Đọc truyện Mạt Thế Tiến Hóa – Chương 113: Ông cháu đoàn tụ
(Tác giả viết lại từ chương 98 với nội dung mới hoàn toàn, các bạn mang truyện của nhóm đi nơi khác vui lòng để ý chỉnh sửa lại cho đồng bộ nội dung của các chương)
Ăn xong bữa trưa là cả đám bắt đầu tách ra. Do đã gia nhập quân đội nên Dũng và Nam phải theo chú Hùng về đơn vị, còn Hà thì đến phòng khám quân y tiếp tục thực tập. Vinh mặc dù chưa nhập ngũ, nhưng cũng phải về trường giáo dưỡng tham gia lớp học quân sự hai buổi trong tuần. Chỉ có Hùng và Trâm là thực sự tự do khi không làm nhiệm vụ. Sau buổi sáng suýt chết khiến tinh thần và thể xác mệt mỏi, cả hai quyết định sẽ nghỉ ngơi buổi chiều và dẫn nhóm Tân đi thăm quan, làm quen “Khu an toàn”.
Nghe ý kiến của Trâm và Hùng, Tân tất nhiên là đồng ý. Nhóm của hắn mới tới, rất nhiều điều còn lạ lẫm không biết nên được người quen hướng dẫn cho thì còn gì bằng. Nhưng căng da bụng là trùng da mắt, vào “Khu an toàn”, tinh thần được buông lỏng, cả bọn ăn uống no đủ xong liền cảm thấy buồn ngủ. Nhận ra điều này, Tân nói cho Hùng và Trâm biết, cả đám thống nhất sẽ đi làm thủ tục nhận phòng nghỉ ngơi trước, rồi sau khi thức dậy thì tính sau.
Dưới sự dẫn đường của Trâm và Hùng, nhóm của Tân rời khỏi khu vực nhà ăn. Ra bên ngoài, chứng kiến số lượng người đông đúc qua lại, ai cũng hối hả vội vã, Tân cứ ngỡ mình như trở về thời điểm trước khi tận thế diễn ra. Trước kia, hắn luôn không thích sự chật chội, đông người của chốn đô thị. Nhưng khi tất cả mất đi, hắn lại khao khát mọi thứ có thể quay lại như lúc ban đầu. Ngẫm lại, hắn cảm giác điều này thật buồn cười.
Đang thẫn thờ, Huyền Linh tới sát bên cạnh quan tâm hỏi:
– Anh không sao chứ?
Nghe tiếng nói nhẹ nhàng, ấm áp của Huyền Linh, Tân lắc đầu mỉm cười đáp:
– Không có việc gì đâu em… Anh chỉ cảm thấy thành phố có thể quay trở lại được như trước kia thì tốt…
– Như trước kia… Trong ngôi biệt thự trống vắng… – Lẩm bẩm trong miệng câu nói của Tân, Huyền Linh bất chợt nghĩ đến chuyện buồn. Đưa tay lên vuốt lọn tóc mai che mặt, Huyền Linh thở dài một hơi than thở:
– Buồn cười nhỉ! Trước kia em luôn oán trách cuộc sống của mình…
Cảm thấy trong lời nói của Huyền Linh cất chứa nhiều tâm sự không vui, Tân an ủi:
– Không sao rồi! Mọi chuyện đã qua… Tương lai mới là điều chúng ta phải hướng đến…
Gật đầu, Huyền Linh trầm ngâm không đáp, nét mặt của cô vẫn vương vấn nỗi buồn, đôi mắt thì mờ mịt nhìn về phía trước.
Đi song song với Huyền Linh, nhìn dáng vẻ yếu đuối hiếm thấy của cô ấy, trong lòng Tân bỗng dâng lên ý nghĩ muốn ôm em vào lòng che chở, bảo vệ. Cảm giác này thật kì diệu, bất giác, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của Huyền Linh khẽ nói:
– Đừng lo! Mọi chuyện có anh mà…
Cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay thô ráp, chai sạn của hắn, những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng của Huyền Linh bỗng tan biến. Siết chặt tay hắn, cô mỉm cười im lặng bước đi.
