Mạt Thế Bảo Hộ [ Mạt Thế - Tùy Thân Không Gian ]

Chương 6: Zombie


Bạn đang đọc Mạt Thế Bảo Hộ [ Mạt Thế – Tùy Thân Không Gian ] – Chương 6: Zombie

Editor: Fuurin

Zombie giơ nắm tay lên đấm mạnh vào cửa kính xe, từng đấm từng đấm nện xuống, áp lực mạnh mẽ khiến chiếc xe rung lắc, thân xe không vững, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật. Con Zombie này mạnh kinh người, đấm hai ba cái đã khiến cửa kính chống đạn bị rạn ra một chút như mạng nhện.

Mấy người ngồi sau xe nhìn mà hoảng hồn, con Zombie này khác hẳn mấy con khác, nó mạnh như vận động viên cử tạ. Hơn nữa hình như đã có trí lực, một mặt nó ôm chặt lấy than xe ổn định cơ thể, mặt khác đấm mạnh cửa kính xe, hơn nữa lần nào cũng nhắm vào một chỗ duy nhất chứ không đấm lung tung, đủ để nhìn ra được nó đã thoát khỏi việc hành động theo bản năng Zombie và có được chỉ số thông minh thấp.

Nhận ra điều đó khiến mọi người sởn gai ốc, con Zombie này đã không còn nằm trong phạm vi Zombie bình thường nữa rồi!

“Không được, không thể tiếp tục như vậy nữa .”

“Đàn chị, cửa kính xe không chịu được lâu nữa đâu, chị mau nghĩ cách hất nó khỏi xe đi.” Mắt thấy vết rạn trên cửa kính càng ngày càng lan ra, Phương Vi nôn nóng la lớn.

Diệp Man nhíu mày phanh gấp, đánh mạnh tay lái, tăng tốc lao vào một cái cây, khi xe sắp đụng vào cây liền xoay một cai, dưới lực quán tính khổng lồ, xe đột nhiên nghiêng sang một bên, con Zombie bị quật mạnh vào thân cây. Ầm một tiếng nên xuống mặt đất.

“Nice!” Vương Gia Thành huýt sáo, giơ ngón cái lên. Nhưng ngay lập tức, nụ cười của cậu ta cứng lại!

Con Zombie dường như không bị sao cả, lắc lắc cơ thể bị va đập tới nứt xương, run rẩy đứng dậy, đôi mắt đỏ tươi mở lớn, nó vọt lên hai ba cái liền leo lên một cái cây to, nó đè cả người xuống, ngay lập tức nửa thân cây bị uốn cong về đằng sau, giống một cây cung bị kéo căng.

Con Zombie này còn hiểu được cả nguyên lý mượn lực nữa! Từ kinh hãi dĩ nhiên đã không còn đủ dùng để hình dung tâm trạng lúc này của Vương Gia Thành nữa.


Vèo —— tiếng gió vút lên, con Zombie như mũi tên rời cung, đột nhiên lao xuống. Cùng với bóng dáng mạnh mẽ lao xuống chiếc xe, thân xe chấn động một trận, phần vỏ động cơ xe phía trước bị lõm xuống một mảng lớn.

Diệp Man dưới cơn sợ hãi cực độ, bẻ tay lái, lượn sang trái rồi sang phải, muốn dùng quán tính để hất nó xuống lần nữa.

Con Zombie ngồi tại chỗ bị nó làm lõn xuống, nắm chặt thân xe cố định thân thể. Một lần nữa vung nắm đấm đập lên cửa sổ, cửa sổ phía trước không cứng được như cửa sau, chỉ một đấm duy nhất, thủy tinh liền rầm một tiếng vỡ vụn thành từng mảnh!

“Chị Diệp Man…” Phương Vi hoảng sợ kêu to.

Zombie nhấp nháy đôi mắt đỏ tươi, giống như bị sợ hãi, chậm rãi thu nắm đấm về. Khuôn mặt mục rữa nanh ác dán sát lên cửa kính xe, nhìn Diệp Man chằm chằm, đôi mắt đỏ phảng phất như đang nhỏ máu. Nó há miệng, lộ ra hàm răng ánh lên sự sắc nhọn, dường như muốn lập tức cắn lên cần cổ tuyết trắng của Diệp Man!

