Đọc truyện Mạt Thế Xâm Nhập – Chương 59
Nếu cho Phó Sử Ngọ tự lựa chọn, ở lại khu thành phố cũ cũng không có gì không thể.
Nhưng có lẽ Ôn Triệu Minh có suy tính khác, vì thế Phó Sử Ngọ chịu nghe lời phải mà theo ý của anh. Họ cũng không xuống xe, nhìn nhìn hoàn cảnh khu thành phố cũ, uyển chuyển từ chối việc an bày nhà ở cho họ liền quay đầu xe rời đi.
Quan viên Chu còn đang vội vội vàng vàng dàn xếp hơn vạn nhân khẩu từ Thành phố Bình Nam đến, đối với Phái thành đang trong thời kì phục hưng trùng kiến, nhiều người như vậy gia nhập không thể nghi ngờ là một liều thuốc trợ tim.
Không quản tương lai những người này lựa chọn bình thường làm công, hay gia nhập đại sảnh công tín, đối với căn cứ sinh tồn của họ mà nói đều chỉ có chỗ tốt.
Đoàn người 5 xe của Phó Sử Ngọ rời đi, đối lập với nhân khẩu Bình Nam khổng lồ, mấy người Vân thành bé nhỏ không đáng kể cũng không khiến cho họ chú ý.
Đương nhiên ngày sau khi biết bọn Phó Sử Ngọ thành tựu vượt bậc, mấy người quan viên lại không bắt lấy cơ hội kết giao lúc này, trong lòng hối hận muốn chết.
Lúc nãy chỉ cưỡi ngựa xem hoa, hiện tại họ lái xe dọc theo chủ lộ chậm rãi đi về hướng khu thành phố mới.
Mặc dù là khu thành phố mới, nhưng mấy con đường chính cũng không thay đổi vị trí hết, chỉ tiến hành duy tu và cải tạo, thế nhưng Ôn Triệu Minh từng sinh hoạt trong thành phố này vẫn thấy rất khác với quá khứ.
“Giờ chúng ta đi đâu?” Đường Húc Hải hỏi anh.
“Đại sảnh công tín.”
Ngay lập tức Miêu Gia kéo bản đồ ra, cúi đầu nói: “Phía trước quẹo trái, qua hai ngã tư sau đó quẹo phải đi thẳng.”
Hai bên chủ lộ là ngã tư thương nghiệp, xuyên qua hai ngã tư, đi tới khu hành chính làm việc.
Chờ họ thấy được tòa đại sảnh công tín vừa xây dựng kia, mới phát giác bên này náo nhiệt hơn phố thương nghiệp gấp trăm lần.
Đại sảnh công tín xây rất lớn, bọn Đường Húc Hải dừng xe, để lại mấy người trông xe còn lại cùng vào đại sảnh công tín.
Tiến vào đại sảnh, một sóng âm thanh quét ngay về hướng họ, tiếng thảo luận ong ong không dứt bên tai.
Trong sảnh treo một cái màn hình LED thật lớn, trên đó không ngừng phát tin, có tuyên bố nhiệm vụ, cũng có nhận người, lại có tự chào hàng chính mình, khiến bọn Đường Húc Hải nhìn hoa cả mắt.
Trừ chính diện là cửa, ba hướng đều là cửa sổ phục vụ, trên mỗi cửa đều có màn hình hiện số. Những công nhân viên kia đều ngồi sau bàn công tác, trước mặt họ thì đầy người.
Giữa đại sảnh còn có một hàng ghế dựa, cung cấp cho người chờ ngồi đó nghỉ ngơi.
Trong đại sảnh truyền đến một giọng nữ dễ nghe đang gọi số, người được gọi thì đến quầy nhận công việc.
“Còn có hệ thống kêu tên?” Miêu Gia trợn mắt há hốc mồm.
Đại não hỗn loạn của Đường Húc Hải kịp phản ứng, giương mắt tìm kiếm, gần bàn cố vấn đặt giữa sảnh đứng sừng sững một hệ thống phát số.
Hắn dẫn đầu đi qua, liền nhìn thấy trên đó theo thứ tự xếp mấy lựa chọn “Tổng hợp nghiệp vụ”, “đệ trình nhiệm vụ”, “kết toán nhiệm vụ”, “nghiệp vụ cá nhân”, ” nghiệp vụ đoàn thể”. Bóc số xếp hàng, cửa sổ phục vụ vân vân, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt.
