Đọc truyện Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng – Chương 8: Hiểu ra
Edit: Thanh Thạch
Đợi đến khi tên tang thi bị giết chết, đội viên bị nó bổ nhào vào đã bị cắn mất nửa khuôn mặt, đau đớn gào khóc lăn lộn trên mặt đất. Thần trí anh ta vẫn còn thanh tỉnh nên cũng hiểu được kết quả của mình, lấy ra súng nhắm thẳng vào đầu, tuy biết mình phải chết nhưng có ai lại muốn chết, tay anh ta không khỏi run rẩy.
Những người khác trong đội đều không đành lòng, đội viên này chắc chắn phải chết rồi.
Anh ta quằn quại dưới đất, súng trong tay rơi ra, máu tươi ướt đẫm khuôn mặt, chỉ có thể khóc kêu: “Giết tôi đi, giết tôi đi.”
“Thất thần cái gì? Lăng Thanh Vân! Cậu giết cậu ta đi!” Trương Nghị rống lớn, tốc độ biến thành tang thi của mỗi người khác nhau, nhưng trên cơ bản đều là trong vòng một giờ!
Lăng Thanh Vân dừng một chút, cầm súng của người kia rơi trên mặt đất bắn một phát.
Đây là lần đầu tiên hắn giết người, nhưng có lẽ do mấy ngày nay gặp đủ chuyện sống chết nên hắn lại không có cảm giác gì. So với để đội viên này biến thành tang thi, còn không bằng giết anh ta sớm một chút! Tiếng súng ngừng lại, người vốn đang nói chuyện với bọn họ run rẩy vài cái liền yên lặng bất động, Lăng Thanh Vân nắm chặt súng trong tay, chặt đến nỗi nổi hết cả gân xanh.
Những người khác cũng trầm mặc, có người khóe mắt đã ươn ướt, bọn họ nhìn biểu tình Lăng Thanh Vân không có gì biến hóa, nói không nên lời cảm giác trong lòng là gì. Chỉ có Trương Nghị khẽ thở dài, đồng thời cho Lăng Thanh Vân một ánh mắt tán thưởng — ở xã hội này, có thời điểm phải quyết đoán!
Lúc này, hai bộ đội đặc chủng từ tầng dưới đi lên, nhìn thấy tình hình như vậy, lập tức hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Có một tang thi tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với tang thi bình thường!” Lăng Thanh Vân nhớ tới dị trạng vừa rồi, nếu tang thi này chỉ là tang thi bình thường, tuyệt đối không kịp phác lên đội viên kia!
“Tang thi biến dị?” Đặc chủng kia chần chừ mở miệng, sau đó lại nói: “Nhanh vận chuyển đồ đi, chúng ta lập tức rời đi.”
“Tang thi biến dị là cái gì?” Sắc mặt Trương Nghị không tốt lắm, hỏi.
“Có một loại tang thi hơn hẳn tang thi bình thường, chúng tôi gọi chúng là tang thi biến dị.” Đặc chủng kia nói: “Từ hôm qua đã có người phát hiện ra tang thi như vậy, nhưng còn chưa công bố với dân chúng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối hôm nay sẽ thông báo, dù sao sự tình thế này không giấu được bao lâu, trên mạng cũng đã có bài post liên quan.”
Trương Nghị không hỏi tiếp, đội viên kia trước khi chết đã bị nhiễm virus, không thể mang về, chỉ đành để lại đây…
Lúc Lăng Thanh Vân trở lại xe tải liền thấy Kim Tường và Cố Gia Bảo đang ngồi bên trong.
“Anh Lăng!” Cố Gia Bảo tiến lên đón.
“Gia Bảo, sao cậu lại đến thành phố S?” Lăng Thanh Vân hỏi. Vừa mới chết một người, những người khác đều thực trầm mặc, Lăng Thanh Vân liền an vị bên cạnh Cố Gia Bảo.
