Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 66: Sát thủ mị ảnh dưới mặt nước


Đọc truyện Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký – Chương 66: Sát thủ mị ảnh dưới mặt nước

Quái vật trong miệng Sakiko Suziki chính là chỉ trí thi kiểu mới mà Fujino đã chế tạo bí mật ở tòa nhà mười chín của Hải Cảng, lúc này, không biết là do bạo động hay gì khác, trí thi kiểu mới thoát ra, hoàn toàn không thể khống chế mà bắt đầu công kích.

Lúc này, Diệp Thần nhìn vết thương đang khép lại của mình, từ từ cũng hoàn toàn khỏi hắn, Diệp Cẩn toàn lực chạy trốn làm cậu có chút không thoải mái, nhìn thấy hình bóng đang đuổi theo phía sau, hỏi: “Quái vật gì?”

Biểu tình Diệp Cẩn không tốt, những người chạy xung quanh cũng có vẻ mặt nghiêm túc, Diệp Thần cho dù không biết tình huống cũng có chút hoảng hốt, bọn họ hiện tại giống như đám tàn binh, tại mạt thế này, sợ nhất chính là gặp phải kẻ địch mạnh, vì một khi gặp phải chính là cái chết.

Thấy Diệp Thần tỉnh lại, Diệp Cẩn nhanh chóng đè xuống nhịp tim đang đập nhanh của mình, thế là ngắn gọn nói: “Ước chừng do Fujino Uemura mang từ hải cảng tới, những chủng loại biến dị Phan Khởi mang đến cũng chết rồi, Sakiko Suziki bị thương không nhẹ…tốc độ cực nhanh, phương thức công kích vô cùng quỷ dị!” Y nhíu mi lo lắng, náo động ở khu hoang dã phát ra thường xuyên, một số gần như mất đị khống chế, mười năm rồi, thật vất vả mạt thế cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, kế tiếp có lẽ sẽ xảy một hồi tinh phong huyết vũ!

Cho dù nhanh chóng chạy trốn cũng không quên nhìn về phía sau.

“Rốt cục cũng bỏ lại nó!” Trác Dư thở hổn hển, bất chấp hình tượng mà tìm đại nơi nào đó ngồi xuống, trong ánh mắt vẫn còn chút lo ngại, trong đầu vẫn còn quanh quẩn hình ảnh vừa rồi.

“Đừng lơ là.” Diệp Cẩn liếc nhìn Trác Dư, nhìn về phía Tư Tu Ngạn, nói: “Lưu lại hai người canh chừng, nơi này không an toàn, cẩn thận lật thuyền trong mương!”

Bộ khoa học nghiên cứu sinh hóa liên minh, ba năm trước đây đã ban bố ra chỉ lệnh mới nhất, nói rằng gen của tang thi và dị thú trong khu hoang dã đã tiến hóa gần như vững vàng, có nghĩa là sự lây lan của virus T đã được ngăn chặn, nhưng…ngắn ngủi hai năm, tang thi và dị thú ở khu hoang dã đã xảy ra bạo động trước nay chưa từng có, các khu an toàn gần khu hoang dã liên tiếp vị phá hủy, tốc độ tiến hóa của tang thi và dị thú rõ ràng nhanh hơn!

Vì tránh cho mọi người khủng hoảng, cao tầng liên minh nhất trí quyết định che giấu sự dị thường ở khu hoang dã, trước sau phái ba lượt người đi tra xét khu hoang dã, cuối cùng tất cả đều chết hết…Một năm trước, Diệp Cẩn nhận được nhiệm vụ tiến vào khu hoang dã, lúc đó y không kịp giải thích với Diệp Thần, chỉ có thể lưu lại một vài thứ. Dự tính nhiệm vụ cùng lắm chỉ qua ba tháng, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm cho y không thể không… kéo dài thời gian.

Thời gian một năm này, có thể thay đổi rất nhiều chuyện.

Chuyện phát sinh trong khu hoang dã năm đó, ngoại trừ bản thân Diệp Cẩn, ai cũng không rõ y đã gặp qua chuyện gì? Chỉ biết là sau khi Diệp Cẩn trở về, thực lực càng mạnh, người cũng trở nên thần bí khó lường.

