesse bên cạnh nói: “Đợi lát nữa anh ăn xong nhớ đưa tấm da này cho Huy, kêu cậu ấy giặt sạch sẽ.
Buổi tối tôi muốn dùng cái này.”
“Nếu em thích không cần kêu Huy giặt sạch, tự tôi đi giặt là được.
Buổi tối hai chúng ta dùng cái này.” Jesse cười lộ ra một hàm răng trắng.
Thật là kỳ quái, người thời tiền sử không có khái niệm đánh răng.
Nhưng hàm răng lại rất chỉnh tề trắng tinh.
Đây cũng là nguyên nhân Bạch Tuyết Thường sẵn sàng hôn môi bọn họ hôn môi.
Cơm nước xong, người Đường Bộ hoặc là chạy đi làm tình hoặc là làm việc.
Đại tù trưởng lại ôm đàn ông làm vận động.
Bạch Tuyết Thường rãnh rỗi không có việc gì dùng da thú bao chân đi quan sát một ít người dùng cục đá mài công cụ, dao đá, rìu đá gì đó.
Trong tương lai cô đã nhìn thấy những dụng cụ này trong nhà bảo tàng, tận mắt nhìn thấy người tiền sử dùng cục đá mài ra dụng cụ lại là một trải nghiệm.
Thương cầm một mảnh xương hổ mài trên tảng đá, nói là muốn mài ra một thanh xương nhọn cột vào trên gậy gỗ.
Lúc săn thú thì dùng càng thuận tay.
“Không cần đâu ba ba, chúng ta có dao dài rất sắc bén, nhiều dã thú hung dữ đều có thể giết chết, xương nhọn này không được việc còn rất nguy hiểm.”
“Con dao này là thần khí của chúng ta không thể dễ dàng lấy ra, làm cho người khác nảy lòng tham sẽ đưa tới tai hoạ.
Dao làm cá quá nhỏ, dùng thì dùng đi.
Nhưng mà thần khí không đến lúc uy hiếp sự an toàn của con vạn lần không thể lấy ra.”
Bạch Tuyết Thường im lặng, không lấy ra về sau Thương và Ưng săn thú sẽ nguy hiểm.
“Nghe lời đi con, nhanh đồng ý với ba ba.”
“Con đồng ý với ba ba.” Bạch Tuyết Thường thuận miệng trả lời, lại cầm xương nhọn nhìn một lát: “Con còn có thể làm ra những công cụ săn thú khác, cũng không kém hơn thần khí.
Nhưng bây giờ quá muộn, ngày mai đi!” Cô đã xem qua một video làm cung tên trên mạng.
Mặc dù không nhớ rõ chi tiết nhưng quá trình cơ bản và vật liệu cần thiết đã biết được.
Thương kinh ngạc nhìn cô.
Lúc này, hoàng hôn đem bóng dáng một người cao lớn chiếu nghiêng thật dài trên mặt đất.
Alex tới.
“Cậu lại có chuyện gì?” Thương nhíu mày.
Alex không để ý đến Thương trực tiếp nói thẳng với Bạch Tuyết Thường: “Chủ nhân của tôi nghe nói cô có một thanh dao cắt thịt rất sắc bén, muốn dùng những thứ khác đổi với cô.”
“Không đổi.” Bạch Tuyết Thường không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối.
Những thứ cô mang đến từ thế kỷ 21 đều là bảo bối, thời tiền sử có gì đáng để vào mắt mình chứ.
“Đổi hay không là chuyện của cô, tôi theo lệnh đến đây.
Cô cần phải đi qua một chuyến.”
Đôi mắt màu hổ phách của Alex lộ ra lạnh nhạt, nói ra giọng điệu lạnh lùng giống như con người của y.
“Tôi không muốn đi.” Bạch Tuyết Thường thấy y chặn đường lập tức đi vòng.
Cánh tay Alex giơ ngang làm cho cô ngã lảo đảo về phía sau.
Thương vội vàng đỡ lấy cô: “Alex, mặc dù cậu là người của đại tù trưởng.
Nhưng đừng quên cậu vẫn là một tên nô lệ, ai cho phép cậu đối xử với chủ nhân ta như thế?”
Alex mím môi không nói gì.
Ưng, Jesse, Carlos thấy chủ nhân bị khi dễ đều cầm vũ khí đến.
