Mạt Thế Điền Viên

Chương 12


Bạn đang đọc Mạt Thế Điền Viên – Chương 12


Không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc Tiêu Lạc mở mắt, xung quanh hơi tờ mờ.

Đầu giường có một quả cầu năng lượng phát ra ánh sáng, không tối như đèn ngủ cũng không sáng như đèn bình thường.

Cậu đưa tay lên mặt, sờ được một tầng len ấm, yên tâm thở phào.

Nội thể đã tràn đầy trở lại, không còn cảm giác khô cạn khó chịu như trước nữa.

Chỉ là cảm thấy hơi tiếc, cậu đã tự đẩy mình vào hoàn cảnh đó rồi mà vẫn chưa kiểm soát được thiên tôn thể.

Nên cảm thấy có chút không cam lòng.

Cái thứ ánh sáng ấy nếu có thể thu vào nội thể thì tốt, không cần suốt ngày phát quang như một cái bóng đèn, cũng không cần phải ăn mặc thành như thế này.

Đã vào đội ngũ của nam chính cậu không còn gì phải lo lắng nữa, những người ở đây đều sẽ là đồng đội của cậu, cậu không ngại để họ nhìn thấy bộ dạng thật sự của mình, cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ nảy sinh tâm tư xấu xa đối với cậu.

Bộ dạng bạch tạng tuy có khác người, khiến cậu phiền lòng nhưng cũng không đến mức phải ẩn giấu cả đời.

Đời trước cậu có thể đối mặt thì đời này cũng thế.

Chỉ là cái thứ ánh sáng thất thải chết tiệt này, cậu không biết giải thích với họ làm sao.

Lẽ nào khi người ta hỏi đến, cậu nói: tôi có một loại dị năng, nó tên là bóng đèn xinh đẹp.

(?)
Xin lỗi, cơ mặt của tôi không có được đào tạo cho những phi vụ tự luyến như thế.

Vẫn là trước khi khống chế được thiên tôn thể, nên che kín toàn thân thì hơn.

Tiêu Lạc ngồi ở trên giường, đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng.

Đây là một căn phòng được thiết kế tối giản nhưng tiện nghi, màu sắc hài hòa, đơn giản mà tinh tế.

Chủ nhà trước kia hẳn cũng là một người có phẩm vị không tồi, tao nhã sang trọng.

Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra, Tiêu Lạc nhó ra, không phải cửa ra vào mà là cửa phòng tắm.

Tiêu Lạc trợn mắt nhìn cái người mặc áo choàng tắm thắt eo lỏng lẻo đang thong thả bước ra như đi giữa chốn không người.

Áo choàng không thể che được thân hình cường tráng quyến rũ kia mà càng làm cho người này toát lên một phong vị gợi tình hết sức cám dỗ.

Nước trên tóc nhỏ xuống, trượt dài theo đường viền khuôn mặt cực soái, từ đuôi chân mày, gò má, khuôn cằm cương nghị, hầu kết gợi cảm, trượt xuống bờ ngực rắn chắc như kim cương rồi theo khe rãnh xẻ sâu của áo choàng mà đi xuống, không biết điểm cuối là ở chốn nào.

Tiêu Lạc cảm nhận được trong không gian lúc này nồng đậm mùi hoóc môn nam tính của đối phương.


Nó khiến cho cậu rơi vào thất bại thảm hại.

Cùng là nam nhân nhưng lại khác quá xa, sự thất bại này khiến cậu không thể ngóc đầu dậy nổi.

Vật hy sinh mà đòi đi so sánh với nam chính, đúng là không biết tự lương sức mình.

Tiêu Lạc rất nhanh che giấu sự ghen tị đến đỏ mắt trong lòng, thản nhiên hỏi: “thưa sếp, cơn gió nào đã đưa anh đến phòng của tôi vậy?”
Sở Nam Phong ngồi xuống ghế sofa, chậm rãi dùng khăn lau tóc.

“Là cậu đang ở trong phòng của tôi.”
Tiêu Lạc ngẩn ra: “vậy cơn gió nào đã đưa tôi đến phòng anh? À không, tại sao tôi lại ở trong phòng của anh?”
“Trong biệt thự không đủ cho một người một phòng, mọi người đều ở chung.”
“Trong khu Thượng Cẩm này nhiều biệt thự như vậy, không đến nỗi phải ở chung như vậy chứ?”
“Phân ra ở thì cách quá xa không an toàn, nếu tang thi tập kích bất ngờ thì nơi khác không kịp tiếp ứng, như vậy rất nguy hiểm.

Ở gần nhau như vầy sẽ an toàn hơn, cậu hiểu chứ?”
Tiêu Lạc chán nản gật đầu.

Vậy là từ nay về sau cậu phải ở chung phòng với Sở Nam Phong.

