Bạn đang đọc Màu Của Kí Ức – Chương 35: Trọn Kiếp Bên Nhau
Điều khiến Dương Vi cảm thấy khâm phục bản thân mình nhất mỗi khi nhớ lại chuyện cũ là quãng thời gian 2 năm “mất trí nhớ” của mình. Đến sau này cô vẫn không thể tin được rằng mình đã sống với thân phận khác ròng rã suốt 24 tháng. Kể từ giây phút tỉnh lại ở bệnh viện. Dương Vi trở thành Hoàng Vi, một cô gái bị mất trí nhớ sống cùng nhà với hai chị em Lạc Băng, Lạc Dương.
Trong suốt những ngày tháng sống ở Trung Quốc, cuộc sống của Dương Vi tương đối thoải mái và nhẹ nhàng. Lạc Băng là cảnh sát nên ở nhà không nhiều, vì thế toàn bộ thời gian cô đều được Lạc Dương chăm sóc.
Ấn tượng của Dương Vi về Lạc Dương khá tốt. Một chàng trai 23 tuổi, công việc ổn định, thu nhập cao, rất dịu dàng và đối xử với cô rất tốt. Bọn họ sống tại một căn nhà hai tầng ở ngoại ô thành phố.
Một ngày của Dương Vi tại đây trôi qua khá đơn giản. Ban ngày cô giúp Lạc Băng làm công việc nhà, nấu ăn. Tối đến thì đọc sách, buôn chuyện cùng Lạc Dương. Tuy anh không biết nói tiếng Việt nhưng vẫn có thể cùng cô giao tiếp thoải mái bằng tiếng Anh. Rồi đến khu đêm về Dương Vi lại âm thầm khóc một mình cho đến tận khi nào kiệt sức mới nặng nề thiếp đi. Suốt những đêm dài đơn độc, không có đêm nào cô không nhớ về hắn.
Hôm nay là một ngày hiếm hoi Lạc Băng có thể ở nhà nên Dương Vi nấu một bữa cơm gia đình thịnh soạn hơn mọi ngày. Lạc Dương kéo ghế ngồi cạnh Dương Vi, nhìn một bàn đồ ăn bắt mắt trên bàn, vô cùng mừng rỡ. Dù cho trong suốt 2 năm qua ngày nào anh cũng thưởng thức tay nghề của cô nhưng chưa một lần nào cảm thấy chán. Không đợi Lạc Băng ngồi vào bàn Lạc Dương đã ăn vụng trước.
_ Từ lúc có Hoàng Vi, em ngày nào cũng được ăn no ngủ đủ. Chẳng bằng với lúc trước chị phớt lờ em. Ngày ngày bị bỏ đói. Ngủ không cũng không ngon.
Lạc Dương dùng tiếng Trung khiến Dương Vi không hiểu được nội dung lời nói nhưng qua thái độ như sắp giết người của Lạc Băng cũng biết lời nói đó không chút tốt lành gì.
_ Cậu là ai? Không phải em trai tôi. Cút ra khỏi nhà.
_ Trời đánh cũng tránh bữa ăn. Chị đợi em ăn xong rồi hãy đuổi.
Lạc Băng cũng không đuổi theo nữa mà ngồi vào bàn ăn. Trong suốt bữa ăn Dương Vi không nói gì, chỉ để cho hai chị em nhà kia trò chuyện với nhau. Vấn đề giao tiếp giữa ba người vô cùng phức tạp. Bọn họ không hề có tiếng nói chung. Dương Vi giao tiếp với Lạc Băng bằng tiếng Việt nhưng lại dùng tiếng Anh để trò chuyện với Lạc Dương. Còn chị em bọn họ thì dùng tiếng Trung để nói chuyện với nhau.
_ Em bị mất trí nhớ nhưng với những thông tin xung quanh mình em có quên không? Như những vấn đề xã hội chẳng hạn. – Bỗng nhiên Lạc Dương quay sang hỏi cô.
_ Em không biết. Anh cứ hỏi thử xem.
_ Em có ấn tượng gì về gia đình Willam không? Bọn họ khá nổi tiếng ở Việt Nam đấy.
Tim Dương Vi rớt mất một nhịp. Biểu cảm của cô bất ngờ thay đổi nhưng nhanh chóng quay về trạng thái bình thường.
