Bạn đang đọc Mật Thám Thiếu Niên – Chương 70: Địa thất của huyết nô
Yểu Ương Từ một đường đi theo hai người áo xám đi đến một ngôi nhà cũ trong khu vực cấm bị bao quanh bởi một rừng cây lớn của nhà Bắc Cung.
Lúc này nơi đó bóng cây loang lổ, gió lạnh rét mướt, có chút cảm giác u ám.
Nhà cổ nhìn qua tuy rất cũ rất lụp xụp, nhưng lại không bị bỏ hoang, nhận ra thường xuyên có người xuất hiện bên trong.
Hai người không đi vào bên trong, mà đi đến trước mặt một cái giếng cổ, trong đó có một người kéo sợi dây thừng giữ thùng nước ở bên dưới lên, nửa vòng về phía trước, lại nửa vòng về phía sau, tiếp theo, mặt giếng trước mặt họ bỗng như một cánh cửa, mở ra từ giữa, dần hiện một thềm đá, thềm đá kia đi xuống lòng đất, Yểu Ương Từ nhìn từ xa, nhìn ra thềm đá rất sâu, cũng vô cùng tối.
Hai người cúi người nâng cô gái kia từ từ đi xuống, trên mặt đất hơi trơn, họ đi rất cẩn thận.
Yểu Ương Từ cũng không do dự, lập tức đi theo, đứng nơi cách bọn họ không xa không vào, không ình bị lạc, cũng không để bọn họ cảm thấy.
Ngay từ đầu đã rất tối, chỉ có thể mò mẫm đi trong bóng tối, nhưng đi cũng không đến trăm mét, cách đó không xa lại bắt đầu dần hiện ra ánh sáng, càng đi xuống càng sáng, như loáng thoáng còn nghe thấy tiếng người cười nói.
Khi Yểu Ương Từ rời bước chân cuối cùng khỏi bậc thang, có chút sửng sốt, thế giới dưới lòng đất này không hề giống Yểu Ương Từ tưởng tượng, thậm chí còn như một tòa thành, ánh sáng rực rỡ, tòa kiến trúc theo phong cách phục cổ, vô cùng đặc sắc, hoa lệ mà hiên ngang.
Bởi vì nằm dưới đất, có khi vách tường làm bằng đá khổng lồ, mà trên tảng đá, lại khắc vài bức hình rất quỷ dị mà tuyệt đẹp, có một phần là long phượng quấn nhau giao đấu.
Đập vào mắt là đại sảnh, trên tảng đá lớn ở cửa có khắc ba chữ “Huyết diễm bảo”, như đây là tên nơi này, trên đại sảnh là đèn thủy tinh hoa sen rất lớn, lại có sàn gỗ dài bên cạnh, thông qua một cánh cửa khổng lồ là có thể vào tòa thành này.
Trên quầy có hai người canh phòng cẩn mật, nhìn thấy hai người áo xám, như là cảnh quen thuộc, cho nên không hỏi nhiều liền để họ đi qua.
“Thập Nhất đại nhân đã chờ bên trong. Mau đưa người vào đi.”
Thập Nhất đại nhân? Đó là ai?
Sau khi hai người đi vào, trong mắt Yểu Ương Từ hiện lên một chút giảo hoạt, cũng không ẩn thân nữa, quang minh chính đại đi ra, trực tiếp giả vờ như đứa trẻ mộng du, mặt không chút thay đổi, hai mắt dại ra, giống như một đầu gỗ đi vào trong.
“Ai? A, đã trễ thế này, sao lại có một đứa bé ở đây?” Hai người canh cửa nghi hoặc, vòng qua quầy đến trước mặt Yểu Ương Từ, Yểu Ương Từ mang dáng vẻ vô tội, vẻ mặt cực kỳ ngây thơ.