Tình thế này làm cho thần kinh mọi người căng thẳng, ai cũng không dám lơ là. Nhanh chóng chạy về phía trước, chỉ hy vọng cách con quái vật kia càng xa càng tốt…

Ở phía chân trời đang sáng lên một nửa, mặt trời như lòng đỏ trứng gà được bao vây bởi mây trắng, lộ ra ánh sáng như bảy màu. Bất tri bất giác, xung quanh lạnh ngắt như tờ, ngay cả không khí cũng động lại, bỗng nhiên mặt nước cách đó không xa nổi lên từng vòng gợn sóng, từ từ lớn hơn, lúc đầu tất cả mọi người đều không để ý, hoặc ngồi hoặc đứng nghỉ ngơi để khôi phục thể lực đã tiêu hao, mặt nước dao động chỉ là chuyện bình thường thôi.


Nhưng, bỗng nhiên một bóng đen từ dưới nước nhảy ra, dùng lực kéo một dị năng giả đứng gần bờ nhất xuống nước trong nháy mắt, “A…” dị năng giả bị kéo xuống nước cao giọng hét thảm, không lâu sau mặt nước xuất hiện một màu đỏ tươi…

Chỉ trong nháy mắt, đợi mọi người bình phục lại tinh thần, dị năng giả bị kéo đi đã biến thành một đống máu loãng, nhìn máu loang trên mặt nước…mọi người bất giác hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng phòng bị.

“Là cái gì?” Diệp Thần vội hỏi.

“Quá nhanh, tôi không kịp thấy rõ ràng.” Tư Tu Ngạn lắc đầu, vừa rồi hắn đang đứng bên cạnh dị năng giả bị kéo xuống nước, nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ thấy một bóng đen lướt qua, ngay sau đó dị năng giả kia liền bị kéo đi, mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt.

“Tang thi cá, hoặc là cá biến dị…” Diệp Cẩn chậm rãi nói.

“Lui ra phía sau chúng, chúng ta không thể xác định được phạm vi công kích của nó, đừng để hy sinh vô ích.” Diệp Thần mở miệng, thân mình dựa vào Diệp Cẩn đứng thẳng, vươn vai, tinh thần lực tràn vào mi tâm và kinh mạch toàn thân, sau đó chậm rãi kết võng thâm nhập vào giữa mặt nước, sau khi thấy rõ được bóng đen ẩn dấu dưới mặt nước, Diệp Thần biến sắc, bất giác hoảng sợ.

“…Là cá sấu biến dị, dài gần mười thước, là một quái vật lớn.” Diệp Thần trầm giọng nói, đồng thời đánh giá địa hình gần đó, đoạn đường kế tiếp còn phải đi dọc theo bờ sông, nhưng sát thủ mị ảnh đã lặn xuống nước mai phục, Diệp Thần chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh.

“Cái gì?” Mọi người ngạc nhiên, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, nơi này như thế nào lại xuất hiện cá sấu?

Tư Tu Ngạn nhíu chặt lông mày, nghi hoặc hỏi: “Loại quái vật lớn như thế nào làm sao lại xuất hiện ở đây?”

“Trước mạt thế làng chài Lý gia từng có nuôi dưỡng cá sấu, cho nên gần đây xuất hiện cá sấu biến dị cũng không có gì ngạc nhiên…” Trác Dư nhún vai, biểu tình cũng không có thoải mái. Ngẩng đầu nhìn đoạn bờ sông, trong mắt hiện lên một chút ưu sầu, tình hình này thật sự là trước có sói sau có hổ, tiến thoái lưỡng nan.

“Vậy…Làm sao bây giờ?” Chu Huy Quân nuốt nước miếng, sợ hãi nhìn chằm chằm mặt nước, hắn là dị năng giả hệ phong, đợt tấn công vừa rồi, đến cả cái đuôi của cá sấu biến dị cũng không nhìn thấy.

Khi con người đối diện với thứ mình không biết thì luôn mang theo sợ hãi, đây là bản năng.

