Đọc truyện Mạt Thế Xâm Nhập – Chương 60
Nhân khẩu đông đúc từ Thành phố Bình Nam đến, như một tảng đá to rơi vào mặt nước tĩnh lặng, chấn động gây nên lặng lẽ khuếch tán nhưng bọn Phó Sử Ngọ lại không hay biết gì.
Vốn u ác tính Sử Chính ở phụ cận này thuộc loại đại BOSS, rất nhiều đoàn đội đều muốn đi chém, đáng tiếc thực lực không đủ. Mà hiện tại cư nhiên bị một đội ngũ không biết tên khiến cho gã nổ banh, sao không làm người ta để ý chứ.
Sớm đã có người linh thông tin tức canh ở đại sảnh công tín, tìm hiểu ngọn ngành.
Chờ Binh đoàn Long Cốt đăng kí thành công, sau đó kết toán nhiệm vụ này. Họ mới giật mình, thì ra không phải binh đoàn hoặc công hội Phái thành nào âm thầm lặng lẽ xử lý Sử Chính, mà là mấy dị năng giả tới từ Vân thành làm.
Chuyện này mới đầu nhân viên kết toán cũng không tin, liền khẩn cấp liên hệ quan viên họ Chu.
Chờ quan viên Chu tìm được Chu Vĩ Hoa xác nhận, mới dám đem nhiệm vụ truy nã treo thật lâu này kết toán cho binh đoàn trống trơn vừa đăng kí chỉ mới có một nhiệm vụ, chẳng có chút điểm số nào này.
Bởi vì thành viên khác còn chưa có giấy chứng minh, cũng không thể đăng tin cụ thể hay thành lập hồ sơ. Ôn Triệu Minh, người duy nhất có chứng minh, liền thành mục tiêu hàng đầu bại lộ trước mắt người đời.
Thân phận của Ôn Triệu Minh là dị năng giả hỏa hệ, chức vụ biểu hiện cũng là phó đội trưởng. Những thành viên binh đoàn còn lại đều trống rỗng, thậm chí vị trí đội trưởng cũng còn bỏ lửng, nhân viên công vụ tuy đã nhắn Ôn Triệu Minh mau chóng làm lại chứng minh cho những thành viên khác, bổ sung cho xong thông tin cụ thể của binh đoàn, nhưng người bên ngoài lại không biết duyên cớ bên trong.
Duyên phận đưa đẩy thế này, không thể nghi ngờ giúp Binh đoàn Long Cốt càng có nhiều thời giờ để hiểu biết về hiện trạng của Phái thành.
An an ổn ổn vượt qua một đêm, mọi người đều thức dậy rất sớm.
Mật độ bao phủ thực vật của Hoa uyển Tây Sơn rất tốt, hoa thắm liễu xanh, chim hót hoa thơm.
Sáng sớm, Phó Sử Ngọ tỉnh lại trong tiếng chim hót thanh thúy uyển chuyển.
Từ khi y có ký ức tới nay, luôn sống trong rừng sắt thép xi-măng, âm thanh chim chóc réo rắc như vậy đúng là chưa có cơ hội nghe qua.
Đường Húc Hải từ chỗ Sử Chính cướp lấy một phần vật dụng sinh hoạt, kem bàn chải đánh răng khăn mặt đủ cho họ dùng nửa năm cũng không thành vấn đề.
Rửa mặt xong, Phó Sử Ngọ rời khỏi phòng, xuống lầu vào sân hoạt động thân thể.
“Buổi sáng tốt lành.” Phó Sử Ngọ vừa xuống lầu, liền nhìn thấy Hollande ngồi trong phòng khách đang xem TV.
“Anh dậy thật sớm.” Phó Sử Ngọ bất ngờ.
“Bình thường thôi.” Hollande trong sáng cười, sau đó hắn nhìn thoáng qua TV: “Tôi muốn xem có tin tức về đất nước của tôi không.”
Tâm tình Phó Sử Ngọ nặng nề đi, Hollande rời xa gia hương, hiện tại có điều kiện, tự nhiên muốn tìm hiểu tin tức về tổ quốc mình rồi.
Hoa uyển Tây Sơn họ ở là quần thể kiến trúc cho đại binh đoàn, cán bộ đại công hội cư trú.
