Đọc truyện Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện – Chương 49: Sự Kiện Bất Ngờ
Sau 15 ngày ở nguyên trong doanh trại cùng Đường Vũ Hán giải quyết tất cả các sự vụ lớn nhỏ cần thiết của căn cứ.
Phó Kiệt đề xuất các yêu cầu xây dựng tường thành dày thêm 2m, cao thêm 3m; xóa bỏ các xưởng sản xuất đồ dùng không cần thiết, thay vào đó là các nhu yếu phẩm như lương khô, nước sạch, xà phòng cục, …; không những thế còn có xưởng quân sự chuyên sản xuất súng ống đạn dược, nguyên liệu nào thiếu sẽ cử người đi tìm; ….
Đường Vũ Hán nhìn một loạt những đề xuất có chút chóng mặt: ” A Kiệt, cậu định kéo sinh hoạt con người xuống thời kỳ đồ đá à? Tường thành đã cao như vậy dù có là vận động viên nhảy sào cũng khó lòng chạm được, cao thêm làm gì? Cũng đâu chắc mấy năm nữa tang thi không thể tiêu diệt được hết??”
“Tôi cũng đã từng nghĩ như cậu” Phó Kiệt sắp xếp gọn gàng lại bàn làm việc, vừa cất văn kiện quan trọng vừa phân loại giấy tờ đưa cho Đường Vũ Hán: “Nhưng thời điểm này mỗi giây đều xuất hiện thêm mấy chục con, khứu giác thính giác của chúng nhanh nhạy hơn trước nhiều.
Chúng ta có dị năng thì tang thi về sau cũng sẽ có, chúng ta biết dựa vào nhau để tồn tại thì chúng cũng sẽ biết tập hợp để tiêu diệt chúng ta.
Nếu con người không muốn thua thì bắt buộc phải đi trước một bước”
Suy nghĩ của A Hán cũng từng giống hắn, kết quả thì thế nào? Chỉ trong vòng 10 năm nhân số toàn cầu từ 8 tỷ người rút xuống thảm hại còn 700 triệu.
Ngày hắn chết, căn cứ thủ đô được cho là một trong những căn cứ vững chắc nhất cũng chỉ cần ba ngày đã bị tang thi càn quét sạch sẽ, vậy thì số phận những căn cứ khác chắc chắn cũng không thể thoát khỏi bàn tay của các tang thi vương.
Đường Vũ Hán được Phó Kiệt thông não giật mình một chút.
Phải rồi sao hắn lại quên mất, trước mạt thế chính A Kiệt là người đã phân công bọn họ thu thập vật tư, nhắc nhở người nhà sắp tới có thiên tai nên dự trữ lương thực nhiều nhiều một chút.
Nếu không nhờ A Kiệt cảnh báo có lẽ giờ này gia tộc của A Hạo, A Viêm và cả hắn không thể nào vượt qua được khủng hoảng này.
Mỗi nơi bọn hắn thu mua vật tư đều nghe theo lời A Kiệt, dặn dò chủ xưởng sản xuất hàng mới nhanh một chút và vô tình nhắc thời tiết chuẩn bị thất thường bão lũ liên miên.
Thế nên cuộc sống con người sau mạt thế mới bớt mấy phần chật vật.
Về phần A Kiệt vì sao lại biết chuyện nghịch thiên này A Kiệt không lên tiếng thì ba bọn hắn cũng không tò mò hỏi nhiều, miễn anh em tốt tin tưởng nhau thế là đủ rồi.
Phó Kiệt định một mình đến thành phố E thế nhưng cấp trên bắt hắn phải mang theo một đội dị năng giả mới tăng thêm an toàn, hắn cũng đành bất đắc dĩ mang theo 5 cậu lính tư chất tốt do mình phụ trách.
Với khả năng của hắn bây giờ mang theo càng nhiều người thì nguy hiểm lại càng tăng cao thì có.
“Anh trai chuẩn bị ra ngoài sao?”