“Cẩn thận một chút, nếu trước đây làng chài Lý gia thật sư có nuôi cá sấu, như vậy trong sông này không chỉ có một con biến dị đúng không?” Phan Khởi khoanh tay, cảnh giác nhìn chằm chằm mặt sông, virus T xuất hiện, hoàn toàn quấy rầy hệ sinh thái, động vật ngày xưa ôn hòa không có công kích hiện tại cũng có thể trở thành sát thủ lạnh lùng. Mà động thực vật vốn có công kích lại càng thêm điên cuồng…


“Tôi muốn trở về khu an toàn, Tư Tu Ngạn, nhanh chóng đưa tôi về khu an toàn…” Ánh mắt Lý Lộ điên cuồng, tiến lên ôm cánh tay Tư Tu Ngạn, cuồng loạn lắc hắn, một đường mạo hiểm kích thích, rõ ràng cô đã bị sợ không nhẹ. Mấy suy nghĩ lung tung trước kia đã sớm tan thành mây khói, chỉ còn lại sự sợ hãi vô tận.

“Câm miệng!” Tư Tu Ngạn lạnh lùng nói, đẩy ra cánh tay của Lý Lộ.

Nghe âm thanh ồn ào điên cuồng của Lý Lộ, biểu tình Diệp Thần lạnh lùng, nói: “Muốn chết thì cút xa một chút!” Theo âm thanh chói tai của Lý Lộ, mặt hồ lại càng gợn sóng nhiều hơn, máu loãng trên hồ dần tan ra, chậm rãi khôi phục lại sự bình thản ban đầu, nhưng lúc này không ai có thể buông lỏng cảnh giác.

Diệp Thần đưa tay lấy súng sinh hóa, xoay người ra hiệu cho Tư Tu Ngạn, ý bảo bọn họ lui về sau một ít, sát thủ mị ảnh bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện đợt công kích tiếp theo…

“Ô ô…” Tư Tu Ngạn dùng tay chế trụ Lý Lộ, một tay che miệng cô, kéo cô lui về sau, gần với vách núi, đây là thông đạo duy nhất. Bọn họ không có đường lui, trừ phi bọn họ nguyện ý quay trở lại đối mắt với con quái vật xúc tua đó.

Thấy Tư Tu Ngạn ra tay dứt khoát như vậy, Chu Huy Quân không khỏi sợ hãi mà nuốt nước miếng, mấy năm nay Lý Lộ ỷ vào có Lý tướng quân làm chỗ dựa, ‘hành hung’ ở Bắc Bình không ít, hắn là bảo tiêu mà Lý tướng quân an bài cho Lý Lộ, nay là lần đầu tiên hắn thấy có người dám đối với Lý Lộ như vậy, đương nhiên những việc Diệp Cẩn làm lúc trước hắn coi như không thấy.

Diệp Thần mang theo khuôn mặt bình tĩnh, tiếp lên bóp cổ Lý Lộ, đem súng nhét vào trong miệng cô, lạnh lùng nói: “Tôi không ngại giết chết cô, cái gì mà Lý tướng quân tôi không quan tâm, nếu muốn sống thì an phận chút…nghe không?”

“Yêu, khẩu kỹ thật không tồi!” Trác Dư cười dâm đãng, nhìn Diệp Thần đem nòng súng nhét vào sâu trong yếu hầu của Lý Lộ, sắc mặt cô trắng bệch, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống.

Phan Khởi đánh vào gáy của Trác Dư một cái, nghiêm túc nói: “Còn đùa nữa, cá sấu biến dị dài mười thước, cũng không phải thứ đơn giản, so với những thứ trước kia chúng ta từng gặp còn khó giải quyết hơn nhiều.”

“Đi trước đi, dùng thời gian ngắn nhất đi qua đoạn sông này.” Diệp Thần nói, gật đầu với Diệp Cẩn, may mắn lúc trước khi họ đến đây không gặp phải sát thủ mị ảnh, nếu đã không thể xác định được tình hình của đối thủ, bọn họ cần nắm chặt thời gian, miễn cho tạo ra họa lớn.

Diệp Cẩn cẩn thận gật đầu, nhìn Diệp Thần há miệng hỏi: “Tiểu Thần, vết thương trên người em khôi phục như thế nào rồi?”

“Không ngại, bất quá anh thiếu em một lời giải thích.” Diệp Thần nói, năng lực khép lại của cậu mạnh hơn dị năng giả khác, kết hợp với tất cả mọi việc phát sinh trên người mình, cậu không thể không nghi ngờ đến thứ mà Diệp Cẩn đã lưu lại trước đó. Cậu không phải không phát hiện được sự khác thường trên người mình, lúc trước cậu đoán là do mình thức tỉnh dị năng, nhưng, sau khi chậm rãi tiếp xúc với dị năng giả khác thì cậu lại nhận ra có chỗ không bình thường.


