Bạn đang đọc Mật Thám Thiếu Niên – Chương 85: Người là chú ba
Nguyệt Thập Nhất nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phiền não của nàng, thản nhiên hỏi ngược lại: “Vì sao không hỏi lòng em, tha thứ cho hắn em sẽ vui, hay là không tha thứ cho hắn em sẽ vui? Nếu tha thứ cho hắn em sẽ vui thì hãy tha thứ đi, nếu hận hắn em sẽ vui vậy thì hãy hận hắn.”
Nguyệt Thập Nhất nhún vai, như muốn nói, xem đi, vấn đề chỉ đơn giản như vậy.
Yểu Ương Từ nghe xong, bỗng thông suốt, hít sâu một hơi, như hiểu được lựa chọn của mình.
Nhìn thoáng qua Nguyệt Thập Nhất, Yểu Ương Từ hỏi ngược lại: “Vậy còn Nguyệt Thập Nhất chị, người chị làm tổn thương kia cảm thấy tha thứ cho chị thì vui vẻ, hay là hận chị thì vui vẻ hơn?”
Nguyệt Thập Nhất khẽ mê man, thì thào tự nói: “Tôi cũng không biết, tôi đã sống dưới đất lâu lắm rồi, đã không nhìn thấy hắn rất lâu rồi, lại nói..” Nguyệt Thập Nhất nhìn hạt châu trên cổ, chua xót nói: “Hắn cũng không thể đến gần tôi. Trừ phi hắn có thể tha thứ cho tôi.”
Hắn là người kiêu ngạo như thế, không thể tha thứ sự lừa gạt và phản bội của nàng.
Yểu Ương Từ nhìn nàng một cái thật sâu, hứng thú nói: “Nếu chị không tự tìm đáp án từ miệng hắn, vậy thì, tốt nhất chị đừng tự làm kết luận thay hắn. Hắn không phải chị, có lẽ hắn đã sớm tha thứ cho chị, vẫn luôn đi tìm chị.”
Nguyệt Thập Nhất thoải mái cười cười, thay Yểu Ương Từ rót một ly trà, thấp giọng nói: “Cám ơn em Tiểu Từ. Đã lâu lắm rồi không có ai nói chuyện như thế với tôi.”
Yểu Ương Từ nhìn nụ cười lạnh lùng của Nguyệt Thập Nhất, kinh ngạc nói: “Nguyệt Thập Nhất, có người nào nói chị giống một người không? Không biết vì sao, từ lần đầu tiên gặp chị, đã cảm thấy chúng ta giống như đã quen từ rất lâu rồi.”
“Đứa bé ngốc,” Nguyệt Thập Nhất yêu thương xoa đầu nàng, lẩm bẩm nói: “Một ngày nào đó, em sẽ biết. Tiểu Từ, phải tin em tuyệt đối không phải quái vật, chri là em đặc biệt hơn người trên thế giới này một chút, như em, mới là độc nhất vô nhị, tuyệt thế vô song.”
Yểu Ương Từ thuận thế nhích đền gần nơi ấm áp tỏa ra mùi thơm thản nhiên của nàng, nhắm mắt lại, biếng nhác nói: “Cám ơn chị Nguyệt Thập Nhất. Chị là người phụ nữ đẹp nhất em từng gặp. Không phải chỉ mặt của chị, bề ngoài của chị, mà là nội tâm và sức hấp dẫn vô hình của chị.”
Nguyệt Thập Nhất ôm nàng, ánh mắt sâu xa, không nói một lời, chỉ dùng thân thể chứa ấm áp, truyền cho nàng từng chút một.
Ấm áp thân thể của nó, ấm áp lòng của nàng.
“Vậy thì, em hãy tin chị Nguyệt Thập Nhất, bây giờ em như bị một lớp kén dày vây quanh, đến một ngày nào đó, em sẽ phá kén mà ra, đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ mê đảo vì vẻ đẹp và phong thái của em.” Nguyệt Thập Nhất khẽ cười nói.
Yểu Ương Từ gật đầu, “Vâng, em tin.”
Cái ôm của nàng, ấm áp như mẹ, khiến Yểu Ương Từ lưu luyến. Khiến Yểu Ương Từ chọn tin nàng.
Yểu Ương Từ đi ra khỏi Huyết Diễm Bảo, đón ánh trăng từ từ về phòng mình.
Ngay khi nàng đi qua nơi hai hành lang giao nhau, ở nơi bóng tối, dưới ánh trăng mờ mờ nhìn thấy một bóng người cuộn mình ở kia, vẫn không nhúc nhích.
Yểu Ương Từ lại gần, vươn chân đá đá hắn, “Này, anh chết rồi à?”
Giống như thi thể kia nghe được tiếng của nàng, nhất thời giật mình một cái, ngẩng đầu lên, cứ như vậy, hé ra gương mặt tuấn mỹ quen thuộc vừa buồn vừa vui dưới ánh mắt của Yểu Ương Từ, Yểu Ương Từ khẽ kinh ngạc, không ngờ người này lại là Bắc Cung Khinh Trần.
Vừa thấy nó đến, Bắc Cung Khinh Trần nhảy dựng lên, mừng rỡ như điên ôm lấy thân hình mềm mại của nó, vì khẩn trương và sợ hãi, Bắc Cung Khinh Trần ôm rất nhanh, như để cả người nó tiến vào thân thể mình, hợp thành một thể, Yểu Ương Từ bị đau muốn né hắn ra, lại cảm thấy đầu hắn dựa vào vai mình hơi ẩm, lại nghe thấy tiếng khàn khàn như nghẹn ngào của Bắc Cung Khinh Trần nói: “Tiểu Từ Tiểu Từ, cuối cùng em đã đi đâu thế? Tôi đã tìm em rất lâu, tôi nghĩ sẽ không tìm được em nữa, em làm tôi sợ muốn chết có biết không?” Vừa rồi sau khi tìm toàn bộ khu nhà Bắc Cung cũng không tìm thấy bóng nó đâu, loại sợ hãi mất đi nó mãi mãi này bao phủ quanh hắn.
Nó như là xương sườn trên người hắn, xương sườn đều mất, hắn nên làm gì bây giờ? Cứ mất đi xương sườn như vậy để cả đời thống khổ sao?
May mà nó xuất hiện. May mà nó không có việc gì.
Yểu Ương Từ chỉ cảm thấy lòng mình nhất thời mềm mại ra vài phần, không nhịn được vươn tay ôm lại hắn, không nói gì, chỉ cảm nhận ấm áp từ hắn trong gió lạnh thổi qua thân người lạnh băng của mình.
Bắc Cung Khinh Trần buông nó ra, ánh mắt lóe sáng nhìn nó, hai tay giữ chặt hai vai gầy yếu của nó, vội nói: “Tiểu Từ, nếu em ở đây không vui, tôi đưa em ra khỏi Nhà Bắc Cung, đi khỏi nơi này được không?”
Yểu Ương Từ bị ý tưởng điên cuồng của hắn làm kinh sợ nhíu mày, sau đó vươn tay cầm lấy cánh tay hắn giữ vai mình, nhìn hắn, chân thành nói: “Anh đã quên rồi sao? Bắt đầu từ ngày mai, anh không còn là anh Khinh Trần của tôi nữa, mà là chú ba của tôi, Bắc Cung Khinh Trần.”