Đọc truyện Mạt Thế Tiến Hóa – Chương 112: Bữa tiệc ấm cúng trong “Khu an toàn”
Trong lúc nhận thẻ công dân và thẻ Dcoin, mỗi người trong nhóm của Tân còn được nhận thêm phiếu ăn miễn phí một bữa. Nghe nữ đồng chí trực ban nói, đây là phần thưởng chào mừng người mới gia nhập “Khu an toàn” mà quân đội đề xuất cách đây không lâu, cả bọn có thể coi là tới đúng lúc. Vui vẻ tiếp nhận, mọi người gần như hoàn thành hết thủ tục, chỉ còn một bước cuối cùng là đăng ký chỗ ở nữa. Nhưng việc này không thực hiện trực tiếp được ở đây, theo lời nữ đồng chí trực ban, cả bọn phải đến dãy nhà A, khu phía tây, nộp giấy tờ cho bộ phận quản lý chung cư, rồi chờ xác nhận thì mới được cấp phòng.
Gật đầu, thể hiện rằng mình đã nhớ rõ, Tân vừa chuẩn bị rời khỏi thì nữ đồng chí trực ban nhắc nhở thêm. Muốn mấy cô bé đạt được điều kiện tốt nhất, hắn nên đưa các em đến trường giáo dưỡng đăng ký nhập học càng sớm càng tốt. Rồi nếu có thể, hắn và Huyền Linh hãy tham gia quân ngũ ngay để nhận được nhiều ưu đãi.
Cảm nhận được ý tốt của nữ đồng chí trực ban, Tân mỉm cười đáp lại rằng mình sẽ suy nghĩ kĩ về vấn đề này và nhanh chóng thực hiện. Trước khi rời đi, hắn hỏi lại nữ đồng chí một lần nữa, xem còn sót thủ tục nào mà cả bọn chưa làm không. Nhận được câu trả lời chắc chắn là hết rồi, hắn liền đánh thức Hùng, rồi rời khỏi tòa nhà.
Ra đến cửa, hai đồng chí canh gác cẩn thận kiểm tra thẻ của cả bọn, khi tất cả mọi người có đầy đủ thẻ công dân, họ mới cho đi tiếp. Theo hành lang căng dây, cả bọn đến trạm canh gác lúc đầu thì lại phải xuất trình thẻ kiểm tra một lần nữa. Xem ra, công đoạn làm thẻ công dân này rất quan trọng với người mới. Nếu không có thẻ thì chắc chắn sẽ không được vào “Khu an toàn”.
Giơ đồng hồ lên xem, Tân thấy vậy mà đã hơn mười một giờ. Gần đến giữa buổi trưa, sương mờ dày đặc cuối cùng cũng tan bớt đi. Không khí thì ấm lên một chút, tuy vẫn còn lạnh nhưng không mang cảm giác giá buốt nữa. Bước vào trong “Khu an toàn”, hắn thấy ngay cạnh trạm gác có bản đồ lớn. Dừng lại, tập trung quan sát, hắn thấy bản đồ chỉ dẫn có vài khu vực nhà ăn liền.
Nhiều chỗ như vậy, không biết nơi cả bọn cần tới là chỗ nào, hắn lên tiếng hỏi Hùng:
– Nhà ăn mà Trâm đến trước ở đâu thế Hùng?
– Ờ ơ ơ ơ… – Há miệng ngáp ngủ một cái rõ to xong, Hùng dụi mắt đáp lời:
– Ở khu A anh ự, gần đây thôi. Anh em mình đến nhanh đi, em cứ đói là thấy buồn ngủ rồi. – Nói xong, Hùng xoa cái bụng của mình, bước nhanh đi trước dẫn đầu.
– Được! – Không dài dòng, Tân gật đầu đồng ý rồi bám theo Hùng.
Nhìn lướt qua bản đồ, hắn biết quy mô “Khu an toàn” rất rộng, thăm dò từng khu một có khi phải mất cả ngày. Cho nên, bây giờ không phải là lúc làm điều đó, cả bọn tốt nhất nên nhanh chóng đến nhà ăn, không để nhóm Trâm đợi lâu. Huống chi, mọi người ai cũng đói cả rồi, cứ ưu tiên giải quyết vấn đề cái bụng trước đã rồi tính sau.
