Mạt Thế Bảo Hộ [ Mạt Thế - Tùy Thân Không Gian ]

Chương 7: Biến Dị


Bạn đang đọc Mạt Thế Bảo Hộ [ Mạt Thế – Tùy Thân Không Gian ] – Chương 7: Biến Dị


Editor: Fuurin

Con Zombie giống như dã thú bị chọc giận, nó gào thét, đôi mắt màu máu mang theo vẻ hung ác lạnh lẽo. Nó nhảy vọt lên, nhanh chóng né trái né phải, tránh thoát khỏi những gai nhọn từ khắp nơi bắn về phía mình. Sau đó còn cúi người một cách dẻo dai rồi quay một vòng thoát khỏi một đám gai khác. Sau khi tránh thoát, nó đứng thẳng dậy, thả lỏng gân cốt. Gần như cùng lúc, xương cốt nó phát ra tiếng răng rắc, Diệp Man kinh hãi phát hiện, con Zombie này trong phút chốc đã cao lên mấy phần!

Lại, lại tiến hoá nữa rồi?

Diệp Man kinh hãi hít một hơi khí lạnh, nếu Zombie trên toàn thế giới cũng dùng tốc độ kinh khủng như thế này mà tiến hóa, thì hy vọng sống của loài người chắc sẽ không còn tồn tại nữa. Sự lo âu trào dâng trong lòng cô, Zombie có thể tiến hóa, biết được tốc độ tiến hóa của chúng, nháy mắt như có một cây chùy sắt, nện cô thành mảnh vụn!

Tình thế tương lai còn ác liệt hơn so với những gì cô tưởng tượng, loài người đang gặp phải nguy cơ sinh tồn trước nay chưa từng có.

Zombie nhìn cây xương rồng chằm chằm bằng ánh mắt hung ác.

Phóng gai liên tục mấy lần dường như khiến cây xương rồng hao hết sức lực, nó co lại cái tay mọc bằng lá của mình, ủ rũ như trái cà héo, ngượng ngùng đứng yên tại chỗ. Trên cơ thể xanh lá toàn là lỗ gai trống trơn, gai phía trên đã phóng ra hết. Hình như xương rồng cũng không mọc gai tiếp được nữa, nó liền lùi về phía sau.


Từ cổ họng con Zombie phát ra tiếng gầm gừ, nó nhảy hai ba bước liền tới trước mặt cây xương rồng.

Bá —— vì sự tiếp cận của nó mà cây xương rồng trở nên run tẩy, hai cái tay mập mập của nó đột nhiên ôm lấy rễ của mình rồi lăn xuống đất run như cầy sấy, âm thanh “sa sa” hoảng sợ như tiếng gió thổi qua kẽ lá từ nó phát ra.

Hành động này hiển nhiên đã khiến con Zombie hài lòng, nó kêu gừ gừ, hàm răng trắng bạc tỏa ánh sáng lạnh sắc bén như kim loại, móng vuốt đen sì giữa không trung cũng tỏa ra thứ ánh sáng đó, dọa cho cây xương rồng ôm đầu lắc lư tán loạn, nếu không phải có rễ đâm sâu dưới đất, Diệp Man có thể tưởng tượng ra cảnh nó ôm đầu chạy loăng quăng khắp nơi.

Một khi cây xương rồng xong đời, lúc đó sẽ tới lượt cô!

Không được, cô không thể ngồi đây chờ chết được.

Diệp Man cắn chặt răng, vội vàng chạy vào nhà trúc, tìm được một cây dao phay, hai tay cô cầm chặt con dao, đứng phía sau con Zombie, vẻ mặt căng thẳng, sẵn sàng xuống tay bất cứ lúc nào.

Ai ngờ, ầm ầm…

Không đợi Diệp Man tìm được cơ hội ra tay, đất dưới chân Zombie bỗng nhiên sụp xuống một mảng lớn, bàn tay đen sì của con Zombie chỉ còn cách cây xương rồng có 0,1 cm bỗng cứng ngắc dừng lại. Cả nửa ngày sau, cây xương rồng lặng lẽ mở hé một bàn tay, lén lút nhìn ra ngoài một cách cực kỳ nhân tính hóa. Trời mới biết không có đôi mắt, sao nó có thể hoàn thành cái động tác “nhìn” có độ khó siêu cao này chứ. Rầm một cái, cây xương rồng bỗng lảo đảo đứng thẳng dậy, cành hoa rung rung, không ngừng phát ra tiếng “sa sa” như thể đang cười gian sung sướng khi người gặp họa.

Động tác mang đầy chỉ số thông minh này của nó khiến Diệp Man choáng váng.

Rốt cuộc là cô có được cái thể loại tùy thân không gian gì đây trời, trồng ra cái loại thực vật biến dị như thế này thật quá kỳ quái mà. Diệp Man thấy tương lai mình thật đen tối, nếu sau này mấy loại rau dưa hoa quả mà cô trồng được cũng biến thành như vậy, thì cô biết đi đâu tìm đồ ăn bây giờ? Nếu như còn đang ở thời hòa bình, Diệp Man sẽ cảm thấy cái này chơi rất vui, nhưng bây giờ là mạt thế, vấn đề cần giải quyết nhất chính là lương thực! Lương thực có nhiều cách mấy, cũng không thể chịu nổi số người sống sót quá đông, cứ hao dần dần, một ngày nào đó sẽ ăn hết, không có đồ ăn, thì sóng sót chính là một chuyện rất khó khăn!

