Màu Của Kí Ức

Chương 36: Chương Ngoại truyện 1: Dù có chuyện gì xảy ra, vẫn sẽ có tôi chống đỡ cho cậu


Bạn đang đọc Màu Của Kí Ức – Chương 36: Chương Ngoại truyện 1: Dù có chuyện gì xảy ra, vẫn sẽ có tôi chống đỡ cho cậu

Chiếc Audi màu cam lao vun vun trên đường rồi dần dần giảm tốc độ khi tiến vào khu dân cư. Trái ngược với vẻ ngoài sang trọng của chiếc xe, nơi nó tiến đến lại là khu ổ chuộc gần đường ray xe lửa. Gia Hưng xuống xe, bước đến nơi đường ray vắng vẻ, không một bóng người. Bây giờ đã rất khuya nên chỉ có một mình cậu xuất hiện tại nơi này.

Cảm xúc của Gia Hưng lúc này vô cùng tệ, cậu cần một nơi nào đó để trấn tĩnh. Như những lần bế tắc khi còn nhỏ, cậu vẫn chọn khu vực đường ray xe lửa là điểm đến để giải khuây.

Gia Hưng dựa người vào xe, ánh mắt nhìn về phía đường ray, bắt đầu nhớ lại những gì đã trải qua tối nay. Đến bây giờ cậu vẫn không muốn tin rằng mình và anh trai lại cùng yêu một cô gái. Những bức hình của Hà Trang chiếm hẳn một phần laptop của Gia Huy vẫn khiến tim Gia Hưng nhói đau. Phần tình cảm vừa chớm nở chưa được bao lâu có lẽ đến lúc phải chấm dứt.

Ở nhà Gia Huy là anh trai nên trong bất cứ chuyện gì đều phải nhường nhịn em mình. Lúc nhỏ Gia Hưng tuy không tranh giành, đều vui vẻ nhận lấy tất cả nhưng trong suy nghĩ của cậu đã cho rằng mọi chuyện hiển nhiên phải như thế. Sau này lớn lên cho đến một lần cậu đứng trước cửa phòng mẹ. Nhìn mẹ mắng anh trai, buộc anh phải nhường cho cậu một món đồ chơi sản xuất với số lượng có hạn. Trong lòng cậu như hiểu ra một điều gì đó, Gia Hưng nhìn lại bộ máy bay điều khiển từ xa trong tay, tự nhủ với lòng mình sẽ không lấy đi bất cứ điều gì của anh trai nữa.

Gia Hưng biết Gia Huy làm anh đã phải chịu thiệt thòi nhiều thứ, hơn nữa anh cũng là người biết và yêu Hà Trang trước, cậu chỉ là người đến sau. Xét về mặt nào đi nữa, cậu cũng không có tư cách tranh giành.

Gia Hưng mở cửa xe lấy ra trong đó một bức tranh được cậu cất giữ cẩn thận trong bìa hồ sơ. Trong tranh là hình ảnh một cô gái với mái tóc ngắn ngang vai, đôi mắt đen láy đang mở to đầy ngạc nhiên, khóe môi còn sót một ít kem. Cậu nhìn bức tranh lần cuối cùng trước khi xé nó, chấm dứt đoạn tình cảm này. Hai tay Gia Hưng siết chặt mép giấy, cậu không làm được, không nỡ xé nó đi. Cậu sợ rằng nếu như hôm nay mình xé nó thì sau này không biết tìm hình ảnh của cô ở nơi nào.

Cất lại bức tranh vào tập hồ sơ, Gia Hưng gục đầu vào chiếc xe. Lúc này cậu cảm thấy vô cùng bế tắc. Phải chi bọn họ đừng gặp nhau ở rạp chiếu phim ngày trước thì mọi chuyện đã không phức tạp như bây giờ.

