Đọc truyện Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện) – Chương 63: Trở về thành
Khi Thương Viêm đi ra từ bên trong đàn tang thi, tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người Thương Viêm, Diễm Quân Ly nhìn phía Thương Viêm, ánh mắt vô cùng dịu dàng, con ngươi đen như mực lấp lánh sự quyến luyến huyền ảo.
Mà Thương Viêm cũng liếc mắt một cái trông thấy Diễm Quân Ly, lại tránh né ánh nhìn chăm chú của y, mang chút lạnh lùng như khó xử khiến hơi thở Diễm Quân Ly chớp mắt nặng trĩu, nhưng sau đó phát hiện ra lổ tai Thương Viêm ửng đỏ thì sự bất mãn lấp kín trong lòng liền nhẹ bẫng trong tích tắc, không khỏi cười khẽ ra tiếng.
“Cười gì đấy?” Nghe thấy tiếng cười của Diễm Quân Ly, tầm mắt của Thương Viêm rốt cục quang minh chính đại rơi vào trên người Diễm Quân Ly, vì che giấu sự xấu hổ của bản thân nên cậu chau mày lạnh nhạt hỏi, trong giọng nói mang một chút cảm giác không kiên nhẫn.
Hệ thống chết tiệt, cậu chưa bao giờ giống như lúc này muốn quay đầu lại tát chết hệ thống cả. Mỗi khi tầm mắt của cậu rơi vào trên người BOSS, thì hệ thống thường cứ không thèm nhìn sự phản kháng của cậu, mà đem mối quan hệ của cậu và BOSS lúc này đều đóng khung gắt gao in ở trong mắt cậu, khiến cậu muốn bỏ qua sự ngại ngùng quái quỷ này cũng không được nữa.
Xem đi xem đi, lại hiện ra nữa rồi, , mà trên hai chữ theo-đuổi còn tăng thêm màu đỏ đậm nữa chứ. ლ(¯ロ¯ლ)
Ngay khi đám dị năng giả ở bên cạnh lo lắng cái kiểu thái độ vô lễ này của Thương Viêm sẽ chọc Diễm Quân Ly tức giận, Diễm Quân Ly không nói gì mà cứ tự nhiên đi qua nắm tay của Thương Viêm, cái loại ánh mắt dịu dàng này quả thực như là muốn tràn ra ngoài vậy, mọi người nhìn đến trợn mắt.
Lúc này Thương Viêm định tránh khỏi tay Diễm Quân Ly, nhưng bất luận rút thế nào thì tay cậu vẫn ở trên tay Diễm Quân Ly, động tác của cậu càng kịch liệt thì tầm mắt của người chung quanh lại càng quỷ dị thêm khiến Thương Viêm thở dài, chỉ có thể cam chịu số phận đem tay mình đưa cho người thanh niên trước mắt này.
Cái động tác thả lỏng này khiến Diễm Quân Ly nhịn không được lén vui vẻ, nhưng khi nghĩ đến trước đó, y cũng không khỏi mà tự giễu đối với chỉ số thông thông minh thấp của mình, y đến tột cùng sao lại cho rằng Tiểu Viêm có cảm tình đối với Liên Hoa cơ chứ.
Nghĩ thế, Diễm Quân Ly nắm tay Thương Viêm nhẹ nhàng cọ sát, sau đó đột nhiên lại gần Thương Viêm, ngay khi Thương Viêm đang định lùi về phía sau thì ở bên tai Thương Viêm nói khẽ, cuối cùng còn không cẩn thận đụng tới đầu lổ tai của Thương Viêm khiến Thương Viêm kích động run lên một cái.
Thương Viêm đang muốn dùng tay đi sờ lổ tai, lại thấy được vẻ mặt tràn đầy trêu tức của Diễm Quân Ly, khiến Thương Viêm cảm thấy bản thân phản ứng như thế này có phải đang tự mình lừa mình hay không đây, tay rất không tự nhiên mà dừng lại ở trên không, cuối cùng khi Thương Viêm nhận ra chỉ có thể ngượng ngùng thu tay lại.
Động tác của Thương Viêm và Diễm Quân Ly khiến mấy dị năng giả bên cạnh nhìn thấy choáng váng, không khỏi đều bắt đầu đoán Thương Viêm ngoại trừ thân phận là em trai ra thì vị này không thể nghi ngờ chính là phu nhân tương lai rồi. Bất quá nếu muốn ân ái thì có thể chú ý tới bọn họ một chút hay không chứ!! ㄟ( -∀-)ㄏ
Thương Viêm trợn trừng liếc mắt nhìn Diễm Quân Ly một cái, ho nhẹ một tiếng che giấu sự xấu hổ của bản thân, Diễm Quân Ly nhìn quét mắt thấy mọi người đã hiểu rõ tỏ vẻ rất hài lòng, tay nắm Thương Viêm lại chặt thêm một chút.
