Mạt Thế Trong Sinh Thời Kỳ Diệt Vong

Chương 186: Người Ôn Nhu Và Kẻ Cục Súc


Đọc truyện Mạt Thế Trong Sinh Thời Kỳ Diệt Vong FULL – Chương 186: Người Ôn Nhu Và Kẻ Cục Súc


Nhóm 4: Tử Khiết và Tư đi giữa đường thì gặp nhóm 6 của Gia Tử và Sáu không như hai kẻ kia họ vui vẻ niềm nở chào đón nhau.

Hai nhóm này cũng nhau đi ăn, trò chuyện các kiểu
Tử Khiết và Tư có vẻ rất hợp nhau đó là ý nghĩa loé lên trong đầu óc của Gia Tử và Sáu chính xác là hai kẻ cục súc.

Gia Tử và Sáu là hai kẻ được chứng kiến một màn phũ phàng và đầu khẩu nghiệp của bọn họ
Chuyện mới xảy ra vào phút trước, một tên côn đồ tội nghiệp từ đâu xuất hiện.

Chắn trước cửa hàng rau, củ, quả.

Hắn ta la lối đe doạ ông bán hàng nọ, với hai kẻ đầy máu anh hùng như Tử Khiết và Tư thì chuyện này họ không thế bỏ qua.

Gia Tử đỡ chán mà nhìn, Sáu cảm thấy ngán ngẩm và chán ghét nhìn Tư
Tử Khiết cầm cục đá ném lên đầu tên du côn kia, ngay sau đó hắn mất tình tĩnh mà quay đầu lại quát
“Thằng chó nào dám ném ông”
“Hey thằng chó đó ở đây này, mày có ý kiến gì à”

“Chà hoá ra là một mỹ nhân nga~”
“Tởm quá, cất ngay cái giọng điệu đó đi”
“Mỹ nhân này em thật nóng tính”
Hắn tay chạm tay kéo cằm cậu lên thì Tư đã xông tới đá cho hắn một phát, hắn tức giận ném Tư qua một bên.

Gia Tử thấy vậy liền chạy tới đỡ, Sáu bất mãn đành phải đi tới giải vây cho vị chỉ huy cục súc y chang người anh em của mình.

Nhưng chưa kịp đi tới nói lý lẽ thì Tử Khiết đã quật tên đó ra bã, chân hiên ngang còn đạp lên người hắn mà cười cợt
“Bà mịa nó, tởm quá.

Mày nên nhìn kỹ người trước mặt là ai đi đã rồi hẳn tán, thứ xấu xí, óc bã chó như mày tao đây đéo rảnh mà lên cơn n*** tình đâu mà gạ.

Chật tý về lại phải bận ngắm lại bản thân trong gương rồi, ôi khuôn mặt đẹp đẽ của bổn gia gia”
“Bỏ chân ra đi hắn ngất rồi”-Sáu
“Hửm được thôi!”-Tử Khiết
“Uầy xong rồi à, tên này xấu số quá đi mất”-Gia Tử
“Chỉ huy sao không để em xử lý hắn”-Sáu
“Cậu thì làm được cái quái gì định gây ồn thêm à”-Sáu
Thế là Tư và Sáu bắt đầu cãi lộn nhau giữa phố, Gia Tử và Tử Khiết nhìn nhau rồi kéo họ vào một con hẻm vắng, rồi ngồi xuống xem kịch
“Cậu tưởng cậu ngon chắc, lúc nào cũng lên mặt với lão tử.

Bộ cậu bị điên à”-Tư
“còn cái ngữ cục súc luôn dùng nắm đấm thay cho lý trí đó đi, nhưng chuyện cậu gây ra đều do tôi đi sử lya đấy”-Tư
“Cậu nghĩ tôi cần cậu nhúng tay vào à”-Sáu
“Cái ngữ nói đạo lý như cậu thì hay chắc, cả đời cậu chả tìm được ai có thể sống chung đâu”-Sáu
“Vậy chắc cái nên mất não, cục súc như cậu chắc có người thèm vào đó đồ ngu”-Tư
“Ê hai nhóc, anh mày thấy nhột đấy”-Tử Khiết
“Hai chú nói vậy coi trừng mốt lại yêu nhau rồi cưới đấy”-Gia Tử
“đừng có nói gở như rứa, ai thèm lấy cậu ta chứ”-Tư và Sáu

“Thứ nhất hai nhóc đang có xích mích đúng chứ về cái gì tính cách của nhau à”-Tử Khiết
“Ừ”-Sáu
“Tôi nói nhé cái tên cục tính còn hơn cả Tư ấy có một anh công ôn nhu đến rước rồi.

Nên hai đứa nên nghĩ lại về cái câu chả có ai ngó ngàng tới đó đi.

Với lại hai đứa thấy đấy”-Gia Tử
“bọn tôi cũng đâu có tính cách giống nhau, chúng tôi cũng như hau người thôi.

Với lại trước kia chúng tôi là kẻ thù của nhau đấy chứ, hở tý là chỉ muốn giết nhau nhưng giờ nhìn xem anh em tốt với nhau hết này”-Tử Khiết
“Hai người nên cở mở và suy nghĩ cho kỹ đi, đừng vì cái tôi quá lớn mà đánh mất đi một người bạn tốt”
Trước câu nói của Gia Tử, Tư và Sáu bắt đầu bình tĩnh lại hai người quay người lại với nhau.

Lưng áp thẳng vào nhau từ từ ngồi xuống, họ ngẫm lại những việc cũng làm với nhau rồi mới nói
“Xin lỗi, vì cái tính cục súc và thiếu suy nghĩ của tôi.

Tôi giờ mới nhận ra trước giờ mấy vụ ẩu đả với bọn quân đội kia là cậu giúp tôi giải vây”-Tư
“tôi cũng có lỗi, nhớ lúc đó cậu nghe tôi bị bọn chúng đánh liền chạy tới không màn đến tính mạng mà dùng dị năng lao vào đấm bọn chúng”-Tư
“Hahah lúc đó vui thật nhỉ?”-Tư
“Ừ rất vui”-Sáu

“chúng ta làm hoà nhé? Sau này tôi sẽ không tự tiện cục súc không suy nghĩ như vậy nữa”-Tư
“được, tôi cũng sẽ không nói đạo lý khiến cậu đau đầu nữa.

Tôi sẽ cùng cậu đi đánh nhau được chứ”-Sáu
“Được”
Hai người họ đỡ nhau đứng dậy, sợi dây xiềng xích bị bẻ văng, Gia Tử và Tử Khiết nhìn cười cười
“Chà tốt thật đấy”-Gia Tử
“Đi thôi, về.

Chúng ta xong vụ này rồi”-Tử Khiết
“Mua gì về mở tiệc đi”-Gia Tử
“Nghe được đó”
Thế là cả bốn người bắt đầu dạo chợ mua đồ, không khí chán ghét ban đầu đều biến mất.

Thay vào đó là không khí vô cùng vui vẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.