Đọc truyện Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký – Chương 67: Gặp lại Hứa Kham
“Ai ở đó? Đi ra…” Diệp Cẩn rùng mình, súng sinh hóa trong tay cũng giơ lên, Diệp Thần thu hồi ánh mắt đang quan sát miệng vết thương của Sakiko Suziki mà nhìn về hướng cây cối rậm rạp, đó là lối vào thông đạo đi từ gần chốn đào nguyên qua.
“Là ta.” Một thanh ẩm trầm ổn hàm hậu truyền ra, ngay sau đó thân ảnh A Cửu chậm rãi đi ra, trên khuôn mặt tục tằng có một vết sẹo rạch ngang dữ tợn, trên đôi môi dày dính vài vết máu, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua.
“A Cửu?” Diệp Thần nói, sắc mặt lạnh lùng, lúc này A Cửu xuất hiện…là có mục đích gì? Cảm giác A Cửu mang đến làm cho cậu vô cùng phức tạp, biết rõ là hắn là người xấu nhưng lại không thể động thủ.
“Tôi và Đường Bưu bị tách ra ở huyện An Bình!” A Cửu không nói nhiều lời, ấn tượng của hắn làm cho người ta không có ấn tượng tốt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Diệp Thần: “Mấy người là?”
“Gặp phải phiền toán.” Tư Tu Ngạn vừa định nói tiếp lại bị Diệp Thần cắt ngang, nói” Chỉ một mình anh?” Khu hoang dã nguy hiểm vô cùng, hơn nữa sau sự kiện ở huyện An Bình thì Diêm Hồ bị liệt vào mảnh đất nguy hiểm. Cho dù là lính đánh thuê cấp A cũng không dám tùy tiện tiến vào khu vực này, nhưng mà A Cửu lại xuất hiện một mình ở đây…
“Ân!” A Cửu gật đầu, dưới góc độ không ai chú ý, ánh mắt hắn nhìn về Diệp Thần có chút sâu xa, đem thú biến dị trên tay bỏ xuống, “Tôi đang chuẩn bị cơm trưa, mấy người…”
“Ách…Tôi đề nghị anh nên gác lại giờ ăn trưa, thứ phía sau phiền toái không nhỏ.” Tư Tu Ngạn nhún vai, nói xong thì ánh mắt bất giác nhìn về phía Diệp Thần.
“Thú biến dị?” A Cửu nhíu mày, vẻ mặt hơi ngưng trọng,
“Không, so với thứ đó càng phiền toái hơn.” Diệp Thần nói.
Diệp Cẩn hai chân thủ thế, nhanh chóng đánh chết con tang thi chim đánh lén, nói: “Đừng kéo dài, rời khỏi nơi này trước, lấy thực lực của quái vật đó thì sát thủ mị ảnh ở mặt sông cũng không chống cự được bao lâu, chúng nó sẽ lập tức đuổi theo.”
“Đi.” Diệp Thần nói xong liền nhanh chóng chạy về phía trước.
Chỉ dừng lại trong ngắn ngủi cũng có thể mang đến tai họa thật lớn, xuất phát từ việc lo lắng nhiều hướng, Diệp Thần cũng không lên tiếng ngăn cản A Cửu mà ý bảo mọi người nhanh chân đuổi kịp Diệp Cẩn, phải rời khỏi làng chài Lý gia trước.
Ấn tượng ban đầu của Diệp Thần làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng, diện mạo quá mức tuấn mỹ ở mạt thế cũng dễ nhận biết, Diệp Thần luôn vẫn lạnh lùng, ít nói vô cùng, làm việc lại sắc bén quyết đoán, làm cho người ta không thể xem nhẹ.
“Quái vật?” A Cửu chần chờ hỏi, vô cùng chất phác.
Trác Dư nhếch môi, ánh mắt đỏ tươi tập trung trên người A Cửu, nói: “Cơ thể cường tráng, ăn vào chắc là rất ngon nhỉ!” Lời nói không chút nào che dấu huyết tinh và sát ý trong đó.
A Cửu hơi hơi lạnh lùng liếc mắt nhìn Trác Dư, sau đó liền khôi phục lại bình thường.