_ Nghe khá quen. Em không nhớ rõ lắm. Có vấn đề gì không anh?
Lạc Dương lắc đầu, gắp thêm thức ăn bỏ vào chén Dương Vi rồi giải thích.
_ Chỉ là một vài tin tức thú vị anh nghe được thôi. Tại vì gia đình William vừa mở một bữa tiệc lớn ở Trung Quốc để chính thức tuyên bố quyền thừa kế tài sản của Justin William. Cũng như làm rõ về những vấn đề gia đình phức tạp của bọn họ nhiều năm trước. Thấy em ở nhà buồn chán, kể em nghe một ít chuyện bên ngoài.
Sau mỗi ngày làm việc, Lạc Dương vẫn thường mang về những tin tức xã hội cho Dương Vi. Đó là thói quen ngầm giữa bọn họ. Nhưng khác hẳn với mọi ngày, thông tin hôm nay đối với cô vô cùng quan trọng. Dương Vi hỏi thêm một vài câu nữa rồi tổng kết lại suy đoán của mình. Hành động này của William chứng minh rằng mọi chuyện đã kết thúc. Dù cô không mấy tin tưởng vào cái kết nhanh chóng này nhưng vẫn muốn tự mình kiểm tra thử một lần. Đã đến lúc cô phải quay về. Nhưng một người mất trí nhớ có thể về nhà sao? Trừ khi tìm lại được phần kí ức đã đánh mất.
…
Trên máy bay đến Trung Quốc, Hải Anh mệt mỏi nghỉ ngơi một lát sau nhiều tiếng đồng hồ ngồi chờ tại sân bay trung gian từ Sài Gòn sang Bắc Kinh. Nhưng hắn chỉ chợp mắt chứ không thể nào chìm vào giấc ngủ bởi vì ở đây không có rượu – loại thuốc ngủ hữu hiệu nhất mà hắn vẫn thường dùng.
Hải Anh nhẩm lại, đã hai năm rồi. Suốt thời gian quá hắn không biết mình là ai, làm sao để sống? Hắn cũng không nhớ rõ mình đã vượt qua cú sốc tinh thần ngày đó như thế nào. Từng ngày trôi qua đối với Hải Anh như một cực hình tồi tệ. Buổi sáng hắn đi học rồi đến tập đoàn của ba tiếp nhận công việc đến tận khuya mới về nhà. Vừa về đến liền nhốt mình trong căn phòng ngày trước của Dương Vi để uống rượu. Năm nay Hải Anh 20 tuổi, một sinh viên tiềm năng, một nhà thừa kế sáng giá đồng thời cũng là một kẻ bất cần đời nghiện rượu.
Đã nhiều lần Hải Anh muốn kết thúc cuộc sống địa ngục này của mình. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Dương Vi, với một ít hy vọng nhỏ nhoi rằng cô vẫn còn sống lại biến thành động lực cho hắn sống tiếp. Rồi tiếp tục sống những chuỗi ngày nhạt nhẽo kéo dài vô tận.
Lần này Hải Anh sang Trung Quốc để đi công tác. Vừa đáp máy bay đã có người của công ti đối tác tới đón. Ngồi trên chiếc xe ô tô sang trọng, Hải Anh đánh giá đối tác của mình. Một chàng trai rất trẻ, không quá 25 tuổi.
_ Chào cậu. Tôi là Lạc Dương, giám đốc điều hành chi nhánh số 5 của tập đoàn S.
_ Chào anh, tôi là Vũ Hải Anh. Nhân viên của tập đoàn Zel.
Cuộc trò chuyện của bọn họ dừng lại tại đó. Hải Anh lại tiếp tục thói quen cũ của mình trước khi gặp Dương Vi, nhìn bâng quơ ngoài cửa sổ. Hắn bắt đầu tách biệt khỏi sự ồn ào tấp nập của đường phố, chìm vào trong thế giới của mình. Nơi mà những lúc không có cơn say bảo vệ, hắn luôn chìm vào đó để tìm kiếm một chút cảm giác thân thuộc nhỏ nhoi. Tại đó có hắn, có Dương Vi, có cuộc sống hạnh phúc của bọn họ.