Mà lúc này Ôn Triệu Minh chạy tới bên cạnh bàn cố vấn, bắt đầu hỏi ý kiến phục vụ viên ngồi trong sảnh.
Một lát sau, Ôn Triệu Minh đi ra, trong tay cầm một tờ tuyên truyền.
Miêu Gia thấy có mỗi một tờ, lòng hiếu kỳ liền trỗi dậy, chạy đến bàn cố vấn nói ngọt muốn thêm vài tấm, phát cho mỗi người một tờ.
“Tôi cảm thấy… Chúng ta trước tiên cần lập ra một đoàn thể…” Ôn Triệu Minh yếu giọng nói.
Phó Sử Ngọ chớp mắt mấy cái, cảm thấy theo không kịp tiết tấu này.
Không là y phản ứng chậm chạp, mà là thế giới này biến hóa quá nhanh!
Tuy biết năng lực thích ứng của nhân loại rất mạnh, nhưng lại không ngờ cư nhiên nhanh như vậy liền căn cứ hiện trạng sáng lập ra hệ thống vận tác toàn hệ thế này rồi.
“Ừm…” Đường Húc Hải rối rắm cau mày, “Chúng ta nên đăng kí đoàn thể mang tính gì?”
Trên tờ tuyên truyền này, ghi rõ ra những điều có thể phục vụ cho dị năng giả.
Một dị năng giả có thể thành lập hồ sơ trong hệ thống đại sảnh công tín, sau đó cầm thẻ chứng minh của mình làm các loại nghiệp vụ. Tỷ như sáng lập đoàn thể, tuyên bố nhiệm vụ, tìm kiếm tổ đội, nhận nhiệm vụ, điểm số công tín chuyển thành điểm công vân vân hết thảy các vấn đề tương quan.
Mà sáng lập đoàn thể, thì chia thành ba loại tính chất: tiểu đội mạo hiểm, binh đoàn, nghiệp đoàn.
Ba loại đoàn thể khác nhau này, thuộc ba loại tập đoàn bất đồng tính chất.
Tiểu đội mạo hiểm là đội ngũ mang tính thám hiểm nhất định, những đội này có thể tra xét tình thế, điều tra những nơi hiện chưa xác định có alien phân bố, có vật tư giá trị hay không. Đồng thời, họ cũng có thể tìm tòi vật tư, sau đó chính phủ hoặc cơ quan có nhu cầu sẽ thu mua.
Binh đoàn thì hoàn toàn là loại hình giết chóc, tiếp thu nhiệm vụ bao quát dọn dẹp các loại alien, thực vật động vật biến dị dị năng, nhiệm vụ tìm kiếm giải cứu, vân vân hết thảy nhiệm vụ dính dáng đến chiến đấu.
Nghiệp đoàn lại mang tính tổng hợp, trừ chức năng của hai loại đoàn thể ở trên ra, còn có thể gánh vác xây dựng, hộ tống, gieo trồng, sinh sản mấy nhiệm vụ phức tạp vân vân.
“Binh đoàn đi.” Phó Sử Ngọ ngẩng đầu đẩy kính một cái, “Tiểu đội mạo hiểm có thể làm chúng ta tuy cũng làm được, nhưng lấy tính chất của đội chúng ta, phần lớn đều là thành viên dạng chiến đấu. Tôi có trực giác, binh đoàn càng thích hợp để chúng ta phát triển.”
“Binh đoàn?” Ôn Triệu Minh trầm ngâm một chút, kỳ thật mới ban đầu anh cảm thấy nghiệp đoàn thích hợp hơn.
Nhưng trên đường đến đây phát sinh đủ loại chuyện, lại làm anh cảm thấy duy trì đội ngũ là quan trọng nhất, đôi khi quá phức tạp, trong mạt thế này là không cần thiết.
Ý tưởng ban đầu của anh là sai…
“Làm đao nhọn sao?” Đường Húc Hải nghiêng đầu, “Quyết định vậy đi.”
Mắt Ôn Triệu Minh lóe lóe, vẫn đồng ý gật đầu: “Anh đã quyết định, vậy chúng ta liền đăng kí trở thành binh đoàn.”
Ba người lãnh đạo tiểu tổ đã quyết định, sẽ không có khả năng thay đổi.