“Á… Mau dừng xe!” Lâm Lam gào thét đến lạc giọng, “Mau dừng xe, tôi không muốn bị Zombie ăn! Mau dừng xe lại!”

Diệp Man đột nhiên thắng gấp, lốp xe rít lên vì ma sát mạnh lên mặt đường, quán tính khổng lồ khiến Diệp Man xém chút bị va đập vào cửa sổ thủy tinh, trong phút chốc tiếp xúc gần sát với con Zombie.

Xe dừng lại, Lâm Lam hoảng sợ luống cuống tay chân mở cửa xe, vừa lăn vừa bò đẩy Vương Gia Thành ngồi cạnh cô ta ra, gấp gáp chạy ra ngoài. Vương Gia Thành bị bất ngờ không kịp đề phòng nên cũng bị đẩy khỏi xe, cậu ta nhìn Lâm Lam đang chạy như ma đuổi đằng trước, rồi lại do dự nhìn Diệp Man đang mắc kẹt trong xe, nắm chặt gậy sắt, dường như muốn tiến lên đánh Zombie.

Phương Vi từ trên xe chạy xuống, thấy vậy kéo cậu ta lại: “Này, cậu còn thất thần là gì, còn không chạy mau đi! Chẳng lẽ muốn ở đây làm đồ ăn cho Zombie à? “

“Nhưng mà, chị Diệp Man vẫn đang ở trong xe…”


Còn chưa nói dứt lời, Phương Vi đang kéo tay cậu ta cùng chạy trốn bỗng thả tay, lạnh lùng nói: “Vậy cậu đi cứu chị ấy đi.”

Rầm, Zombie vươn móng vuốt ra cào một cái, cả ô cửa đã bể nát. Mà Diệp Man ở trong xe vẫn còn chưa ra, xem chừng gấp quá, lại còn bị đai an toàn cột lại không cởi ra được.

Cây gậy trên tay cậu ta hoàn toàn không thể làm gì được con Zombie này!

Vương Gia Thành hơi do dự, hạ quyết tâm chạy đi. Lúc này, chỉ có bảo vệ mạng mình mới là chuyện quan trọng nhất.

“Grào…”

Diệp Man nhìn động tác chỉ một tát đã đập vỡ cửa thủy tinh của con Zombie, bàn tay đang tháo dây an toàn cũng ngừng lại.

“Grào grào…” Con Zombie kêu lên đầy hưng phấn, từ từ tiến tới. Từng mảng thịt thối lủng lẳng trên mặt như sắp rớt xuống tới nơi, lộ ra xương trắng hếu. Mùi tanh tưởi xộc vào mũi, khiến Diệp Man khó thở muốn nôn, xém chút phun ra ngay tại chỗ!

Không bị cửa sổ ngăn cách nữa, nửa người con Zombie liền nhoài vào trong xe, cánh tay cứng ngắc duỗi ra, chộp về phía Diệp Man, móng tay dài sắc nhọn trong đêm tối ánh lên ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.

Đồng tử Diệp Man co lại, cô cố nén xúc động muốn thét lên vì sợ hãi, cố sức nhích từng chút từng chút ra khỏi tầm với của móng vuốt. Dưới cơn nóng lòng, có cái gì đó lóe lên trong đầu Diệp Man, khuôn mặt cô bỗng hiện lên sự vui mừng, đồng thời cả người đột nhiên im hơi lặng tiếng biến mất trong xe.


“Phù phù…” Mắt thấy cảnh tượng biến đổi trong nháy mắt, Diệp Man cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cả người xụi lơ tại chỗ, hồi nãy khẩn trương cao độ, bây giờ được thả lỏng, cơ thể như nhũn ra, toàn thân vô lực, cả người như vừa được vớt từ trong nước ra.

Nhưng còn chưa đợi cô hoàn hồn, một tiếng gào như dã thú đột nhiên vang lên bên tai.

“…” Diệp Man cứng ngắc quay đầu lại, một bàn tay đầy móng vuốt túm chặt lấy vai cô, thuận theo móng vuốt nhìn lên, nhất thời đập vào mắt là một đôi mắt đỏ tươi, Zombie chớp chớp mắt, trong cổ họng phát ra tiếng ừng ực.

