Mạt Thế Điền Viên

Chương 11


Bạn đang đọc Mạt Thế Điền Viên – Chương 11


Chiều hôm đó Tiêu Lạc vui vẻ thong thả chạy sang khu Thượng Cẩm báo danh.

“Này cậu là ai, có biết đây là đâu không mà tự tiện xông vào.”
Nhưng lại bị chặn ngay từ vòng giữ cửa.

“Tôi là Tiêu Lạc.” Cậu nói.

Người gác cổng dứt khoát xua tay: “cậu ở đâu thì về lại đó đi, ở đây không tiếp khách.”
Tiêu Lạc phía sau mặt nạ (cái nón trùm giống lũ cướp nhà băng) nhăn thành một đoàn.

“Sếp của các anh không nói gì với các anh sao?”
“Sếp của tôi? Ai cơ?”
“Thì Sở Nam Phong á!”
“Cậu nói Sở lão đại á? Anh ấy đi thu thập vật tư vẫn chưa về.

Tôi nói cho cậu biết nhé, cho dù Sở lão đại không có ở đây nhưng bên trong vẫn còn nhiều người, đều là cao thủ không đó, bất kì ai trong số đó cũng có thể dễ dàng úp sọt cậu.

Đừng có lựa thời cơ Sở lão đại không có ở đây mà mưu đồ nha.”
“Vậy sao? Vậy thì tôi ngồi đây đợi lão đại nhà mấy anh về.” Nói rồi cậu trực tiếp ngồi bệch xuống tại chỗ.

May mà bên cạnh có một cây đại thụ đổ bóng mát xuống, nếu không hôm nay cậu sẽ bị ánh mặt trời hun đến ngoài khét trong sống.

“Này, sao cậu ngồi đây được, cậu tính ăn vạ đấy à?” Người thanh niên gác cổng quát.

“Oan ức, tôi có làm gì đâu mà anh bảo tôi ăn vạ, tôi chỉ ngồi đợi người thôi.”
“Tôi nói cho cậu biết nhé tôi có lòng tốt mới bảo cậu rời đi, bên trong có người từng làm cảnh sát hình sự, rất mẫn cảm với loại tội phạm như cậu.

Nơi này không thích hợp cho cậu ngồi đợi đâu.”
“Mẹ nó oan ức, anh nghĩ tôi là tội phạm sao? Sao anh lại nghĩ như thế? Có biết tôi thương tâm lắm không?” Thực ra thương tâm thì cũng từng thương tâm thôi, bị hiểu nhầm nhiều quá nên cũng quen rồi.

Người thanh niên gác cổng thẳng thừng phỉ nhổ: “sao cậu không xem lại chính mình đi, thấy giống người thường chỗ nào không.

Tôi biết thời buổi này cậu cũng không dễ dàng mới nhắc nhở cậu, đây không phải nơi cậu có thể náo loạn.

Tôi không khuyên cậu cải tà quy chính nhưng cậu hành nghề nhiều năm cũng phải biết lựa chỗ mà phát huy năng lực chớ.”

Tiêu Lạc bất lực: “anh thật sự nghĩ tôi là ăn trộm á?”
Bên kia thành thực gật đầu.

Cậu bậc cười, tên này nghĩ cậu là ăn trộm mà vẫn chịu khó nói chuyện với cậu nảy giờ.

Nếu không phải quá tự tin lực lượng bên trong có thể dễ dàng úp sọt cậu đã không thân thiện thế này đâu.

“Nhưng tôi nhất định ngồi đây đợi lão đại của mấy người về, anh chẳng phải canh cổng sao, canh chừng tôi luôn là được.”
Thanh niên thân thiện: “………….”
Tiêu Lạc là một người rất giỏi chịu đựng buồn chán.

Cậu ngồi yên một chỗ, mõi thì thay đổi tư thế ngồi, vui vẻ chơi với cỏ.

Một chút ý định rời đi cũng không có.

Mà thanh niên kia nửa muốn nói nửa muốn không.

Một người trưởng thành ăn mặc thành như thế thì thôi đi, lại còn ngồi chơi với cỏ.

Vừa quái dị vừa thiểu năng.

Sự kết hợp này làm người ta đứng nhìn thôi cũng thấy ngứa mắt lắm.

Lần đợi này phải đợi rất lâu.

Đến khi bầu trời đen kịt một màu, đèn trong biệt thự mờ mờ sáng, từ đằng xa mới có một đoàn xe chạy về.