Khi phó Kiệt đang điều binh lính chuẩn bị vật tư lên xe thì Phó Thanh đang đi cùng một nhóm người viện nghiên cứu đi ngang qua tiến lại.
Phó Thanh sau cơn mưa đen thân thể tuy cũng phát sốt, nhưng may mắn kích phát được dị năng hệ tinh thần.
Sóng não rất mạnh nên được đặc cách tham gia các công tác của viện nghiên cứu quốc gia.
Y hệt như kiếp trước.
Hắn ít khi về nhà, toàn thời gian nếu không phải đi đây đi đó thu thập vật tư cứu người sống sót thì cũng ở trong doanh trại huấn luyện các dị năng giả, cùng binh lính luyện tập thể lực nên chỉ chạm mặt Phó Thanh một vài lần.
Che giấu chán ghét em trai cùng cha khác mẹ này đi thật tốt, Phó Kiệt nhàn nhạt: “Ừm”
Phó Thanh không quan tâm biểu cảm lãnh đạm của Phó Kiệt, rất tự nhiên kéo tay một cô gái ra phía trước ôn nhu nói: “Giới thiệu với anh đây là Mạc Tố Tâm, chúng em mới chính thức qua lại gần đây.
Tâm Nhi, anh trai anh đã từng nói qua với em.
Nam thần nổi tiếng Phó Kiệt chắc chắn không ai là không biết”
Mạc Tố Tâm còn ấn tượng sâu sắc sự lãnh đạm của Phó Kiệt lần gặp ở nhà hàng hải sản thế nên trong thâm tâm đã có bóng ma, cũng không hề nói với Phó Thanh cuộc chạm mặt lần đó, hình tượng nữ chính dịu dàng đáng yêu nay phảng phất một chút nhu nhược: “Anh khỏe”
Phó Kiệt vẫn biểu tình lãnh đạm gật đầu, không nói gì thêm, nghĩ đến cô gái này kiếp trước xúc phát dị năng hệ tinh thần cũng mạnh mẽ không kém Phó Thanh, bản chất tốt nhưng bị Phó Thanh che mắt mãi đến lúc trở thành “cánh hoa úa tàn” mới quyết định đến tìm hắn kể cho hắn nghe mọi kế hoạch của Phó Thanh rồi chết vô cùng thương tâm.
Phụ nữ qủa nhiên đều giống nhau, dễ bị che mắt bởi mấy kẻ bề ngoài ôn hòa giả tạo.
Niệm tình cô ta trước lúc chết kịp nhận ra bản thân đi sai hướng mà tố cáo bán đứng Phó Thanh, kiếp này hắn sẽ hảo tâm nhắc nhở cô ta sớm tỉnh ngộ một chút.
Nếu kiếp trước Phó Thanh lợi dụng cô ta như một quân cờ làm bạn gái trong bóng tối sắp xếp tiếp cận hắn hòng xem được các tư liệu cơ mật, vậy thì tại sao kiếp này Phó Thanh lại công khai không che giấu nữa?
Nếu như Mạc Khanh ở đây chắc chắn sẽ đau lòng không dứt.
Nữ chính của cô sau bao nhiêu chương truyện đất diễn vô cùng ít ỏi, đến lúc gặp được nam chính thì hắn lại chỉ mải chăm chăm đi tìm chấp niệm tìm kiếm tang thi vương của hắn, hoàn toàn bỏ quên mất nữ chính để người ta rơi vào tay giặc vẫn lững thững chưa muốn cứu.
Hai chiếc xe jeep kiên cố khởi động máy rồi dần chạy khỏi cổng doanh trại.
Phó Thanh bề ngoài vẫn dịu dàng ôn hòa nhưng trong đầu đang không ngừng tính toán.
Hắn biết Phó Kiệt và hắn đã xé rách mặt, khi cả hai ngẫu nhiên ở chung đều không cần giả vờ là anh em một nhà nữa, đôi lúc hắn còn nhận thấy Phó Kiệt dường như đã biết điều gì đó, không chỉ thế mà còn biết rất nhiều.