“Trác Dư.” Phan Khởi nói, ngữ khí lộ ra vài phần cảnh cáo, Phan Khởi là chủng loại biến dị, khứu giác đối với nguy hiểm của bọn họ nhạy bén hơn so với dị năng giả. A Cửu trước mắt thoạt nhìn hàm hậu vô hại, nhưng bên trong lại cất dấu sự nguy hiểm, tính tình Trác Dư nóng nảy, luôn thích khiêu khích cường giả, vì thể Phan Khởi đã thu thập không biết bao nhiêu cục diện rối rắm của hắn, “Chúng ta hoài nghi làng chài Lý gia đang tiềm tàng một loại trí thi kiểu mới, thực lực cường đại, tốc độ cực nhanh…”
“Fujino Uemura gọi chúng nó là người theo dõi, một loại tang thi kiểu mới khác với trí thi.” Thanh âm trong trẻo lại mang chút khàn khàn của Sakiko Suziki vang lên, đúng lúc này cơn gió lạnh thổi tới làm cho mọi người lạnh sống lưng, “Theo tôi được biết, Fujino Uemura ở tòa nhà 19 không chỉ chế tạo người theo dõi mà còn có một loại tang thí tiến hóa có tính sát thương lớn hơn, người săn bắn.”
Diệp Cẩn rùng mình, sát khí hủy thiên diệt địa lao thẳng đến Sakiko Suziki, lạnh nhạt nói: “Vì sao lúc trước không nói?”
“Người theo dõi, Người săn bắn…” Diệp Thần lẩm nhẩm một chút, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên một vài thứ, còn nhớ rõ trong nội dung nguyên tác cũng từng để cập đến khi Hứa Kham đi đến đỉnh liên minh, nắm trong tay chính là ‘quân đội’ liên minh cường đại, không ai biết quân đội này tạo thành từ cái gì, nhưng ‘bọn họ’ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, vì Hứa Kham bình định tất cả trở ngại của Hứa Kham. Loại trừ tất cả khu hoang dã cực độ nguy hiểm gần khu an toàn, cấp cho khu an toàn hậu thuẫn vững chắc, bằng vào công trạng này, Hứa Kham như nguyện trèo lên đỉnh quyền lợi của liên minh.
“Tiểu Thần, em biết sao?” Diệp Cẩn biến sắc, tồn tại của người theo dõi thì y cũng từ chỗ lão già nghe được một ít, tồn tại của chúng so với trí thi còn uy hiếp hơn, nhưng…điều này chỉ có vài người trong trung tâm biết được.
Ngay cả chuyện y một năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không ai biết.
“Hứa Kham…” Diệp Thần ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Diệp Cẩn, nói ra tên của Hứa Kham, một năm Diệp Cẩn rời đi kia đã xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên dù cậu có đem chuyện đổ trên người Hứa Kham thì Diệp Cẩn cũng sẽ không thấy có gì không đúng. Ai bảo Hứa Kham là người của Địa Ngục chứ, liên minh đã hoài nghi chuyện thực nghiệm trên cơ thể sống cùng Địa Ngục có liên quan, bạo động ở khu hoang dã, sự xuất hiện của trí thí, Quốc An Cửu Cục ngoài ý muốn bị nổ…mọi chuyện nối đuôi nhau mà đến.
“Người theo dõi giống như là lính gác, người săn bắn mới là người cầm đầu.” Diệp Cẩn nói, mi phong nhíu chặt lộ ra lạnh lùng trước nay chưa từng có, người theo dõi hành động mau lẹ, hành vi giả dối. Hơn cả trí thi, người săn bắn vô luận là lực sát thương hay thứ gì khác cũng cao hơn một bậc, đây cũng là điều Diệp Cẩn lo lắng.
Khi gặp gỡ A Cửu, thời gian dừng lại ngắn ngủi đã tạo cơ hội cho người theo dõi, có ba tên đang đuổi theo bọn họ, dị năng giả do Lý Lộ mang đến có mấy người đang nói là nhìn thấy chúng, người theo dõi hình thể hơi nhỏ nên cây cối đã hỗ trợ nó ẩn nấp.
Diệp Thần đứng ở phía sau, trong mắt hiện lên sự hờ hững nhìn chăm chú sự kinh hoảng của mọi người, súng sinh hóa vẫn luôn nắm chặt trong tay, nghiêm túc nhìn chằm chằm mấy tên đi theo.
“Toàn bộ lui ra sau chút!” Diệp Thần phất tay bày ra lá chắn tinh thần, người theo dõi vô cùng giảo hoạt, một kích đắc thủ liền nhanh chóng ẩn nấp, sau đó lại bất ngờ phóng ra, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Những người khác thấy Diệp Thần ra tay đều thối lui, ngay cả Lý Lộ luôn kiêu căng ngạo mạn lúc này cũng đang nấp ở áu lưng Chu Huy Quân, chết cũng không dám mở miệng.