_ Cậu ở khách sạn nào?
Nghe tiếng Lạc Dương, Hải Anh hơi giật mình nhìn sang, hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi lại.
_ Anh biết khách sạn nào yên tĩnh một tí không?
_ Ở thành phố này tìm được một nơi yên tĩnh rất khó. Cậu phải ra ngoại thành thì may ra. Nhưng ở đó lại không thể tìm được khách sạn.
_ Thế thì thôi vậy.
Hải Anh có chút thất vọng. Hắn cần tìm một nơi yên tĩnh, không bị làm phiền để chìm trong hồi ức của mình. Sinh mạng của Hải Anh gắn liền với kí ức. Nếu không có những kỉ niệm đó bên cạnh làm động lực, hắn sợ rằng mình sẽ hóa điên.
_ Thật ra nếu cậu không ngại thì có thể sang nhà tôi ở cũng được. Nơi đó thuộc vùng ngoại thành nên khá yên tĩnh. Chị tôi làm cảnh sát ít khi về nhà. Chỉ có tôi cùng một cô gái khác. Cũng không quá bất tiện.
_ Như thế cũng tốt. Cảm ơn anh.
…
Đi theo Lạc Dương tham quan toàn bộ căn nhà 2 tầng yên tĩnh, Hải Anh cảm thấy có chút gì đó khát khao về một gia đình nhỏ sống trong một căn nhà ở ngoại ô. Nhưng sau đó hắn liền lắc đầu phủ nhận, nở một nụ cười gượng gạo, hắn đã tưởng tượng quá nhiều rồi.
Bỗng nhiên Hải Anh dừng bước lại trước một căn phòng như có một sức mạnh vô hình nào đó giữ chân hắn lại. Thực chất đây cũng là một phòng ngủ bình thường với cách bài trí giống hệt các phòng khác nhưng không biết vì sao lại mang đến cho hắn một cảm giác thân thuộc đến kì lạ. Hải Anh vô thức bước chân vào phòng, hắn nhìn vào những bản vẽ trên bàn có chút gì đó ngẩn ngơ. Cảm giác thân thuộc lại vây lấy hắn. Chữ kí ở góc giấy đó hắn đã từng nhìn thấy, nhưng nhìn thấy ở đâu thì hắn không cách nào nhớ ra được.
Trong đầu Hải Anh hiện ra một vài hình ảnh rất mờ nhạt. Đã từng có một ngày nào đó rất xa, khi giữa hắn và cô còn một khoảng cách vô hình. Hắn đã từng bắt gặp cô vẽ tranh. Một vài nét bút xẹt qua, chữ kí này… Hải Anh vừa nhớ ra một điều gì đó.
_ Con trai vào phòng con gái… à ừ không tiện lắm.
Lạc Dương lúng túng nhắc nhở khiến Hải Anh quên mất chuyện mình đang nghĩ. Hắn gật đầu rồi quay người rời khỏi phòng, không quên nhìn lại nét chữ đó một lần cuối cùng.
_ Phòng chị gái của anh sao? – Hải Anh tò mò.
_ Không phải. Là phòng của cô gái đang sống cùng tôi. Nhưng mà lúc sáng cô ấy đi ra ngoài rồi.
_ Anh sống thử à? – Hải Anh bật cười.
_ Không dám. Cô gái này có hoàn cảnh hơi đặc biệt, sống cùng chị em tôi hai năm rồi. Tôi còn chờ sau khi kí hợp đồng với Zel thành công sẽ tỏ tình nữa. Thôi quên đi, tôi lại nói nhảm rồi.
_ Không nhảm đâu. Chúc anh thành công.
Hải Anh vỗ vai Lạc Dương động viên. Trong lòng không khỏi âm thầm ghen tị. Hạnh phúc của người khác thật gần. Còn hắn, vì sao lại quá xa vời và không thực đến thế.
Lạc Dương giới thiệu cho Hải Anh một vài món đồ nội thất cổ trong nhà cùng với lịch sử lâu đời của nó. Trong tất cả, hắn đặc biệt chú ý đến một chiếc bình hoa nên chăm chú quan sát đến mức dường như phớt lờ tất cả mọi thứ xung quanh.