Đường Húc Hải liền đi đến hệ thống phát số lấy số, chợt nghe phía sau có người nho nhỏ hô một câu: “Chờ một chút…”
Đường Húc Hải bất ngờ, hắn quay đầu lại, Mã Đông lo sợ bất an nhìn hắn, e dè hỏi: “Cái kia… Nếu là binh đoàn, tôi có thể không tham gia không?”
“Hử?” Đường Húc Hải nhíu mày.
Hắn có một chút không hiểu: “Anh có ý gì?”
Mã Đông cắn chặt răng nói: “Nếu đã đến nơi muốn tới, vậy tôi có thể rời đi không? Cũng không nhất định phải theo các anh cùng gia nhập loại binh đoàn này. Tôi chỉ là một người thường, cuộc sống đánh đánh giết giết tôi cũng không muốn. Phái thành hiện tại đang tuyển nhận dị năng giả thổ hệ tham gia công tác xây dựng, tôi cảm thấy cái kia càng hợp với tôi hơn.”
Mặt Đường Húc Hải không đổi sắc, trong mắt không một tia tình cảm, hắn “Ừm” một tiếng nói: “Lúc trước ở Vân thành đúng là vì cùng đến Phái thành mới tạo thành đội ngũ lâm thời này, quả thật giờ anh có thể rời khỏi, tôi cũng không có quyền miễn cưỡng anh tham gia. Anh có thể đi, hiện tại có thể.”
Mã Đông không ngờ dễ dữ vậy, vẻ mặt kích động nhìn nhìn đồng đội đứng chung quanh, có người bất ngờ, có người phức tạp, có người phẫn nộ.
Ánh mắt hắn vừa chạm vào gương mặt lạnh lùng của Phó Sử Ngọ, lập tức trong lòng run lên, không chần chờ nữa xoay người vội vàng rời đi.
Đường Húc Hải ôm cánh tay, nhìn những người khác: “Còn có ai? Hiện tại muốn rời đi, cũng có thể nói ra. Chúng tôi cũng không phải độc tài, vẫn có nhân quyền, không muốn ở lại tốt nhất nói liền giờ, miễn cho về sau không thoải mái.”
Lưu Chiêu chần chờ một chút, gãi gãi mặt: “Không phải tôi vô tình, trong thời gian này mọi người ở chung quả thật rất vui vẻ. Nhưng tôi chỉ là biến dị giả, không cách nào so với dị năng giả các anh, về sau alien càng ngày càng lợi hại, tôi sợ tôi giúp không được gì, chỉ biết vướn chân các anh thôi.”
Phó Sử Ngọ chậm rãi gật đầu: “Đây là tự do của anh, người khác không có quyền can thiệp. Còn có ai?”
Phó Sử Ngọ mở miệng nói chuyện, không khí bỗng cứng lại, Ngô Thiện ho khan một cái nói: “Còn có mấy người đang coi xe, không bằng nói tình huống này cho họ biết một chút, miễn lát nữa phiền toái.”
Miêu Gia trợn mắt nhìn hắn, ý là họ sẽ không trải qua sự đồng ý của những người kia liền trói buộc họ sao?
Phó Sử Ngọ trầm giọng nói: “Miêu Gia, em đi một chuyến, hỏi ý kiến của họ xem, nếu không muốn liền nói một tiếng.”
Miêu Gia nắm mấy tờ tuyên truyền bước ra khỏi đại sảnh công tín.
Đường Húc Hải mặt không đổi sắc đứng ở đó, kỳ thật nội tâm đã sớm dâng trào tức giận.
Hắn còn tưởng trải qua đồng cam cộng khổ chuyến đi này, họ đã sớm cao thấp một lòng, lại không ngờ sẽ xuất hiện chuyện thế này.
Không ai nói gì, mấy người họ đứng trước hệ thống phát số, khí thế trầm trọng làm người khác sợ tới mức đi vòng qua sau lưng lặng lẽ đi lấy số.
Miêu Gia chạy về nói: “Vương Đan, Hollande, và Chân Tử, ba người họ đều nói ở lại.”
Ánh mắt Phó Sử Ngọ chuyển hướng Lưu Chiêu cùng Ngô Thiện.