Ánh mắt bình tĩnh của A Cửu thản nhiên nhìn chằm chằm Diệp Thần, dưới sự bình tĩnh không chút nào che dấu một phần ham muốn. Lạnh lùng, cường hãn. Hoàn toàn khác với sự thanh tú tà mị của Hứa Kham, Diệp Thần có lẽ không có sự đưa đẩy khéo léo của Hứa Kham, nhưng lại tuấn tú quả quyết.
Hai tay Tống Tiểu Ngọc bị Tư Tu Ngạn giữ chặt, ánh mắt xanh thẫm trầm mặc nhìn chăm chú sườn mặt A Cửu, năng lượng thân thể bạo động, thần trí bị chặt đứt dần dần hồi phục, giải khai trói buộc của gen rắn biến dị, ánh mắt xanh thẫm mơ hồi chậm rãi khôi phục thanh tỉnh.
Hiện nay, anh chỉ được xem như là một nửa người, gen rắn biến dị chảy xuôi trong cơ thể của mình, có thể cảm giác được sự khác biệt của A Cửu. Anh cũng không biết vì sao A Cửu lại xuất hiện ở làng chài Lý gia, nhưng trực giác dã thú trong thân thể của anh nói cho anh biết, lai lịch của người tên A Cửu này không nhỏ…
Diệp Thần nhìn về hướng Diệp Cẩn, nhẹ gật đầu, hai người một trái một phải công kích, đám người Trác Dư và Phan Khởi thì đứng ở giữa phòng thủ chặt chẽ. Lý Lộ co đầu rụt cổ sau lưng Chu Huy Quân, dung nhan xinh đẹp vẫn trắng bệch như trước mà nhìn bộ dáng xấu xí của đám theo dõi, không khỏi hít mấy ngụm khí lạnh, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên người A Cửu thì không chút nào che dấu tình dục trong đó.
Diệp Cẩn đúng là vô cùng tuấn lãng nhưng về hình thể mà nối, Lý Lộ càng thiên về A Cửu hơn, còn tốt hơn Tiếu Nam mà cô đã liều lĩnh xông vào khu hoang dã, Lý Lộ vĩnh viễn luôn là người liền sẹo liền quên đau.
Cảm giác của A Cửu nhạy bén, đương nhiên đã nhận ra ánh mắt của Lý Lộ, A Cửu khẽ nhếch mày, đôi môi dày gợi lên đương cong nhợt nhạt. Quay đầu nhìn thoáng qua Lý Lộ, cô gái này tuy rằng không ra gì, nhưng Lý tướng quân sau lưng nàng chính là đối tượng đáng giá lợi dụng…
A Cửu nhẹ nhàng chạm vào vành tai, trong tai hắn có ẩn dấu một cái tai nghe, khuôn mặt lạnh lùng nhanh chóng tính toán để xem làm như thế nào đem chuyện này trở nên có lợi nhất.
“Tôi là Lý Lộ, vết thương trên người anh không có việc gì đi? Tôi ở dây có chút thuốc cầm máu…” Lý Lộ nói, nói xong lấy ra ba phần thuốc cầm máu còn sót lại trong ba lô trên vai Chu Huy Quân đưa cho A Cửu.
Chu Huy Quân sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên chút không chịu nổi. Phần thuốc đưa cho A Cửu chính là phần cuối cùng trên người bọn họ, một đường bọn họ đi vào trong khu hoang dã vốn có ba mươi người, hiện giờ chỉ còn bảy người…Chu Huy Quân nghĩ Lý Lộ sẽ có chút áy náy, lại không nghĩ đến Lý Lộ lại không có chút gì áy náy, ngược lại càng thêm bệnh nặng hơn.
Xoay người, cùng các dị năng giả khác nhìn nhau, trong mắt hiện lên chút lạnh lùng.
Lý tướng quân, không ai biết tên thật của ông, chỉ biết mọi người gọi ông là Lý tướng quân. Chính trực, kiên cường là đánh giá người ngoài dành cho ông, nhưng làm dị năng giả dưới trướng Lý tướng quân thì Chu Huy Quân càng rõ ràng hơn so với bất cứ ai về tác phong của ông, Lý tướng quân nhìn như cương trực công chính, thật ra là lãnh huyết bất cận nhân tình, thủ đoạn tàn bạo.