_ Lạc Dương mau ra giúp chị đỡ Hoàng Vi vào. Cô ấy bị ngất giữa đường. Hình như đã nhớ lại mọi chuyện rồi.
Bước chân Lạc Dương bỗng dưng trở nên nặng nề. Cô đã nhớ ra mọi chuyện nghĩa là cô sắp phải rời xa anh rồi phải không? Dù rất sợ hãi nhưng Lạc Dương vẫn nói với Hải Anh một câu rồi mới ra đỡ Dương Vi. Hắn không đáp lại mà vẫn tập trung quan sát từng hoa văn tinh tế trên chiếc bình.
Đỡ lấy Dương Vi, dìu cô vào nhà, Lạc Dương cảm thấy cô thật xa cách, tựa như đã biến thành một con người hoàn toàn khác, không phải là người mà anh đã biết trong suốt 2 năm qua. Lạc Dương đặt Dương Vi ngồi dựa vào ghế sofa rồi hỏi thăm cô.
_ Em sao rồi?
_ Em… tìm lại được kí ức của mình rồi. Em đã nhớ ra mình là ai.
Tim Lạc Dương phút chốc như ngừng đập. Vậy là cô sắp rời xa anh rồi.
_ Nhà có khách à?
Lạc Băng liếc mắt về phía Hải Anh đang đứng gần đó rồi hỏi Lạc Dương.
_ Dạ. Đối tác của em.
Hải Anh nghe tiếng nói liền quay sang gật đầu chào Lạc Băng rồi lại quay về bình hoa của mình.
Dương Vi sợ rằng nếu ở lại đây lâu hơn nữa thì sẽ bị nghi ngờ nên tìm cớ lên phòng trước. Vừa đi cô vừa cúi đầu để che giấu sắc mặt bình ổn không giống người vừa bị ngất của mình. Bỗng nhiên Dương Vi đụng trúng một người, suýt nữa thì ngã về phía trước nhưng cánh tay cô đã nhanh chóng được giữ lại. Cô thở phào nhẹ nhõm rồi ngẩng đầu lên để nói lời cảm ơn.
Nhưng lời chưa kịp thốt ra thì cả người Dương Vi đã hóa đá. Đôi mắt này, gương mặt này đã bao lâu rồi cô chưa nhìn thấy. Đó là sự xúc động không nói nên lời. Cảm xúc cuộn trào như một cơn sóng dữ, như muốn nổ tung. Tim Dương Vi đập rất nhanh, mắt cô vẫn không rời đôi mắt đối diện, như muốn nói ra tất cả mọi thứ trong suốt thời gian qua. Cô nhớ hắn bao nhiêu, cô yêu hắn đến nhường nào, về những lần hắn xuất hiện trong giấc mộng rồi lại biến mất để lại cô trong nước mắt và nhớ nhung của riêng mình. Có biết bao nhiêu lời muốn nói nhưng lại không thể nào thốt nên lời.
Tay Dương Vi từ từ đưa lên chạm vào gương mặt điển trai nhưng lại xanh xao và nhuốm phần mệt mỏi Cảm xúc cô dâng trào đến đỉnh điểm, gương mặt tuy vẫn ngẩn ngơ nhìn hắn nhưng hai hàng nước mắt đã lăn dài.
Hải Anh giữ lấy tay Dương Vi đang chạm nhẹ vào mặt mình, siết thật chặt như muốn xác thực sự tồn tại của người con gái này. Cô không phải là ảo ảnh, cô sẽ không biến mất trước mặt hắn. Sẽ không.
_ Là thật đúng không? – Cả hai cùng lúc cất tiếng.
Vừa dứt lời, Dương Vi đã lao vào lòng Hải Anh, ôm hắn thật chặt. Chính là hắn, chàng trai mà cô vẫn luôn mong nhớ, chàng trai trong giấc mơ của cô. Là người mà dù cho có chuyện gì xảy ra thì cô sẽ vẫn yêu, vẫn nhớ.
Dương Vi vùi đầu vào ngực của Hải Anh khóc nức nở. Cảm giác an toàn này đã bao lâu rồi cô chưa cảm nhận được. Đến lúc này cô mới hiểu rõ, mình nhớ Hải Anh đến bao nhiêu, không muốn rời xa hắn đến mức nào.