Cho dù là dị năng giả, năng lực tự khép miệng vết thương cũng không nhanh như vậy. Thân thể chủng loại biến dị đã trải qua sự ăn mòn của virus T, tốc độ tự lành của dị năng giả/thể thuật giả là hai phần năm so với chủng loại biến dị, mà tốc độ chữa trị Diệp Thần chính là bằng tốc độ chữa trị của chủng loại biến dị, sự khác biệt trong đó khiến cho Diệp Thần không thể tin được.

“Cẩn thận…”

“Rống rống…”

Diệp Cẩn, Tống Tiểu Ngọc nhanh chóng chạy đến, một bóng đen dưới nước đánh úp lại, Diệp Thần miễn cưỡng tránh thoát, nhưng phản ứng rõ ràng chậm lại, cậu bị chấn động mà ngã trên đất, ánh mắt Diệp Thần lạnh lùng, là tang thi cá sấu, hình thể so với cá sấu biến dị nhỏ hơn ba bốn thước, mở ta cái miệng to, mùi tanh hôi đánh tới ngay mặt. Sau khi tính toán khoảng cách công kích của cá sấu, Diệp Thần giơ súng sinh hóa trong tay lên.

Bang bang…

Công kích của cá sấu bị Diệp Thần nghiêng người nhanh nhẹn né qua, súng sinh hóa nhắm thẳng vào tang thi cá sấu, viên đạn nháy mắt tiến vào xác nó. Nhưng, năng lực phòng ngự của tang thi cá sấu sau khi tiến hóa rất mạnh, cho dù tất cả các phát súng đều trúng mục tiêu, hơn nữa đều trúng phải chỗ yếu của nó nhưng cũng không có tác dụng gì lớn, tang thi cá sấu xoay người trên không trung, dù cái đuôi xanh đậm bò lại trong mặt nước.

Bang bang…

Lại là mấy phát súng, sưu sưu…ba bóng đen nhảy ra từ mặt nước, công kích theo sát mà đến, dao nước theo mặt sống phóng về bốn phương tám hướng, nguy hiểm đột nhiên đánh úp làm cho Diệp Thần kinh hoảng, suýt nữa xảy ra sai lầm, cậu trở mình trên không, khó khăn tránh khỏi dao nước phóng ta, thân mình kề sát vách núi, tay phải vung lên dùng tinh thần chắn lại dao nước, sau đó phản kích không lưu tình.

Đem tinh thần lực bám vào súng sinh hóa, trải qua sinh tử ở làng chài Lý gia mà lột xác, tinh thần lực của Diệp Thần đã được thăng hoa, thân thể cũng nhanh chóng phản ứng, bộc phát năng lượng đáng sợ…

Ào ào…

Cả mặt nước bắt đầu sôi trào, mặt nước yên tĩnh bắt đầu nổi lên từng vòng sóng kịch liệt, dưới sự tấn công mở màn ban nãy, cá sấu tang thi và cá sấu biến dị cùng với phần lớn cá biến dị, cá tang thi khác đều nhảy lên công kích nhóm Diệp Thần.

Ánh mắt Diệp Thần chợt lóe, mở dây con thuyền trên vách núi quăng xuống, làm lệch phương hướng của mấy con cá sấu đang nhảy lên từ mặ nước, nhìn thấy hành động này của Diệp Thần, ba con tang thi cá sấu mở miệng thật lớn, cắn về hướng Diệp Thần.

Đồng tử Diệp Thần co rút, cắn răng, tinh thần lực hóa thành thực chất công kích tang thi cá sấu, liền, sau đó nghĩ cái gì đó, liền quát lên: “Thất thần cái gì, chạy a…” Số lượng lớn cá tang thi biến dị như vậy, với nhiêu đây người như bọn họ làm sao có thể ngăn chặn được chứ, ở lại càng lâu thì càng nguy hiểm!

Con đường phía trước không biết như thế nào, phải bảo trì đủ thể năng, dị năng không thể lãng phí. Ánh mắt Diệp Thần lóe hàng quang, mạo hiểm chống lại công kích của cá tang thi và biến dị, tinh thần lực kết võng hóa thành dây dừng sắc bén quét ngang chúng nó…


Nghe tiếng la của Diệp Thần, những người khác không thèm nghĩ nhiều, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước, Diệp Cẩn giơ tay phải lên, dao gió trong lòng bàn tay xuất hiện, quét ngang đám cá sấu đang nhảy lên bờ sông, cơn lốc mạnh mẽ xé nát chúng, thoáng chốc trong không khí liền tràn ngập mùi máu tươi. Nhờ có mùi máu kích thích, đám cá sấu này càng công kích điên cuồng, cắn xé phần tay chân cụt của đồng loại, một hồi chiến đấu huyết tinh nổi lên.