Lý Lộ là người có quan hệ huyết thống duy nhất với ông, nếu Lý Lộ thật sự xảy ra chuyện ở khu hoang dã, đến lúc đó bọn họ sẽ biết thế nào là địa ngục vô tận…
“Rất nhanh!” Diệp Thần thản nhiên nói, lúc này không có ai rảnh rỗi phát hiện hình ảnh sau lưng bọn họ, tuy không biết chi tiết của người theo dõi thì bọn Diệp Thần ra tay vẫn rất tàn nhẫn, không chút lưu tình, ai cũng không biết số lượng cụ thể của người theo dõi, bọn họ phải trong thời gian ngắn nhất giải quyết tất cả.
Diệp Cẩn ở một bên gật đầu, ý bảo Phan Khởi và Trác Dư không cần lưu thủ, cơn lốc trong lòng bàn tay đánh về phía người theo dõi.
Diệp Thần dùng dị năng tinh thần để kết lưới, đem người theo dõi trốn trong cây cối đều lộ ra, hình thể của ba bọn chúng khác nhau, đồng thời mở ra cái miệng rộng đầy răng nhọn, xúc tua dài nhỏ…chúng nó nhe răng nhếch miệng về phía bọn Diệp Thần, trên răng của bọn chút lưu lại không ít máu thịt, làm người nhìn thấy cũng ghê tởm.
“Động thủ nhanh lên, tôi không vây chúng nó được lâu đâu.” Diệp Thần vội la lên, thật vất vả mới đem ba bọn chúng trói lại, chúng nó tùy thời đều có thể thoát khỏi, lấy tốc độ của chúng nó thì một khi đã thoát khỏi vòng vây thì khó mà trói lại.
Ánh mắt Diệp Cẩn run lên, mạnh mẽ lao về phía trước, hai người Trác Dư và Phan Khởi cũng không cam lòng yếu thế, tất cả đều xuất ra tuyệt chiêu của mình, tập trung vào mục tiêu trước mặt…trong chớp mắt, địa phương mười thước trước đó bị một cơn lốc đảo qua, lưu lại một đống hỗn độn.
Mùi màu tươi phiêu tán trong không khí, ba người theo dõi bị cơn lốc xé tan, thêm hệ hỏa cùng trọng lực của Phan Khởi và Trác Dư chồng lên, ngoại trừ máu ra thì không còn nhìn thấy được những phần nào khác của bọn chúng.
“Đã chết sao?” Tư Tu Ngạn nhanh gọn đánh chết con tang thi chim đang muốn đánh lén, cùng là dị năng giả hệ phong, Tư Tu Ngạn có chút ghen tị với Diệp Cẩn, ít nhất trước mắt hắn không thể tạo ra dị năng có diện tích lớn như cơn lốc.
Diệp Thần không có lên tiếng, cảnh giác nhìn chăm chú vào địa phương mà cơn lốc đã càn quét, nói: “Không thể xác định, chúng ta đối với thông tin của người theo dõi này là hoàn toàn không biết gì cả…”
“Có người đến đây!” Sakiko Suziki đột nhiên mở miệng, thanh âm khàn khàn còn mang theo chút quỷ dị.
Nghe thấy như thế, bọn người Diệp Thần đột nhiên quay đầu lại nhìn về hướng Sakiko Suziki đang chú ý. Hành trình đi đến Diêm Hồ là vì Tống Tiểu Ngọc và đống vật tư kia, hiện giờ hai việc đều hoàn thành, Diệp Thần muốn nhanh chóng trở về căn cứ. Nhưng, thực hiển nhiên sự tình không dễ giải quyết như vậy…
“Người của Liễu gia!” Ánh mắt Tư Tu Ngạn lạnh lùng, Liễu Dịch Kỳ kế thừa cá tính có thù tất báo của Liễu gia, chiến đi đến Diêm Hồ lần này là hai nhà Tư Liễu giao trinh, Tư Tu Ngạn từ trước đến nay không quen nhìn Liễu Dịch Kỳ dối trá, Liễu gia muốn thượng vị ở Bắc Bình không phải là chuyện bí mật, hắn nhìn về Diệp Thần nói: “Cẩn thận một chút, Liễu Dịch Kỳ là tên âm hiểm!”
“…Hứa Kham!” Diệp Thần nhặt ba viên dị hạch màu xám trên mặt đất lên, ánh mắt dừng lại trên người Hứa Kham đứng bên cạnh Liễu Dịch Kỳ, nội dung trong nguyên tác đã thay đổi, Hứa Kham không bám được trên người Tư Tu Ngạn, nhưng lại bám được trên người Liễu Dịch Kỳ. Nội dung nguyên tác cũng được đẩy nhanh hơn…
Thấy hành tung bị lộ, Hứa Kham thản nhiên đi ra, ánh mắt dừng lại trên dị hạch màu xám trong tay Diệp Thần, trong mắt chợt lóe khác thường, hắn so với bất kỳ ai đều rõ ràng sự lợi hại của ba người theo dõi, thực lực của Diệp Thần vượt qua dự đoán của hắn… đối với hắn mà nói, này không phải là chuyện gì tốt. Ánh mắt dời khỏi dị hạch màu xám rồi dừng trên người Diệp Cẩn, chợt lóe kinh hoảng rồi biến mất.