Lưu Chiêu hít sâu một hơi, cười gượng một tiếng nói: “Cảm ơn mọi người đã chiếu cố trong khoảng thời gian này, nếu về sau có cơ hội, cùng đi ăn cơm.”
Sau đó, hắn gật gật đầu với mọi người, xoay người bước đi. Ngô Thiện chân tay luống cuống một chút rồi ngượng ngùng nặn ra một nụ cười, nói: “Tôi cũng đi trước, sau này gặp lại.”
Chờ bóng hai người biến mất, Hoắc Ân Đình đột nhiên nói: “Anh Phó, Đường Húc Hải, tôi cũng không thể tiếp tục cùng các anh chiến đấu, tôi muốn đi tìm chú tôi, sau đó trở lại thủ đô. Nhà tôi ở bên kia, trong nhà còn có một vị hôn thê đang chờ tôi trở về.”
Phó Sử Ngọ hơi bất ngờ, những người khác đi, y nhiều ít cũng có dự cảm, nhưng thật không nghĩ Hoắc Ân Đình cũng sẽ rời đi.
Phó Sử Ngọ nhìn vào hai mắt Hoắc Ân Đình, nói: “Nếu cần trợ giúp, đừng quên chúng tôi ngay tại nơi này.”
Hoắc Ân Đình cảm kích nhìn y một cái, nói: ” Những ngày khó quên này, tôi vĩnh viễn nhớ mãi. Đừng quên tôi người bạn này.”
Chờ bóng Hoắc Ân Đình cũng rời khỏi, Phó Sử Ngọ nghiền ngẫm một chút, bạn sao?
Bả vai Đường Húc Hải rũ xuống, yểu xìu mất sức dùng cánh tay khoác lên vai Phó Sử Ngọ.
Hắn quơ quơ Phó Sử Ngọ: “Đừng thương tâm, đi thì đi, quý tinh bất quý đa[1].”
[1]Quý về chất lượng hơn số lượng
Phó Sử Ngọ quay đầu buồn cười nhìn hắn: “Tôi không thương tâm, bọn họ rời đi tôi nhiều ít cũng có dự cảm rồi.”
Đường Húc Hải bất ngờ, hỏi: “Vì sao?”
Ôn Triệu Minh cười nhạt một tiếng nói: “Anh còn nhớ ở cổng nhà tù Bình Nam, đối với ba người vốn lúc ấy không ở đó các anh, tại sao Sử Chính lại rõ như lòng bàn tay không?”
Mặt Đường Húc Hải trầm xuống, gật đầu nói: “Nhớ.”
Ôn Triệu Minh nói: “Tôi đoán người nói tình hình của chúng ta cho Sử Chính chính là Mã Đông.”
Phó Sử Ngọ bảo: “Tôi lúc ấy đã cảm thấy có khả năng có người bán tin tức của chúng ta ra, thì ra người nọ là Mã Đông?”
Ôn Triệu Minh gật đầu nói: “Trước đó là Lưu Chiêu Ngô Thiện lúc phản kháng bị đánh bị thương, như vậy vết thương trên người Mã Đông từ đâu ra? Nhất định là có người tra tấn ép hỏi anh ta.”
Miêu Gia chợt nói: “Thì ra là ảnh! Đáng giận!”
Mắt Đường Húc Hải lóe lên, sau đó chút tức giận ấy lại chậm rãi nhạt đi.
“Dù sao anh ta chỉ là một người thường, chưa từng trải qua huấn luyện, chịu không nổi tra tấn cũng đúng thôi.” Đường Húc Hải bất đắc dĩ thở dài.
Mã Đông chỉ là một công nhân bình thường, không có ý chí kiên định gì, hơn nữa bọn họ bất quá chỉ là một đội ngũ lâm thời. Mã Đông cũng không cảm thấy họ có cơ mật gì phải giữ kín, cũng không phải đang đóng phim kháng chiến a.
Ôn Triệu Minh cũng thở dài một tiếng, nói: “Đúng vậy, cho nên anh ta tuy không chịu nổi, chúng ta có thể nói gì đây. Cũng lạ lúc ấy sao tôi nghĩ đơn giản vậy, không cân nhắc nổi sợ trong lòng người, chỉ nghĩ có thể chậm rãi khống chế những người không có chí lớn này.”