Hải Anh vòng tay qua eo Dương Vi giữ cô thật chặt trong lòng. Cảm giác này, hôm nay hắn lại có thể tìm thấy trong lúc tỉnh, nhưng lại chân thật và ấm áp hơn gấp trăm lần trong men say. Niềm tin của hắn cuối cùng đã được đền đáp. Hắn đã tin rằng cô vẫn còn sống. Những tháng ngày chờ đợi, tìm kiếm cô trong tiềm thức và những cơn say cuối cùng cũng được đền đáp. Giờ đây người con gái mà hắn trông chờ, người con gái mà hắn vẫn luôn yêu từ quá khứ cho đến hiện tại rồi tương lai đang ở trong lòng hắn, cùng hắn rơi lệ, cùng hắn trải qua những phút giây này.
_ Anh nhớ em.
Trùng phùng, đó là hạnh phúc, là hồi hộp xem lẫn bất an và sợ hãi.
…
Bên trong phòng ăn bây giờ là một bầu không khí kì lạ. Đối lập với sự ngọt ngào, hạnh phúc của Hải Anh và Dương Vi thì Lạc Dương đang khó khăn nuốt thức ăn nghẹn đắng. Cảm giác chua xót đau đớn tràn ngập trong anh. Một tình yêu đơn phương thầm lặng kéo dài ròng rã suốt 2 năm trời liền biến mất ngay trước mắt mà anh không thể nào níu giữ. Có lẽ một trong những quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời Lạc Dương là đã mời Hải Anh về nhà mình, để bọn họ gặp lại nhau. Là tự anh đẩy cô ra khỏi mình, là lỗi của anh.
Không ảm đạm như em trai mình, thái độ của Lạc Băng vô cùng niềm nở và vui vẻ. Cô liên tục hỏi thăm Hải Anh và Dương Vi về cuộc sống lúc trước ở Việt Nam với toàn bộ sự hiếu kì của mình.
_ Ra vậy, là hai người đã cùng nhau vào sinh ra tử rất nhiều lần nhưng cuối cùng là do Hoàng Vi chủ động rời đi trước sao? – Lạc Băng thống nhất lại toàn bộ những gì mình vừa được nghe.
_ Em bị ép. Đêm đó trước khi đi em đã nghĩ rằng đã chết rồi. Không còn được gặp anh ấy nữa. Rất may là gặp được chị.
Nhắc tới đoạn này, ở dưới bàn Hải Anh liền siết chặt tay Dương Vi. Chuyện này, hắn vẫn không thể nào hết giận.
_ Em nhớ lại được mọi chuyện là tốt rồi. Vậy khi nào em tính về lại Việt Nam?
_ Có lẽ là chiều mai. Tại vì em cũng kí hợp đồng xong rồi. Ở Việt Nam, có rất nhiều người nhớ cô ấy.
Lần này Hải Anh giành trả lời. Lạc Dương nghe thế tâm trạng còn tệ hơn trước rất nhiều lần. Chẳng lẽ chưa đầy một ngày nữa anh sẽ không nhìn thấy cô nữa sao? Mọi việ diễn ra quá nhanh, anh vẫn không thích nghi được.
_ Em đi nhanh vậy sao? Vậy sau này nếu rảnh sang Trung Quốc thăm chị nhé.
Khóe mắt Lạc Băng ươn ướt, sống cùng nhau 2 năm. Bây giờ đã đến lúc chia tay, cô không kiềm được nước mắt.
…
Đêm đến, Hải Anh chính thức mang toàn bộ hành lí của mình sang phòng Dương Vi. Sau hai năm xa cách, bây giờ từng giây phút ngắn ngủi đều vô cùng quý giá.
Dương Vi nằm cạnh hắn nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ trong lòng bỗng nhiên nhớ lại lần cuối cùng bọn họ gặp nhau. Hải Anh nhìn cô ngẩn ngơ liền kéo cô quay sang phía mình.
_ Không được ngắm sao nữa. Lần cuối cùng ngắm sao cùng nhau thì sáng hôm sau liền không nhìn thấy em.
Hiểu được sự khó chịu này của Hải Anh, Dương Vi cũng rời mắt khỏi bầu trời mà quay sang nhìn hắn.