Nắm tay Huyền Linh bước đi được khoảng một phút, cảm giác xúc động ban đầu của Tân dần biến mất. Tỉnh táo trở lại, hắn bắt đầu cảm nhận được những xúc cảm khác lạ từ lòng bàn tay truyền đến. Thật mềm, tay cô ấy vừa mềm mại, lành lạnh lại thon gọn, nắm thích thật, nếu có thể, hắn muốn cầm như vậy mãi mãi. Xem ra, tận thế xảy ra cũng không phải hoàn toàn là điều xấu. Trước kia, hắn muốn nắm tay gái đẹp thế này thì chỉ có thể thực hiện trong giấc mơ thôi.
Đang mải mê ngắm nhìn Huyền Linh đến mức cô ấy đỏ mặt, bỗng tay phải của Tân có người nắm lấy. Ngoái sang xem ai, hắn thấy thì ra là Thương, chỉ là không hiểu sao khuôn mặt của em ấy đỏ bừng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Huyền Linh với ánh mắt địch ý. Chưa kịp cất tiếng hỏi thăm, hắn lại thấy ở bên kia Thu Trang, Kim Ngân và Uyên Nhi bỗng chạy tới nắm lấy tay Huyền Linh, rồi xếp thành hàng dài bước đi. Có sự tham gia của mấy cô bé, hắn cảm giác cả bọn trở nên giống như là một gia đình. Nhưng An Nhiên ở đâu mà không tham gia cùng cho đông đủ nhỉ, hắn đang tự hỏi thì nghe thấy âm thanh chụp ảnh vang lên.
– Tách… Tách…
An Nhiên hứng thú bừng bừng, cầm máy ảnh chạy xung quanh chụp tanh tách. Mái tóc đỏ buộc hai bên kết hợp những tư thế ngộ nghĩnh, con bé cứ như là một nhân vật hoạt hình chạy ra ngoài đời thực vậy.
Đi phía trước một đoạn, Hùng đang xỉa răng thì bỗng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Ngơ ngác nhìn xung quanh, hắn nhận ra, anh Tân đang đi cạnh mình đột nhiên không thấy. Ngoái đầu về đằng sau, hắn phát hiện thì ra không biết từ lúc nào, nhóm ông anh đã nắm tay đi cùng nhau có vẻ rất vui. Cảm thấy hay quá, Hùng vội vàng chạy lại hô lên:
– Anh Tân! Em tham gia với- Ối! – Giang tay, Hùng vừa đi được mấy bước thì bị Trâm giữ áo kéo lại. Hành động của Trâm làm Hùng rất bực nên mở miệng cằn nhằn:
– Em làm cái gì vậy? Đừng mong anh sẽ nắm tay em…
– ….
……….MTTH……….
Một lát sau, vượt qua nhiều dãy nhà A khu phía tây, cả bọn đi đến trước cửa tòa nhà cao ốc A7 là địa điểm ghi trong giấy. Làm thủ tục ở đây xong, nhóm của Tân sẽ được cấp phòng. Điều này khá là trùng hợp, khi Trâm, Hùng và Hà cũng ở trong tòa nhà này. Nhìn lướt qua một lượt, Tân nhanh chóng nhận ra, nơi này trước kia chắc chắn là một tòa chung cư cao cấp dành cho giới thượng lưu, bởi nhìn từ bên ngoài thôi hắn cũng cảm thấy được sự sang trọng, quý phái.
Khá là chờ mong, Tân cùng cả bọn theo Hùng và Trâm tới nơi bộ phận quản lý làm việc. Nhưng cả bọn vừa bước vào trong đại sảnh chưa được bao lâu thì ở đằng sau có người cất tiếng gọi:
– Thu Trang… Thu Trang…
Quay ngoắt lại, Tân tò mò nhìn xem ai vừa lên tiếng thì kinh ngạc thấy có một ông bác cao tuổi, thân hình lực lưỡng mặc quân phục hối hả chạy tới. Ông bác kia vừa gọi tên Thu Trang, chẳng lẽ là người thân của cô bé, hắn nghĩ thầm trong lòng.
