Đọc truyện Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng – Chương 7: Người quen
Edit: Thanh Thạch
Lăng Thanh Vân lui về phía sau một bước để những người khác nổ súng, tang thi cách bọn họ một đoạn, tạm thời không cần hắn ra tay. Đến khi đám tang thi ngã xuống hơn nửa, những tên khác trúng đạn hành động không tiện, hắn mới cầm gậy nanh sói xông lên đánh đầu bọn chúng.
Mặc kệ là tang thi mặc đồ bệnh nhân hay mặc áo blouse trắng, mặc kệ tang thi là người già hay trẻ nhỏ, tất cả đều được đối xử bình đẳng một gậy đầu nở hoa, ngay cả những tang thi nhìn có vẻ đã bất động, hắn cũng bổ thêm một gậy. Hôm trước có một đội ngũ trong lúc làm nhiệm vụ nghĩ rằng tang thi đã chết hết liền chủ quan tiến lên, cuối cùng đội trưởng bị một tang thi nằm trên mặt đất đột nhiên cào bị thương, chỉ có thể tự sát.
Giải quyết hết đám tang thi này, bọn họ canh giữ ở đây, có tang thi tới gần liền bắn, sau đó nhìn về phía cánh cửa bị bao vây lúc nãy, trên cửa tràn đầy vết tang thi cào, cảm giác lung lay sắp đổ.
“Bên trong hẳn là có người may mắn sống sót.” Trương Nghị kinh nghiệm phong phú, tất nhiên biết vì sao sẽ xuất hiện tình huống như vậy, phòng này là phòng trực ban, xem tình hình có lẽ bác sĩ trực ban bên trong còn sống.
“Bên trong có người không?” Lăng Thanh Vân dùng gậy gõ cửa.
“Có người! Bên trong có người, các anh tới cứu chúng tôi sao?” Bên trong có tiếng người vang lên, thanh âm hơi yếu.
“Chúng tôi là quân nhân! Chúng tôi tới lấy vật tư! Các anh ở bên trong chờ lúc chúng tôi quay ra thì đi hay đi lấy vật tư cùng chúng tôi?” Trương Nghị hỏi, đại bộ phận người sống sót lá gan rất nhỏ, để bọn họ ở lại chỗ này không liên luỵ mình có lẽ tốt hơn.
“Chúng tôi đi theo các anh, tôi là bác sĩ ở đây, mang tôi theo các anh sẽ dễ tìm đồ hơn.” Một thanh âm lạnh lùng vang lên, xem ra bên trong có ít nhất hai người.
“Không thành vấn đề!” Trương Nghị cũng nghĩ đến điểm này, quầy thuốc trong bệnh viện là nhóm khác đi gom, bọn họ cần mang thiết bị y tế về, có người biết sẽ dễ hơn nhiều.
Trong phòng vang lên một trận rầm rầm lách cách, hẳn là kéo những thứ chặn cửa ra, sau đó một người đàn ông mặc quần áo bình thường, cao khoảng 1m75 bước ra, đi theo sau y là một thanh niên cao to.
“Gia Bảo?” Lăng Thanh Vân nhíu mày, không ngờ còn có thể đụng tới người quen.
“Anh Lăng?” Thanh niên cao to kia hưng phấn nhảy dựng, sau đó giang rộng hai tay muốn chạy tới ôm Lăng Thanh Vân lại lập tức bị người đàn ông kia kéo lại: “Em đừng chạm vào, xem quần áo anh ta đi!”
Quần áo Lăng Thanh Vân là đồng phục được phát, ưu điểm lớn nhất là có thể che kín toàn thân, nếu không đủ thì thêm mũ bảo hiểm, càng kín, mà nay quần áo trên người hắn dính không ít máu me.
Cố Gia Bảo không tiến lên nữa, Lăng Thanh Vân cũng không có tâm tình ôn chuyện: “Có việc gì từ từ nói, hiện tại quan trọng nhất là tìm được các thiết bị!”
“Kim Tường biết các thiết bị ở đâu, để anh ấy mang mọi người đi, nhưng mà chúng tôi lâu lắm rồi chưa được ăn gì!” Cố Gia Bảo nhìn thấy đã có người bắt đầu bước đi, lập tức đuổi theo nói.
Trương Nghị sớm đã nhìn thấy gậy sắt trong tay hai người họ, phỏng chừng là lấy từ giường bệnh hay ghế ngồi, nhìn nhìn hình thể hai người, nghĩ rằng có thể tự bảo vệ mình, lập tức gật đầu.