Tiếng động cơ xe từ xa khiến Gia Hưng cảnh giác. Cậu nhìn thấy một chiếc xe dừng lại ở phía xa, từ trên xe một người phụ nữ to con bước xuống. Bà ta vác theo một cô gái, trèo qua hàng rào phân cách, đặt cô ở giữa đường ray rồi lên xe rời đi. Đợi chiếc xe đi khuất, Gia Hưng mới từ từ bước đến gần nơi cô gái đang nằm. Cho đến khi nhìn rõ gương mặt đó, Gia Hưng chết lặng. Cậu không cần suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy về phía đó, dùng sức nhảy qua hàng rào rồi lao đến bên cô.

Gia Hưng quỳ xuống đất, cậu đỡ cô gái nằm trên cánh tay mình, không ngừng gọi.

_ Hà Trang. Cậu sao vậy? Mau tỉnh lại đi.

Đáp lại cậu chỉ là sự im lăng. Đôi mắt xinh đẹp quen thuộc vẫn nhắm nghiền, từng hơi thở khó khăn yếu ớt của cô làm cậu lo lắng như lửa đốt. Gia Hưng bế Hà Trang trên tay bước về phía xe mình đang đậu cách đó không xa.

Tỉnh dậy trong cơn đau đầu dữ dội. Hà Trang liền tìm điện thoại của mình. Cô đã ngất bao lâu rồi. Tay cô mò mẫm trong bóng tối, cuối cùng cũng tìm được chiếc điện thoại quen thuộc.

Nhưng chưa kịp bật màn hình thì đã có một bàn tay bịt miệng từ phía sau, cùng lúc đó lại có thêm một người khác giữ chặt tay chân Hà Trang muốn bắt cô đi. Sức lực của cô rất yếu hơn nữa lại vừa tỉnh dậy nên cả cử động mạnh cũng không thể, chưa tính đến việc chống cự.

Không thể vùng vẫy, không thể la hét. Lúc này Hà Trang như một cái xác không có chút sức lực nào. Chỉ biết phó mặc số phận mình cho kẻ khác định đoạt.

Ngay tại thời điểm tuyệt vọng nhất, người con trai đó đã xuất hiện bên cạnh cô. Đây sẽ là giây phút mà mãi mãi cô sẽ không bao giờ quên suốt cuộc đời này.

Cánh cửa phòng bị đẩy ra, Gia Hưng nhìn cảnh tượng trước mắt có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng nhận ra tình hình. Một cậu chân bước lên chiếc ghế gần đó làm điểm tựa rồi xoay người đá thẳng vào đầu của một trong hai người đang bắt Hà Trang, khiến kẻ đó choáng váng rồi ngã gục. Kẻ còn lại bị bất ngờ nên cánh tay bịt miệng Hà Trang hơi nơi lỏng. Gia Hưng nhân cơ hội này gạt chân gã khiến gã bị mất thăng bằng ngã xuống đất. Cùng lúc đó cậu cũng kéo cô lại về phía mình rồi quay sang đánh ngất gã.


_ Cậu ổn chứ? Có bị thương không?

Hà Trang lắc đầu. Ho sặc sụa. Tay cô siết chặt chiếc áo sơ mi của Gia Hưng, cố gắng hô hấp nhưng hoàn toàn không thể. Sau đó, Hà Trang có cảm giác như lồng ngực bị thắt chặt.

Gia Hưng nhìn Hà Trang quỳ xuống đất, mặt trắng bệt vô cùng hoảng sợ. Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra. Không khác gì Gia Hưng, chính Hà Trang cũng không biết tại sao mình lại khó thở như thế. Bỗng nhiên cô nhớ đến lời mẹ dặn dò nhiều năm về trước. Chẳng lẽ bây giờ nó lại tới.

_ Ventolin.

Hà Trang đọc ra một loại thuốc sau đó đẩy nhẹ Gia Hưng mắt nhìn về phía cửa như muốn nhờ vả cậu đi lấy thuốc giúp. Còn cô vẫn giữ nguyên vị trí của mình, sắc mặt ngày càng tệ. Càng cố gắng hô hấp thì lại càng khó thở hơn.

_ Chúng ta cùng đi.

Nhìn hai tên đang bất tỉnh bên cạnh, Gia Hưng không an tâm rời đi. Cậu nắm tay Hà Trang muốn kéo cô đứng lên nhưng đôi tay kia nhanh chóng rút lại. Cô lại liên tục lắc đầu.