Đúng như hắn nghĩ, nghe thấy có người gọi mình, Thu trang quay lại tìm kiếm. Vừa nhìn thấy ông bác kia, cô bé liền cực kì kích động đến mức thân hình run lên nhè nhẹ. Không đến một giây sau, nước mắt cô bé ứa ra và miệng bật thốt lên nghẹn ngào:
– Ông… Ông ngoại…
Nói xong, Thu Trang ùa lên nhào vào lòng ông bác. Cả hai ôm chầm lấy nhau, những giọt nước mắt vui mừng, hạnh phúc rơi xuống liên tiếp.
Nhìn cảnh hai ông cháu đoàn tụ, cả bọn đứng đằng xa khẽ mỉm cười, rồi thầm chúc phúc cho họ trong lòng. Còn gì tuyệt vời hơn là giữa khung cảnh tận thế được gặp lại người thân của mình như thế này chứ. Cảm xúc trào dâng, bất giác, Tân nhớ tới bà và em giờ không biết thế nào ở quê. Cả mẹ nữa, hắn không rõ, liệu bên nước ngoài có xảy ra tai nạn giống như ở đây không. Cảm giác nôn nóng bắt đầu nổi lên kéo theo những suy nghĩ linh tinh đảo loạn trong đầu hắn.
Giữa lúc Tân cực kì khó chịu và hoang mang không biết phải làm gì thì Thương tới bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Cúi xuống, nhìn vào ánh mắt Thương, hắn cảm nhận được sự đồng cảm, sẻ chia và thân thiết trong đó. Ẩn giấu sau vẻ ngoài lạnh lùng, hắn biết Thương rất nhạy cảm. Có lẽ, em ấy đã cảm nhận được tâm trạng khó chịu của hắn mà đến an ủi. Mỉm cười, hắn hít sâu một hơi rồi thở nhẹ ra. Tạm gác những suy nghĩ linh tinh ra sau đầu, hắn lẳng lặng nắm tay Thương quan sát hai ông cháu.
Một lát sau, bộc phát cảm xúc xong thì hai ông cháu dần bình tĩnh trở lại. Lên tiếng hỏi Thu Trang về con gái và con rể, ông bác cực kì đau buồn khi nghe câu trả lời rằng hai người đã mất. Mặc dù, ban đầu nhìn thấy có một mình Thu Trang là ông bác cũng ẩn đoán được kết quả. Nhưng khi nghe sự thật, trong lòng ông bác vẫn nhói lên đau đớn. Cú sốc này quá lớn, dù ông bác là người rất mạnh mẽ, nhưng cũng không chịu nổi mà chảy nước mắt. (Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa ở Fanpage đảo 13)
Ở bên cạnh, thấy ông buồn, Thu Trang liền nhẹ nhàng an ủi ông. Đợi cho ông ổn định trở lại, cô bé kéo tay ông đi tới trước mặt Tân rồi lên tiếng:
– Ông! Chính chú ấy là người cứu con… – Vừa nói, cô bé vừa chỉ tay.
Nghe Thu Trang nói hết câu, ông bác gật đầu ý bảo đã biết. Rồi dưới sự chứng kiến của mọi người, ông bác cúi gập người, hô lên dứt khoát:
– Cám ơn cậu!
Vội tiến lên đỡ ông bác, Tân từ tốn nói:
– Không có gì đâu bác… Chuyện nhỏ thôi đấy mà…
– Không. Đối với tôi đây ân đức lớn lao. Sau này cậu bảo tôi làm gì cũng được. – Bắt tay Tân, ông bác kích động nói. Sực nhớ ra điều gì đó, ông bác cất tiếng hỏi tiếp:
– À! Các cô cậu đã ăn chưa? Đi. Tới nhà ăn tôi mời…
– Bọn cháu ăn lúc nãy rồi! Bác đừng lo. Nếu bác chưa ăn thì đi ăn thôi… – Tân mỉm cười đáp lời.
– Ăn rồi, ăn thêm nữa cho tốt… Nào đi thôi… – Ông bác nhiệt tình định kéo Tân đi. Sợ hắn ngại việc mình tài chính không đủ mời nhiều người, ông bác vỗ ngực đảm bảo.