Thương Viêm biết tay mình là không thể rút lại được nữa nên cố gắng xem nhẹ sự kích động do Diễm Quân Ly mang tới, trưng một bộ mặt không chút thay đổi lấy từ trong không gian ra.
Sự thể hiện nhỏ này của Thương Viêm liền có thể lập tức khiến mọi người quên đi chuyện phía trước, mà chuyên tâm quan sát thứ gì đó trong tay bản thân Thương Viêm.
“Dị năng trị liệu của tôi có chút đặc biệt, cần phải có phụ trợ mới có thể sử dụng được.” Thương Viêm lạnh nhạt lên tiếng giải thích, chỉ là ngay khi cậu định bỏ hạch tinh vào mới nhận ra tay kia của mình đã không thể động đậy.
Ngay lúc Thương Viêm tự tin tràn đầy muốn mở miệng để Diễm Quân Ly buông ra, thì Diễm Quân Ly đã vô cùng săn sóc mà đem mấy viên hạch tinh cấp 1 bỏ vào trong , còn nhân tiện tặng kèm thêm một nụ cười nhàn nhạt ngay khi Thương Viêm bất mãn nhìn lại nữa chứ.
Thương Viêm hít sâu một hơi tạm thời đem BOSS ném ra khỏi trong óc cậu, đem lực chú ý đặt lên trên , vẻ mặt của Thương Viêm trở nên chăm chú, ngay sau khi hạch tinh đốt cháy, con bướm giống như là ảo ảnh xuất hiện khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Theo con bướm nhập vào trong cơ thể, bọn họ có thể cảm nhận được vết thương mà thân thể mình phải chịu cũng đang dần dần khỏi hẳn,và ngay cả tang thi cấp 3 ở bên cạnh cũng không có bỏ sót, khi ánh mắt của mấy người trước mặt lại chú ý tới con tang thi này thì cánh tay của tang thi đã gần như khôi phục lại như cũ rồi.
Thương Viêm khống chế rất thành thạo, vừa khiến cho vết thương trí mạng khôi phục lại hơn một nửa nhưng cậu cũng không làm cho tất cả vết thương đều khỏi hẳn, ít nhất để mấy người này nhìn qua đều như đang gần sát trọng thương, về phần sau đó làm sao lừa qua được nhân viên y tế thì chính là chuyện của riêng bọn họ.
Ánh mắt mọi người nhìn Thương Viêm đã từ không tin được, tới khâm phục lại đến may mắn, may mắn bản thân nương nhờ vào người như vậy. Bọn họ đều lờ mờ cảm thấy cho dù dị năng giả trị liệu thật sự đã lên tới cấp 4 cũng chả làm được đến trình độ này của Thương Viêm.
Đối với nhận xét của những người này với Thương Viêm, Diễm Quân Ly tất nhiên là nhìn ở trong mắt, sự khâm phục của những người này đối với Thương Viêm càng nhiều càng tốt, về phần tên cá biệt ghen tị hoặc không cam lòng thì y sẽ dạy dỗ từng cái.
Sau đó Diễm Quân Ly để Thương Viêm lấy ra một chiếc xe buýt từ trong không gian, bảo tang thi tấn công lên bên ngoài, lại bảo đám dị năng giả thi triển mấy dị năng trên xe, vẩy lên một ít máu, liền để mấy dị năng giả này mang trọng thương trốn về căn cứ.
… …… …..
“Như vậy thực sự được chứ?” Thương Viêm đi ra từ trong không gian hư vô lại dẫm lên mặt đất của căn cứ W, ở sau khi đội dị năng rời khỏi, Diễm Quân Ly liền đi theo phía sau, nhưng khi tiến vào căn cứ W lại là lén lút lẻn vào.
“Anh chỉ là một người mới vừa mới tiến vào trong căn cứ W hôm nay, đột nhiên đi làm việc lại không có đăng ký nhiệm vụ, cho dù lén trở về cũng sẽ không có ai biết, hơn nữa như thế vừa lúc có thể thoát khỏi việc dò hỏi của nhân viên căn cứ W” Diễm Quân Ly nói dửng dưng.
“Tên Dương Thụ này khá thông minh, nếu muốn em có thể tận tình sai bảo hắn.” Diễm Quân Ly đột nhiên nhớ ra gì đó, không chút quan tâm nào mà đem Dương Thụ cho Thương Viêm làm cu li.