_ Cậu không đi được?

Đáp lại cậu là cái gật đầu đầu khó khăn. Gia Hưng thấy tình thế cấp bách, không thể trì hoãn được nữa liền bế Hà Trang đặt cô ngồi trên giường rồi cúi thấp người xuống.

_ Tôi cõng cậu. Mau lên đi.

Ánh mắt cô hiện lên sự phân vân. Nhưng lồng ngực vẫn tiếp tục co thắt khiến cô không còn lựa chọn nào khác liền dựa vào lưng Gia Hưng, vòng tay qua cổ cậu. Tim Gia Hưng đập thình thịch, mặt cậu hơi đỏ nhưng đã bị bóng tối che khuất.

Khi Gia Hưng vừa đứng lên liền bị một lực từ phía sau kéo lại. Một tên đã tỉnh và đang nắm lấy chân Hà Trang từ phía sau. Gia Hưng không chút do dự xoay người đạp vào tay còn lại ở dưói đất gã đau đớn mà buông tay ra. Cậu lại đánh ngất gã rồi mới cõng Hà Trang chạy ra ngoài.

Lúc này Gia Hưng cũng nhận ra rằng bọn người đến để bắt cô. Cậu liền nghĩ đến việc chạy trốn. Đúng vậy. Bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Gia Hưng dừng lại trước quầy thuốc, đặt lên đó một tờ tiền rồi đọc lại tên thuốc khi nãy theo trí nhớ của mình. Lúc đầu nhân viên của quầy thuốc nghe không rõ tên nhưng khi nhìn thấy Hà Trang với sắc mặt nhợt nhạt đang hô hấp yếu ớt trên lưng Gia Hưng liền đưa cho cậu một lọ thuốc. Cậu đặt vào hai tay đang buông thõng của cô rồi chạy thẳng ra ngoài chỗ đậu xe trước bệnh viện.

Vừa nhận lấy lọ thuốc, Hà Trang liền mở nắp, xịt thuốc vào miệng vài lần. Hơi thở của cô dần ổn định. Tuy vẫn còn thắt ngực nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.

Nhẹ nhàng đặt Hà Trang vào xe, Gia Hưng vào chỗ của mình rồi vươn người sang thắt dây an toàn cho cô. Nhìn gương mặt có phần mệt mỏi phía đối diện, Gia Hưng vô cùng đau lòng. Cậu rút khăn tay chậm rãi lau đi những giọt mồ hôi còn vương lại trên trán của cô gái trước mặt. Đáp lại cậu là đôi mắt mơ màng đầy khó hiểu. Gia Hưng cười nhẹ, thì thầm vào tai cô.


_ Đi thôi. Tôi dẫn cậu chạy trốn.

_ Cảm ơn.

Hà Trang cười đáp trả. Cô đã hoàn toàn khôi phục lại nhịp thở. Gia Hưng thấy cô đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm liền thở phào nhẹ nhõm. Cậu thắt dây an toàn rồi nhìn vào gương chiếu hậu, đúng lúc 2 tên kia vừa ra đến cửa bệnh viện.

Chiếc xe khởi động vừa được vài giây liền đạt đến tốc độ cao nhất, Gia Hưng đạp ga, xoay nhẹ vô lăng. Siêu xe màu cam nổi bật thoáng chốc biến mất ngay ngã ba đầu tiên, chỉ để lại âm thanh ồn ào khuấy động đêm khuya thanh tĩnh.

Gia Hưng chỉ mất 5 phút để rời khỏi trung tâm thành phố để ra đến đường quốc lộ. Đã ba giờ sáng nên đường quốc lộ không đông xe lắm. Chủ yếu chỉ là những chiếc xe tải chở hàng đêm khuya hoặc những chiếc xe buýt du lịch đang di chuyển với tốc độ cao. Nhìn qua gương chiếu hậu, Gia Hưng không thấy ai đuổi theo nên tâm trạng thả lỏng được đôi chút. Tuy nhiên cậu không dám lơ là giảm tốc độ.