Bên trong trừ xa hoa thoải mái ra, còn có sóng TV cùng tín hiệu vệ tinh, cung ứng nước ấm một ngày 24 giờ, còn có thể lên mạng.
Phía trên phòng khách của tòa chính, là phòng họp và phòng sách, trong phòng sách có cả máy tính có thể kết nối với vệ tinh internet.
Bọn Phó Sử Ngọ đến nơi này, mới biết vì sao diễn đàn tiêu điểm có thể náo nhiệt như vậy, thì ra khu khai phá phía Đông bên này cư nhiên cung cấp internet.
Phó Sử Ngọ ngồi trên ghế sa lông, cùng Hollande xem tv.
Hiện tại TV cũng không có bao nhiêu kênh, chỉ có đài thời sự của mỗi quốc gia thay nhau không ngừng truyền tin về tình hình chiến đấu và hiện trạng của bổn quốc, mặt khác còn có chuyên mục khoa học, phân tích các loại alien và động thực vật biến dị dị năng.
Tiết mục nhằm vào dị năng giả cũng có, chẳng qua hiện tại loại này còn rất ít.
Phó Sử Ngọ mặt vô cảm coi TV, trong thời sự, phóng viên chiến địa mạo hiểm tánh mạng đi theo quân đội đại chiến với alien.
“Đây là tin tức hồi nào?” Phó Sử Ngọ đang coi nửa chừng, nhịn không được hỏi Hollande.
“Hôm qua.” Hollande nhìn không chuyển mắt, “Có một thành phố bị quần lạc alien tập kích, cuộc chiến lúc này còn chưa xong. Đây là hình ảnh vừa truyền về.”
Phó Sử Ngọ nhíu mày nhìn cảnh tượng thảm thiết lửa đạn giao nhau, máu thịt giàn giụa trên màn hình TV, trái tim vì đến được Phái thành mà thoáng an ổn lại nhói lên.
Y siết chặt tay, tự nói với mình bây giờ còn chưa thể thả lỏng.
Phó Sử Ngọ đứng lên, trong ánh mắt không hiểu của Hollande bước ra khỏi phòng khách, bắt đầu chạy vòng quanh hoa viên.
Chờ khi Phó Sử Ngọ chạy hơn mười vòng bắt đầu thở hồng hộc, Đường Húc Hải đi ra gọi y đi vào ăn cơm.
“Anh làm điểm tâm?” Phó Sử Ngọ lau mồ hôi, ngạc nhiên hỏi.
“Ờ, đương nhiên là tôi, không thì ai vào đây nữa?” Đường Húc Hải lườm y một cái.
Trong đám người bọn họ, tay nghề của hai cô gái duy nhất kia lại thảm thương đến mức nuốt không trôi nỗi.
Ít nhất còn biết làm là Phó Sử Ngọ Lưu Bội Kỳ, Ôn Triệu Minh Miêu Gia thì miễn bàn, nấu ngon nhất cư nhiên lại là Đường Húc Hải.
Hollande cũng không tệ lắm, chẳng qua người anh em này chỉ biết làm cơm Tây, cũng không thể chiếu cố khẩu vị người Hoa Hạ, làm thịt bò thịt nướng chiên gà còn có thể, nấu cháo xào rau cái gì vẫn là dẹp đi.
Mấy người vây quanh bàn tiệc lớn trong phòng ngồi ăn chung —— phòng bếp nhà ăn ngay phía sau phòng khách, vừa ăn cơm vừa nói một ít an bài kế tiếp.
“Sáng hôm nay, tôi và Miêu Gia đi làm lại chứng minh cho mọi người. Có Miêu Gia ra tay, không cần các anh tự đi đâu. Cho nên buổi sáng tự do hoạt động, các anh có chuyện gì, cũng có thể tự đi làm.” Ôn Triệu Minh bảo. Trước đó có thống kê lại mọi người, trừ Ôn Triệu Minh Vương Đan ra, chứng minh của những người khác đều mất rồi.
“Không cần chúng tôi đi theo sao?” Phó Sử Ngọ lo lắng nhìn Ôn Triệu Minh, Miêu Gia có chút không đáng tin, Ôn Triệu Minh nói thế nào cũng thuộc trường hợp đặc biệt.
“Không cần, tụi em có thể thu phục.” Miêu Gia tràn đầy tự tin nói.