Hắn có cảm giác tâm tư của hắn đều bị Phó Kiệt nhìn trần trụi rồi ở trên cao nhìn hắn như một thằng ngu.
Vì thế khi biết Mạc Tố Tâm xúc phát dị năng hệ tinh thần mạnh mẽ giống hắn, hắn liền nảy lên kế hoạch lợi dụng cô gái này để phá hủy Phó Kiệt.
Hắn đang nghiên cứu mức độ tác động của dị năng tinh thần lên não bộ con người, Phó Kiệt có tiếng nói và địa vị lớn trong thành phố, nếu tin tức Phó Kiệt mê luyến bạn gái của em trai, dùng mọi thủ đoạn để cướp Mạc Tố Tâm về tay mình, thậm chí suýt nữa giết chết em trai thì không những Phó Kiệt thân bại danh liệt mà hắn ta cũng sẽ chẳng còn mặt mũi ở Phó gia hay ở thủ đô nữa.
Không có kẻ cản đường, như thế hắn sẽ không thiếu cách để thu Phó gia và Chiêu gia về tay mình, rồi sau đó nhân cơ hội phái người đi giết chết Phó Kiệt.
———-
“Đội trưởng, xin lỗi vì đã tò mò nhưng mà hình như tình cảm của anh và em trai có vẻ không được tốt lắm thì phải”
Phó Kiệt đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì bị đánh thức bởi giọng nói của Lục Uy – ngồi ở ghế lái phụ thông qua gương chiếu hậu nhìn hắn hỏi.
Thời gian đầu mới tiếp xúc quả thực vẻ bề ngoài của vị đội trưởng này rất lạnh lùng nghiêm khắc, dọa đám người Lục Uy một trận không nhẹ.
Thế nhưng qua tiếp xúc bọn họ nhận ra Phó Kiệt kỳ thực rất tốt, hướng dẫn kỹ năng cẩn thận chi tiết và luôn nhắc nhở bọn họ luôn phải đặt an toàn tính mạng lên hàng đầu, không được ỷ vào dị năng mà kiêu.
Thế nên thành ra bất kỳ ai đã được Phó Kiệt huấn luyện qua đều vô cùng thán phục.
Trước đây chỉ nghe đại danh đỉnh đỉnh của minh tinh Phó Kiệt qua phim ảnh, nhưng không ngờ sự thật không khác các bộ phim là mấy, bề ngoài không hề quá cơ bắp cường tráng mà thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn ẩn chứa sức mạnh to lớn.
Một lúc có thể đánh với 10 người cũng không rơi vào thế hạ phong.
Phó Kiệt không che giấu chút nào lười biếng đáp: ” Nếu không muốn chết sớm thì sau này ít tiếp xúc với Phó Thanh một chút”
Lục Xuân đang lái xe thắc mắc: “Đội trưởng, hắn ta đáng sợ vậy sao?”
Phó Kiệt hảo tâm chỉ dẫn: “Phó Thanh có dị năng hệ tinh thần có thể tác động vào não bộ con người.
Các cậu có đang ở trong phòng riêng doanh trại an toàn ngủ no nê, thì Phó Thanh chỉ cần ngồi ở viện nghiên cứu cũng có thể dễ dàng giết chết các cậu trong vô thức.”
Lục Uy rùng mình: “Biết ngay mấy kẻ bề ngoài tốt bụng dương quang vạn trượng đều bụng dạ đen tối thâm sâu khó lường mà”
Phó Kiệt nhớ đến kiếp trước Mạc Tố Tâm chính là đang gấp gáp tố cáo Phó Thanh thì bị hắn dùng dị năng tinh thần phá vỡ tinh hạch của cô ta, hôn mê 5 ngày mới tỉnh nhưng cũng không sống được quá vài tháng do tinh thần càng ngày càng suy sụp đau lòng mà chết.