Bỗng dưng điện thoại của hắn khẽ rung, Hải Anh nhìn tên người gọi rồi nghe máy.
_ Dạ, ba.
_ Con thế nào rồi?
_ Con kí xong hợp đồng rồi nhưng muốn xin ba khoảng một tuần nữa mới về Việt Nam.
_ Con đi đâu xả stress cũng tốt. Nhưng đừng uống rượu nữa.
_ Dạ, con nhớ rồi.
_ Đi ngủ đi.
_ Dạ. Chào ba.
Hải Anh đặt điện thoại lên bàn rồi tiếp tục ôm Dương Vi. Thấy cả người cô bất động, hắn lo lắng hỏi.
_ Em sao vậy?
Dương Vi ngẩng lên nhìn hắn. Ánh mắt đầy đau lòng và trách mắng.
_ Anh uống rượu sao?
_ Một chút cho dễ ngủ thôi.
_ Từ giờ không được uống nữa.
_ Ừ. Không uống nữa.
Hải Anh xoa đầu Dương Vi, để cô gối đầu lên cánh tay mình, tay ôm hờ qua eo cô.
_ Ngủ ngon.
Như lần ở trong nhà kho lúc nhỏ và lúc ở trong rừng ngày trước, Hải Anh hôn Dương Vi trước khi đi ngủ. Cô không nói gì, chỉ hơi mỉm cười rồi dựa vào người hắn nhẹ nhàng nhắm mắt. Cả hai chìm vào giấc ngủ bình yên hiếm hoi của mình.
…
_ Em định nhìn đến bao giờ?
Lạc Băng vỗ vai Lạc Dương, đánh thức em trai của mình ra khỏi trạng thái mơ màng. Cô kéo anh ra xa khỏi khu vực phòng ngủ của Dương Vi rồi mới bắt đầu nói chuyện.
_ Dũng cảm yêu. Dũng cảm thừa nhận. Dù cho kết quả như thế nào em cũng nên nói ra tình cảm thật sự của mình để sau này không phải hối hận.
…
Hải Anh ngồi ngoài xe taxi mà lòng bứt rứt không yên. Hắn cảm thấy mình là người đàn ông xui xẻo nhất trên đời. Lúc đầu thì chúc cho tình địch của mình tỏ tình thành công với người mình yêu. Bây giờ lại phải giả vờ như không để ý khi chờ Lạc Dương tạm biệt Dương Vi. Thực ra hắn ghen, hắn rất để ý nhưng lại phải giả vờ như không. Đó là một cảm giác vô cùng đáng ghét. Hải Anh chịu không được nữa đành mở cửa xe quay lại vào nhà. Hắn đứng sau cánh cổng quan sát tình hình chiến sự căng thẳng bên trong.
Hoàn cảnh này làm Hải Anh nhớ lại năm hắn 18 tuổi. Hắn đứng thấp thỏm nhìn thằng nhóc nào đó tỏ tình với Dương Vi, cảm xúc còn dâng trào hơn lúc này nhiều lần. Bây giờ hắn đã khống chế cảm xúc khá tốt rồi.
Giữa khu vườn nhỏ, Lạc Dương nhìn Dương Vi đang đứng trước mặt mình, trong lòng cảm thấy vô cùng mơ hồ và xa xôi. Lúc này đứng trước mặt cô, anh chẳng biết phải mở lời như thế nào cho phải.
_ Nếu em không tìm lại được kí ức. Em… em có thể yêu anh không?
Dương Vi vô cùng bất ngờ và bối rối trước câu hỏi này của Lạc Dương. Cô nhìn anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
_ Em chưa bao giờ mất trí nhớ.
Lạc Dương chấn động. Hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật nhẹ. Anh cũng không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này như thế nào. Câu trả lời này có thể hiểu thành “Em chưa bao giờ yêu anh” không? Có lẽ. Mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi.
_ Thôi được rồi. Em đi cẩn thận. Chúc em… hạnh phúc.
_ Cảm ơn anh.
Dương Vi áy náy quay người bước ra cổng. Lạc Dương ở phía sau vẫn dõi theo bóng hình cô cho đến khi chiếc xe taxi khuất xa rồi mới lặng lẽ đi vào.
