Bạn đang đọc Màu của Gió – Chương 12
Chương 12: Mất tích
3 giờ sáng.
– Tình hình thế nào?
– Không tìm thấy ạ? Điện thoại tắt máy rồi.
– Bên phía nhà họ Trần.
– Không thấy động tĩnh gì?
– Chuyện này rốt cuộ là sao? Mau tích cực huy động người tìm kiếm.
– Vâng.
Căn nhà nhỏ, trên sô pha. 3 người mang theo 3 tâm trạng khác nhau. Tuy nhiên tất cả đều mang theo sự lo sợ tột cùng.
– Nếu như em mang em ấy đi theo, chắc đã không xảy ra chuyện. Em xin lỗi. “ Thiên Anh ánh mắt đau khổ, đầu cúi xuống. dù có hay không liên quan, thì Kim Vi cũng đi cùng với anh, vậy mà cuối cùng anh lại để mất cô”
– Không phải lỗi của em. Chúng ta còn chưa biết chuyện gì với em ấy. Đừng lo lắng quá, em ấy luôn gặp may mắn mà. “ Trần Long an ủi em trai. Mặc dù bây giờ anh cũng đang không biết em gái ở đâu, nhưng cũng không nên đặt gánh nặng lên vai em trai.”
Từ lúc nghe tin tới nay, người im lặng chỉ có Trần Minh. Anh chỉ liên lạc với những người thân cận, xem xét mọi chuyện, tìm xem sơ hở ở đâu? Bên Mỹ cũng đã được thông báo, mọi người đang huy động mọi mối quan hệ, tìm kiếm.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bỗng nhiên điện thoại nhà đổ chuông. Im lặng. không gian như dừng lại, mọi người nhìn nhau. Trần Minh nhẹ nhàng tiến về phía điện thoại, nhấc ống nghe.
– Alo.
– Tìm thấy nó chưa?
– Ông nội…..
– Ta đã cho người sang Việt Nam, chắc đang trên đường tới nhà mấy đứa. Cung cấp thông tin cho chúng. Nhất định phải đưa con bé trở về an toàn.
– Vâng.
– Cứ thế mà làm. Có gì thông báo ta ngay.
– Vâng.
Ông nội từ Mỹ cũng đã ra tay. Kim Vi là cô cháu gái duy nhất của nhà họ Trần. Là bảo bối, là người duy nhất không thể chịu bất cứ tổn thương nào.
Thông tin vừa mới nhận được, còn chưa tĩnh tâm. Điện thoại lại đổ chuông. Điện thoại của Trần Minh, hiển thị “ my baby, Vi ngốc calling..”. ánh mắt sững sờ.
– Vi Vi em đang ở đâu? “ Giọng Trần Minh có chút hoảng hốt.”
Lần đầu tiên Trần Long thấy Trần Minh như thế. Mặc dù biết em trai rất yêu thương cô em gái, nhưng mọi lần trước, dù có chuyện gì thì cũng chưa bao giờ thấy em trai mình mất bình tĩnh như thế.
-…….
– Vi Vi… Trả lời anh?
– Anh trai, cậu là anh trai của Trần Kim Vi?
– Ai đó? Em tôi đâu?
– Trong tay chúng tôi, chúng tôi muốn tiền
– bắt cóc tống tiền..?
– Ha ha, khôn đấy. Nhớ đừng báo cảnh sát.
– Em tôi đâu? Tôi muốn nói chuyện với nó.
– ok. Mang con bé lại đây.
….
– Vi Vi… em ổn không.
– Anh Minh, em không sao.
– ừm. Đợi anh.
– Vâng.
……………
– Chuẩn bị 10 tỉ, địa điểm thời gian thông báo sau.
– Đảm bảo an toàn cho con bé.
– Hà hà, yên tâm, đủ tiền là cô ta an toàn.
– Được.
………….
– ở đâu?