Nhìn Thương Viêm còn đang suy xét lời nói của y, Diễm Quân Ly tự nhiên mà vươn tay đem đầu tóc lộn xộn của Thương Viêm chỉnh lại, sau đó đầy mập mờ vuốt hai má của Thương Viêm “Xúc cảm rất không tệ” (〃▽〃)
Thương Viêm sửng sốt, ký ức trước đó kéo về giống như dòng thác lũ, nhìn thấy sắc mặt của Thương Viêm từ đỏ chuyển sang xanh, lại nhìn thấy bóng lưng thẹn quá hóa giận xoay người bỏ đi. Diễm Quân Ly lơ đãng nhếch lên khóe miệng, cười đến có chút đắc ý khi đạt thành.
Thương Viêm một người nổi giận đùng đùng mà bước đi ở phía trước, cả đầu óc đều là bị y đùa giỡn. Nhưng rất nhanh liền phát hiện không bình thường, BOSS sao lại còn chưa theo kịp chứ? Cậu không có bước đi nhanh lắm mà? * (em nó hình như càng ngày càng ngạo kiều thì phải╮(‾▿‾)╭)
Thương Viêm nhịn không được quay đầu lại nhìn, phát hiện Diễm Quân Ly ở phía sau cậu không nhanh không chậm theo sát cách cậu một mét, tích tắc khi nhìn thấy cậu quay đầu lại đối diện vào nhau, Thương Viêm rõ ràng nhận thấy được trong đôi mắt sâu của Diễm Quân Ly có chứa đựng sự ung dung và vui sướng.
Thấy loại vẻ mặt này của Diễm Quân Ly, Thương Viêm rất cố gắng để bản thân mình không xù lông lên, cậu nhấp môi vẻ mặt không vui quay đầu đi, nhưng ai ngờ chính là trùng hợp đúng lúc đem người phía trước va chạm thân mật một cái.
“Tên chết tiệt nào thế?!” Chỉ nghe giọng nói cũng biết người đụng vào cùng Thương Viêm nóng nảy như thế nào.
Mặt Diễm Quân Ly sầm mạnh xuống, trong ánh mắt vốn vui vẻ lúc này tràn đầy tối tăm, Thương Viêm chú ý tới vẻ mặt của Diễm Quân Ly, trong lòng kinh hãi một cái, phản ứng đầu tiên đó là lùi về sau níu lấy tay của Diễm Quân Ly, tiện thể che đi ánh mắt của BOSS nhìn người nọ, đây chỉ là một lần va chạm rất bình thường không cần biến thành nghiêm trọng đến như thế.
“Ai chà ~” Nam nhân nhìn thấy người thanh niên hơi thấp một chút va vào trên người mình, gương mặt vốn tức giận lập tức liền thay một chút mờ ám. Thanh niên nhìn qua có chút gầy yếu nhưng được ở có một bộ mặt không tệ chút nào, khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp, mái tóc đen mềm mại, da thịt nhìn qua khiến người ta cảm thấy xúc cảm rất tốt.
Nhìn thấy ánh mắt mờ ám không chút che giấu của người này, Thương Viêm chỉ cảm thấy bao tử đau một trận, không phải là ánh mắt người này rõ ràng bao nhiêu, mà là BOSS sắp BÙNG NỔ rồi kìa!! Σ( ° △ °|||) Thương Viêm chú ý tới đã có tầm mắt của không ít người tập trung lại chỗ này, không bày ra cái mặt lạnh nỗi nữa, nhanh chóng nắm tay BOSS mười ngón đan xen.
Tại sao bị quấy rối chính là cậu mà an ủi người lại cũng là cậu chứ. o(╯□╰)o
Thanh niên chú ý tới sự lén lút của Thương Viêm, cười nhạo một tiếng, “Tôi tên Lý Nguyên. Sau này…. có thể tới tìm tôi” Tầm mắt của Lý Nguyên từ trên người Thương Viêm chuyển sang trên người Diễm Quân Ly, hai thanh niên đồng dạng đối mặt, tay của Diễm Quân Ly bị Thương Viêm nắm lấy, Diễm Quân Ly cũng biết ý tứ của Thương Viêm nên đem tất cả cảm xúc đều thu hết vào trong bụng, mặt không chút thay đổi tùy ý Lý Nguyên quan sát.
Lý Nguyên lặng im nhìn Diễm Quân Ly một lát, ánh mắt mang theo khiêu khích lướt qua, thực hiển nhiên vị Lý Nguyên này đã đem Thương Viêm cùng Diễm Quân Ly xác định thành đi bán và chủ mua rồi, dù sao Diễm Quân Ly và Thương Viêm nhìn qua chính là cái kiểu mập mờ thế này cơ mà.
Diễm Quân Ly nhẹ nhàng mà vỗ vỗ tay của Thương Viêm, tỏ ý Thương Viêm không cần lo lắng y. Diễm Quân Ly cảm thấy đặc biệt kiềm chế, bất quá y tin tưởng không bao lâu là có thể giải quyết. Diễm Quân Ly nghĩ thế liền trưng ra nụ cười vốn có của y, ánh mắt không có chút cảm xúc giống như là không thể tiêm bất cứ tình cảm gì vào bên trong.