“Đúng, lát nữa chúng tôi lái chiếc xe tải nhỏ đi, các anh muốn đi ra ngoài cũng có thể lái xe, vấn đề xăng tạm thời không cần lo lắng.” Ôn Triệu Minh nhíu mày nói: “Tôi nghĩ cách coi có thể kiếm mấy chiếc xe sạc về hay không.”
Xe, xe sạc?!
“Xe người già[1] hả?” Phó Sử Ngọ chần chờ hỏi.
“Phốc —— khụ khụ khụ!!!” Chân Tử sặc một ngụm cháo vọt lên mũi.
“Thế nào? Có ý kiến gì?” Ôn Triệu Minh mặt không đổi sắc ăn thức ăn trước mặt mình, anh nói: “Thoả mãn đi, hiện tại điện tuy mắc, nhưng vẫn cung ứng được, tốt hơn xăng nhiều. Về sau trừ khi ra khỏi thành, trong thành chúng ta hoặc đi bộ, hoặc lái xe sạc.”
Miêu Gia ủ rũ: “Xe sạc điện thì xe sạc điện, có còn hơn không.”
Trước kia cung cấp điện đều dựa vào thuỷ lực hoặc than đá, nhưng giờ bên ngoài đều là alien, nguồn cung than sớm đã đứt, mạng lưới tải điện cũng hư, hoàn toàn dựa vào năng lượng mặt trời và bộ phận dị năng giả điện hệ phát điện cung ứng cho.
Hiện tại 1 kí điện, gấp 10 lần giá trước kia, nhà bình thường giờ buổi tối chỉ dám bắt đèn. TV, tủ lạnh, máy giặt vân vân đều thành trang trí.
Dị năng của dị năng giả, rất tiện lợi trong hoàn cảnh túng thiếu điện-nước bây giờ, giúp mọi người không bị tách rời khỏi thế giới hiện đại, bị đẩy về thời kỳ trước văn minh điện khí.
“Nếu chúng ta có dị năng giả điện hệ, có phải cũng không cần giao tiền điện không?” Miêu Gia nói thầm.
“Ờ, mỗi tòa đình viện đều có thiết bị trữ điện riêng, có điều kiện có thể tự cung cấp điện, đỡ một món tiền.” Đường Húc Hải bảo.
“Ai ~ Hoắc Ân Đình cũng đi rồi, về sau cũng không có ai cung cấp nước dùng.” Miêu Gia tiếc hận nói.”Nếu không, cả tiền nước cũng có thể đỡ tốn.”
Đường Húc Hải nổi gân xanh, suy nghĩ của Miêu Gia luôn kỳ ba như vậy.
“Phái thành đã đỡ rồi, có nước ngầm sử dụng.” Ôn Triệu Minh ngẩng đầu nói: “Cho nên tiền nước coi như có thể chịu nổi. Mặt khác, đêm qua tôi bảo Miêu Gia tra tìm nghiên cứu mới nhất, bởi vì hiện tại nhân loại đều đã dị biến, sau khi thành phần phân tử Nguyên trong cơ thể ổn định, có thể không cần đặc biệt để ý vấn đề nước để uống.”
“Nói cách khác, chúng ta có thể không cần bắt buộc phải uống nước đã lọc sạch?” Chân Tử hỏi lại.
“Ừ, nhưng phải làm một thí nghiệm, phân tử Nguyên trong cơ thể đạt tới mức độ nhất định mới được, bằng không vẫn có khả năng phát bệnh. Tại viện khoa học khu thành phố mới có thể thí nghiệm, buổi sáng chúng tôi không có thời gian, các anh có thể đi thử trước.”
Phó Sử Ngọ nhìn Đường Húc Hải, Đường Húc Hải hướng y gật đầu.
Lúc này Hollande nói: “Tôi thấy vật tư của chúng ta còn có một ít rượu thuốc lá, nếu không dùng đến có thể bán đi không? Tôi nghĩ hiện tại mọi người cần một ít quần áo sạch sẽ.”
Cách nói của Hollande coi như tương đối hàm súc, quần áo sạch sẽ…
Hiện tại trên người họ đều là quần áo lụm về, Hollande và Đường Húc Hải thậm chí còn không hợp, quần áo của những người khác thì đỡ chút, chỉ hơi lỗi thời thôi.
Ôn Triệu Minh chần chờ chút rồi dứt khoát gật gật đầu: “Các anh tìm nơi thu mua bán mấy thứ này đi, rượu thuốc lá cũng coi như món xa xỉ, đủ mua quần áo mới.”