– Vâng. Chúng em đã tra được rồi. Khu công nghiệp đang xây dựng……..
– Được. Gọi người đi.
Giọng Trần Minh khác hẳn. Anh lại trở thành con người khác mà lần đầu tiên Trần Long và Thiên Anh được biết. Tàn nhẫn, đáng sợ.
“ Bọn tép riu, lần này chết chắc rồi.”
………………………………………
Khu công nghiệp đang xây dựng. 5 tiếng trước.
– Bọn ngu, bắt con ranh này làm gì?
– Dạ. Tại nó thấy bọn em nên bắt luôn
– ….
– Thôi, học trường này chắc cũng giàu. Dù không xinh đẹp gì. Đại ca bớt giận
– Hừm. Tìm xem có điện thoại không? Rồi gọi điện cho bọn nhà nó đòi tiền đi. 2 đứa chắc thêm được ít.
– ……..
– Mang 2 đứa vào trong kia. Canh phòng cẩn thận.
– Vâng.
………………………….
– Ngoan ngoãn, đợi có tiền sẽ thả bọn mày thôi.
Trong căn phòng chỉ có duy nhất 1 cái bóng đèn. Có 2 con người. Chàng trai vẻ đẹp lạnh lùng, khuôn mặt tỏ vẻ không hài lòng. Cô gái từ lúc bị bắt chỉ im lặng, nhìn vào chiếc bóng đèn duy nhất, gương mặt bình tĩnh tới lạ thường.
Đó là Harry – thiếu gia nhà họ Hàn và Trần Kim Vi.
Từ lúc bị bắt, Hàn Phong để ý tới Kim Vi rất nhiều lần. Thật lạ. Thường khi bị bắt, ai cũng la hét đòi thả, khóc lóc nhất là con gái. Lo lắng tới tột độ. Duy chỉ có Kim Vi là khác thường. Im lặng, nình thản. Dường như đó là chuyện bình thường.
Nhưng không ai biết rằng, Kim Vi đang rất lo sợ. Và những lúc lo sợ nhất, khuôn mặt cô lại bình thản đến lạ lùng. Có người đã từng nói với cô : “ Đừng để kẻ khác thấy mình đang sợ hãi, dù thật ra lúc đó mình rất sợ. Hãy luôn bình thản trước mọi việc, em sẽ đảm bảo an toàn ình hơn”.
– Đừng nhìn nữa, mặt tôi sắp bị nhìn òn mất rồi
– …….
– Muốn hỏi gì thì hỏi đi
Dù không quan tâm xung quanh, nhưng mà có người nhìn mình chằm chằm quả là không thoải mái. Quay sang Hàn Phong, Kim Vi nói.
– Cô không sợ sao?
– Sợ gì?
– Bọn bắt cóc.
– “Tôi sợ lắm”
, nói thế anh có tin không? Với lại có thay đổi được gì đâu.
– Cô lạ thật đấy.
– ……..
– Lại tốn thêm khoản tiền nữa rồi. Ông già thế nào cũng phát khùng à xem. Nhà cô đủ tiền chuộc đấy chứ?
– Không có.
“Không có” , ngạc nhiên nhìn Kim Vi thốt ra câu nói đó. Hàn Phong lại thêm bất ngờ.
– Cô nói đùa.
– Thật.
– Nếu cần tôi cho cô mượn tiền
– Không cần
– Tại sao?
– Tôi sẽ ra khỏi đây và không mất gì. Tôi tin như thế.
– Hoang tưởng.
– Cứ chờ xem
Cuộc đối thoại kết thúc. Mỗi người lại chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Nhưng Hàn Phong vẫn theo dõi những thay đổi trên gương mặt của kim Vi.
Mệt quá, Kim Vi chợp mắt 1 chút. Đang ngủ, cô bị lay dậy.
– Nói chuyện với người nhà.
– ….
– Gọi cho ai?
– Anh Minh.
– ….
………………..