“Đi thôi, chúng ta đi sắp xếp chỗ ở.” Diễm Quân Ly khống chế cảm xúc của mình thật hoàn hảo, quay đầu cười với Thương Viêm giống như là đã đem chuyện vừa rồi hoàn toàn quên đi.
Diễm Quân Ly dắt Thương Viêm rời đi, Thương Viêm cùng lúc thở phào lại liếc mắt nhìn chằm chằm bóng lưng rời khỏi của Lý Nguyên thật sâu một cái.
Lý Nguyên, đàn em đắc lực của Chung Hư Lữ, Lý gia cũng là người nắm giữ bàn tay vàng lần này. Cái này phiền rồi đây, Thương Viêm cau mày, trong lòng chán nản một nửa.
… …… ….
Thương Viêm có không ít điểm cống hiến nên bọn họ có thể ở một nơi khá tốt, bọn họ đi tới một khu phố nhỏ, tuy trên mặt đất còn có vết máu và vết bẩn không thể lau chùi sạch được nhưng so với độ dơ bẩn ở chỗ khác thì đã sạch sẽ không ít rồi.
Bởi vì là mạt thế nên tất cả thủ tục đều phải giảm bớt, chỉ cần vừa ý chỗ nào lại đi đến Phòng cư trú giao đủ điểm cống hiến là được rồi, sau đó thì treo lên đã có người ở trước cửa nhà là xong.
Thương Viêm nhìn một phòng ngủ và một phòng khách trống rỗng nhún nhún vai không sao cả, dù sao ở trong không gian của cậu có không ít đồ dùng trong nhà. Thương Viêm dựa theo sở thích của bản thân mà đem một ít gia cụ đơn giản từ trong không gian ra sắp xếp, dù sao chỉ là bày biện một chút, đến lúc đó còn không phải là ngủ ở trong không gian sao.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ bên ngoài cửa khiến Thương Viêm lập tức cảnh giác, Diễm Quân Ly từ phòng ngủ đi ra, gật gật đầu với Thương Viêm, ra hiệu cậu đứng yên tại chỗ còn bản thân thì đi về phía cửa.
“Xin chào, xin hỏi ngài có cần gia cụ hay không ạ?” Ngoài cửa là một người thanh niên khá lễ phép cầm một quyển sách dán hình các loại đồ dùng trên tay, bên dưới còn có các loại giá cả, mỗi một món gia cụ ít nhất cũng cần hai ngày điểm cống hiến của một người bình thường. Diễm Quân Ly chỉ là đem cửa hé ra một chút, người thanh niên cũng không thể chú ý tới tình hình phía sau cửa được.
Nghe được mấy lời người thanh niên nói Diễm Quân Ly chỉ là liếc mắt nhìn mỉa mai một cái liền đóng cửa lại, ngay lúc người thanh niên há hốc mồm thì nghe thấy một câu “không cần” hờ hững.
Người thanh niên bị cự tuyệt ở ngoài cửa sắc mặt liền tối sầm, một lúc lâu sau mới tuôn ra một câu, “TMD, cho mi ngủ dưới sàn đi!”
“Chỉ cho nhà không cho gia cụ, trái lại rất có lời đây.” Thương Viêm cười lạnh một tiếng, không dám bày tỏ ý kiến đối với cách làm này của căn cứ W, tuy nói là đang mạt thế nhưng cái cách làm này sẽ chỉ khiến người ta không có lòng trung thành đối với căn cứ W mà thôi, đây cũng chả phải là cái chuyện tốt gì.
“Trước tiên khoan nói tới việc này, Tiểu Viêm, anh mệt.” Giữa mày Diễm Quân Ly lộ ra một chút uể oải, Thương Viêm nhìn thấy Diễm Quân Ly như thế trong lòng tràn ngập một mảnh áy náy.
Hôm nay BOSS đi ra ngoài làm nhiệm vụ dùng nhiều sức lực và tinh lực như vậy chắc chắn mệt chết rồi, mà cậu cư nhiên không có chú ý tới điều này còn bảo BOSS giúp đỡ sắp xếp lại nhà cửa nữa, Thương Viêm cảm thấy mình rất không quan tâm tới Diễm Quân Ly. *(cưng quan tâm thêm chút nữa là bọn này có thịt xem từ lâu rồi ( ̄▿ ̄) )
Thấy vẻ áy náy trên mặt Thương Viêm, Diễm Quân Ly chỉ là cười đầy ẩn ý, sửa ngay lại cái bộ dạng mệt nhọc trước đó, “Cho nên Tiểu Viêm giúp anh mát xa một chút nhé, thế nào?”