Hiện tại quần áo là không đáng tiền nhất, dị năng giả có thể tiêu dùng nổi thuốc lá rượu, dẫn đến giá rượu thuốc tương đối cao, lấy của cải hiện tại của họ, quần áo vừa người vẫn là mua nổi.
Hollande cười một cái, sau đó mời Phó Sử Ngọ: “Phó, không bằng chúng ta cùng đi chọn mua đi?”
Phó Sử Ngọ cực kì dứt khoát lắc đầu: “Tôi đã hứa với Húc Hải cùng đến viện khoa học rồi, anh giúp tôi mua là được, tôi mặc số 175.”
Y cao 179, nhưng trên người không có thịt, mặc 175 là có thể.
Đường Húc Hải nâng tay một chút, nặn ra một nụ cười với Hollande: “Tôi 190.”
Đường Húc Hải tuy cao 188, nhưng trên người toàn cơ bắp chắc nịch, liền muốn rộng một chút.
Hollande chỉ có thể gật gật đầu, sau đó hỏi những người khác: “Các anh muốn quần áo số mấy?”
Mấy người vòn lại từng người nói ra số đo của mình.
Vương Đan lau miệng với: “Tôi cùng đi với anh, cũng tham khảo một chút. Hơn nữa điểm công bán đi có thể tạm thời để vào chứng minh của tôi.”
Chân Tử nhấc tay nói: “Em cũng đi!”
Ngải mã! Lâu quá rồi không đi dạo phố, lần này sao có thể bỏ qua.
Hollande có người làm bạn, cũng không nói gì nữa.
Lưu Bội Kỳ đồng tình nhìn hắn một cái, không biết người này có biết sức chiến đấu của phụ nữ Hoa Hạ lúc đi dạo phố ghê đến mức nào không, huống chi còn phải lập tức mua quần áo của mấy người…
Đường Húc Hải ngắm Phó Sử Ngọ một cái, tỏ vẻ vừa lòng với lựa chọn của y.
Từ ngày thoáng nhìn thấy kỳ huyễn kinh dị trong hồ nước, Đường Húc Hải liền có chút để ý quá độ đến Phó Sử Ngọ. Thường xuyên liếc ngắm y mãi, quan sát xem y có xuất hiện loại dị tượng kia lần nữa hay không.
Biến thành hiện tại hắn chỉ cần thấy Phó Sử Ngọ liếc hắn một cái, là biết Phó Sử Ngọ có ý gì.
Rõ ràng vừa rồi Phó Sử Ngọ chỉ liếc một cái chưa nói gì cả, hắn đã biết ý của y là muốn đến viện khoa học kia.
Thật không hổ là huynh đệ tốt, thần giao cách cảm nha.[vl =.,=]
Bọn Ôn Triệu Minh lái xe tải nhỏ đi, Lưu Bội Kỳ ở lại trông nhà, Hollande và hai cô gái lái một chiếc xe, Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ cũng chỉ có thể lái chiếc ô tô còn lại.
Xe cải tiến cùng xe tải vận chuyển cũng không thích hợp đi trên phố.
Đường Húc Hải nói: “Chờ tôi quen thuộc bên này, nhìn xem có thể tìm cách làm ra một chiếc thiết giáp không.”
Phó Sử Ngọ bất ngờ nhìn hắn hỏi: “Anh có thể làm xe thiết giáp?”
“Ừ.” Đường Húc Hải hờ hững hừ một tiếng: “Hiện tại quân đội quốc gia chết thảm trọng, cũng không có tài lực gì có thể tiếp tục chiêu binh mãi mã, không thấy họ bắt đầu cổ vũ nhân dân tự dựng binh đoàn à. Tôi cũng không cần hoàn hảo, nghĩ cách kiếm một chiếc bị hư, tôi dùng dị năng kim loại sửa chút là có thể tiếp tục sử dụng. Chủ yếu kỳ thật là lốp xe, loại lốp xe này phòng cháy chống đạn hơn lốp bình thường nhiều.”
Hiện tại hệ thống kinh tế đã tan vỡ, rất nhanh liền chống đỡ không nổi quân đội khổng lồ. Mỗi quân khu đều bắt đầu nghĩ cách gom góp tài chính để nuôi sống binh lính của mình, từ chỗ hậu cần moi ra một chiếc thiết giáp hỏng cũng không phải không có khả năng.