– Đi! Các cô cậu đừng lo, tôi dư dả mời cả nhóm.
– Không. Không. Bọn cháu ăn no thật rồi mà, giờ đang muốn đi nghỉ ngơi một lát. – Thấy ông bác nhiệt tình quá, Tân đưa ra lý do để ngăn cản.
– Vậy tốt… Tôi tên là Đô, còn cậu là? – Nghe hắn nói vậy, bác Đô không cưỡng cầu nữa tự giới thiệu tên mình rồi hỏi lại Tân.
– Cháu tên Tân! – Hắn đáp.
– Thôi được rồi! Tối cậu cùng cả nhóm phải đợi tôi ở nhà ăn nhé. Bữa tối nay chắc chắn phải để tôi lo. – Bác Đô nghiêm túc dặn dò Tân.
– Được. Bọn cháu chắc chắn sẽ đợi… Bác cứ yên tâm đi ăn thôi… – Tân khẳng định đáp cho ông bác yên tâm.
– Vậy tôi đi ăn cái! Nay bận quá, giờ đói rã ruột rồi… – Gật đầu, bác Đô hào sảng nói.
– Được… Được… Bác đi ngay thôi… – Tân thiện ý thúc giục, hắn không ngờ hơn mười hai giờ trưa rồi mà ông bác vẫn chưa ăn. Nhìn vào quân hàm có nhiều sao trên áo ông bác, hắn liền đoán được nguyên nhân tại sao. Ông bác chắc phải giữ chức vụ cao trong “Khu an toàn” nên lượng công việc bận rộn hơn người bình thường nhiều, ăn muộn cũng là điều dễ hiểu.
– Cháu đi với ông nhé Thu Trang? – Bác Đô lên tiếng hỏi cháu mình.
– Không – Thu Trang từ chối. Cô bé chỉ tay vào hai đồng bạn thân thiết của mình Kim Ngân và Uyên Nhi rồi nói tiếp:
– Con muốn ở cùng các bạn cơ…
Bác Đô trầm ngâm nhìn hai cô bé một chút rồi gật đầu đồng ý yêu cầu của cháu.
– Được!
Gần đây ông bác cũng đang bận thí nghiệm đến giai đoạn mấu chốt, thời gian rảnh không nhiều. Nhưng người thân duy nhất còn lại bây giờ là cháu mình nên ông bác không thể không quan tâm. Con bé có bạn chơi thế này thì tốt quá, chỉ là như vậy thì chưa đủ. Nghĩ đi, nghĩ lại, ông bác lên tiếng nhờ Tân:
– Này Tân! Bác nhờ chút. Lát nữa cháu giúp bác mang Thu Trang đến trường giáo dưỡng đăng ký nhập học nhé…
– Vâng! – Buổi chiều cũng không bận gì, Tân lập tức đồng ý.
– Không! Con không muốn đi học đâu…! – Nghe thấy mình sắp phải đến trường, Thu Trang lắc đầu chen vào.
– Ngoan nào! Vào trường giáo dưỡng là tốt cho con. Nghe lời ông đi đừng bướng nữa… – Xoa đầu Thu Trang, ông bác dịu giọng dỗ dành.
– Ứ ừ… Con phải ở mới hai bạn cơ… Không đi học đâu… Ông để con đi cùng hai bạn nhé… – Mặc cho ông nói, Thu trang không nghe mà níu tay làm nũng. Có vẻ như việc cùng chịu hoạn nạn đã khiến cả ba cô bé gắn kết với nhau không muốn xa rời.
– Được… Được… Thế hai bạn cũng đến trường thì con cũng phải theo nhé… – Không muốn ép buộc cháu mình, ông bác mềm lòng khuyên nhủ. Thấy cháu mình muốn ở cùng bạn, ông bác nhanh trí đưa ra ý kiến muốn cả ba cùng đến trường giáo dưỡng.
– Vâng! – Ngẫm nghĩ một chút, Thu Trang gật đầu đồng ý với ông.
Tạm thời ổn định được cháu mình, ông bác chuyển sang hỏi ý kiến Tân.