_ Khi nãy tôi lên cơn hen suyễn. Xin lỗi đã làm phiền cậu.

Hà Trang cũng nhận ra tình hình không quá nguy hiểm liền mở lời trước. Cô cúi đầu nghịch lọ thuốc trong tay, không dám nhìn Gia Hưng.

_ Cậu lại quên lời tôi hôm ở trong rừng hôm trước rồi. Tôi chưa bao giờ xem cậu là gánh nặng. Nhớ chứ?

_ Ừ.

Hà Trang gật đầu. Cô vẫn không quên ánh mắt cương quyết và lời nói rõ ràng ngày hôm đó. Nhưng đây là nỗi ám ảnh tâm lí của cô. Mãi mãi không thể nào quên được.

Bỗng nhiên Hà Trang nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng. Cô vội tìm điện thoại của mình. Rất may mắn. Nó vẫn nằm trong túi quần. Hà Trang mở danh bạ tìm số Simon nhưng lại nhớ ra lúc này ông đã trở về Canada.

Gọi điện thoại sang nước ngoài vô cùng phức tạp. Suy nghĩ một lúc rồi Hà Trang mở ứng dụng Viber. Cô nhớ đã có một lần Simon kể rằng ông thường dùng Viber để liên lạc với đối tác. Hà Trang thầm cầu nguyện ông nghe máy trong lòng rồi nhấn số điện thoại của Simon, hồi hộp chờ đợi đầu dây bên kia bắt máy.

Gia Hưng đang điều khiển xe với tốc độ bình thường bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen chen lên từ phía sau, muốn ép cậu vào dãy phân cách làn đường. Mắt Gia Hưng lạnh dần. Là bọn họ đuổi đến nơi. Cậu nghiến răng, đạp ga cho xe lao về phía trước. Hay cánh tay siết chặt vô lăng, Gia Hưng cho xe chuyển làn đường liên tục, nhanh chóng vượt lên các xe du lịch và vài xe tải nhỏ phía trước, bỏ lại chiếc xe lúc nãy ở phía sau.

Nhìn thấy cuộc gọi đã được kết nối, Hà Trang thở phào. Cô liền kể lại mọi chuyện thật nhanh, sợ rằng sẽ không kịp.

_ Ba ơi. Mau kêu người cứu Junie. Cậu ấy vì cứu con nên đến gặp bà Mai rồi. Đã 6 tiếng trôi qua. Không kịp nữa.


Phía trước bọn họ là một chiếc xe tải lớn chắn đường. Hai làn đường xung quanh đã kín xe, Gia Hưng không có cách nào đổi làn để né xe tải nên liền thắng gấp khiến Hà Trang bên cạnh bị bất ngờ, toàn thân bị đẩy về phía trước, đánh rơi điện thoại xuống dưới ghế.

_ Cậu không sao chứ? Bám chặt vào. Tôi sẽ cắt đuôi bọn chúng.

Sau đó Gia Hưng lại tăng tốc, lợi dụng khoảng cách nhỏ giữa hai chiếc xe ở làn đường bên cạnh, làm liều băng ngang qua tiến tới con đường lộ vắng vẻ phía trước. Lúc này bọn họ đã không còn bị ép sát nữa nhưng vẫn còn bị bám đuôi phía sau. Bên cạnh Gia Hưng, Hà Trang đã tìm được điện thoại. Cậu có thể dễ dàng nghe được giọng nói lo lắng ở đầu dây bên kia.

_ Trang. Con đang ở đâu?

Hà Trang chỉnh lại tư thế ngồi rồi trả lời.

_ Con bị người ta đuổi theo để diệt khẩu. Hiện giờ đang ở đoạn La Ngà Đồng Nai. Cậu ấy vẫn đang tìm cách cắt đuôi bọn họ. Con ổn. Ba đừng lo. Mau cứu Junie trước đã.

Gia Hưng vẫn đang điều khiển xe nhưng lại nói lớn, cố tình để cho đầu dây bên kia nghe rõ.

_ Cháu chào bác. Cháu là Gia Hưng. Bạn của Hà Trang. Bác yên tâm. Cháu sẽ bảo vệ bạn ấy bằng mọi giá.