Sương mờ tan đi khiến không gian trở nên thoáng đãng. Trên đường di chuyển, trừ Hùng và con Lu ra, cả bọn vừa đi vừa tò mò quan sát cảnh vật xung quanh. Vượt qua khu vực cửa vào, Tân thấy trước mặt mình bây giờ là quảng trường rộng lớn. Nhìn lượng người thưa thớt đi lại, hắn đoán, chắc giờ đang buổi trưa, mọi người đã đi ăn nên không còn mấy ai bôn ba bên ngoài. Đưa ánh mắt ra xa hơn, hắn thấy hai bên quảng trường, được những tòa cao ốc chọc trời bọc lại, ở trung tâm thì xuất hiện một dãy nhà hình vòng cung.
Mấy phút sau, đến gần hơn một chút, hắn thấy ngay trước dãy nhà vòng cũng có một đài phun nước cỡ lớn đã ngừng hoạt động. Đây có thể coi là một công trình nghệ thuật vì xung quanh xếp rất nhiều những bức tượng điêu khắc nổi tiếng. Nhìn sâu hơn vào dãy nhà trung tâm, hắn phát hiện phía trên bức tường có dòng chữ Vincom Mega Royal City, là tên khu đô thị cao cấp bậc nhất thành phố Nội Hà.
Được mệnh danh là quần thể trung tâm thương mại và vui chơi giải trí trong lòng đất lớn nhất châu Á, Vincom Mega Royal City là một trong những địa điểm du lịch hấp dẫn của thành phố Nội Hà. Khu đô thị không chỉ rộng lớn, mà còn cực kì nổi bật với nhiều công trình kiến trúc độc lạ. Đặc biệt nằm ở giữa trung tâm thành phố đông đúc, nhưng Vincom Mega Royal City vẫn có hẳn một khu công viên sinh thái với hồ nước ngọt và rừng nhân tạo rộng lớn, khiến ai lần đầu chứng kiến cũng phải kinh ngạc. Nhớ tới đoạn quảng cáo giới thiệu về khu đô thị, được phát đi phát lại trên mạng internet đến mức ám ảnh, hắn không ngờ tiền thân của “Khu an toàn” lại chính là nơi này.
Tân đang đứng yên ngắm nghía mấy bức tượng nữ thần hy lạp ăn mặc thiếu vải một chút, tên Hùng ở đằng trước không thấy hắn đi cùng liền chạy lại cất tiếng hỏi thăm:
– Có chuyện gì à anh Tân?
– Không… Không… Anh chỉ tò mò không biết tòa nhà vòng cung này là nơi nào… – Không thể để tên Hùng biết hành động vừa rồi của mình, Tân đánh lạc hướng bằng cách chỉ vào tòa nhà phía trước hỏi ngược lại.
– À! Đây là đầu não của “Khu an toàn”, tòa nhà này chính là nơi đăng ký tiếp nhận nhiệm vụ mà mỗi người phải thực hiện. – Giải thích sơ qua cho ông anh xong, Hùng thúc giục:
– Chỗ này rất quan trọng, nhưng anh em mình tạm quên nó đã. Giờ phải đến nhà ăn nhanh thôi không mọi người đợi lâu anh.
– Được… Được… – Tân lập tức gật đầu đồng ý, quàng vai bá cổ cùng với Hùng vọt lên trước để lại cho Huyền Linh và mấy cô bé ánh mắt khó hiểu.
…….MTTH……..
Một lát sau, vượt qua khu vực quảng trường, vào sâu hơn vào bên trong cả bọn tới khu vực hồ nước với hai bên bờ trồng rất nhiều những cây ăn quả lạ và hoa màu như khoai tây, bắp cải, su hào…. Nhìn những luống rau mới được vun đắp, Tân đoán nơi này trước kia rất có thể là công viên cây xanh và hồ nước nhân tạo, nhưng bây giờ đã được quân đội tận dụng cải tạo trồng lương thực. Không biết chỗ hoa màu này trồng được lâu chưa, hắn thấy vài luống đã có thể thu hoạch được rồi. Trồng rau, nuôi lợn, đào ao nuôi cá là điển hình của môi trường tự cung, tự cấp trong quân đội. Cho nên, “Khu an toàn” được quân đội quản lý là một điều may mắn đối với những công dân ở đây.