Ngồi trên xe, Dương Vi dựa vào Hải Anh, trong lòng cô cảm thấy vô cùng mất mát và hụt hẫng. Nơi này cô đã gắn bó hơn 2 năm, xem nó như là nhà của mình, đến lúc rời đi trong lòng lại buồn như thế.
_ Nếu em buồn. Hãy khóc một trận cho thật đã rồi ngủ một giấc. Khi em tỉnh dậy. Chúng ta đã đến nơi.
Dương Vi gật đầu rồi nằm trong lòng Hải Anh rơi những giọt lệ cuối cùng cho nơi này. Có những lúc phải buông bỏ đi một phần kỉ niệm trong đời để chuẩn bị cho một cuộc sống mới.
…
Đúng như lời Hải Anh đã nói, khi cô tỉnh dậy thì đã ngồi trong một chiếc xe hơi khác. Bọn họ đã đến một đất nước mới.
_ Em dậy rồi à? Anh dẫn em đi nơi này.
Vừa bước xuống xe, Hải Anh dắt Dương Vi đến một khu chợ đông đúc. Hòa vào dòng người tấp nập, hắn vẫn nắm chặt tay cô kéo về phía trước, không để cô bị lạc mất trong đám đông.
Hải Anh dừng lại ở một gian hàng thưa thớt, nơi có những chiếc bánh nướng nóng hổi còn trên lò với mùi hương béo ngậy, thơm phức ngào ngạt. Hắn mua hai bánh rồi đặt vào tay cô một cái.
_ Em có nhớ rằng mình đã bỏ lỡ những gì không?
_ Em nhớ chứ.
Dương Vi nhận chiếc bánh vừa mới ra lò còn nóng hổi từ tay Hải Anh thổi một xíu rồi cắn một miếng. Cô làm sao có thể quên. Ngày đó vì bị người của Dương Vỹ đuổi theo mà cô không thể thưởng thức bánh nướng đặc sản tại khu chợ này.
Sau đó Hải Anh lại dắt tay Dương Vi thoát ra khỏi đám đông, vòng vèo qua những ngỏ hẻm phức tạp. Cuối cùng hắn dừng lại ở một khoảng đất trống. Dương Vi lờ mờ nhận ra nơi này. Chẳng phải đây là…
_ Nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Cả hai đồng thanh. Hải Anh nắm tay Dương Vi bước đến giữa khu đất trống. Nơi này đã 3 năm trôi qua cũng không thay đổi gì nhiều.
Hắn vẫn còn nhớ trong lúc mình bị đánh đến thảm hại đã có một cô gái không biết từ đâu lao đến đẩy con dao ra, cứu hắn một mạng. Rồi cô gái đó lại tiếp tục cứu hắn, nhiều lần sau đó nữa.
Dương Vi nhìn sang xung quanh, kí ức ngày hôm đó lại hiện về. Hai chàng trai siêu cấp đẹp trai đang bị đám người vây đánh. Cô nghĩ lại, âm thầm biết ơn quyết định cứu người của mình ngày đó. Bởi vì chính hành động đó đã thay đổi tất cả mọi thứ, đã đưa cô đến với hạnh phúc của ngày hôm nay.
Hải Anh đột ngột dừng lại. Hắn quay người lại nhìn Dương Vi phía sau. Hải Anh mấy ra một sợi dây chuyền bằng bạc gần giống như sợi mà hắn đang đeo, chỉ khác nhau một vài chi tiết nhỏ ở mặt dây, tự tay đeo vào cho Dương Vi.
_ Đã hơn 2 năm rồi. Anh biết cũng đã muộn nhưng anh vẫn muốn nói… Dương Vi, anh yêu em. Làm bạn gái anh nhé?
_ Dạ. Em yêu anh.
Hải Anh mỉm cười, cúi xuống hôn Dương Vi.
Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu xuống hai người tạo thành hai chiếc bóng dài sát cạnh nhau. Tại nơi này, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Chính nơi này đã mang họ đến bên nhau.
Hải Anh đã chọn nơi mở đầu cho hắn và Dương Vi để bắt đầu lại một tương lai mới cho hai người. Hải Anh vẫn sẽ nắm chặt tay Dương Vi như thế, cùng nhau đi khắp thế gian. Trọn kiếp bên nhau.