Hà Trang ngạc nhiên quay sang nhìn Gia Hưng. Lòng cô như có một dòng nước ấm áp chảy qua, có chút gì đó như là rung động, cảm kích. “Cháu sẽ bảo vệ Lời nói của Simon qua điện thoại cô nghe không rõ nữa.

_ Được rồi. Con nói với cậu bạn của con là ba giao con cho cậu ấy. Năm phút sau sẽ có người ứng cứu. Kêu cậu ấy cố gắng thêm một lát nữa.

Tốc độ của xe rất nhanh. Chỉ với vài phút bọn họ đã đến địa phận tỉnh Lâm Đồng. Chiếc xe đang chuẩn bị di chuyển lên đèo. Tâm trạng Gia Hưng bỗng dưng trở nên căng thẳng. Tay cậu siết chặt vô lăng đầy lo lắng.

Gia Hưng vừa biết lái xe chưa được bao lâu. Hôm nay điều khiển xe với tốc độ cao như vậy cậu đã là kì tích. Bây giờ di chuyển qua đèo, cậu chưa thử sức bao giờ, hơn nữa lại còn lái xe trong áp lực. Cậu sợ rằng với sơ suất của mình sẽ khiến cả hai mất mạng.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo quen thuộc ở lòng bàn tay, Gia Hưng ngạc nhiên nhìn lên Hà Trang. Ánh mắt bất an an của cậu bắt gặp sự kiên định và tin tưởng kia khiến cậu ngơ ngẩn một lúc.

_ Tôi tin cậu.

Ba chữ là đủ. Chỉ với ba chữ đã giúp Gia Hưng lấy lại sự tự tin vốn có của cậu.

Gia Hưng không cần gì hơn. Cậu chỉ cần Hà Trang tin tưởng mình. Chỉ cần cô tin, là đủ.

Trong đêm tôi, chiếc Audi màu cam từ từ tiến lên đèo. Ban đầu Gia Hưng điều khiển xe với tốc độ khá chậm để tập quen dần với con đường nhỏ hẹp uốn quanh vách núi. Cậu bám sát vách đá để hạn chế khả năng va chạm với xe ở chiều ngược lại khi không thể nhìn thấy được phía bên kia. Đồng thời bật đèn pha thật sáng để cho những chiếc xe đối diện dễ dàng nhìn thấy.

Gia Hưng nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc không biết từ bao giờ đã đuổi gần đến nơi liền làm liều đột ngột tăng tốc. Chiếc xe vẫn bám sát vách đá mà tiến về phía trước. Tình hình không được khả quan lắm, dù cho khoảng cách giữa hai xa đã được dãn ra không ít nhưng lại có biến cố xảy ra.


Bỗng nhiên ở làn đường bên cạnh, một chiếc xe khách bất ngờ lao xuống. Gia Hưng bị bất ngờ không kịp xử lí tình huống, cậu liền cho xe lách sang một bên để né sự va chạm nhưng lại vô tình khiến một bánh xe trượt xuống vách đá. Cậu giật mình thắng gấp, cố gắng đạp ga cho chiếc xe vọt lên nhung mọi nỗ lực đều vô ích. Lúc này cậu chỉ có thể giữ cho xe không trượt trên xuống chứ không thể nào thoát lên được.

Tim Gia Hưng đập thình thịch, nguy hiểm cận kề. Cậu nhìn sang Hà Trang đang ngồi bên cạnh. Thoạt đầu tim cô như dừng đập khi biết bánh xe bị trượt khỏi đường. Nhưng nhận ra sự tồn tại của Gia Hưng bên cạnh, sự sợ hại dần dần tan biến. Cô tin tưởng cậu, một niềm tin tuyệt đối. Bên cạnh cậu, cô cảm thấy yên tâm lạ thường. Bỗng nhiên Hà Trang nhớ lại một ngày nào đó cũng khá lâu rồi, người con trai này từng ôm cô vào lòng và nói rằng:”Dù có chuyện gì xảy ra, vẫn sẽ có tôi chống đỡ cho cậu.” Cậu ta đã trấn an cảm xúc của cô như thế. Và cô đã tin vào những gì cậu nói. Lúc đó như thế, bây giờ cũng vậy.