Có lẽ do Trang Thành đã mất, hiện tại hắn cực kỳ hi vọng có người có thể nói chuyện về Trang Thành với hắn, chính hắn cũng không hiểu tâm trạng này là gì.
“Anh Lăng, em đến thành phố S được mấy năm rồi. Sau khi tốt nghiệp ở trung tâm, mẹ em cho em lên đây làm việc giúp cậu, mấy năm nay em lăn lộn ở thành phố S, tuy chẳng có mấy tiền nhưng cũng coi như có chút danh tiếng.” Cố Gia Bảo nhanh mồm nhanh miệng lập tức bắt đầu lải nhải.
Từ khi phát sinh biến đổi lớn, Lăng Thanh Vân không còn nghe được người khác kể chuyện như vậy, đại bộ phận đều không còn tâm tình nói chuyện phiếm: “Ba mẹ cậu không sao chứ?”
“Ba mẹ em may mắn đúng lúc về nhà bà em chơi, trong nhà không có ai biến thành tang thi cả! Anh Lăng, anh cũng biết, nhà bà em ở nông thôn trữ hơn hai trăm cân gạo với cả ngàn cân kê, hơn nữa ba em làm ăn được bỏ ra nhiều tiền xây thêm phòng ở, lúc này an toàn lắm!” Lúc xảy ra tai họa, Cố Gia Bảo liền trốn ở căn phòng kia, giờ đi ra chỉ nhìn thấy cảnh quân đội càn quét quái vật nên còn chưa thật sự nắm rõ tình hình.
Nhà cũ của cậu ở nông thôn, ba cậu buôn bán lời kiếm được kha khá, sau này xây lại nhà ở quê, làm cả tường vây cửa chống trộm, trong nhà cũng sắm thêm đồ dùng. Mấy hôm trước nói chuyện cậu mới biết bởi vì làm khí hóa lỏng không dễ, nhà bà chỉ có tổng cộng bốn bình, mà nay còn ba bình đầy, tạm thời không cần lo lắng. Lúc trò chuyện với ba, chuyện khó chịu nhất thế mà là sắp Tết muối quá ít thịt…
Khi đó cậu bị nhốt trong phòng trực ban, đói muốn chết nhưng không dám nói tình cảnh của mình cho ba mẹ, chỉ có thể thèm đến chảy nướng miếng ròng ròng.
“Ba mẹ cậu thật may mắn.” Lăng Thanh Vân nói, ở nông thôn có điểm ấy là tốt, tuy nhiên, ở nơi hoang vu như vậy chỉ sợ không chỉ không có người đến cứu viện mà còn có nhiều người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: “Cậu bảo ba mẹ cậu chú ý cẩn thận một chút, nếu như gặp phải cướp bóc…”
“Anh Lăng! Anh nói giống hệt Kim Tường, Kim Tường đã bảo em nói rồi, ba mẹ cũng đồng ý tuyệt đối không dễ dàng mở cửa hoặc là cứu người!” Cố Gia Bảo nhìn thoáng qua Kim Tường, cười cười, lộ ra hai cái răng khểnh.
Lăng Thanh Vân nhìn Cố Gia Bảo gãi gãi cái đầu nhuộm vàng của mình, nhíu mày, không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, Cố Gia Bảo vẫn như trước, khuyên trên tai cũng không thiếu cái nào: “Sao cậu lại ở phòng trực ban bệnh viện? Sinh bệnh à?” Nhìn bộ dạng Cố Gia Bảo chẳng có vẻ gì là ốm đau.
“Dạ? Anh Lăng…” Cố Gia Bảo bắt đầu ấp úng.
“Tôi là bạn trai của em ấy.” Kim Tường đột nhiên mở miệng, ánh mắt sau cặp kính thẳng tắp nhìn Lăng Thanh Vân. Trước kia y thường nghe Cố Gia Bảo kể về Lăng Thanh Vân, biết đối phương là một tên du côn, cũng biết Cố Gia Bảo rất sùng bái hắn, điều này làm y có chút bất mãn.