“Oa! Này cũng quá điên cuồng rồi!” Trác Dư sợ hãi trong lòng, chủng loại biến dị không có nhịp tim, nhưng Trác Dư vẫn ôm ngực của mình, kinh hãi nhìn bờ sông nhiễm máu tươi cách đó không xa.

“Các giác giống như đang trở lại kỷ Phấn Trắng…” Chu Huy Quân thất thần nói, lòng bàn tay cầm súng sinh hóa cơ hồ bị mồ hôi thấm ướt. Hiển nhiên vừa rồi trong lúc chiến đấu ngắn ngủi kia đã gây cho hắn kích thích rất lớn, khiến cho tinh thần của hắn không thể phục hồi lại.

Cá sấu hình thể như thế nào, cuối mạt thế rất khó thấy được, cũng không trách sao Chu Huy Quân lại nói ra lời như thế, mấy loại này chỉ xuất hiện qua ở kỷ Phấn Trắng mà thôi…

“Có lẽ, chúng ta đã đi vào Jurassic Park, hoặc là Cá Mập Trắng?” Trác Dư vừa nói vừa cười lạnh, những người khác đều mang vẻ mặt khiếp sợ, mọi người không thể nào thừa nhận được cảnh tượng huyết tinh như vậy, nghe cuộc đối thoại của Trác Dư và Chu Huy Quân, sự không yên trong lòng mới bình ổn lại.

“Diệp Thần, đi mau, quái vật đã chạy đến đây!” Sakiko Suziki vội la lên, trên mặt mang theo thấp thỏm lo âu.

“Cái gì?” Diệp Thần kinh ngạc, cậu nghĩ qua một đêm chạy như điên, bọn họ đã có thể thoát được sự truy đuổi của quái vật đó rồi chứ, xem ra bọn họ đã quá coi thường quyết tâm của con quái vật đó.

“Thông đạo lúc trước chúng ta đến ở hướng nào?” Diệp Thần hỏi, đưa mắt nhìn bốn phía, muốn xác nhận lại thông đạo lúc trước bọn họ đã đi, lọt vào tầm mắt là một mảnh cây cối rậm rạp, trải qua cuộc chiến kịch liệt vừa rồi, Diệp Thần cảm thấy đại não có chút đau nhức.

“Hướng Bắc.” Diệp Cẩn nói.

“Làm sao vậy?” Tư Tu Ngạn hỏi, năng lượng trên người Tống Tiểu Ngọc dao động liên tục, tầng vảy ngoài da lúc ẩn lúc hiện, vì thế, Tư Tu Ngạn không thể không làm cho Tống Tiểu Ngọc mặc càng nhiều đồ, sợ lộ sự khác thường. Cũng may sau khi mạt thế độ ấm toàn cầu giảm xuống, cho dù ăn mặc quá dày cũng không làm cho người ta cảm thấy không đúng, nhưng Tống Tiểu Ngọc cơ hồ không quen mặc nhiều đồ như vậy, luôn kéo quần áo trên người xuống, Tư Tu Ngạn phải dùng tay ngăn Tống Tiểu Ngọc đang lộn xộn.

“Thứ trong làng chài Lý gia đang đuổi đến đây.”

Diệp Thần nghiêm túc nói, bọn họ phải nhanh chóng tìm được thông đạo lần trước, bỏ lại con quái vật đó.

“Cái gì? Chúng ta không phải đã bỏ lại nó rồi sao?” Tư Tu Ngạn chấn động, thứ đó làm cho hắn sợ hãi, ít nhất trước mắt hắn hề muốn đối mặt với quái vật đó.

“Thực hiển nhiên…chúng ta còn chưa bỏ rơi quái vật đó.” Diệp Thần dừng một chút lại nói tiếp.

“Đi hướng Bắc…” Diệp Cẩn kéo lấy Diệp Thần, đi thẳng về hướng Bắc, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua bờ sông, nơi đó lúc này đã biến thành chiến trường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.