“Anh… Có trở về quân đội không?” Phó Sử Ngọ trầm mặc một hồi rồi hỏi.
“Không.” Đường Húc Hải nói.”Có lẽ cậu không biết, trước kia tôi thuộc đại đội đặc cần, đều chấp hành nhiệm vụ đặc biệt. Loại tác chiến chính diện đại quy mô này cũng không hợp với dạng quân đặc chủng như tôi, tôi thấy vẫn là binh đoàn quy mô nhỏ càng có thể phát huy năng lực hiện tại của mình hơn.”
Đường Húc Hải cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc trở về quân đội, chẳng qua, hắn muốn trở lại đại đội đặc cần trước kia của mình, mà không phải quân đội bình thường.
Hiện tại tình thế thế này, quân chính quy liều chết chính diện với alien, kỳ thật căn bản tiêu hao không nổi nữa.
Bởi vì tính chất đặc biệt của màn trời, làm cho quân đội các quốc gia đặc biệt bị động, chiến lược thọc sâu nào cũng không có, đừng nói gì đến phi cơ đạn đạo linh tinh, nơi nào có người, nơi đó liền có alien. Là nổ người hay nổ alien? Mắt thấy alien càng lúc càng nhiều, quân đội càng ngày càng ít, khiến quân đội các quốc gia càng không dám sử dụng kế sách giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Lúc này không còn là phương thức giao chiến mọi khi, dạng trận công kiên như: anh chiếm một mảnh đất tôi giành một mảnh địa bàn, như thế tốt xấu còn có cơ hội thở dốc.
Alien căn bản không cần như vậy, trước kia tụ thành quần thể bộ lạc còn làm quân đội mừng húm. Đáng tiếc chưa kịp điều động phi cơ đại pháo, alien cao đẳng đã bắt đầu đánh sâu vào căn cứ sinh tồn, thủ đô và nhiều thành thị lớn đã bị rất nhiều alien vây công.
Lũ alien cao đẳng rất thông minh, hiểu cả chuyện đầu tiên phải làm là hất ngã thành phố trọng điểm của họ.
Hiện tại phần lớn phi cơ đều bị điều động đến bên kia, thủ đô tuyệt đối không thể thất thủ.
Phái thành bởi vì cách xa thủ đô, cho nên coi như an ổn. Nhưng căn cứ vào hình ảnh mới nhất của vệ tinh, cũng chưa chắc có thể sống yên ổn bao nhiêu ngày.
“Cậu có phát hiện Hollande…” im lặng một hồi, Đường Húc Hải nhịn không được mở miệng, sau đó hắn lại không biết nên nói vế sau thế nào.
“Hollande làm sao?” Phó Sử Ngọ quay đầu nhìn hắn.
Hollande sao cứ tìm cậu hoài? Hơn nữa thái độ rất kỳ quái. Đường Húc Hải thầm nghĩ.
Trước đó lúc bên hồ hắn còn có thể không thèm để ý, nhưng hôm nay trên bàn cơm người nhiều như vậy, Hollande sao cũng chỉ tìm một mình Phó Sử Ngọ?
Lưu Bội Kỳ rõ ràng cũng nhàn rỗi, hắn nữa nè, hơn nữa còn có hai cô gái rõ ràng là tay thiện nghệ đi dạo phố mà.
Đường Húc Hải cũng không phải ngăn cấm người khác quen biết Phó Sử Ngọ, chỉ là hắn có sứ mệnh quan trọng duy trì hình tượng của Phó Sử Ngọ, lỡ đâu để người ta biết Phó Sử Ngọ trong ngoài tương phản thì sao. Điều này thực bất lợi để y bảo trì uy nghiêm sau này trước mặt người khác.
Ôn Triệu Minh và Miêu Gia thì thôi, Hollande này một khi cùng Phó Sử Ngọ ở chung quen thuộc … Đường Húc Hải nghĩ đến tình cảnh hai người họ nói cười khúc khích, đã cảm thấy không được tự nhiên, rất phá hư uy tín của Phó Sử Ngọ.
Đương nhiên hắn tới giờ vẫn chưa từng nghĩ đến hành động của mình với Phó Sử Ngọ ngày thường có ảnh hưởng bất lợi gì không, sao giống chứ? Hắn và Hollande đâu có giống nhau.
