Mật Thám Thiếu Niên

Chương 69: Cô gái máu


Bạn đang đọc Mật Thám Thiếu Niên – Chương 69: Cô gái máu


Rất nhanh, tiếng thê lương trong bóng đêm kia biến mất, nhưng hơi lạnh tràn ra trong lòng Yểu Ương Từ lại không hề giảm bớt.
Nàng lui thân mình vào bóng tối, trong đầu dần hiện ra một màn vừa mới nhìn thấy kia, một Bắc Cung Mộ Duệ khác thường.
Xem ra lúc trước Bush Kim Quý đi điều tra không ra tư liệu về nhà Bắc Cung là đúng, nhà Bắc Cung quả thật có rất nhiều bí mật mờ ám.
Mà đây, cùng giấc mơ của mình, còn có độc cổ bị người ta hạ sẽ không lớn lên, mỹ nhân đồ sứ làm mình cảm thấy quen thuộc kia cuối cùng có quan hệ gì với mình?
Thật ra lúc trước Lincoln Thổ Tiếp đã hoài nghi đúng, bởi vì trí nhớ trống rỗng, Yểu Ương Từ đã dần dần bắt đầu nhớ lại tất cả. Trước khi cha mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng đã sớm cảm thấy mình có liên hệ với nhà Bắc Cung, hơn nữa cũng điều tra qua về nhà Bắc Cung. Không ngờ vận mệnh lại kỳ quái như thế, ngày đó mua nàng làm người hầu, lại chính là Bắc Cung Mộ Duệ.
Là hắn tự đưa nàng đến nhà cổ Bắc Cung. Nàng căn bản ngay cả lấy cớ đi vào cũng không muốn.
Sau khi nàng nhớ lại tất cả, nàng chỉ có thể nói trời cũng giúp nàng.

Trong mắt hiện lên một chút lạnh giá, hận từ đáy lòng Yểu Ương Từ từ từ hiện lên, chờ nàng tìm được lời giải độc trên người xong, nàng sẽ dùng thân hình dáng vẻ vốn có của mình đi từng bước một đến trước mặt người kia, đề hắn quỳ dưới chân sám hối, như chó cầu xin nàng.
Nàng sẽ làm Andre Mặc Sinh sống không bằng chết!
Nàng đã nói, chỉ cần nàng không chết, nỗi đau cha mẹ đã từng chịu, nàng sẽ để hắn còn thống khổ hơn gấp trăm ngàn lần!
Nhân lúc tối Yểu Ương Từ vòng qua viện trước chỗ Bắc Cung Mộ Duệ, sau khi đi vào, có thể chuyện đêm nay chính là một bí mật to lớn, ngay cả sân sau cũng có người canh, nhưng với Yểu Ương Từ là rất dễ, nàng cho bọn họ mê hồn tán, vài người nhất thời ngáp một cái, rồi ngã xuống đất ngủ say.
Yểu Ương Từ nghênh ngang tìm một vòng phía sau viện, mới phát hiện một cửa sổ gỗ bí ẩn ở trong góc, vì cửa sổ khắc hoa, cho nên loáng thoáng có thể nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong.
Khi Yểu Ương Từ nhìn thấy tình cảnh bên trong, kìm lòng chẳng đặng trừng lớn hai mắt, chỉ thấy Bắc Cung Mộ Duệ trần truồng toàn thân, ngâm mình trong một thùng gỗ to nóng hừng hực, mà người hắn, cũng dùng khóa sặt cột lên một cái giá gỗ khổng lồ, cái bao tải nàng vừa thấy kia giờ đã được mở ra, bên trong là một cô gái mặc áo đen, nhìn thân hình khẽ rung động của cô, Yểu Ương Từ có thể cảm thấy nàng đang sợ hãi, chỉ thấy Phương Đông Huyên lấy ra một thanh dao sắc cứa trên cổ tay mảnh khảnh của cô gái, sau đó dòng máu như suối liền chảy xuống, vừa thấy máu, mặt mũi dự tợn, hai mắt Bắc Cung Mộ Duệ đỏ như máu, phát ra ánh sáng nguy hiểm làm người ta sợ hãi, Phương Đông Tuyên nhìn hắn một cái, liền đưa cổ tay cô gái đến bên miệng Bắc Cung Mộ Duệ, lúc này Bắc Cung Mộ Duệ như đã không còn thần trí, hoặc là thân thể hắn bị một lực lượng tà ác chi phối, mới dính vào máu, hắn liền điên cuồng mà cắn, như trẻ con uống sữa như mút vào, như say như mê.
Yểu Ương Từ thấy vậy thì trợn mắt há mồm.
Nàng từng tưởng tượng rất nhiều đáp án về bí mật nhà Bắc Cung, nhưng lại không thể ngờ hắn lại là một cuồng ma khát máu!
Mà cô gái kia, chính là huyết nô trong miệng bọn họ!
Một lát sau, cô gái kia như không nhận nổi thống khổ như thế, sắc mặt bắt đầu tái nhợt, không huyết sắc, toàn thân cũng bắt đầu co quắp, mà Bắc Cung Mộ Duệ vẫn vùi đầu hút như cũ, Phương Đông Huyên nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Đủ rồi. Hút nữa cô gái sẽ chết. Kéo thiếu gia ra.”
Nhất thời, hai người ở phía sau liền tiến lên, kéo Bắc Cung Mộ Duệ ra, hai mắt đỏ như máu của Bắc Cung Mộ Duệ từ từ nhạt lại, ánh mắt mờ mịt như trẻ con đón giáng sinh, thân thể cũng không nghe sai khiến.
Phương Đông Huyên nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái, dặn dò nói: “Đưa cô ta dẫn đi. Sau đó canh giữ cửa cửa phòng, đừng để bất kỳ ai tới gần.”
“Đã biết, quản lý.” Hai người áo xám mặt không đổi sắc nhét cô gái đã ngất vào bao tải, khiêng ra khỏi phòng.