Nếu là lúc trước, suy xét đến ảnh hưởng đối với Cố Gia Bảo y sẽ không nói gì, nhưng hiện tại thế giới đã biến thành cái dạng này… Còn cái gì không thể nói ra?
“Bạn trai?” Lăng Thanh Vân cảm thấy cách nói này rất quái lạ, đột nhiên nhớ tới bộ phim Trang Thành từng cho hắn xem: “Hai người là đồng tính luyến ái?”
“Anh Lăng…” Cố Gia Bảo giật giật miệng, không biết nên nói cái gì mới tốt. Trước kia Kim Tường luôn giấu giếm quan hệ của hai người, cậu không ngờ hiện tại đối phương lại trực tiếp như vậy.
“Nhưng hai người chẳng ẻo lả gì cả.” Lăng Thanh Vân cao thấp đánh giá hai người trước mặt, Cố Gia Bảo sao lại thích con trai? Tình huống này khiến hắn bất ngờ, mà còn…
“Không nhất định sẽ ẻo lả mà.” Cố Gia Bảo thật xấu hổ, nhưng Lăng Thanh Vân không hề khinh bỉ, điều này làm cậu thấy dễ chịu một chút.
“Đến lúc này rồi, kỳ thật là gì cũng không sao, chỉ cần sống tốt là được.” Lăng Thanh Vân nói, nếu là trước kia, hắn sẽ cảm thấy Cố Gia Bảo lựa chọn ở cùng đàn ông mà tuyệt hậu là không đáng, nhưng hiện tại, thật sự chỉ cần sống sót, tựa như Trang Thành…
Nghĩ đến Trang Thành, sắc mặt Lăng Thanh Vân bỗng thay đổi.
Trang Thành cho hắn xem phim đồng tính… Trang Thành nói với hắn mấy tin tức liên quan đến đồng tính… Trang Thành nói bóng nói gió hỏi hắn nghĩ thế nào về đồng tính…
“Đúng vậy, chỉ cần còn sống là được, anh ấy vừa lạnh lùng vừa bạo lực, đối xử với em cũng không tốt, nhưng em không muốn chia tay… Mấy ngày nay anh ấy đều nhường đồ ăn cho em, đối mặt với sống chết mà anh ấy còn làm như vậy thì những cái khác chẳng còn quan trọng nữa.” Cố Gia Bảo nói, lúc bọn họ bị nhốt trong phòng trực ban, tuy rằng đủ nước nhưng không có gì để ăn, lục lọi hết các ngăn kéo cũng chỉ tìm được hai gói bánh quy giảm béo với mấy bao rong biển, thêm một gói chân gà, may mà có thêm hai gói mỳ tôm với hai cây lạp xưởng của Kim Tường mang đi ăn khuya và hai bát vằn thắn cậu mang tới hẹn hò.
Dựa vào mấy thứ này mà vượt qua tám ngày, hai người bọn họ đã đói đến không chịu nổi rồi! Gần như cái gì cũng không dám lãng phí vứt đi, ngay cả mấy cái xương chân gà cũng bị gặm đi gặm lại, mà mấy ngày này, Kim Tường đưa cho cậu nhiều thức ăn hơn y lưu lại cho mình nhiều.
Thời điểm bị nhốt cùng nhau, cậu không nói gì, bởi vì cảm thấy hai người bọn họ dù sao cũng chết, nhưng hiện tại đã thoát khỏi, cậu vô cùng cảm kích.
Kim Tường lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Gia Bảo, khi Cố Gia Bảo vươn tay nắm lấy tay y thì thần sắc dịu hẳn đi.
Lăng Thanh Vân ngồi trong xe tải, tựa lưng vào thùng xe, nhìn động tác của Cố Gia Bảo với Kim Tường, cắn chặt răng.