Lăng Thanh Vân liếc nhìn Trương Nghị, Trương Nghị ra hiệu cho một binh lính lấy hai nắm cơm từ ba lô ra, còn muốn lấy nước lại bị từ chối: “Bên trong có mấy thùng nước khoáng, hai ngày nay uống đến muốn nôn rồi!” Cố Gia Bảo bắt đầu ngấu nghiến nắm cơm, chẳng cần biết bên trong có cái gì, còn vừa nhồm nhoàm vừa kể lể: “Thật sự là chịu không nổi mấy bà cô suốt ngày muốn giảm béo, đồ ăn vặt toàn là rong biển với bánh quy mà bánh quy lại còn là cái loại nhiều chất xơ dành cho người ăn kiêng! Mẹ nó chứ hơn trăm đồng mua được có mấy cái bánh quy, không thể mua một đống chân gà hay socola để đó sao?”
“Nói ít thôi!” Người đàn ông đeo kính còn lại mở miệng, nghe thế Cố Gia Bảo liền ngậm mồm, Lăng Thanh Vân quay đầu nhìn bọn họ một cái, hắn biết Cố Gia Bảo lắm chuyện thế nào, không ngờ lại nghe lời người này như thế.
Phỏng chừng mấy ngày nay Cố Gia Bảo bị đói không chịu được nên mới oán hận phụ nữ giảm béo như thế, nhưng rất có khả năng sau này toàn thế giới phải cùng nhau giảm béo.
Cố Gia Bảo là đàn em Lăng Thanh Vân thu được lúc trước ở trung tâm dạy nghề. Nhà Cố Gia Bảo rất có tiền, nhưng thằng nhóc này xem nhiều phim hành động mafia quá, một lòng một dạ muốn làm xã hội đen, thậm chí ở trường còn vung tiền nhận tiểu đệ…
Cậu không làm gì xấu nhưng mấy thằng đàn em của cậu lại gây chuyện khắp nơi, cậu còn tự nhận là có nghĩa khí, thay đám tiểu đệ này ra mặt, cuối cùng bị hắn đánh vài trận, thế mà muốn làm đàn em của hắn…
Lăng Thanh Vân khi đó không có tiền tiêu, lại không muốn nói cho Trang Thành, vì thế không ít lần để Cố Giả Bảo “mời” đi ăn, lại cảm thấy không thể ăn mà không trả tiền nên thường thường giúp cậu nhóc giải quyết mấy vụ. Sau, hắn đi theo Trang Thành đến thành phố S, bởi vì muốn cắt đứt với sinh hoạt trong quá khứ liền đổi số điện thoại, từ đó không còn nghe tin tức gì của Cố Gia Bảo nữa, không nghĩ rằng ở mạt thế lại gặp được đối phương.
Lăng Thanh Vân cũng hiếu kỳ chuyện của Cố Gia Bảo, tuy hắn muốn biết mấy năm nay Cố Gia Bảo sống thế nào, nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là nhiệm vụ của nhóm bọn họ.
Lần này có đông người đến bệnh viện, bọn họ không đến mức hấp dẫn toàn bộ tang thi tới nên hành động cũng không khó khăn lắm.
Dưới sự trợ giúp của Kim Tường, bọn họ nhanh chóng đến phòng xét nghiệm máu, nơi này có không ít máy móc, Trương Nghị không hề do dự, bắt đầu vận chuyển ra ngoài.
Kim Tường không phải bác sĩ xét nghiệm nhưng cũng biết cách dùng cơ bản, có thể hỗ trợ tháo dỡ máy móc, y lại đi một vòng cách vách rồi vác về một bao kim tiêm và dụng cụ sát trùng.
“Tôi biết bệnh viện có kho hàng, trong đó có rất nhiều những thứ như này, chìa khoá hẳn là ở trên người bác sĩ Vương, lúc trước tôi có gọi cho anh ta… Lúc này chắc đã biến thành tang thi rồi.”
Trương Nghị kinh hỉ: “Chúng ta trước hết bê mấy cái này ra ngoài, đợi lát nữa liền càn quét toàn bộ bệnh viện!”
Lăng Thanh Vân giết mấy con tang thi lạc đàn, may mắn là phát sinh dị biến vào buổi tối, tang thi trong bệnh viện không quá nhiều.
Trương Nghị chỉ huy người khác vận chuyển đồ, anh và Lăng Thanh Vân thì đề phòng xử lý những tang thi tới gần.
“Cộp cộp cộp.” Một tang thi bụng lớn tướng đi về phía này, hẳn là sắp đến ngày đẻ, Trương Nghị nhìn thấy tang thi này khựng lại một chút, sau đó một súng bắn vào đầu đối phương.
Lăng Thanh Vân lúc này vừa giải quyết xong một lão tang thi lăn từ cầu thang xuống, nhìn thấy sắc mặt Trương Nghị không ổn, hỏi: “Anh sao vậy?”