Hàn Vân Đào đứng canh lập tức mở cổng ra để xe chạy vào.

“Sao hôm nay về trễ thế, tôi sợ mọi người có trục trặc gì.”
Du Hoa: “đúng là có vài trục trặc nhỏ, trên đường gặp phải tang thi hệ tinh thần cấp ba điều khiển một đàn tang thi cấp thấp tấn công chúng tôi.

Phải tốn khá nhiều thời gian mới giải quyết được nó.”
“Cậu nói đây là trục trặc nhỏ sao?” Hàn Vân Đào đấm một cái nhẹ lên vai của Du Hoa, rồi thấy trong đám người không có bóng dáng của Sở Nam Phong, hỏi: “Nam Phong đâu rồi?”
Lục Cao chỉ một chiếc xe việt dã: “cậu ấy hôm nay vất vả, dị năng cạn sạch rồi nên ở trong xe hồi phục.”

“Thẩm Quân Lâm đâu sao cũng không thấy cậu ấy?”
“Cậu ấy bị nội thương, ở trong xe của Nam Phong, không có gì đáng ngại, lát nữa bảo tiểu Hinh dùng dị năng thủy điều trị một chút là tốt rồi.” Du Hoa nói.

“Tôi đi điều mọi người chất vật tư vào kho.”
Hàn Vân Đào ừ một tiếng, thấy xe đã vào trong hết, đang định đóng cửa thì đột nhiên nhớ tới người hồi chiều đến xin báo danh.

Hắn kéo Lục Cao lại nói: “ban chiều có một người tên Tiêu Lạc đến báo danh, cậu ta rất kì quái nên tôi không cho vào.

Nhưng cậu ta nói phải đợi cho bằng được Nam Phong về.”
Lục Cao: “vậy cậu ta đâu?”
“Nằm ngủ ở kia.” Hàn Vân Đào chỉ tay về phía gốc cây lớn, ở đó có một bóng đen khả nghi đang cuộn tròn ngủ ngon lành.

Lục Cao lắc đầu ngao ngán, thời buổi nào rồi mà còn ngủ được ở nơi không an toàn như vậy chứ.

Tính cảnh giác thấp đến thảm bại.

Thẩm Quân Lâm nói đúng, nên cho cậu ta vào tổ người sống sót bình thường.

“Trước tiên cứ nhận cậu ta đã, rồi đợi Nam Phong quyết định cho cậu ta ở tổ nào.”
“Cậu ta đặc biệt như vậy? Còn phải được đích thân lão đại định đoạt?” Hàn Vân Đào hỏi.

“Con trai của Tiêu Lĩnh Sơn lão sư và Lạc Tình lão sư, cậu nói xem có đặc biệt không.”
Hàn Vân Đào kinh ngạc, gật đầu: “đúng là rất đặc biệt.” Hắn đi tới chỗ của Tiêu Lạc, dùng chân lay lay người cậu: “này, tỉnh lại đi, vào nhà mà ngủ.”
Cậu khó chịu cựa người, mơ màng đáp: “không tỉnh.” Sau đó đổi tư thế tiếp tục ngủ ngon lành.

Hàn Vân Đào: “…….”
Thẩm Quân Lâm đóng cửa xe, chuẩn bị vào nhà thì thấy cảnh này, từ đằng xa nhịn không được gào tới: “mẹ nó nói chuyện với thằng nhãi đó làm gì, trực tiếp dùng hành động đi!”
Hàn Vân Đào hoài nghi, hành động là loại hành động nào? Một đạp tiễn đi tây thiên?
Thẩm Quân Lâm xồng xộc đi tới: “như thế này nè.” Anh xốc cả người Tiêu Lạc lên, nắm hai đầu vai cậu lắc tới lắc lui.

“Tỉnh lại coi, sao ngủ như heo vậy?”
Đột nhiên Tiêu Lạc giật mình tỉnh dậy, thấy có người động tay động chân với cơ thể mình liền bạo phát.


Cậu hét lên một tiếng rồi dùng lực mạnh đẩy Thẩm Quân Lâm bật ngửa ra đằng sau, hai tay không ngừng kiểm tra từ trên xuống dưới xem có chỗ nào không đúng hay không.

Cậu cả giận nói: “anh dám thừa lúc tôi ngủ say mà xuống tay với thân thể ngọc ngà của tôi, đồ cầm thú biến thái.”
Tiêu Lạc hoảng hồn môt phen.