Lúc ấy Ôn Triệu Minh cũng nhọc lòng, bọn họ trong kho trung tâm người đơn thế mỏng. Không như những quản sự có bối cảnh dưới tay lại là thủ hạ đông đảo có thể sử dụng. Vốn đã không có lựa chọn lý tưởng, có thể thuyết phục người ta đi với họ đã là không dễ.
Ôn Triệu Minh hơi lãnh khốc nói: “Cũng may quyết định binh đoàn của anh liền làm họ sợ chạy, cũng đỡ cho tôi tốn sức, những ước số không ổn định ở lại trong chúng ta cũng chỉ mang đến tai hoạ ngầm.”
Lưu Bội Kỳ do dự nói: “Tôi cảm thấy họ quá nhát, hơn nữa ánh mắt thiển cận. Hiện tại là thời điểm bắt đầu phân chia địa vị xã hội lần nữa, nếu không bất chấp mọi giá đọ sức một phen, cả đời cũng chỉ có thể giãy giụa dưới tầng chót xã hội.”
Lưu Bội Kỳ hiện tại rất thích dị năng mộc hệ của mình, điều hắn muốn hiện giờ là có thể đi theo người có thực lực lưu lạc nơi nơi, sớm chút tìm ra mầm mống của thực vật dị năng mạnh hơn, trở thành một dị năng giả mộc hệ mạnh mẽ thật sự. Cho nên hắn mới không chịu rời đi đâu.
Ôn Triệu Minh đồng ý: “Nói không sai, dị năng bây giờ càng rơi chiến đấu vào hiểm cảnh càng có thể tiến bộ, Mã Đông đời này cũng chỉ có thể dừng lại như thế, cả đời làm công nhân xây dựng. Ai…”
Miêu Gia không hề gì nói: “Dù sao bản thân anh ta cũng không thèm để ý. Đừng nói bọn họ, chúng tôi nhanh chóng đi đăng kí binh đoàn đi!”
Đường Húc Hải lúc này mới xoay người ấn chọn tổng hợp nghiệp vụ.
Người chờ làm nghiệp vụ phía trước còn có mười mấy, vì thế trong khoảng thời gian chờ đợi kêu tên, họ liền đi dạo chung quanh.
Chỉ chốc lát sau, Miêu Gia dựa vào năng lực thu thập tình báo xuất sắc đã phát hiện một thứ hữu dụng.
“Anh Hải! Anh Phó!” Miêu Gia hưng phấn kêu: “Em phát hiện có lệnh truy nã của Sử Chính!!!”
“Hửm?” Đường Húc Hải lập tức đi qua nhìn.
Thì ra Phái thành tuy không có cách nào rút dư lực ra đi diệt trừ Sử Chính đang hoành hành ngang ngược tại Thành phố Bình Nam, nhưng vẫn cổ vũ người dân thành lập binh đoàn và nghiệp đoàn đi tiêu diệt bang dã lang của Sử Chính.
Bởi vì thủ hạ của Sử Chính hung tàn thành tánh, thiệt nhiều đội ngũ của căn cứ sinh tồn loại nhỏ khác có lui tới với Phái thành đều bị chúng sát hại, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt. Phái thành đã sớm treo giải thưởng đối với gã, chẳng qua thủ hạ dị năng giả của Sử Chính quá nhiều, binh đoàn cùng nghiệp đoàn lớn ở Phái thành rất kiêng kị, cũng không dám mạo hiểm lấy cứng đối cứng.
Lệnh truy nã Sử Chính và bang dã lang là bất luận chết sống, hoàn thành nhiệm vụ điểm số công tín khá là cao.
Miệng Ôn Triệu Minh há ra, hoàn toàn không ngờ còn có chuyện như vậy.
Miêu Gia hưng phấn lắc lắc Đường Húc Hải: “Nhanh đi đăng kí binh đoàn, sau đó bắt lấy nhiệm vụ này a!”
Sử Chính vốn là chính họ giết, bang dã lang cũng bị diệt trong tay họ, không có ai danh chính ngôn thuận hơn họ a.
Cảm xúc của họ đều vì tình tiết tiền tài bất ngờ rơi xuống này mà kích động lên, chờ Đường Húc Hải đi đăng kí binh đoàn, hắn không cần suy nghĩ liền trình đơn xin lập đội lên.
Chờ lĩnh được biên nhận xin lập binh đoàn, Phó Sử Ngọ mới hỏi một câu: “Đúng rồi, binh đoàn chúng ta gọi là gì ha?”