“Còn có mười ngày là đến ngày dự sinh của vợ tôi, tôi vốn đang định xin nghỉ về nhà.”
“Có liên lạc được không?”
“Không liên lạc được, điện thoại trong nhà không ai nghe máy.” Trương Nghị nói một câu, xoay người bắn một nhóc tang thi, thằng bé nhìn như mới hai ba tuổi, bò đến gần bọn họ, giương miệng muốn cắn người, trên tay còn cắm dây truyền nước.
Lăng Thanh Vân không hỏi nữa, tình cảnh này, có thể cả nhà đoàn viên chính là hạnh phúc lớn nhất.
Trong lúc binh lính vận chuyển đồ, Kim Tường hỗ trợ tháo dỡ máy móc, Cố Gia Bảo cũng giúp khiêng thiết bị. Đợi chuyển xong, Kim Tường liền dẫn theo vài người đi lên trên.
Tầng trên có phòng siêu âm, nội soi, điện tâm đồ vân vân, mấy thứ kia hẳn là cũng hữu dụng, mà đi sâu vào trong còn có kho chứa rất nhiều dụng cụ dùng một lần và đồ dự phòng, bao gồm cả máy siêu âm màu bệnh viện đang chuẩn bị thay mới.
Phòng siêu âm trống rỗng, một tang thi cũng không có, nhưng không ai dám chủ quan, quả nhiên, bọn họ vừa mở cửa phòng điện tâm đồ, một tang thi mặc áo blouse trắng nhào ra.
Người mở cửa là Lăng Thanh Vân, hắn lập tức chống gậy nanh sói vào bụng tang thi để đối phương không thể lại gần, lúc này có người phía sau nổ súng, tang thi nát đầu.
“Người này chính là bác sĩ Vương… Trên người anh ta có vết thương! Nơi này chắc chắn còn tang thi!” Kim Tường nói, một chiến sĩ phía sau đột nhiên hét lên, “Pằng pằng” hai tiếng súng vang lên, sau đó liền nhìn thấy một nữ tang thi trên người chỉ khoác chiếc áo y tá ngã xuống.
Bởi vì súng này bắn không chuẩn, tang thi vẫn cố bò lết về phía này, Trương Nghị lập tức bắn thêm một phát: “Bác sĩ này đúng là chết dưới hoa mẫu đơn.”
“Đây là bạn gái bác sĩ Vương, lúc nào hai người cũng điều chỉnh cho ca trực giống nhau.” Kim Tường đeo găng tay dùng một lần, sờ soạng trên người xác chết kia, lại phát hiện tên này cũng không mặc bao nhiêu quần áo: “Chìa khoá hẳn là ở trong phòng trực ban rồi, như vậy anh ta chạy trốn vào chỗ này.”
Kế tiếp bọn họ hành động thực thuận lợi, những đội khác lại không may mắn như vậy, một đội đi khoa phụ sản bị mấy trăm tang thi nào là bà chửa, bà đẻ, trẻ sơ sinh, người chăm sóc lẫn y tá bao vây, đội trưởng chỉ có thể bắt đầu cầu cứu.
“Hiện tại chúng ta phải đi cứu người, tất cả mọi người xốc lại tinh thần đi! Chúng ta một đám người sống không thể thành thức ăn cho người chết được!” Trương Nghị hô, người chỉ huy muốn bọn họ mau chóng đến cứu viện! Đồng thời phái thêm mười bộ đội đặc chủng.
Nghe được tin tức, Lăng Thanh Vân nhịn không được nhíu mày, hắn muốn giết tang thi, nhưng một đám bà chửa với trẻ con…
An bài hai chiến sĩ ít tuổi nhất trong đội đưa Kim Tường và Cố Gia Bảo ra ngoài, Trương Nghị mang theo mười người đi sang bên kia.
Khoa phụ sản chiếm diện tích rất lớn, thời nay người người đều chọn đẻ ở bệnh viện lớn cho nên khoa phụ sản ở viện lớn lúc nào cũng kín người hết chỗ, đám người Lăng Thanh Vân mới đi đến cầu thang đã bị mùi hôi thối xông cho thiếu chút nữa thì nôn.
Cùng lúc đó, một đàn tang thi từ cầu thang chen chúc đi xuống.
Không gian chật hẹp, tang thi lại cách gần như vậy, vẫn là gậy nanh sói của Lăng Thanh Vân dùng tốt, hắn đập ngã mấy nam tang thi cường tráng, sau đó liền kinh ngạc bởi tình cảnh trước mắt.
Một nữ tang thi bụng bị cắn nát, vừa ôm bụng để đứa nhỏ bên trong không bị rơi ra, vừa chen lên muốn ăn thịt người, mà trong tay còn cầm một đứa bé bị gặm mất cánh tay cái chân….