Nếu ở chung với người khác thì cậu không thể tùy tiện đi vào không gian cũng như không thể thoải mái lấy đồ ăn ngon trong không gian ra ngoài.

Cậu cũng không thể cởi bộ đồ này ra được, phải mặt nó cả ngày lẫn đêm, dù ở bên ngoài hay là ở trong phòng cũng đều phải mặc.

Thiên a, khó chịu chết đi được.

Con người nhỏ trong đầu Tiêu Lạc ôm ngực khóc ròng.

“A, bây giờ là mấy giờ rồi, tôi đã ngủ bao lâu thế?”
“9:30 tối, cậu ngủ gần ba ngày.”
Sở Nam Phong đứng lên đi về phía một cái kệ gần cửa phòng, lấy một cái hộp nhỏ đưa cho Tiêu Lạc, nói: “không biết cậu lúc nào thì tỉnh nên tôi có chuẩn bị trước một ít thức ăn.

Hiện tại không phải giờ ăn nên nhà bếp không có gì đâu, ăn tạm cái này đi.”
Tiêu Lạc quả thật cảm thấy có chút đói, cậu nhận lấy hộp thức ăn trên tay Sở Nam Phong, mở ra bên trong có ba chiếc bánh bao ngọt nhân bí ngô cùng với vài lát trứng cuộn.

Thời buổi mạt thế có đồ ăn là tốt lắm rồi, những thứ trong hộp này hẳn cũng không có nhiều để mà ăn, chỉ dành cho những người có dị năng phải đi ra ngoài chiến đấu với tang thi.

Chỉ là không ngờ tới Sở Nam Phong lại chuẩn bị đồ ăn cho cậu.

Người lão đại này rất xứng chức, nên tôi sẽ không ghen tị với anh nữa.

Lúc cậu ăn xong thì Sở Nam Phong đưa tới một chén trà, Tiêu Lạc không khách khí nhận lấy uống cạn, vị trà rất nhạt nhưng lại rất thơm, lưu lại hương vị vấn vít nơi khoang miệng.

“Cậu nên ăn nhiều một chút.” Sở Nam Phong nói nhỏ.

“Hả? Anh nói gì cơ? Tôi nghe không rõ.”

“Không có gì!” Sở Nam Phong nhìn cậu một cái rồi thản nhiên dời mắt đi.

Hắn nhớ rất rõ cái cảm giác lúc bế cậu ngất xỉu lên phòng, nhẹ đến thảm thương, còn không bằng bao cát hắn hay mang trong lúc huấn luyện nữa.

“Đội của tôi chia làm hai tổ, tổ chiến đấu và tổ hậu cần, còn lại là người sống sót bình thường, cậu muốn vào tổ nào?”
Tiêu Lạc ngạc nhiên: “sếp à, tôi có thể tự chọn tổ luôn sao?”
Sở Nam Phong nhàn nhạt nói: “tùy cậu.”
“Vậy tôi chọn tổ chiến đấu nhá!” Cậu vui vẻ nói, có phần phấn khích.

Tiêu Lạc cậu tu vi tuy cao nhưng kinh nghiệm thực chiến lại rất ít, tính cảnh giác với nguy hiểm cũng không có.

Thời kì đầu mạt thế thì nhìn chung cậu còn có chút ưu thế nhưng càng về sau, khoảng cách giữa cậu với người của thế giới này ngày càng ngắn đi, khi ấy cậu chẳng còn gì nữa, tu vi không còn cao mà đánh đấm lại càng tệ hại.

Nếu không sớm khắc phục điểm yếu của mình thì tương lai sau này chính là lúc cậu ăn hành mỗi ngày a.

Vậy nên cậu muốn nhân lúc cùng mấy người Sở Nam Phong đi làm nhiệm vụ, đánh đấm với tang thi mà rèn luyện một phen.

Nhưng trước mắt có một vấn đề cần phải giải quyết ngay và luôn.

“Sếp à, anh cũng muốn ngủ trên giường sao?”
“Chẳng lẽ cậu muốn tôi nằm dưới đất?”
“Tôi không quen nằm chung giường với người khác”
“Tôi cũng không quen, hay là cậu xuống đất nằm đi.”
Tiêu Lạc: “…….” anh đang ức hiếp tôi.

“Ha ha…” Tiêu Lạc cười khan: “dù sao tôi ngủ cũng nhiều rồi, không ngủ tiếp được nữa.

Tôi ra ngoài đi dạo một lát, anh ngủ ngon.”
Tiêu Lạc ra khỏi biệt thự, đi loanh quanh trong vườn vài vòng rồi trở về.

Ngoài vườn quá tối, chẳng có gì thú vị cả, chi bằng về phòng tu luyện còn hơn.

Cậu mở cửa vào phòng, thấy Sở Nam Phong đắp chăn nằm nghiêm chỉnh trên giường, hai mắt nhắm nghiền giống như đang ngủ.