Vừa rồi cậu đã tốn khá nhiều linh hồn lực và linh khí để học cách thu hồi thất thải quang mang trên da, cố gắng trở lại làm một người bạch tạng bình thường.

Chỉ là tiêu hao quá độ khiến cậu mệt lả đi rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Vừa tỉnh lại đã gặp tình cảnh này khiến cậu trong khoảnh khắc đó thực sự hoảng sợ rồi.

Cậu quả thật rất thiếu cảnh giác.

Đó là một thói quen tồi tệ, nó sẽ khiến cho cậu rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Nếu ở đây hôm nay là những người tâm địa xấu xa mà nói…..cậu lắc đầu không dám nghĩ nữa.

Thẩm Quân Lâm giận run người, nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn Tiêu Lạc, không thốt nổi một từ, gân xanh trên trán giật giật.

Mà bên kia Lục Cao khóe miệng co rút dữ dội, phi thường khôi hài, nhịn cười là một thử thách khó khăn vô cùng.

Hàn Vân Đào thì không e dè gì cả, ôm bụng cười đến ngặt nghẽo.

Cầm thú biến thái.

Thẩm Quân Lâm cả đời trong sạch, rốt cuộc cũng có ngày không ngóc đầu lên nổi.

Vết ố này có khi sẽ theo hắn cả đời.

Nếu cứ tiếp tục đứng đây chắc chắn Thẩm Quân Lâm hắn sẽ tiễn tên này về tây thiên.

Hắn hung tợn trừng Tiêu Lạc một cái rồi quay lưng đi vào trong.

Khí tức hung bạo tỏa ra khiến ai nhìn qua cũng thấy sợ hãi
Là tên nào mắt mù gan lớn chọc phải hung thần này vậy.

“Tôi nói sai sao? Anh ta đúng là thừa lúc tôi ngủ giở trò với tôi mà?” Tiêu Lạc vẫn còn tức giận nói.

“Cứ làm như thể tôi chủ động động chạm đến trinh tiết của anh ta không bằng.”
Hàn Vân Đào nhịn cười đến khổ: “cậu trước tiên bình tĩnh lại đã.


Tôi biết cậu cũng không dễ chịu gì, vào trong rồi lại nói đi.”
Tiêu Lạc vốn không phải tức Thẩm Quân Lâm mà là tức chính mình nhiều hơn.

Do cậu không chú ý cảnh giác nên mới thành thế này.

Tại Thẩm Quân Lâm xui xẻo thôi.

Tiêu Lạc vẫn chưa thoát khỏi dư âm của cơn hoảng vừa rồi, vẫn còn cứng ngắc nói: “ban chiều anh không cho tôi vào, bây giờ sao lại cho vào rồi?”
“Thì lúc đó tôi không biết cậu là ai nên mới ngăn cản cậu.

Bây giờ lão đại tôi về rồi, tôi mới biết cậu đã được nhận vào đội.”
Tiêu Lạc lườm hắn một cái, cũng không nói gì đi theo vào.

Cơn mệt lả vẩn chưa nguôi, hai chân cậu run rẩy bước đi đầy khó nhọc.

Đan điền lẫn linh hồn đều chưa được khôi phục, vẫn trống rỗng khiến cậu khó chịu vô cùng.

“Nam Phong, cơ thể thế nào rồi?”
Lúc bọn họ đi ngang qua một chiếc xe việt dã, vừa hay gặp được Sở Nam Phong đang mở cửa xe bước xuống.

“Hồi phục tương đối.” Sở Nam Phong nhàn nhạt nói.

Dù sao anh cũng không phải bị thương, chỉ là tiêu hao năng lượng quá mức mà thôi.

Hắn nói: “trong ba ngày tới không cần thu thập vật tư nữa.

Lần này giết tang thi thu được khá nhiều tinh hạch.

Bảo mọi người trong thời gian này nhanh chóng thăng cấp dị năng.”
“Vậy tốt, tang thi thăng cấp nhanh hơn chúng ta, chúng ta cũng không thể làm lơ, phải tăng lên thực lực của mình mới được.” Hàn Vân Đào nói.

Đột nhiên một tiếng vật nặng rơi xuống vang lên.

Mọi người nhìn qua thì thấy Tiêu Lạc nằm ngay đơ trên đất không động đậy.

Nếu Tiêu Lạc có thể phát biểu, cậu sẽ nói: thật sự quá mệt mõi rồi.

– ————————
đăng bù cho khoảng thời gian hơi dài lúc trước mất tăm mất dạng nhé????????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.