Đàn ông bộ lạc đánh nhau không phải chuyện mới mẻ.
Mọi người vì ích lợi mà chiến đấu, vì phụ nữ mà chiến đấu, thỉnh thoảng xảy ra chuyện có đổ máu.
“Thôi, đừng làm khó dễ một tên nô lệ.
Tôi đi chung với hắn qua một chuyến.” Bạch Tuyết Thường ngăn cản mấy người đàn ông chuẩn bị hành vi đánh nhau, dự đinh đi qua một chuyến với Alex.
Vốn dĩ trên chân cô đã bao hai miếng da thú đi vài bước đã bung ra.
Thương bước đến bế cô lên.
Đại tù trưởng ăn no, trần truồng ngồi trên tảng đá, ôm một cậu bé 11-12 tuổi trên chân, cầm dương vật của cậu bé vừa trêu đùa vừa cười dâm đãng, thấy Bạch Tuyết Thường tới đẩy cậu bé ra.
Bạch Tuyết Thường liếc nhìn cậu bé trông giống như ngôi sao nhí phim điện ảnh, rất đẹp trai đáng yêu.
Nhưng cô không khỏi tò mò dương vật của đứa bé này đã trưởng thành chưa, có thể cương cứng không?
“Cha.” Cậu bé giữ chặt tay Alex.
Alex vẫy vẫy kêu nhóc đi chỗ khác.
Thì ra là hai cha con! Bạch Tuyết Thường nhảy xuống từ trên người Thương, vẫn đứng trên bãi cỏ xanh phía trước.
Đại tù trưởng liếc mắt nhìn đôi chân xinh đẹp trắng như tuyết kia của cô không che giấu sự ghen tỵ trong lòng hừ một tiếng: “Dáng vẻ yếu ớt này có thể sinh con khỏe mạnh cho mười mấy người đàn ông sao?”
“Ngài không phải tìm tôi sao?” Bạch Tuyết Thường một chút cũng không muốn phản ứng với đại tù trưởng: “Không có việc gì thì tôi đi đây.”
“Trẻ con bây giờ ngày càng không quy củ.” Đại tù trưởng đã phát cáu lải nhải nói với Bạch Tuyết Thường: “Ta đã thấy con dao cắt thịt sắc bén kia.
Ta dùng mười tấm da thú tốt nhất đổi con dao này với cô.”
“Một trăm tấm da thú tốt nhất cũng không đổi.” Giọng Bạch Tuyết Thường vững vàng từ chối.
“Cô phải suy nghĩ kỹ, da thú không đủ dùng thì mùa đông đến sẽ đông chết rất nhiều người.” Đại tù trưởng có chút bực bội.
“Đây là chuyện của tôi, không cần ngài quan tâm.”
“Ta dùng người đàn ông này đổi với cô.” Đại tù trưởng nhất định phải lấy được dao làm cá, lập tức kéo da thú quấn ngang hông Alex xuống.
Tiếp theo cầm dương vật của y vuốt ve lên xuống, cười dâm đãng nói: “Dương vật của Alex vừa to vừa lớn, thể lực lại tốt, có thể một đêm đụ bảy lần, tư vị tựa thần tiên.
Thế nào, cô có đổi hay không?”
Bạch Tuyết Thường kinh ngạc liếc mắt nhìn Alex một cái, dương vật của y cương cứng.
Trên mặt một chút biểu cảm cũng không có, giống như đó không phải dương vật của y mà là một cây gậy tầm thường.
Một người đàn ông tuyệt vời như vậy lại bị đại tù trưởng đáng khinh này xem thành súc sinh đạp hư.
Thật không công bằng, nhưng cô không giúp được y.
“Xin lỗi, tôi không đổi.
Thương, ôm con về đi.” Bạch Tuyết Thường dựa vào người Thương.
Thương bế chủ nhân lên, đi hơn 10m thì cô ngoái đầu nhìn thoáng qua trên mặt Alex lộ ra vẻ thê lương.
Đàn ông xã hội mẫu hệ thật đáng buồn! – Bạch Tuyết Thường nghĩ, tầm mắt dừng ở trên mặt Thương, ôm sát cổ ông đưa lên hôn mình: “Ba ba, đêm nay lại làm tình với con đi!”
Trong mắt Thương lập tức sáng ngời..