Đi thêm một đoạn nữa, tới khu vực các dãy nhà A, Hùng chỉ tay vào một tòa nhà cao ốc cạnh đường mừng rỡ reo lên:
– Đến nhà ăn rồi, anh em mình mau chóng vào thôi.
Gật đầu, nhìn theo hướng Hùng chỉ, Tân thấy trước cửa nhà ăn có rất đông người qua lại. Xem ra, nếu không có Trâm chuẩn bị từ trước thì cả bọn phải xếp hàng khá lâu mới mua được đồ ăn.
Đi theo Hùng, Tân nhanh chóng dẫn mấy cô gái và con Lu chen qua đoàn người. Vào bên trong, hắn đảo mắt nhìn một vòng đại sảnh. Toàn người là người, số lượng rất đông, đa số là những người trẻ và trung niên, có rất ít người cao tuổi. Đông như vậy, nhưng hắn không thấy xuất hiện tệ nạn chen lấn hỗn loạn. Tất cả mọi người ý thức rất tốt, họ tự giác xếp thành những hàng dài nối đuôi nhau chờ tới quầy bán thực phẩm, bình tĩnh đợi đến lượt mình. Điều này thật không tưởng, trước khi tận thế xảy ra hắn chưa bao giờ chứng kiến cảnh như vậy. Lẫn trong dòng người, có khá nhiều người trước kia là diễn viên, hay ca sĩ nổi tiếng, nhưng hắn thấy không có mấy ai để ý đến những người này, họ giờ đây không có sự khác biệt nào hết. Cũng phải thôi, tận thế xảy ra, vấn đề mà những người sống sót quan tâm nhất là sinh tồn, chứ ai còn chú ý những điều phù phiếm nữa.
Vòng qua đằng sau đoàn người, cả bọn theo Hùng bước đến một gian đại sảnh rộng lớn. Nhìn phong cách trang trí còn sót lại, Tân đoán nơi này trước kia rất có thể là một khu mua sắm, giờ được tận dụng làm phòng ăn tập thể. Vượt qua những dãy bàn ăn san sát, đi tới gần góc đại sảnh, Tân nhìn thấy nhóm của Trâm đã đợi sẵn ở một chiếc bàn ăn sát ô kính. Vị trí này khá đẹp, giúp cho cả đám có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh khu vườn cây ăn quả bên ngoài.
Nhìn thấy nhóm Tân, Trâm liền đứng thẳng lên vẫy tay ra dấu cho cả bọn. Nhanh chóng lại gần, vừa tới nơi, Vinh đã không nhịn được lên tiếng trách móc:
– Anh Hùng! Anh dẫn nhóm anh chị đi đâu chơi mà lâu thế. Em đói rã cả ruột rồi…
– Cái thằng này. Chơi cái gì mà chơi, bận làm thẻ sấp mặt ra, mày chỉ ngồi một chỗ mà dám kêu ca à… – Nghe Vinh ý kiến, Hùng không vui lại gần quàng vai kẹp đầu thằng em vào nách, định dạy dỗ cho một trận.
– Á… Á… Anh Hùng tha em. Em đùa chút thôi, bỏ em ra nhanh, lại không ăn được cơm bây giờ… – Không chịu nổi thứ mùi đặc biệt của ông anh, Vinh van nài, đồng thời ra sức vùng vẫy muốn thoát ra.
– ….
Trong lúc Hùng và Vinh vui đùa, Tân dẫn hai mẹ con Huyền Linh, Thương, ba cô bé cùng con Lu ngồi vào hàng ghế trống. Không biết có phải là cô đơn quá lâu rồi hay không, mà hắn sắp xếp Thương và con Lu ngồi bên cạnh mình, còn hai mẹ con An Nhiên và ba cô bé thì ở chỗ khác.
Khi tất cả mọi người ổn định chỗ ngồi xong, Vinh không đùa nữa mà mở nắp chai rượu trắng nhỏ, rót đều cho mỗi người một chén. Trong bàn ăn, Tân thấy ngoài chú Hùng và Vinh thì toàn là người quen. Những đồng chí lúc trước tham gia cùng nhóm Trâm không có ở đây, hắn đoán họ đã ăn ở chỗ khác, hoặc xong rồi. Người hắn thắc mắc lúc đầu không thấy, Hà cũng đã có mặt. Nhìn thấy hắn, Hà cất lời chào một tiếng rồi cười quyến rũ hỏi thăm Huyền Linh. Hôm nay, Hà mặc đồ y tá, rộng thùng thình, nhưng cũng không che nổi sự nóng bỏng trên cơ thể, hắn ngắm một lúc mà nóng hết cả người.