Hai chiếc xe chạy bon bon trên vành đai, đúng lúc đi qua khu vực cách đây vài tháng hắn cùng Mạc Khanh lưu diễn ở thành phố E gặp tai nạn, làm ký ức chợt như cơn mưa rào ùa về.
Thanh rào chắn chưa được sửa chữa đứt gãy một mảng lớn, trên mặt đường cũng để lại các lỗ đạn chi chít, Phó kiệt có thể nhớ rõ nét từng chi tiết tình cảnh lúc đó.
Trên lưng và đầu Mạc Khanh đầy máu nằm úp sấp trên lồng ngực hắn, hơi thở mỏng manh như có như không, tim tùy thời đều có thể vĩnh viễn ngừng đập.
Ngay lúc cô tỉnh lại, điều đầu tiên là cố gắng nhìn hắn.
*”Tốt rồi …”* 1
Phó Kiệt công nhận, hai chữ đơn giản đó đã xóa tan ý nghĩ giết chết cô lúc đó của hắn, về sau ý nghĩ này cũng chẳng còn mãnh liệt nữa rồi tắt ngấm từ lúc nào không biết.
Cho dù một tháng trước cô đã động thủ nhưng hắn không hề nhận ra sát ý muốn giết chết mình của cô, và hắn cũng vậy.
Cho dù lúc đó cô đã khó khăn nói : chúng ta là kẻ thù.
Quả thực hắn không hiểu, tại sao đang yên đang lành Mạc Khanh lại bị biến thành tang thi, kẻ nào đã truyền nhiễm virus cho cô.
Và nhất là khoảng thời gian hai tuần biệt tích kia đã có chuyện gì xảy ra.
Bốn tiếng đồng hồ sau đó bảng chỉ dẫn địa phận thành phố E cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Trên đường đi có vài lần bọn họ phải dừng lại dọn dẹp đất đá cản đường và tang thi tập kích nên thời gian kéo dài hơn dự kiến một chút.
Cầm bản đồ trên tay Lục Uy chán nản: “Đội trưởng, núi Đan Xơ hình như chỉ là ngọn núi nhỏ, không thấy hiện lên trên bản đồ”
Phó Kiệt nhìn phía trước có một khu làng nhỏ liền báo Lục Xuân đi chậm lại song song với xe phía sau, bắt đầu phân lệnh: “Đến con đường bên phải phía trước tìm kiếm người sống sót tiện thể hỏi xem họ có biết vị trí núi không.
Chia nhau hai người một nhóm, nếu có bất trắc không giải quyết được thì bắn pháo sáng gọi trợ giúp”
“Rõ” Tất cả đồng loạt hô.
Đến đầu phố tìm chỗ đậu khuất một chút, sau đó Phó Kiệt và 5 người xuống xe tản ra.
Lục Uy và Lục Xuân là hai anh em họ chung một nhóm rẽ sang bên phải.
Phó Kiệt và Tam Lang đi thẳng, có gì còn kịp thời tương trợ hai bên.
Đỗ Hùng, Trương Cửu rẽ sang bên trái.
Đây là một tiểu khu mà người dân chủ yếu làm nông, xây nhà ở đây để tiện chăm sóc các thửa ruộng, rau trái.
Trước mạt thế chắc chắn đây sẽ là một vùng quê yên bình tràn ngập ấm áp, thế nhưng màu đen hắc ám phủ đầy sau cơn mưa đã biến nơi này thành một ngôi làng chết, tang tóc bao phủ khắp nơi.
Nhóm Lục Uy và Lục Xuân vừa đi vừa cầm chắc hai khẩu súng giảm thanh, lác đác mấy con tang thi mặc quần áo đơn bạc rách rưới đều bị bắn chết nhanh gọn.
Phó Kiệt đã nói qua nếu trong tay còn dao hoặc súng, hãy tận dụng hết mức sau đó hẵng sử dụng dị năng để tiết kiệm thể lực.
Điểm yếu của tang thi chính là đầu hoặc trái tim.
Sẽ có vài con bắn vào đầu không chết thì nhằm vị trí trái tim hoặc chặt đứt cổ để kết liễu nó.