“Grào grào…” con Zombie cử động chân, chân nó hình như bị cái gì đó trói lại, không thể động đậy chút nào, nó điên lên bắt đầu cắn bừa, nửa thân trên giãy dụa kịch liệt, móng vuốt nhiều lúc xẹt ngang qua cây xương rồng.

Cây xương rồng vừa nhúc nhích, đất bỗng rời ra, rễ của nó nháy mắt trồi lên. Nó lắc lắc cơ thể, giũ sạch bùn đất trên người. Nó vừa “sa sa” vừa vẫy vẫy hai cái tay lá mập mạp, bộ rễ linh hoạt như đôi chân đột ngột cắm một phần xuống đất, lúc nhấc lên thì lôi theo được một cục đất đỏ sậm. Xương rồng giơ rễ lên, ném mạnh vào con Zombie còn đang kẹt trong hố. Sau mấy tiếng “bụp bụp”, bàn đất đã ngập tới qua eo con Zombie.

Cây xương rồng vậy mà đang chôn sống Zombie? !


Diệp Man kinh hãi muốn nhảy dựng cả lên, cảnh tượng viễn tưởng này khiến đầu óc cô trong phút chốc trở nên trống rỗng, ngay cả khả năng tư duy cũng biến mất.

Động tác xúc đất của cây Xương Rồng vô cùng nhanh chóng, từng đám đất lớn dần lấp đầy người Zombie, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, trừ phần cổ và cái đầu đáng sợ của nó là còn lộ ra, thì toàn thân Zombie đều đã bị vùi sâu vào đất!

Zombie mở to đôi mắt đỏ tươi, nhìn chằm chằm cây xương rồng, cái đầu nửa thối rữa không ngừng vươn ra trước, mở rộng cái miệng đầy răng nhọn hoắt không an phận cắn loạn xạ về phía cây xương rồng.

“Sa sa.” Cây xương rồng lau mồ hôi lạnh một cách thật nhân hóa, toàn thân run rẩy một cách khoa trương, bộ rễ hung hăng dẫm dẫm đất, khiến mặt đất được nén chặt lại. Nó lại còn ra vẻ tiểu nhân đắc chí thừa cơ đạp mạnh lên đầu con Zombie mấy cái, vô cùng khoan khoái khi thấy nó gào lên giận dữ. Tiếp đó, nó quay phắt lại, dùng bộ rễ như cặp chân chạy tán loạn về hướng hồ nước.

Tới bên hồ, nó nhúng rễ xuống, tiếng ùng ục vang lên, đồng thời bộ rễ nó dần phình lên. Hút đầy nước xong, xương rồng nhanh chân chạy lại chỗ Zombie, rễ nó cứ vậy mà phun nước ra xối ào ào lên đầu Zombie. Bị nước hồ tưới đầy đầu, con Zombie càng gào thét tợn.

Cài này… Sẽ không giống như cô nghĩ đúng không? Sẽ không đâu?

Khóe mắt Diệp Man co giật, có trải nghiệm quỷ dị từ thực vật thành tinh tới chuyện xương rồng chôn Zombie, nên dù nó có làm chuyện gì kỳ lạ hơn nữa, cô cũng không còn phản ứng gì, cô đã bị một mớ cảnh tượng không ai có thể nghĩ ra nổi đả kích tới nỗi chết lặng rồi.

Nhưng giờ cô đang nhìn thấy cái gì kia? Cây xương rồng nó đang trồng Zombie á?

Má ơi, nó nghĩ đó là thực vật à?

Nhưng chuyện khiến người ta không thể tưởng nổi còn ở phía sau cơ.


Sau khi nước hồ được tưới vào mặt đất, vùng đất đỏ sậm bắt đầu tham lam hấp thu lượng nước đó, màu đỏ sậm dần chuyển sang xanh lá, cùng lúc, con Zombie dãy dụa càng lúc càng yếu, tiếng gào thét cũng dần bé lại. Nó chậm rãi nhắm đôi mắt đỏ tươi, gương mặt khủng khiếp trong phút chốc trở nên bình yên như đứa bé đang chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Mà trên đỉnh đầu con Zombie, một cái mầm cây xanh lá nho nhỏ khoảng một lóng tay đội não( đất??) mà ra, đung đưa trong gió.

Mọc, mọc mầm á?

Má ôi, vậy mà nó nảy mầm kìa? !

Một đạo thiên lôi nện xuống, đốt Diệp Man thành trong chín ngoài khét. Cô giật mình đờ đẫn, cả người cứng ngắc như tượng đá, trong nội tâm như có cả vạn con thảo nê mã đang chạy qua ầm ầm.

Mấy người đã gặp xương rồng IQ cao biết chôn Zombie ở chỗ nào chưa? Đã thấy chỗ nào có Zombie mọc mầm chưa? Có thấy chỗ nào lại có tùy thân không gian có thể trồng được Zombie chưa? Đã gặp chỗ nào như vậy chưa, đã thấy chưa hả? !

—– Hết chương 7 —–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.