– Cháu có muốn đưa hai cô bé này nhập học cùng với Thu Trang một thể không?
Nghe bác Đô hỏi, Tân liếc mắt nhìn Kim Ngân và Uyên Nhi rồi cau mày suy nghĩ. Hai cô bé đáng thương không may mắn được như Thu Trang, bây giờ hai em đã không còn người thân nào trên đời nữa. Là người cứu hai cô bé, hắn biết mình phải có trách nhiệm đảm bảo cả hai có cuộc sống tốt nhất. Mà trường giáo dưỡng thì hắn cũng đọc sơ qua ở quyển giới thiệu “Khu an toàn” rồi, nhưng thực tế vẫn chưa biết thế nào. Giờ đột ngột để hai cô bé vào chỗ xa lạ thì hắn cảm thấy không yên tâm. Cho nên, trước khi quyết định, hắn cần biết nhiều thông tin về trường hơn nữa.
Nghĩ xong, Tân liếc nhìn bác Đô cất lời:
– Cháu cũng muốn để hai cô bé tới trường giáo dưỡng. Nhưng cả hai giờ không còn người thân, đến đó cháu không yên tâm.
– Nếu hai cô bé này không còn người thân thì cháu càng phải đưa cả hai đến trường. – Thấy Tân nói vậy, bác Đô lập tức khẳng định. Rồi không để hắn kịp thắc mắc, ông bác liền giải thích tiếp.
– Không giống như những đứa trẻ còn người thân, những đối tượng trẻ mồ côi sẽ được hưởng chính sách khác biệt hoàn toàn. Quân đội không chỉ chu cấp ăn uống đầy đủ, giáo dục miễn phí mà còn không giới hạn độ tuổi như những đứa trẻ có người thân… Chẳng hạn như Thu Trang vào học thì mỗi bữa ăn sẽ chỉ được cấp cho một khẩu phần nhất định còn hai đứa bé này thì có thể ăn thoải mái đến no thì thôi. Rồi từ năm mười ba tuổi đến mười sáu tuổi trợ cấp của Thu Trang sẽ bị cắt giảm dần, còn hai cô bé thì vẫn giữ nguyên như lúc ban đầu. Rồi hai cô bé còn được nhận cả khoản trợ cấp Dcoin riêng, là 20Dcoin mỗi ngày mà Thu Trang không có phần. Còn nhiều lắm, cháu nên đưa hai cô bé đến trường là tốt nhất…
Cẩn thận suy ngẫm lời ông bác giải thích, Tân cảm thấy để Kim Ngân và Uyên Nhi tới trường giáo dưỡng đúng là một lựa chọn tốt nhất. Không chỉ được ăn uống no đủ, dạy dỗ miễn phí đến khi trưởng thành, mà không cần làm gì cũng có lương hàng ngày. Hai mươi Dcoin không phải là con số thấp, tích lũy dần dần, rồi hai cô bé sẽ có được một khoản kha khá, thừa sức tự lập trong “Khu an toàn”.
Không còn gì khúc mắc nữa, Tân nhanh chóng đồng ý:
– Vậy tốt quá! Buổi chiều nay cháu chắc chắn sẽ đăng ký cho cả Kim Ngân và Uyên Nhi nữa.
– Được! Cháu cứ đến nói cho đồng chí phụ trách nhập học một tiếng là ô-kê. Còn đâu bác sẽ sắp xếp cho mấy đứa vào lớp học tốt nhất sau… – Bác Đô gật đầu khẳng định.
– Ọc… Ục… Ục… – Vừa nói hết câu, bụng bác Đô liền réo lên đòi ăn.
Xoa cái bụng, bác Đô hơi xấu hổ dặn dò Tân:
– Thôi bác đi ăn cái. Mà chốc nữa, cháu đến chỗ bác làm nhé. Bác có món quà tặng cháu. Cứ tìm đến khu nghiên cứu 02, nói cho đồng chí trực ban một tiếng là được.
Nói xong, bác Đô xoa đầu Thu Trang, dặn dò mấy câu xong liền vội vàng bước đi.
– ——OoO——-
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
: Bạch Miện