Mật Thám Thiếu Niên

Chương 86: Hắn hôn nàng


Bạn đang đọc Mật Thám Thiếu Niên – Chương 86: Hắn hôn nàng


Đời nàng ngay cả sống cũng là xa xỉ, nào có tư cách đi nói chuyện tương lai với người khác.
Vì báo thù, tất cả hy sinh và từ bỏ, nàng đều không được chùn bước.
Sự thật ép người, làm nàng không còn chỗ trốn.
“Tiểu Từ, ở trong lòng em…… Tôi là anh trai, hay là chú ba?” ánh mắt Bắc Cung Khinh Trần có chút run rẩy, giọng có chút nghẹn ngào khổ sở.
Nụ cười chua xót còn khó nhìn hơn khóc.
Yểu Ương Từ nhìn hắn, hai tay giữ khuôn mặt hắn, không đành lòng nói: “Đừng cười, không cho phép, có biết không, anh cười như thế rất khó xem?”

“Từ nay về sau, chúng ta là người nhà, con là Tiểu Từ, người là chú ba. Được không?”
Yểu Ương Từ nhìn thẳng mặt hắn, trong ánh mắt trong suốt lộ ra mị lực câu hồn, yên lặng nhìn hắn, ngây thơ vô tà, tựa như không có tình cảm của đứa trẻ.
Cứ như vậy, Yểu Ương Từ nhìn hắn không nói một chữ.
Cười rạng rỡ, Yểu Ương Từ đứng dậy, từ từ bước vào bóng đêm, tự về phòng mình.
Bắc Cung Khinh Trần ngơ ngác nhìn bóng nó rời đi, gầy yếu vô cùng, nhưng mà vì sao, lại luôn kiên định dũng cảm như thế.
Dũng cảm như không cần bờ vai của bất kỳ ai.
Thế giới của nó, chưa từng cần hắn sao.
“Tiểu Từ, em biết không, tôi không muốn làm chú ba của em.” Bắc Cung Khinh Trần gầm nhẹ sau người nàng.
Dọc theo đường đi, góc phòng lộ ra ánh đèn lung lay, khẽ lay theo gió, như ánh hoàng hôn tràn ngập.
Yểu Ương Từ từ nhỏ không sợ tối, vì mỗi lần đi trong bóng đêm, nhắm mắt lại, Yểu Ương Từ sẽ nhìn thấy một cảnh tượng rất xa rất xa, giống như thật lâu phía trước, nàng cũng từng bị chôn sâu trong bóng đêm, như mãi mãi cũng không tỉnh lại.
Cho nên, nàng không sợ tối.
Ngược lại, nàng lại vui mừng khi đi trong bóng đêm.

Trở về phòng, Yểu Ương Từ lẳng lặng nằm trong bóng đêm, ánh mắt lóe lên, sáng như sao trời.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bỗng bị mở ra .
Một bóng đen từ từ đi vào, lẳng lặng đi đến bên cạnh Yểu Ương Từ, hắn nghĩ Yểu Ương Từ đã sớm ngủ say, cho nên đi rất nhẹ, sợ quấy nhiễu đến nàng.
Đi đến trước giường, một đôi tay to lạnh từ từ phủ lên mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt lại sợi tóc rối màu bạch kim của nàng.
“Nếu anh muốn đến xin lỗi, vậy thì, Bắc Cung Mộ Duệ, tôi tha thứ cho anh. Tuy nhiên……” Từ từ nhắm hai mắt lại, Yểu Ương Từ nhẹ giọng thì thầm: “Từ nay về sau, Bắc Cung Mộ Duệ, người là cha rồi.”
Ngay cả nàng sống được bao lâu cũng không chắc chắn, vì sao, lại phải hận chứ? Chi bằng buông tha, chi bằng tha thứ……
Đây là quyết định của Yểu Ương Từ sau khi gặp Nguyệt Thập Nhất, nàng không muốn nhìn thấy Bắc Cung Mộ Duệ có một ngày sẽ giống như Nguyệt Thập Nhất, sống trong sự tự trách.
Bóng đen bỗng cứng đờ toàn thân, rất nhanh, lại khôi phục như thường, “Dù tôi là ai em là ai, em là của tôi. Tiểu Từ, em là do tôi mua, đời này, chỉ có thể là của tôi.”
Trong bóng đêm, Yểu Ương Từ bỗng nở nụ cười, tiếng cười rất nhẹ rất mềm, mơ hồ không thôi.

“Anh thật sự chắc chắn như vậy sao? Nếu chắc chắn, vì sao lại sợ mất tôi…… Yểu Ương Từ, không, từ nay về sau là Bắc Cung Tiểu Từ.”
Bắc Cung Mộ Duệ bỗng kéo nó đến, bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi đối chóp mũi, hai má như dán vào nhau, cứ như vậy không thỏa hiệp nhìn đối phương.
Lúc này, một chuyện ngoài ý muốn bỗng xảy ra. Bắc Cung Mộ Duệ đang muốn buông nó ra, Bắc Cung Tiểu Từ lại giãy dụa, không cẩn thận một cái, trong lúc giãy dụa lại đổ về phía trước, môi Bắc Cung Mộ Duệ nhẹ nhàng chạm qua môi Bắc Cung Tiểu Từ, trong lòng run lên, trong mắt kinh sợ, Bắc Cung Mộ Duệ đứng dậy như bóng ma, kinh ngạc sững sờ như ánh trăng nhìn Bắc Cung Tiểu Từ, cuối cùng, vuốt lên môi mình, hoảng hốt chạy đi.
Để lại Bắc Cung Tiểu Từ ở lại trong bóng đêm, thất thần thật lâu.
Bắc Cung Tiểu Từ đầu tiên là kinh ngạc vạn phần, tiếp theo, hai má không biết vì sao, như bị nhiễm thuốc nhuộm đỏ, hồng đến diễm lệ yêu mị, không thể phai màu.
Vừa rồi, hắn hôn nàng ư!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.