“Không có gì.” Đường Húc Hải nuốt trở vào, liền tính nói cho Phó Sử Ngọ, y cũng chẳng hiểu mô tê gì, trọng trách này cứ giao cho hắn đi.
Khu khai phá phía Đông cách khu thành phố mới cũng không xa, hơn nữa trên đường căn bản không có xe cộ, rất nhanh họ liền đến viện khoa học.
Tiền thân của viện khoa học là một trung tâm phòng ngừa dịch bệnh ở Phái thành, sau lại bùng nổ tình huống phát bệnh diện tích lớn, liền tập trung chuyên gia học giả về sinh vật y học khoa học các tỉnh lị về đây hết. Sau khi cơ quan này tiết lộ về phân tử Nguyên cũng không giải tán, ngược lại mở rộng, tiếp đó thành lập viện khoa học – một đơn vị chi nhánh bao hàm các loại khoa học tương quan đến mạt thế ở Phái thành.
Viện khoa học chiếm diện tích khá lớn, trừ phụ trách nghiên cứu khoa học, nó còn gánh vác chức năng truyền thụ giải thích nghi vấn.
Vừa vào cổng đã nhìn thấy trên đó có treo một biểu ngữ, trên đó ghi rõ trong hội trường đang tiến hành một báo cáo nghiên cứu mới nhất có liên quan đến alien.
Vừa thấy cái này, Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải lập tức buông xuống trắc nghiệm muốn làm, đi dọc theo bảng hướng dẫn hướng về hội trường báo cáo.
Chờ họ đuổi tới, báo cáo đã bắt đầu.
Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải từ cửa hông lặng lẽ đi vào, tìm hai chỗ trống ngồi xuống.
Phía trước trên giảng đài chính là một khoa học gia mặc áo blouse trắng, tên là gì hai người tới trễ cũng không biết.
“… Căn cứ nghiên cứu mới nhất của chúng tôi, loại alien vừa xuất hiện được phân thành alien cấp ba, trước đó chúng tôi đã phân tích, alien bình thường cũng chính là alien cấp 1 phần lớn đảm đương vai chốt thí, chỉ dùng để thực hành chiến thuật biển người. Sau đó alien tiến hóa lên cấp 2 lại mang tính sĩ binh, như vậy loại cao đẳng cũng có thể phân thành bậc sĩ quan.” Blouse trắng cúi đầu nhìn bục giảng không thèm nhìn những thính giả nghe thấy phân tích của ông mà bất an xôn xao lên phía dưới.”Hiện nay kết cấu quan hệ của alien chính là như vậy: chốt thí, sĩ binh, sĩ quan, cho nên chúng tôi đoán rằng sau này rất có khả năng sẽ xuất hiện alien cao cấp hơn, cấu thành hệ thống quân sự đầy đủ của đối phương.”
Phó Sử Ngọ nghe thế liền tâm thần căng thẳng, alien sẽ còn xuất hiện loại càng lợi hại hơn sao?!
Lạnh lùng vô cảm trả bài xong một phần, khoa học gia kia lại dừng một chút, sau đó giảng tiếp: “Alien cấp 3 mới bắt được, chúng tôi đã tiến hành giải phẫu, giống hai loại trước, loại alien này vẫn chỉ có cơ quan bài tiết không có bộ phận sinh dục. Căn cứ tình huống này mà phỏng đoán, alien rất có thể là sinh sản không qua giao phối, mà là vô tính. Điều này chứng minh ngoài ba loại alien phân chia ở trên vẫn còn những cấp cao hơn nữa. Cụ thể là hình thức sinh sản phân chia hay đẻ trứng, còn cần chúng tôi tiếp tục tiến hành nghiên cứu phân tích…”
Đường Húc Hải lạnh ngắt hít mạnh một hơi, đám alien này cmn cư nhiên là sinh sản vô tính!
Phó Sử Ngọ cười khổ một tiếng, vậy có nghĩa là phía trên đám alien trước mắt, còn có một loại alien nữ hoàng sinh ra chúng nó, tình huống càng ngày càng kinh khủng.
Hai người trong lòng run sợ nghe khoa học gia đứng bên trên không thèm ngẩng đầu mà báo cáo, ông cũng không tính nhìn người nghe phía dưới, khiến cho rất nhiều người có nghi vấn cũng không dám nêu câu hỏi.