Là người nhiều tuổi nhất, đợi Vinh rót rượu xong, lão Hùng liền cầm lấy chén đứng lên nói:
– Tất cả mọi người nâng chén nào…
Nghe lão Hùng nói trừ mấy cô bé và con Lu thì mọi người đồng loạt đứng lên cầm chén đợi.
Thấy mọi người đã nâng chén, lão Hùng nói tiếp:
– Chén rượu này, đầu tiên là chúc mừng chúng ta may mắn thoát chết, bình an trở về. Thứ hai là chào mừng nhóm người mới tới được “Khu an toàn”. Tất cả mọi người làm một hơi hết sạch nhé.
Nói xong, lão Hùng chủ động chạm chén rồi làm mẫu uống một hơi hết sạch. Những người khác thấy vậy liền nhanh chóng, kể cả mấy cô gái cũng không ngoại lệ.
Uống xong, cảm nhận đạo rượu nóng rực chảy xuống cổ họng, Tân hơi nhăn mặt một chút. Đã lâu lắm rồi, hắn mới uống rượu. Trước kia hắn vốn không thích rượu nên rất ít uống, khi tận thế xảy ra thì càng không có cơ hội nữa. Thật không ngờ, giờ đây hắn lại được uống thứ nước có cồn này một lần nữa. Đang đói rã ruột, rượu vào làm bụng quặn hết cả lên khiến hắn phải vội vàng gắp một miếng thịt lớn ăn ngay.
Trong bàn ăn hôm nay có thể nói là phong phú, ngoài thịt lợn luộc ra thì còn có mấy bát canh lớn xương lợn hầm khoai tây, bắp cải luộc, vài đĩa thịt xào giá đỗ, hai âu cơm lớn và hai đĩa quả lạ nữa. Trước khi tận thế xảy ra, mâm cơm thế này có thể nói là đạm bạc, nhưng với hoàn cảnh bây giờ, được ăn bữa cơm đúng nghĩa như vậy quả là một điều may mắn, một niềm hạnh phúc lớn lao.
Ăn xong miếng thịt, Tân vừa gắp cho con Lu và Thương được một ít thức ăn các loại thì Hùng mang chai rượu và chén chạy tới. Rót đầy rượu vào chén của hắn với Huyền Linh, cậu ta tiếp tục rót cho Dũng, Nam và hai cô gái Hà, Trâm.
Khi tất cả đã có rượu, Hùng nhấc chén lên cười nói:
– Ha hả… Thật không ngờ nhóm anh em có ngày hội ngộ như thế này. Tội gì không làm một chén cho nó lên hứng nhỉ. Thay mặt cả nhóm, em cám ơn anh Tân, nếu không có sự giúp đỡ hết mình của anh thì bọn em chắc không sống được đến ngày hôm nay…
– Không có gì đâu… Là đồng loại thì phải biết giúp đỡ lẫn nhau chứ… – Tân mỉm cười khiêm tốn đáp.
– Đúng… Đúng… Anh Hùng chỉ được cái nói phải… – Dũng và Nam nghe Hùng nói hay quá liền bon chen vào vài câu trợ hứng.
Đối diện bên kia, Trâm và Hà tuy không nói gì, nhưng cũng gật đầu liên tục.
Nói nhảm một lúc, đợi cho khí thế lên cao nhất, Hùng mới làm mẫu uống hết chén đầu tiên. Uống xong, cậu ta đi kiểm tra từng người một xem có ai để lại ít rượu nào trong chén không. Khi thấy tất cả mọi người đã cạn sạch, Hùng hài lòng tự tay gắp cho Tân một vài miếng thức ăn các loại. Ở đằng kia, Dũng và Nam thấy thế liền bắt chước. Thế là loáng một cái, bát nhỏ của Tân đầy ắp ức thức ăn.
Cảm nhận được thiện ý của mọi người, Tân không chối từ mà chia sẻ phần thức ăn này cho tất cả thành viên trong nhóm của mình. Đặc biệt Thương, An Nhiên và ba cô bé là hắn chia cho nhiều nhất.