Đường Húc Hải hết chỗ nói nhìn y một cái, Ôn Triệu Minh hình như cũng mới nhớ ra, vẻ mặt hối hận “Chết chưa”.
Anh hỏi Đường Húc Hải: “Anh lấy tên là gì, không khó nghe quá đó chứ?”
“Binh đoàn Long Cốt.” Đường Húc Hải sôi gan nói.
“Binh đoàn Long Cốt?!” Những người khác trăm miệng một lời nói.
Người này cũng làm biếng giảm việc quá, long cốt không phải tên cây đao kia của hắn sao?!
“Hoàn hảo, không tính khó nghe.” Miêu Gia may mắn.
Đường Húc Hải đưa biên nhận cho Ôn Triệu Minh, công việc cụ thể tiếp theo đều giao cho anh, còn có một đống bảng biểu phải điền, hắn ứ làm mấy chuyện phiền phức này. Đường Húc Hải không chút tội lỗi mà sai khiến người bị thương, ai biểu hiện trong mấy người bọn họ chỉ có lão Ôn có chứng minh chứ!
Ôn Triệu Minh thấy việc nghĩa không từ mà đi xử lý những chuyện tương quan, nói thật nếu giao chuyện này cho Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải, anh cũng lo thối ruột.
Chờ Ôn Triệu Minh trở về, Đường Húc Hải chưa kịp hỏi cái gì, Ôn Triệu Minh liền vẻ mặt phấn khởi nói: “Đi mau! Có một việc buôn bán rất tuyệt a!”
Mấy người không hiểu ra sao đi theo anh. Nhân sĩ tàn tật chân đeo chi giả này, còn đâu bộ dạng đau đớn vừa đi vừa lạng hai ngày trước nữa, đi cứ như bay về phía trước, chỉ kém chạy ào đi.
“Xảy ra chuyện gì?” Phó Sử Ngọ lo lắng tiểu đồng đội của y té ngã, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Ôn Triệu Minh.
“Có một cơ quan chữa bệnh hiện đang thu mua thiết bị y học, đúng lúc có thể lấy giá cao bán hết đống thiết bị của chúng ta cho họ, thuận tiện đóng gói đống thuốc kia luôn!” Ôn Triệu Minh phun ào ào ra.
Chạy đến cạnh xe, không chờ những người đứng bên cạnh xe hỏi chuyện vừa rồi gì hết, Ôn Triệu Minh đã hất cửa xe ra đi lên, ngồi trên ghế nghiêm trang giục họ mau xuất phát.
“Nào có gấp vậy chứ.” Đường Húc Hải bất đắc dĩ nhào lên ghế lái.
Ôn Triệu Minh quả thực bật chốt mở “Thương nhân” rồi, chỉ nghĩ thừa dịp giờ người ta đang sốt ruột, nhân cơ hội kiếm nhiều thêm chút.
Phó Sử Ngọ hỏi Chân Tử có biết lái xe không, Chân Tử xin lỗi trả lời không.
Vì thế cũng chỉ có thể sai Miêu Gia đi lái xe, hiện tại Đường Húc Hải lái xe cải tiến, Hollande, Vương Đan, Miêu Gia, Lưu Bội Kỳ mỗi người lái một chiếc xe.
Bọn Mã Đông lúc đi có trở về mang hết đồ của mình đi, trong hoàn cảnh hiện tại người không có điều kiện kiếm nổi xăng cần xe làm gì, mà Hoắc Ân Đình chỉ cần tìm được chú cũng không lo không có xe dùng. Vì thế ai cũng không bàn chuyện xe, cứ vậy mà đi.
Xe này liền tính họ không cần, cũng không thể ném ở đây, tốt xấu còn có thể đổi chút điểm công mà.
Chờ đến cơ quan kia, những người khác chỉ có thể im lặng đứng một bên tăng cường thanh thế cho Ôn Triệu Minh. Cứ như vậy mà nhìn Ôn Triệu Minh vẻ mặt không nóng nảy không hoảng hốt, chậm rãi dựa theo giá cả anh đã nhẩm tính từng món từng món bán hết mấy thứ này ra.