– Được rồi. Ngày mai chúng tao lấy được tiền thì thả bọn mày. Liệu hồn, đừng giở trò, sẽ không thoát được đâu.
Lại kéo Kim Vi vào chỗ cũ. Hàn Phong bị lôi ra ngoài, chắc cũng gọi cho người nhà.
…………………………………………………………………….
4 giờ sáng.
– Anh, có chuyện rồi?
– Chuyện gì?
– Có…..có………
– Chuyện gì nói mau?
– Có rất nhiều xã hội đen ở ngoài, đang tiến vào đây.
– Xã hội đen? Mày điên hả?
– Không, thật… mà anh
“ rầm”, chiếc cửa bị đổ bởi một lực rất mạnh. Tất cả nhìn về phía cửa. ở đó, có 3 người con trai giống hệt nhau. Người đứng ở giữa, ánh mắt thật đáng sợ.
– Bọn nào đấy? “ một thằng lên tiếng
– “Hùng vigo”
– vâng
– Thuộc hạ của mày càng ngày càng không biết điều, không biết nên đụng vào ai, ai không nên sao?
Người con trai đứng ở giữa, nhìn sang 1 thằng tóc đỏ, mặt có 1 vết sẹo dài bên má trái, hất cằm hỏi. Người có tên “ Hùng vigo” tay chân run lẩy bẩy, mặt tái mét, lắp bắp trả lời.
– Chuyện này em không biết, anh….anh… em thật sự không biết. Bọn …..đàn em ….này …..thật không phải do em sai làm….anh …tha cho em
– Hừm
Nhóm người bắt cóc thấy sững sờ, đại ca của bọn nó đang đứng bên cạnh 3 người con trai vừa bước vào. Khép nép. Đại ca tung hoành bao năm, chưa bao giờ chúng thấy lại khiếp dợ trước những người trẻ như thế. Tất cả bị lấn áp trước sự lạnh lùng, tàn nhẫn toát ra xung quanh cậu con trai ấy.
– Bọn chó, còn không biết làm sai điều gì? Mau xin tha mạng đi
– Đại ca………bọn em
– Còn đứng đó nữa?
– Mang cô chủ ra đây?
– Cô chủ nào ạ?
– Cô gái bọn mày bắt cóc đó?
– Con bé đó ư?
– Câm miệng, đừng hỏi nữa. Mang ra đây
– Vâng.
Dứt lời, bọn đàn em nháo nhào, tiến về phía căn phòng gần đó. Mở cửa, mang Kim Vi và Hàn Phong ra. Vừa trông thấy Kim Vi, ánh mắt Trần Minh cũng dịu lại, 2 người bên cạnh anh mừng rỡ biết bao. Thiên Anh chạy ngay đến bên cô em gái.
– Vi Vi, em không sao chứ? Đau ở đâu không? Bọn chúng có làm gì em không?
– Hì, Thiên Anh hỏi chậm em mới trả lời được chứ?
– ừm, từ từ về nhà rồi nói chuyện. giờ tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe
– em không sao, đừng lo. Chỉ là…
– chỉ là sao?
– Em hơi đói.
– Ngốc.
Chứng kiến đoạn đối thoại, những gì đang xảy ra khiến Hàn Phong hiểu ra nhiều điều. “ Quả thật không đơn giản”, Hàn Phong thầm nghĩ.
– Chuyện ở đây để em giải quyết, anh mang bọn chúng về đi
– ừm
Trần Minh quay sang anh trai dặn dò, mọi chuyện thế này luôn là Trần Minh đảm nhiệm giải quyết.
Cởi chiếc áo ngoài đang mặc, anh đến bên cô em gái, khoác cho cô. Bàn tay vỗ nhe lên vai, động viên.
Trước khi cùng 2 anh về, Kim Vi đi lướt qua Trần Minh. Giọng nói nhẹ nhàng: “ Nhẹ nhàng thôi anh, về sớm nhé”.