“Hi! Tiểu Thần, Cẩn…đã lâu không gặp!” Hứa Kham cười chào hỏi, tự nhiên đứng bên cạnh Liễu Dịch Kỳ, không hề xấu hổ về cuộc tranh chấp trước đó. Ánh mắt nhìn về Diệp Cẩn thẳng thắn rõ ràng.
Ngữ khí Hứa Kham mang theo bình tĩnh, nhưng tinh tế nghiền ngẫm thì không khó nghe ra chút khiêu khích trong đó.
Diệp Thần không quay đầu bình tĩnh đưa ba viên dị hạch cho Diệp Cẩn, hoàn toàn không để ý đến lời Hứa Kham nói. Ai mà chẳng biết, dưới tình hình này Hứa Kham không thể động thủ, hiện tại hắn là người của Liễu Dịch Kỳ, muốn động thủ thì phải loại trừ hết đám người luyện dược.
Tay Diệp Cẩn nhận lấy rồi thu lại, sau khi nhận ba viên dị hạch thì bỏ vào trong túi, hồn nhiên không để ý đến sự khiêu khích của Hứa Kham, cười nói: “Người nhà họ Liễu, thủ đoạn không tồi, suốt ngày săn nhạn coi chừng bị nhạn mổ mắt.”
“Anh là đang quan tâm em ư?” Thanh âm Hứa Kham nâng cao lên, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Diệp Cẩn, đưa tay vào trong túi mà vuốt ve trang sức bằng xác trứng.
“…” Diệp Cẩn im lặng, da của người tên Hứa Kham này dày còn hơn so với Trường Thành, cho hắn chút màu liền muốn mở phường nhuộm.
“Chuyện ở làng chài Lý gia vượt qua tầm tay của các người?” Diệp Thần châm chọc nói, Hứa Kham xuất hiện ở đây chứng tỏ chuyện ở làng chài Lý gia đã không thể khống chế.
Thoáng nhìn về Diệp Thần, trong mắt gợn sóng, “Ai biết?” Dứt lời, lui về sau vài bước, đứng ở phía sau Liễu Dịch Kỳ, cúi đầu đẩy kính mắt, nhờ có mắt kính mà người khác không thể thấy được sự điên cuồng trong đó.
“Tư Tu Ngạn không thể ngờ được là anh còn sống a?” Liễu Dịch Kỳ thản nhiên nói, ở trong mắt hắn, ngoại trừ Tư Tu Ngạn thì đám người Diệp Thần không đáng để hắn lãng phí tâm tư, nhưng khi nhìn thấy Lý Lộ, trong mắt hiện lên tia tính kế, tiến lên nói: “Lộ Lộ, em sao lại ở đây?”
Lý Lộ thu hồi tầm mắt đang dừng trên người A Cửu, xoay người, sau khi nhìn thấy rõ người đến là Liễu Dịch Kỳ, đáy mắt lộ ra khinh thường, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Tôi ở đâu thì liên quan gì đến anh hả!”
“Ha ha… Đúng vậy, cô ta ở đâu thì liên quan gì đến anh nhờ, Liễu Dịch Kỳ, anh còn chưa chết thì làm sao tôi lại chết nha.” Tư Tu Ngạn nhún vai cười lớn, thực vừa lòng nhìn Lý Lộ.
Mẹ của Lý Lộ là người Liễu gia, năm đó Lý tướng quân hai bàn tay trắng, yêu mẹ của Lý Lộ, hai người yêu đến chết đi sống lại, nhưng người Liễu gia không đồng ý, cố ý tách hai người ra. Lý Lộ vừa ra đời đã bị người Liễu gia đuổi ra, sau đó mẹ của Lý Lộ cũng tự sát chết.
Sau đó mạt thế đến, Lý tướng quân đắc thế, Liễu gia lại nhiều lần đến cửa để làm quen, muốn mượn binh lực trong tay Lý tướng quân, để đi vào trung tâm chính trị của liên minh…không thể không nói người Liễu gia ngoại trừ dối trá thì da mặt cũng tương đối dày.