Ngay khi hai người giữ lấy vai nàng muốn để nàng dừng lại hỏi cho rõ, trong mắt Yểu Ương Từ vừa mới dại mặt ra hiện lên nét toan tính, nâng tay vung lên trước mặt họ, một mùi hương thơm mát phất qua, nhất thời trước mắt họ là màn đen, ngã xuống đất không dậy nổi.
Chỉ chốc lát sau, liền nghe thấy tiếng ngáy vang lên, hai người đã ngã xuống đất ngủ thật ngon.
Khóe miệng Yểu Ương Từ thản nhiên gợi lên một nụ cười, rồi đi vào.
Sau khi đi vào mới phát hiện, bên trong tòa thành, bị chia ra làm nhiều phòng.
Yểu Ương Từ nghĩ rằng, nơi này chắc là chỗ đặc biệt bố trí cho huyết nô.
Phòng trang trí cực kì xa hoa thoải mái, không giống như Yểu Ương Từ tưởng tượng.
Xem ra, Bắc Cung Mộ Duệ không lạnh lùng vô tình như nhìn qua.
Ít nhất căn cứ vào những gì nàng vừa mới nhìn thấy, cho dù hắn hút máu cô gái kia, nhưng lại không làm tổn hại đến tính mạng, còn sắp xếp một nơi nghỉ tốt.
Tuy tòa thành này nhìn thì hoa lệ, nhưng cũng nhìn ra có tuổi kha khá. Nói vậy bí mật nhà Bắc Cung đã tồn tại từ rất lâu, trên từng cửa phòng đều có dấu hiệu, cửa bị đóng chặt, bên trong như có người ở, có ánh đèn lóe lên, nhưng lại không có tiếng gì.
Đi đến cuối hành lang, lại nhìn thấy họ đi vào căn phòng rất lớn.
Căn phòng kia như không có dấu hiệu, cũng không giống như những phòng khác, cửa có màn tơ tung bay, rèm che như mộng, trong hốt hoảng, Yểu Ương Từ nhìn thấy một bóng hình thướt tha lượn lờ bên trong, còn có một mái tóc bạch kim kỳ quái, cô gái mặc áo sườn xám cũ màu trăng non, nàng vẫn cúi đầu, giọng khẽ trầm thấp, có điểm mờ mịt, giống như không phải truyền ra từ người của thế gian này, nhưng lại vô cùng mê người.
Nàng hẳn là Thập Nhất đại nhân trong miệng bọn họ. Không ngờ lại là một người phụ nữ.
Yểu Ương Từ có thể cảm giác được nàng có khí chất tao nhã như sen, nhàn tĩnh như nước. Cô gái bị Bắc Cung Mộ Duệ hút máu kia bị bọn họ đặt lên giường lớn, Thập Nhất băng bó cầm máu cho cô gái kia, sau đó lấy một chén nước với mùi hương vô cùng đậm ép nàng uống hết.
Cô gái với sắc mặt tái nhợt dần khôi phục lại, bắt đầu hồng dần lên, nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ rung động, như sắp tỉnh lại.
“Tốt lắm, đây là canh nhân sâm ngàn năm, uống bảy ngày liên tục sẽ khôi phục lại tám phần máu đã mất. Bây giờ đưa cô ta về phòng đi.”
“Đã biết, Thập Nhất đại nhân.” Hai người lại nâng cô gái kia dậy lần nữa rồi đi ra.
Yểu Ương Từ lập tức ẩn người vào góc hành lang, tránh bọn họ đi, bọn họ đưa cô gái đến một phòng trước mặt, mở cửa ra, rồi để nàng vào, chỉ chốc lát sau, liền đi ra, dọc theo đường cũ trở về.
Yểu Ương Từ chắc chắn bọn họ đã đi, mới tới gần căn phòng kỳ quái kia một lần nữa.
Yểu Ương Từ lại gần, còn chưa đếncửa, bên trong liền truyền đến một giọng nữ thản nhiên: “Nếu đã đến, thì vào ngồi đi.”