Phó Kiệt từng phân nhiệm vụ ra ngoài thành phố cho mọi người rèn luyện, hăng hái nhất là đội 5 người Lục Uy nên những việc bắn giết tang thi đã quen tay thành thạo rất nhiều.
Đi được một quãng sắp đến cuối đường vẫn không phát hiện được ngươi sống sót nào, chỉ có phía sau tang thi từ người già đến trẻ nhỏ đã bị hai người giết chết nằm la liệt.
Lục Uy và Lục Xuân định sang đường của Đỗ Hùng và Trương Cửu trợ giúp thì có tiếng động xê dịch đồ vật, phát ra từ ngôi nhà hai tầng đề biển buôn bán chuyên đúc kim loại.
Cả hai thận trọng tiếp cận, khi vừa mở cửa ra khẩu súng và hai thanh sắt đồng loạt giơ lên va vào nhau leng keng.
“Whos that?”
Giọng nói thanh lãnh ẩn chứa nguy hiểm vang lên.
Một người thanh niên tuấn tú mái tóc bạch kim, xung quanh có mấy thanh sắt đang bay tùy thời đều có thể tấn công, híp mắt quan sát Lục Uy và Lục Xuân giống như muốn nói: dù có súng ta cũng không ngán.
Lục Uy nhỏ giọng: “Hình như là người ngoại quốc, dị năng gì vậy?”
Lục Xuân không chắc chắn lắm: “Không biết, nhìn bộ dáng sạch sẽ chắc hẳn là người không đơn giản”
“Who are you? Whats your purpose?” Người thanh niên tiếp tục truy hỏi không hề có động tác bỏ các thanh sắt xuống.
(Purpose: mục đích)
“We ..
ờm ..
come here in…!peace” Lục Uy vốn không học giỏi tiếng anh nên cứ nghĩ ra từ nào nói từ đấy, bập bà bập bõm ghép nối ” Put down the Fe…!no no..
ờm….! Fe hóa học là sắt nói vậy chắc không hiểu đâu..
ờm..
put it down.
Dont fight.
Haha”
Lục Xuân lại càng mù tịt về tiếng anh nên chỉ gật đầu phụ họa theo Lục Uy.
Khóe miệng người thanh niên giật giật, ho một tiếng cực lực khắc chế không cười ra tiếng sau đó vứt các thanh sắt sang một bên.
“Oh !! Thats it.
Is there something you want to find?”
(Ra là vậy.
Ở đây có đồ vật gì các cậu muốn tìm hả?)
Lục Uy cố gắng dỏng tai lên nghe, bắt được chữ trọng tâm sau đó gật đầu: “You no mountain Đan Xơ where?
“Dancer Mountain?”
“Yeah yeah” Lục Uy vui mừng mắt sáng rực.
Đến đây thì có vẻ người thanh niên không kìm chế nổi, quay mặt đi chống tay vào tường ôm bụng há mồm cố gắng không cười ra tiếng.
Một khắc sau anh ta quay lại, khóe mắt còn đọng vệt nước nhỏ, sống lưng thẳng tắp đứng đắn chỉ tay ra phía cuối làng.
“You go straight ahead about 1km and turn right…”
“No no…!Please…!ờm…!touch in map.
We have map.
Ok?”
Người thanh niên mím môi, hít một hơi thật sâu sau đó ánh mắt ra vẻ cực kỳ chuyên chú nhìn bản đồ, rất có tâm lắc đầu: “Im sorry.
I cant read the drawing.
Its too confusing”
(Drawing: hình vẽ.
Confusing: rắc rối)
“Noooo..” Lục Uy kêu lên: “You look here.
We…!stand here.
Đan Xơ mountain where??? You..
ờm”
“Uy !!” Lục Xuân vốn luôn chú ý động tĩnh xung quanh thì nhìn thấy có pháo sáng báo hiệu “Đám người Đỗ Hùng gặp nguy hiểm”
“Đi !!” Lục Uy nào còn tâm trí dò hỏi núi Đan Xơ liền bỏ lại người thanh niên mà theo Lục Xuân rời đi thật nhanh.