Nhưng cậu biết người này không hề ngủ, anh ta chỉ đang giả vờ.

Làm sao anh ta có thể ngủ yên khi trong phòng còn có một người lạ khác là cậu đây.

Nhưng cậu không quan tâm.

Tiêu Lạc ngồi xấp bằng trên sofa, bắt đầu tu luyện.

Cậu đang muốn chứng minh mình hoàn toàn vô hại với Sở Nam Phong, cậu buông xuống mọi phòng ngự của mình, an tâm chìm sâu vào tu luyện, hoàn toàn phó thác tính mạng vào tay của hắn, lúc này hắn có thể làm bất cứ điều gì trên cơ thể cậu thậm chí là giết chết cậu đi chăng nữa tuyệt đối dễ như trở bàn tay.


Điều này không chứng tỏ cậu hoàn toàn tin tưởng Sở Nam Phong, mà cậu tin tưởng vào trực giác của mình.

Sở Nam Phong tuyệt đối không phải loại người có thể làm ra hành động đê tiện nhường ấy.

Cậu không phủ nhận cậu làm việc này phần lớn cũng vì muốn cược một trận, cược lòng tin của Sở Nam Phong cũng như sự an tâm về đối phương ở cả hắn lẫn cậu.

Mối quan hệ này cần có một câu trả lời xác định, ai cũng không thể ngày ngày đều cảnh giác đối phương, đến ngủ cũng không yên.

Quả nhiên một lát sau đó Sở Nam Phong mở mắt ra, thần tình vô cùng tỉnh táo.

Hắn đưa mắt nhìn phía bên kia nơi Tiêu Lạc đang ngồi nhập định.

Một người đa nghi như hắn làm sao mà không hiểu được ý nghĩa của hành động này.

Chẳng qua thứ hắn đòi hỏi muốn thấy còn nhiều hơn cả những thứ mà cậu cho hắn thấy bây giờ.

Nếu cậu hoàn toàn tín nhiệm hắn thì sẽ không tầng tầng lớp lớp che đậy bản thân như một cái kén như vậy.

Sở Nam Phong không hiểu sao phiền muộn trong lòng, cũng không có tâm trạng nào đi ngủ đành ngồi dậy bắt đầu tu luyện.

Sáng hôm sau Tiêu Lạc thức rất sớm, cậu thần thanh khí sảng vào nhà tắm rửa mặt.

Sở Nam Phong đi từ sớm, lúc cậu mở mắt đã không thấy hắn ta đâu, chắc là đi tập luyện buổi sáng.

Mắt thấy trong phòng không có ai ngoài mình, Tiêu Lạc liền tiến vào không gian, tranh thủ tắm rửa sạch sẽ.

Đã mấy ngày rồi cậu không được tắm, cơ thể cứ kì quái khiến cậu khó chịu không thôi.

Vì thời gian trong không gian trôi chậm hơn bên ngoài, lúc cậu đi ra thời gian cũng chưa qua được bao lâu.

Giờ ăn sáng bắt đầu từ sáu đến tám giờ.

Bữa sáng vô cùng đơn giản, màn thầu và canh cải thảo nấu với tốp mỡ, không có thịt.

Lúc Tiêu Lạc đang gặm màn thầu, đột nhiên có người vỗ vai cậu.

Cậu quay đầu nhìn thì….ước gì mình mù cho lẹ.

Đằng sau cậu đứng hai cô gái.

Một thanh thoát nhẹ nhàng, một hầm hầm như bị quỵt nợ.

Tổ hợp công chúa và chằn tinh nhìn sao cũng thấy đau mắt, rất phi lý với cổ tích nhưng lại hợp với lẽ thường.

Kiểu như một đứa gầy thường chơi thân với một đứa béo và một đứa hiền thường chơi thân với một đứa không hiền.

Hai người này chính là hai cô gái lần đó đi dạo trên đường bị Tiêu Lạc vô tình vấp phải.

Bây giờ có lẽ đang muốn đến tính sổ cậu.

Đứa không hiền nói: “tôi nhìn thấy quen quen, hóa ra thật sự là anh.


Không ngờ anh cũng ở trong đội của Sở ca.” Cô ta cười rất chi là gian.

Tiêu Lạc tay hơi run, dứt khoát nói: “cô là ai, tôi không quen, đừng làm phiền tôi ăn sáng.” Nói xong quay lại gặm màn thầu.

Thẩm Hân Hân: “anh đừng giả vờ làm chi, dù sao thời gian vẫn còn dài, tôi xem anh giả vờ được bao lâu.”
“Lúc tắm tôi không giả vờ đâu, có giỏi cô cứ rình tôi tắm đi.”
“…anh vô sỉ!” Cô tức giận mắng một tiếng.