Cơ quan chữa bệnh này vốn chỉ muốn thiết bị trị liệu thôi, thế nhưng cuối cùng chẳng những bị Ôn Triệu Minh lừa mua hết thuốc tây thuốc chích, còn thu mua luôn đống trung dược quý báu kia!
“Thật là gian thương a…” Miêu Gia run rẩy.
“Sao là gian thương chứ?” Phó Sử Ngọ nghiêm túc biện giải cho tiểu đồng đội: “Triệu Minh nói đúng, hiện tại trung thảo dược càng ngày càng khó tìm, về sau nói không chừng sẽ không sản xuất nữa, bọn họ hiện tại không dùng đến, về sau lúc muốn xài cũng không có chỗ tìm.”
Đường Húc Hải lắc đầu, sau đó vỗ vỗ vai y, thương hại nói: “Cậu sau này có đi mua đồ, ngàn vạn lần đừng đi một mình, nhất định sẽ bị tiếp thị mà mua một đống đồ không dùng được.”
Phó Sử Ngọ khó chịu nhìn hắn, tuy trước kia y thật sự đã bị tiếp thị mua một đống món vô dụng…
Miêu Gia cũng đồng tình, anh Phó nhất định bị lừa nhiều lắm, ít nhất không ít bị lừa bị hố a.
Chân Tử nhịn không được nói: “Cái kia.. anh Phó à, em thấy, dựa theo tình huống xuất hiện động thực vật biến dị và dị năng hiện giờ, dược hiệu của mấy cây trung dược thân thảo chỉ càng ngày càng mạnh. Công hiệu yếu như trước kia quả thực sẽ không sản xuất nữa, cũng chỉ có giá trị cất chứa, nói thật tuyệt không thực dụng a.”
Cho nên cơ quan này đang mua đồ vô dụng, ít nhất là sắp vô dụng rồi.
Phó Sử Ngọ lúc này mới hiểu, y do dự một chút hỏi: “Vậy Phái thành còn có bệnh viện khác không? Sẽ không có một cái duy nhất chứ?”
“Hẳn không chỉ một cái, làm sao vậy?”
“Chúng ta nhất định sẽ bị liệt vào sổ đen.”
Ôn Triệu Minh không thèm sợ, đã lâu lắm rồi mới kiếm được một mối làm ăn hời đến vậy, anh cảm giác mình như sống lại, không thể chờ đợi được muốn làm thêm một cuộc.
“Đừng lãng phí thời gian ở chỗ này nha, đi một chút đi, đến khu khai phá phía Đông, chúng tôi đi mua nhà!”
Điểm công “Hố” từ cơ quan chữa bệnh đó… Không, là kiếm từ đó xác thực không ít.
Như họ đã suy đoán trước kia, thiết bị chữa bệnh và dược vật bây giờ rất đáng giá.
Hơn nữa sau khi kết toán lệnh truy nã của Sử Chính, tài chính hiện có của họ tương đương đầy đủ.
Xài hết toàn bộ điểm công, và một phần năm điểm số công tín, họ tại mua một căn nhà trong khu nhà chung tại khu khai phá phía Đông, đình viện số 7 hoa uyển Tây Sơn.
Bên này ban đầu đều là biệt thự, sau biệt thự đều bị phá bỏ trùng kiến, xây thành kết cấu đình viện có thể chứa càng nhiều người.
Biệt thự nào cũng có hoa viên rất lớn, không gian tuy to, lại quá lãng phí.
Hiện tại kết cấu trùng kiến đều mang theo mùi Trung Quốc nồng đậm, trung gian là một hoa viên nhỏ, phía trước là cổng hàng rào sắt, phía sau còn có mấy tòa nhà gom lại một tụm.
Đình viện số 7 là nhà lầu ba tầng, tổng cộng có hơn hai mươi phòng, mỗi phòng đều có phòng vệ sinh riêng, có thể nói là khá xa hoa.
“Oa! Thật không tồi a!” Miêu Gia kinh thán không thôi.
Chân Tử chạy tới chạy lui, lầu 1 chính lâu là một phòng khách, có thể cho rất nhiều người hoạt động trong này, mặt khác cô còn phát hiện phía dưới có tầng hầm, có thể dùng như kho hàng.
“Thật đáng giá nha.” Chân Tử gật đầu khen.
Vừa tới căn cứ Phái thành liền có chỗ ở đỉnh đến vậy, đây là một bắt đầu rất tốt.