Người thanh niên nhìn bọn họ chạy khuất khỏi con hẻm sang đường chính bên cạnh, liền lầu bầu: “Hừm, con cá mắm này, không phải đã bảo đợi anh tìm hộp bi sắt đã rồi sao”
Khi Lục Uy và Lục Xuân đến nơi liền thấy Đỗ Hùng và Trương Cửu trên người đã có vài đạo vết thương đang bị một đám tang thi hơn mấy chục con tấn công, trên người ngoài bùn đất, máu đen còn xen lẫn vài vết cào thấm ra cả miệng vải rách.
Lòng Lục Uy liền trầm xuống, bọn họ bị thương rồi.
“Đội trưởng đâu?” Lục Xuân thấy Tam Lang cũng đang tham chiến mà không thấy bóng dáng Phó Kiệt liền hỏi.
Đội trưởng không có khả năng phản ứng chậm nhất bọn được.
“Đội trưởng hình như nhận ra điều gì bất thường vừa chạy lên đỉnh đồi rồi” Tam Lang quật ngã một con tang thi sau đó nhảy đến phá vòng vây cho Đỗ Hùng và Trương Cửu.
Lục Uy và Lục Xuân cũng lấy lại tinh thần giơ súng lên nhập cuộc chiến.
Bên này sau khi Phó Kiệt chạy một vòng quanh đỉnh đồi không thấy bất kỳ điều gì khác vô cùng nghi hoặc.
Rõ ràng hắn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Mạc Khanh liền đuổi theo thế nhưng tại sao lại…!
Xào xạc !!!
Lùm cây ngọn đồi bên kia bỗng nhiên dao động bất thường, chớp nhoáng còn thấy có dây mây vung lên và cả ánh lửa đỏ.
Có dị năng giả hệ Mộc và hệ Hỏa ở đó.
Phó Kiệt liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy sang.
Lá cây tươi bị đốt cháy nên khói bốc lên vô cùng nhiều và cay mắt; càng đến gần đất bị cày xới, thân cây gãy càng nhiều cho đến khi có mấy bóng hình thoáng qua ở một góc bên phải, Phó Kiệt liền dùng dị năng Quang hệ phản chiếu để tầm nhìn bị che phủ rõ ràng hơn một chút.
Khi ánh sáng chiếu rõ cả một mảnh rừng, Phó Kiệt lập tức ngây người.
Dưới gốc cây đại thụ bị đứt gãy một nửa, A Viêm nằm im lìm trên đất không có một chút dấu hiệu của sự sống, quanh thân đầy vết trầy xước, áo khoác bị đâm rách, ổ bụng ướt đẫm máu tươi.
Một người quỳ ngay bên cạnh đang nhấc cánh tay be bét máu của A Viêm kéo đến gần miệng, tay kia giơ móng vuốt lên như chuẩn bị cấu xé.
Tròng mắt đỏ tươi nhìn hắn đầy ngạc nhiên.
Phó Kiệt bàng hoàng, không thể tin nổi vào mắt mình.
Dáng vẻ, gương mặt, và cả ánh mắt thanh triệt kia cho dù thay đổi đến mấy hắn cũng nhận ra được.
Tại sao lại …!
“Tiểu Khanh !!”
Du Tư Duật đang bay trên một thanh sắt sáp gần lại nhấc bổng Mạc Khanh còn đang ngơ ngác lên, hắn tách đôi thanh sắt ra quấn quanh ngực của Quý Viêm rồi bay vút lên khỏi vòm cây, nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt của Phó Kiệt.
——————–
Tiểu kịch trường:
Tang thi thủ hạ: Lão đại, hôm nay bọn đệ nhặt được một cô bé vừa mới chết đói thịt ngon lắm, lão đại làm miếng nhá.
Mạc Khanh: Haizzz …!Gia ăn chay…!
Tang thi thủ hạ: ………..