_ Cậu sợ không?

_ Sợ.

Hà Trang thẳng thừng trả lời khiến cảm giác tội lỗi của Gia Hưng dâng trào mãnh liệt. Đúng thế, là vì cậu. Là vì sự bất cẩn của cậu đã đẩy cả hai vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế này.

_ Nhưng vì tin tưởng cậu nên không sợ nữa. Ở bên cậu tôi cảm thấy rất an toàn.

Hà Trang giải thích. Gia Hưng nghe được những lời này trong lòng vô cùng ấm áp. Có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô, như thế cậu đã mãn nguyện lắm rồi.

Quay sang nhìn Hà Trang bằng ánh mắt cảm kích, tâm trạng Gia Hưng dần dần ổn định. Cậu tiếp tục đạp ga, bánh xe quay nhanh, nhưng chỉ trượt trên rìa vực, không thể nào lên được đường nhựa phía trên.

Gia Hưng hít một hơi thật sâu, rồi trả tốc độ về lại mức 0. Ngay lúc chiếc xe vừa trượt, Gia Hưng tăng tốc độ lên mức tối đa rồi đạp mạnh chân ga để cho xe vọt lên rồi xoay vô lăng cho xe trượt qua một bên không bị đâm vào vách núi rồi tiếp tục điều khiển cho xe chạy về phía trước. Ngay phía sau bọn họ, chiếc xe hơi màu đen đuổi theo bọn họ khi nãy không biết vì sao bị lạc tay lại rơi thẳng xuống vực. Nhìn cảnh tượng đó cả Gia Hưng lẫn Hà Trang đều lạnh sống lưng. Cảm thấy rợn người.

Nhìn qua gương chiếu hậu, Hà Trang nhìn thấy một chiếc xe hơi cũ bị đâm nát đầu xe. Nhìn thoáng qua hiệu xe, cô dễ dàng đoán được là người Simon đã gửi đến. Nhưng giải quyết vấn đề bằng cách này thì có phần tàn nhẫn.

_ Chúng ta an toàn rồi.

Hà Trang thở phào nhẹ nhõm, cô tháo dây an toàn ra dựa hẳn người vào ghế. Không còn cảm thấy căng thẳng nữa. Gia Hưng dừng xe lại bên đường, tắt máy. Xung quanh không hề có bất kì nguồn sáng nào nên bọn họ liền bị nhấn chìm trong bóng tối và không gian tĩnh lặng.

Dù không thể nhìn thấy Gia Hưng nhưng Hà Trang có thể nghe thấy âm thanh tháo dây an toàn. Sau đó tay cô bị kéo sang bên cạnh, chẳng mấy chốc đã lọt thỏm vào vòng ôm của một người nào đó. Gia Hưng vùi đầu vào mái tóc xõa ngang vai của Hà Trang. Cảm xúc ngưng đọng, không thốt nên lời.

_ Cảm ơn cậu, Gia Hưng.

Hai cánh tay Gia Hưng bất ngờ siết chặt. Cậu ghét Hà Trang nói cảm ơn mình. Những lúc như thế cậu cảm thấy giữ hai người có một khoảng cách rất xa và một bức tường lớn ngăn cách. Cậu chỉ muốn làm tất cả cho cô mà không cần đáp trả, bởi vì cậu thích cô. Nhưng cô gái này lúc nào cũng chỉ biết nói đến ơn nghĩa .

Nhận ra sự thay đổi cảm xúc bất thường của Gia Hưng qua vòng ôm siết chặt, dù không hiểu lí do là gì nhưng cô cũng không chống cự, cứ để mặc cậu ôm mình như thế. Một lúc sao, vòng tay Gia Hưng từ từ thả lỏng. Cậu đỡ Hà Trang ngồi lại chỗ cũ, cẩn thận cài dây an toàn cho cô rồi khởi động xe.

_ Đã lên đến đây rồi thì chúng ta tới Đà Lạt luôn đi.

_ Ừ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.