Một tang thi sơ sinh, cái đầu bé bằng nắm tay Lăng Thanh Vân, cứ thế lăn xuống theo khe hở giữa đám tang thi, nửa người dưới đã không còn nhưng vẫn dùng hai tay, muốn cắn một ngụm trên chân Lăng Thanh Vân.
Lăng Thanh Vân đi ủng cao su đi mưa, nhóc tang thi còn chưa mọc răng, làm sao cắn được?
Lăng Thanh Vân thở dài, dùng gậy nanh sói đập nát nó, sau đó vung vũ khí vọt lên.
Hắn từng rất hận tang thi, hiện tại lại nhận ra, đây cũng chỉ là một đám người xui xẻo.
Nhưng so với lưu lại bọn họ để tai hoạ người khác, còn không bằng giết bọn họ, để bọn họ được yên nghỉ.
Hắn còn sống ngày nào, ngày đó còn giết tang thi! Niềm tin như vậy khiến Lăng Thanh Vân ra tay càng hung hiểm hơn.
Hắn không phải người tốt, không làm được cái kiểu xả thân cứu người, nhưng Trang Thành cứu hắn, hắn phải giết nhiều tang thi để báo thù cho Trang Thành!
Thời điểm bọn họ lên được tầng, đội ngũ chờ cứu viện chỉ còn có ba người đang tránh trong một phòng bệnh, dùng tủ và ghế dựa để chặn cửa, sau đó bắn chết tang thi bên ngoài, mà dưới chân bọn họ nằm ba thi thể trên đầu thủng một lỗ, những tang thi vây quanh bọn họ trong tay còn cầm một ít thịt nát và nội tạng…
“Ở đây có người sống sót!” Nhìn thấy đoàn người Trương Nghị đến, một người trong đó hô to, thanh âm đã mang theo nức nở.
Trương Nghị lập tức thanh lý đám tang thi. Lúc này, ở một cầu thang khác, bộ đội đặc chủng cũng đã chạy tới.
Những người đó được trang bị vũ khí tốt hơn, đối phó với tang thi hành động chậm chạp chẳng khác nào thái rau băm thịt, điều này làm cho Trương Nghị nhẹ nhõm thở phào một hơi, xem tình hình này, bọn họ nhất định có thể giết sạch tang thi ở đây!
Lăng Thanh Vân rất vừa lòng với vũ khí trong tay, nhưng hắn cũng phải thừa nhận, trong tình huống này, vũ khí nóng mới là tốt nhất.
Mười bộ đội đặc chủng bắn súng cực chuẩn, một đám tang thi đều bị bắn vỡ đầu ngã trên mặt đất, sau đó, mọi người tập hợp trước cửa phòng bệnh kia.
“Tang thi đã bị giết hết rồi, các anh lên tầng tìm đủ vật tư thì đi đi.” Mấy bộ đội đặc chủng đều đội mũ giáp, người đứng đầu tháo mặt nạ bảo hộ xuống nói với Trương Nghị, tầng trên khoa phụ sản cũng có không ít thiết bị cần mang đi.
Trương Nghị lập tức dẫn người lên trên, đội ngũ cầu trợ giúp kia đi theo nhóm bộ đội đặc chủng, tìm kiếm máy móc dùng được ở tầng này và giải cứu người sống sót.
Đây là tầng trên cùng của toà nhà này, chia làm mấy phòng, bọn họ mở cửa phòng đầu tiên liền nhìn thấy bên trong có rất nhiều bỉm, của trẻ nhỏ lẫn của người lớn.
Khu an toàn có nhiều trẻ con, nhưng trẻ con không có bỉm không sao, bệnh viện không có máy móc thì không xong.
Nói đến cũng kỳ quái, tầng dưới nhiều tang thi như vậy mà tầng này lại không có gì khác thường… Lăng Thanh Vân và những người khác đều đề phòng gấp bội.
Bọn họ kiểm tra từng phòng một, mọi người tựa lưng vào nhau đi thành một đoàn, Trương Nghị bỗng kêu to: “Cẩn thận!”
Lăng Thanh Vân quay đầu liền nhìn thấy một tang thi đột nhiên từ nhà vệ sinh nằm cuối hành lang xông ra!
Tốc độ tang thi vốn chậm chạp, nhưng tang thi này tốc độ rất nhanh!
Trương Nghị lập tức nổ súng nhưng bởi vì đối phương quá mau mà không thể bắn trúng đầu, sau đó, đội viên đứng gần nhất bị tang thi bổ nhào vào!
Nhất thời tiếng súng nổ vang, tang thi lại cắn một ngụm trên mặt đội viên kia, đó cũng là chỗ duy nhất trên người anh ta không có gì che bịt!