Mà Bắc Cung Mộ Duệ sau khi hút máu không nổi điên nữa, im lặng bị trói ở kia, Phương Đông Huyên thở dài một tiếng, sau đó lấy ra một cái kìm, giống như ngày thường, nhổ hai chiếc răng nanh dài của hắn đi.
Sau khi hút máu, Bắc Cung Mộ Duệ như khôi phục một ít thần trí, đau đến vặn vẹo nét mặt, nhưng lại chỉ cau mày không rên một tiếng.
Sau đó, Phương Đông Huyên bỗng bẻ gãy cổ tay cổ chân hắn, Yểu Ương Từ ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng xương gãy kia, đau đến thế người thường chắc chắn đã kêu thê thảm, mà Bắc Cung Mộ Duệ miệng đầy máu, mặt lại không thay đổi quay đầu sang bên khác, như một pho tượng bât động không có tình cảm.
Yểu Ương Từ chỉ cảm thấy không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh băng, như đọng lại.
Đau như vậy, khẳng định không thể chịu đựng nổi. Nhưng mà, lại hờ hững thừa nhận như vậy. Là vì, đã quen rồi sao?
Sau lưng run lên từng đợt, Yểu Ương Từ nhìn về phía ánh mắt khác thường của Bắc Cung Mộ Duệ, mắt như càng sâu .
Vì thừa nhận nỗi đau như thế, không ai hiểu hơn nàng.
Sau đó Phương Đông Huyên ột loại thuốc hòa vào nước nóng trong thùng gỗ, Yểu Ương Từ ngửi trong không khí có mùi mỏng manh, biết đó là một loại thuốc chuyên dùng để nối xương thông gân, vô cùng trân quý.
Mà làn da trắng xanh của Bắc Cung Mộ Duệ ở dưới ánh trăng kia, cũng bắt đầu từ từ về bình thường.

Thì ra là thế. Yểu Ương Từ hiểu rõ cười yếu ớt.
Bắc Cung Mộ Duệ cũng dần tỉnh lại, hắn yếu ớt ngẩng đầu nhìn Phương Đông Huyên liếc mắt một cái, hỏi: “Khinh Trần không có việc gì chứ?”
Khi tỉnh lại chuyện đầu tiên hỏi không phải mình mà là em trai, Yểu Ương Từ có chút động lòng. Tuy nhiên, làm Yểu Ương Từ giật mình là, thì ra Bắc Cung Khinh Trần cũng sẽ như vậy, nói như vậy, người Nhà Bắc Cung đều phải trải qua cơn ác mộng này.
Phương Đông Tuyên cung kính nói: “Thiếu gia yên tâm. Tuy lần đầu năm mười lăm tam thiếu gia cũng đã biến thân, mà tam thiếu gia vừa tròn mười tám không lâu, cho nên cũng không đau đớn nhiều, giờ đã đi ngủ rồi.”
Yểu Ương Từ ngẩng đầu nhìn bầu trời, màn trời tối đen chỉ có nhiều điểm sáng của sao, cũng không có ánh trăng, thì ra hôm nay là lần đầu, ánh trăng lần đầu là trăng non, tức là trăng lưỡi liềm, trên trời không có ánh trăng.
Nghĩ đến thiếu niên ngả ngớn tà ác cạnh mình kia lại chịu đau đớn như thế năm mười lăm, trong lòng không khỏi có tình cảm thương tiếc.
Đúng lúc này, trong lúc vô ý Yểu Ương Từ nhìn thấy hai chàng trai áo xám đi ngang qua mình cách đó không xa, Yểu Ương Từ tò mò họ muốn đưa cô gái này đến đâu, liền xoay người lặng lẽ đi theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.