“… #¥%! ! !” Dây thần kinh phản xạ của Diệp Man không thể phản ứng kịp với tình huống đột nhiên phát sinh này, nên bị đơ mất hai giây. Hai giây sau một tiếng hét thảm thiết kinh thiên động địa xuyên thủng mây xanh vang lên, Diệp Man vừa lăn vừa bò mở ra cánh cổng lớn màu đỏ ở giữa, lấy tốc độ như Lưu Tường chạy một trăm mét vọt vào trong, cơ thể lao như gió, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

“Grào grào ——” Zombie oa oa kêu lên, gấp gáp đuổi theo. Cặp mắt đỏ tươi mắt khóa chặt bóng dáng Diệp Man, trong quá trình đuổi bắt, nó dần thoát khỏi trạng thái đi đứng run rẩy, bắt đầu bước từng bước nhanh chóng, một lát sau, không cần thầy dạy đã có thể học xong cách chạy nhanh, tốc độ chạy của nó cực nhanh, so với người bình thường thì phải nhanh gấp ba bốn lần!

Con Zombie này vậy mà chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã tự mình tiến hóa!

Diệp Man nhanh chóng phát hiện điều này, trong nội tâm kinh hãi không thể tả. Tim đập như trống, tốc độ chạy trốn vô thức chậm lại. TRong phút chốc, một bóng đen nặng nề lao tới, Diệp Man không đề phòng liền nặng nề ngã xuống .

Diệp Man đờ đẫn nhìn khuôn mặt thối rữa nanh ác cùng cặp mắt khát máu, đầu óc trống rỗng, nháy mắt mất đi năng lực suy nhĩ, tay chân lạnh giá.

Cái miệng tanh hôi há thật lớn, thịt vụn đỏ tươi còn mắc lại trong kẽ răng đập vào mắt, Diệp Man vừa nghĩ tới đó có thể là thịt người, liền không ngừng run rẩy. Cô kinh hãi nhắm chặt mắt, không dám nhìn con Zombie nữa.

Phập, phập, phập ——

Đột nhiên, mấy mũi kim sắc nhọn lóe sáng như tên bắn phóng tới, phá vỡ không gian yên tĩnh.

Zombie nhanh chóng phản ứng, xách theo Diệp Man nhảy lên. Mũi nhọn xẹt qua cánh tay đen sì của nó, trên cánh tay liền xuất hiện mấy vết thương chảy ra máu đen.


“Grào grào…” Zombie nhìn thấy mình bị thương, liền phẫn nộ gào thét. Nó thả Diệp Man ra, nhìn chằm chằm phía bên ngoài.

Bên tai xuất hiện tiếng kêu khiến người ta sởn tóc gáy, Diệp Man mở mắt ra nhìn liền giật mình kinh ngạc.

Một…một cây xương rồng bị thiếu gai á? !

Zombie bỏ rơi Diệp Man, đang giậm chân trợn mắt nhìn nó.

Cây xương rồng cao một mét lắc lắc cơ thể, những chỗ bị thiếu gai trên người nó mọc ra gai mới như măng mọc sau mưa. Nó xoay vặn cơ thể, một mảnh xương rồng nhỏ đột nhiên ngóc lên thành đường cung, theo hướng Diệp Man nhìn lại, có thể thấy cây xương rồng này vô cùng nhân tính hóa một cách quỷ dị, làm ra một động tác quen mắt – động tác khinh bỉ ( *editor: nó giơ ngón giữa đấy các bạn ạ :))) ).

Trắng trợn khinh bỉ luôn á!

Diệp Man xem mà trợn mắt há mồm.

Biến, biến dị à? Chậu xương rồng cô mới dời vào không gian ba ngày trước thế nhưng biến dị? !

Diệp Man không thể tin, nhìn chăm chú vào tư thế khiêu khích của xương rồng, cả người ngổn ngang trong gió, cái này là xương rồng á, má ơi, nó thành tinh luôn rồi đó!

Ngay lập tức, ánh mắt nhìn về phía đất đai đỏ sậm của Diệp Man cũng mang theo sự kinh dị.

—– Hết chương 6 —–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.