Chúc rượu xong, Hùng về chỗ cũ điên cuồng càn quét thức ăn. Khi cảm thấy chắc bụng, hắn ta lại chạy tới chỗ Tân rót rượu, trình bày một đống vấn đề như giới thiệu Vinh chú Hùng, rồi hỏi tên Huyền Linh, mấy cô bé trong nhóm, thậm chí là con Lu cũng không bỏ qua để lấy cớ cho mọi người uống. Thế là, chả mấy chốc, chai rượu nhỏ bị mấy người uống sạch. Lượng rượu phần lớn là vào bụng Tân, chú Hùng và mấy người con trai vì các cô gái chỉ uống hai chén là thôi. Nhìn thấy các anh uống hứng khởi, Vinh cũng muốn tham gia, nhưng lập tức bị ngăn cản nên chỉ có thể hậm hực húp nước canh bắp cải.
Rượu vào, lời ra, mọi giới hạn trở nên mơ hồ, Hùng định bất chấp tất cả mua thêm chai nữa, nhưng Tân nhanh chóng giữ cậu em lại. Mặc dù, chưa hỏi, nhưng hắn cũng đoán được rượu bây giờ chắc là rất đắt. Một chai là đủ rồi, mỗi người một ít vào bụng ăn cơm cho ngon, chứ uống nhiều bổ béo gì đâu.
Thế là dưới sự cứng rắn của Tân, Hùng không mua rượu nữa mà ngoan ngoãn cùng mọi người đánh chén. Số thức ăn trong bàn không nhiều, nhưng tất cả đều là thực phẩm mới, giá trị dinh dưỡng cực cao nên mọi người chỉ cần ăn một lượng vừa đủ là cảm thấy no. Khi bụng lưng lửng, cả đám bắt đầu ăn chậm lại rồi trò chuyện rôm rả với nhau. (Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa ở Fanpage đảo 13)
……….MTTH……….
Trong đại sảnh tầng một của tòa nhà làm thẻ công dân, nữ đồng chí trực ban làm việc với nhóm của Tân lúc trước vừa gõ lạch cạch nốt thông tin vào máy tính xong liền giơ đồng hồ lên xem. Thấy thời gian đã hơn mười một rưỡi, gần mười hai giờ trưa, khá muộn, nữ đồng chí liền cất tiếng nói với đồng nghiệp bên cạnh:
– Trưa rồi! Chị Yến đi ăn trước đi, em trực ở đây cho. Chắc giờ không có ai quay về nữa đâu…
– Ừ! – Người tên chị Yến là một cô gái thanh tú tầm hai bẩy, hai tám tuổi nghe vậy liền gật đầu đồng ý. Nhưng trước lúc rời khỏi, cô ta nhíu mày quay đầu lại nói:
– Nhung… Chị cảm giác hình như chúng ta quên mất một chuyện gì đó rất quan trọng.
– Chuyện gì chứ? Ngoài làm việc ở đây chúng ta còn có chuyện gì nữa đâu. – Nhung cau mày cố gắng nghĩ lại.
– Thu Trang… Đúng rồi, lời nhắn của kỹ sư cơ khí trưởng em nhớ chưa? – Chị yến lẩm bẩm, rồi bất chợt reo lên.
– À! Bác ấy dặn chúng ta nếu có người giống như mô tả của bác ấy thì phải gọi bộ đàm tới ngay. – Nhung gật đầu đáp, ngẫm lại nội dung lời nhắn, cô cũng sực nhớ ra hôm nay có cô bé làm thẻ thông tin giống với mô tả.
– Chết thật! Sao lại quên được cơ chứ. Để em xem lại thông tin cô bé kia rồi liên lạc cho bác ấy biết ngay. – Vỗ đầu, Nhung kéo chuột tìm tới mục những người mới đăng ký thông tin.
– Đây rồi! Thu Trang, năm nay mười một tuổi, chiều cao dáng vẻ giống với mô tả… Đúng người rồi chị! – Tìm được thông tin, Nhung mừng rỡ reo lên.
– Được! Để chị liên lạc cho bác Đô! – Chị Yến cấp tốc cầm bộ đàm lên bấm nút rồi nói:
– Alô! Bác Đô có ở đó không?… Tút Tút… A lô…
– ——OoO——-
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
: Bạch Miện