Lúc hắn và Trang Thành bị nhốt trong căn phòng kia, mỗi lần Trang Thành đều nói là không đói bụng hoặc là nói cần hắn bảo vệ mình, sau đó cho hắn thêm chút thức ăn. Còn cả bình nước kia, Trang Thành nói uống rồi nhưng kỳ thật chẳng vơi đi chút nào….
Khi đó hắn cũng nói phải bảo vệ tốt Trang Thành, kết quả là gì?
Lăng Thanh Vân cảm thấy mắt thật cay, trong lòng giống như có cái gì đó đang từ từ dâng lên…
Trang Thành, Trang Thành, Trang Thành của hắn…
Hắn coi Trang Thành là anh em tốt của hắn, lại không biết chỉ mình hắn cho là như vậy, Trang Thành không nhất định cũng nghĩ như thế…
Hai người trước mặt tay cầm tay ấm áp, Lăng Thanh Vân nhắm mắt lại không muốn nhìn nữa, nhưng nhắm lại rồi, nước mắt cố nén lại trực trào ra.
Cởi găng tay, dùng ngón tay ấn ấn mi tâm, Lăng Thanh Vân thầm lau nước mắt, trong lòng dâng trào hối hận vô hạn. Nếu hắn phát hiện sớm một chút… có lẽ phát hiện sớm cũng vô dụng… bởi vì khi đó hắn căn bản không biết cảm tình của mình đối với Trang Thành.
Lăng Thanh Vân trầm mặc hồi lâu, vừa rồi hắn nhìn thấy ánh mắt của Kim Tường, giống hệt ánh mắt Trang Thành nhìn hắn lần cuối cùng.
Thật lâu trước kia, Trang Thành từng nói, giá phòng ở thành phố S cao như vậy, về sau bọn họ góp tiền mua chung một căn. Hắn nghe xong cười nói chỉ sợ vợ không thích. Trang Thành lúc ấy quay lưng về phía hắn nói cậu định cứ thế mà lấy vợ à? Chỉ sợ mua nhà xong chúng ta không còn tiền lấy vợ, ở ế với nhau. Khi đó hắn không cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ bảo nếu cậu là con gái thì tuyệt đối sẽ là người vợ tốt nhất, còn không phải mất tiền…
Dừng một chút, Lăng Thanh Vân mở mắt: “Gia Bảo, tuy anh ta là nam, nhưng đối với cậu tốt hơn các cô gái khác, cậu đừng phụ lòng anh ta.”
Cố Gia Bảo kinh ngạc, không thấy thần sắc Lăng Thanh Vân có cái gì không đúng, nhưng Kim Tường thì nhìn ra Lăng Thanh Vân có điểm bất thường.
Nhưng liền tính Lăng Thanh Vân khác thường, có một số việc y nên nói rõ: “Tôi sẽ không cô phụ cậu ấy!”
Lăng Thanh Vân dừng một chút mới hiểu được ý tứ của Kim Tường, nhưng hiện tại trong lòng hắn quay cuồng đều là chuyện về Trang Thành, giật giật khóe miệng coi như cười đáp rồi đứng lên, cầm súng của đội viên bị giết lúc nãy, đứng sát cửa bắn chết tang thi ven đường.
Tất cả mọi người vừa trải qua một hồi đại chiến, vốn đều muốn nghỉ ngơi, nhìn thấy hành động của Lăng Thanh Vân lại đứng hết lên, tìm chỗ đứng bắn tang thi.
“A!” Lăng Thanh Vân hét dài một tiếng, hét đến khàn cả giọng, những người khác kể cả Trương Nghị cũng hét to.
Ngắn ngủi một tuần nhưng tất cả mọi người đều phải chịu áp lực khó có thể tưởng tượng được, mà vừa rồi, lại thêm một chiến hữu chết ngay trước mắt bọn họ!