Chờ báo cáo chấm dứt, khoa học gia cạch một tiếng khép lại tập văn kiện, lưu loát đứng lên, dưới chân sinh phong, áo blouse cũng phất phới tung bay, đi nhanh ra khỏi giảng đường báo cáo.
“Tiến sĩ Tả! Tiến sĩ Tả!” Có người đứng lên, lo lắng đuổi theo ông ra ngoài.
“Tiến sĩ này họ Tả a.” Phó Sử Ngọ cũng đứng lên, nghe xong báo cáo kéo dài hơn một tiếng, các khái niệm lạ lùng làm đầu y hơi bị choáng.
“Sao có cảm giác tiến sĩ này rất không muốn nêu báo cáo vậy chứ?” Đường Húc Hải bất mãn nói.
Tuy ông diễn thuyết bình thường khuôn sáo, không có chỗ nào qua loa, nhưng thái độ lạnh lùng bất cận nhân tình kia, so với Phó Sử Ngọ chỉ có hơn chớ không kém.
“Đại khái khoa học gia đều có tính tình quái thế đó.” Phó Sử Ngọ ngược lại rất bao dung, bởi vì song thân đều là nghiên cứu khoa học, y tự nhiên cảm giác thân thiết với loại sinh vật khoa học gia này.
Hai người đi theo dòng người ra khỏi phòng báo cáo, đa số hình như chỉ đặc biệt tới để nghe báo cáo, họ trực tiếp ra cổng, chỉ có một số nhỏ đi vào trong viện.
Viện khoa học có rất nhiều tầng, hai người đứng giữa sân không biết đi nơi nào làm kiểm tra đo lường.
Đường Húc Hải giữ chặt một người hỏi, hai người đi lên tòa nhà sinh vật.
Đi vào đại sảnh lầu một, nơi này giống y khung cảnh bệnh viện, khiến cảm giác không được tự nhiên nhạt đi rất nhiều.
Có một cô gái trên bàn cố vấn nói cho họ biết, làm kiểm tra đo lường ngay trên khoa kiểm nghiệm lầu hai, chỉ cần để nhân viên đo lường đâm đầu ngón tay một cái, lập tức có thể cho kết quả.
Nghe giống như thử máu, trên thực tế cũng phi thường tương tự, nhân viên đo lường thuần thục sát trùng trên đầu ngón tay của Phó Sử Ngọ, sau đó lấy ra một thiết bị nhọn lấy máu, máu tươi bị đâm chảy ra.
Máu của hai người đều được bỏ vào máy phân tích, chỉ chốc lát máy liền chạy ra một tờ danh sách.
Nhân viên đo lường cúi đầu nhìn kết quả, sau đó ngẩng đầu nói với hai người: “Hàm lượng phân tử Nguyên đạt tới 3%, đã qua giá trị tới hạn, không sao rồi. Có thể uống nước bên ngoài bình thường, hoa quả lương thực mới thu hoạch cũng có thể ăn.”
Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính, hỏi: “Giá trị tới hạn là gì?”
Nhân viên đo lường rất có kiên nhẫn hồi đáp: “Là chỉ hàm lượng phân tử Nguyên trong cơ thể người đã đạt tới công năng miễn dịch. Trị số này là 1,5%. Một khi vượt qua con số này liền có khả năng phát bệnh. Chỉ cần không vượt qua, như vậy liền không xuất hiện ba loại hậu quả miễn dịch.”
“Ba loại hậu quả, là chỉ: không có hiệu quả, áp chế, đồng hóa hả, tôi nhớ trước kia có thấy trên TV.”
“Đúng vậy, chính là ba kết quả này.” Nhân viên đo lường hảo tâm nói với họ: “Các anh vừa đến Phái thành à? Nếu luôn hoạt động ở bên ngoài, trên cơ bản đều qua giá trị tới hạn, không cần đến đây kiểm tra, nhất định có thể uống nước bình thường.”
Chờ họ muốn đi, nhân viên còn nói thêm: “Nếu trong các anh có dị năng giả, có thể đến khoa dị năng sinh vật phía sau kiểm tra tỉ lệ đồng hóa tế bào phân tử Nguyên trong cơ thể, như vậy có thể đo ra chuẩn xác các anh hiện có dị năng cấp bậc bao nhiêu.”
[1] Xe người già.