Sở Lan Hinh vội vàng kéo tay cô lại, ra hiệu cô kiềm chế cảm xúc.

Sở Lan Hinh nhìn Tiêu Lạc không khỏi nhớ tới tai nạn hôm đó, gò má cô hồng lên như hai quả đào mọng nước cực kì đáng yêu, giọng lí nhí nói: “chuyện ngày hôm đó không phải lỗi của anh, là Hân Hân quá lo cho tôi nên mới tức giận đánh anh như vậy, mong anh thứ lỗi cho.”
“Tôi quên chuyện hôm đó rồi, các cô cũng đừng nhắc lại làm gì.”
Sở Lan Hinh hơi bối rối: “thật ra hôm đó anh đột nhiên hôn mê, là tôi dùng thủy dị năng chữa trị cho anh, không biết hiện tại anh có thấy đỡ chút nào không?”
“Không phải đang quan tâm anh đâu nhé, tiểu Hinh chỉ muốn xác định dị năng của cô ấy có giúp ích được gì cho mọi người hay không thôi, nên đừng có mà ảo tưởng.” Thẩm Hân Hân hung bạo nói.

Tiêu Lạc thực sự muốn nhét màn thầu vào miệng bà chằn này.

Sở Lan Hinh cười ngượng ngùng: “trong đội còn có thủy dị năng khác, tôi chữa trị cho mọi người không nhiều lắm, mà mỗi lần tôi chữa thương cho họ, bọn họ chỉ nói rất tốt, cũng không có nói gì thêm, tôi sợ bọn họ chỉ đang khách sáo vì tôi là em gái của Phong ca.”
“Đến cả dị năng của mình mà cô còn không nắm rõ sao?” Tiêu Lạc nói.

Sở Lan Hinh vò vò góc áo: “dị năng của tôi kém quá, hơn nữa tôi vẫn chưa được chữa trị trên vết thương hở, nên không thấy có sự khác biệt gì.”
Tiêu Lạc trầm ngâm một hồi, rồi nói: “Sau khi tỉnh lại tôi cảm thấy rất bình thường, không còn dấu hiệu suy yếu như trước.

Nhưng đó có thể là do cơ thể tôi tự hồi phục chứ không hề liên quan đến dị năng của cô.

Quả thật thủy dị năng có năng lực chữa thương tốt, có thể lời những người kia là nói thật chứ không phải khách sáo, cô tốt nhất nên tin tưởng chính mình và dị năng của mình, phải hiểu rõ nó, đừng để nó trở thành một thứ vô dụng.”
Tôi có thiên tôn thể, năng lượng bình thường không thể xâm nhập vào được cơ thể tôi.

Tiêu Lạc chỉ có thể nói được nhiêu đó, cũng là câu trả lời chung chung giống như những người khác nên Sở Lan Hinh có hơi ảm đảm một chút.

Nhưng được cái người này lại cổ vũ cô, khiến cô có cái nhìn mới về người được xem là quái dị này.

Anh ta so với người khác có sự chân thật hơn.

Sở Lan Hinh khẽ nói: “Cám ơn anh.”
Lúc Sở Lan Hinh kéo tay Thẩm Hân Hân tính rời đi, Tiêu Lạc lên tiếng: “Thật ra tính cách yếu đuối cũng ảnh hưởng đến dị năng đó.”
Sở Lan Hinh mỉm cười gật đầu, lôi kéo Thẩm Hân Hân hung bạo bên cạnh rời đi.

Tiêu Lạc nhìn bóng dáng của ai cô gái xa dần, trong lòng có hơi ngờ ngợ.

Hai em gái xinh như hoa, có hương vị của thanh xuân này không biết có địa vị gì trong đội, mà mấy người xung quanh thấy hai người họ liền niềm nở chào hỏi, trong ánh mắt toát lên sự thiên vị, lấy lòng, không có một chút ý nghĩ tầm bậy nào.

So với những cái viết trong tiểu thuyết gì mà phụ nữ chỉ là thú chơi giải trí, vô dụng, món hàng đem đi trao đổi các kiểu khác một trời một vực.

Ủa nhưng mà hồi nảy cậu nghe được cô gái nói cái gì đấy? Em gái Phong ca? Phong ca nào? Là cái vị mà tôi biết đó hã?
Em gái Sở Nam Phong, Sở Lan Hinh? Em gái quốc dân siêu cấp đáng yêu được tác giả cưng như trứng dù hành hạ ai cũng không hành hạ em?
Tiêu Lạc ngộ ra, thảo nào các anh các chú đằng kia không dám úp sọt em nó.

Cậu nhẹ nhàng rụt lại vai, trầm cảm mà ăn đồ ăn của mình, sợ có người tới úp sọt mình.

OMG tôi vừa mới làm gì đây, tôi vừa giáo huấn em gái quốc dân đấy trời ạ.1.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.