Đọc truyện Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công – Chương 74: Đừng kéo Tâm Đan vào chuyện này
Tâm Đan đứng lên, phủi phủi mông mình rồi đi tới, giật lấy cây kiếm trong tay Ngụy Giang Thiên. “Thật tuyệt vời nếu mỗi người đều thông minh và đều có ưu điểm riêng, nhưng trừ khi hai người cùng làm việc với nhau trong một đội và cùng chia sẻ, cống hiến ưu thế của từng người, anh sẽ không bao giờ thực hiện công việc được hoàn hảo bởi vì luôn luôn có những trường hợp anh không thể làm tốt hơn người khác. Điều quan trọng của làm việc theo nhóm là phải chọn được người trưởng nhóm trong từng trường hợp cụ thể. Phải chọn được người có ưu thế về lĩnh vực mà họ làm trưởng nhóm. Bên cạnh đó phải lưu ý rằng cả thỏ và rùa đều không hề đầu hàng hay nản chí sau thất bại. Thỏ quyết tâm làm việc hăng hơn và cố gắng nhiều hơn sau khi phải thất bại cay đắng. Rùa phải thay đổi chiến lược vì nó đã cố gắng làm việc hết sức. Trong cuộc sống, khi phải chịu đựng, đối mặt với thất bại, có thể đó cũng là thời điểm thích hợp để cố gắng hơn và nỗ lực nhiều hơn nữa, nhưng đôi khi cũng cần phải thay đổi chiến lược và thử tìm kiếm giải pháp khác. Và đôi khi phải làm cả hai. Thỏ và rùa trong câu chuyện cũng đã học thêm một bài học để đời khác đó là thay vì chúng chống đối hay cạnh tranh với nhau, chúng bắt đầu tìm cách giải quyết tình huống, và chúng đã cùng nhau làm tốt hơn rất nhiều so với sự chống đối.”
Ngụy Giang Thiên đi lướt qua cô, đến cạnh tủ nước lấy ra một chai nước suối mở nắp uống một ngụm, rồi tựa vào bức tường sau lưng. “Sự đồng thuận nên bắt nguồn từ một mục đích chung nào đó.”
Nguyễn Trọng Hy để thanh kiếm lên kệ ngay ngắn. “Có rất nhiều người nhất quyết phải rạch ròi từng chút một, đối với họ, chính vì tính cách này đã khiến họ trở thành người chống đối mọi thứ không thuộc về mình.”
“Những thứ không thuộc về mình, tại sao phải tìm cách chiếm đoạt? Đó chính là điểm khác nhau giữa tôi và cậu, chính vì tôi không tranh đoạt, con đường tiến lên cái ghế chủ tịch của cậu chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nhiều sao?”
Nguyễn Trọng Hy cười khẩy. “Con người tôi trước giờ thích hơn người khác, nhưng chưa bao giờ cần sự dễ dàng cả.”
“E hèm…” Tâm Đan che miệng, hắng giọng mộ tiếng. “Thật ngại quá, hai người đâm chọt nhau có thể công khai một chút không? Nói những lời toàn là ẩn ý, tôi nghe chẳng hiểu gì cả?”
Nguyễn Trọng Hy buồn cười liếc mắt nhìn cô. “Chẳng phải em cũng biết chúng tôi đang đâm chọt nhau sao?”
“Tôi…” Tâm Đan đáp. “Aizz, thế giới của người lớn tuổi phức tạp thật ghét nhau thì cứ lôi nhau ra chửi, lại còn nói đủ thứ trên đời nghe mà mệt não.”
Tâm Đan vừa dứt lời, liền cảm nhận được khí lạnh bủa vây.
Ngụy Giang Thiên và Nguyễn Trọng Hy đồng loạt nhìn qua. “Em nói ai lớn tuổi hả?”
“Giật mình hà…” Tâm Đan lui ra sau, lúc họ nói xéo nhau thì cũng không bày ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy, nhưng cô chỉ nói có một câu thì sắc mặt hai người ai cũng sa sầm vài phần. Sau cái giật mình cô nhanh chóng hồi phục tinh thần, tận dụng thời cơ đùa một câu. “Ể, hình như em có thể khiến hai người thỏ và rùa, nhanh và chậm cùng đồng thanh đồng điệu có phải không vậy? Vậy, em chẳng phải là mục đích chung của hai người rồi sao? Hây da, vinh dự chết đi được.”
Đó chỉ là câu nói đùa.
Nhưng hình như đối với hai người đàn ông kia không phải là vậy.
Họ cùng nhau im lặng, rõ ràng là đang nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.
Tâm Đan. “…” Đùa thôi mà, không cần quá đáng vậy chứ?
Nguyễn Trọng Hy ngồi xuống sàn đấu, có vẻ như đã thấm mệt. “Lần đa dạng hóa hoạt động này có lẽ đã có phần nhất thời nhưng chưa chắc là sẽ thất bại. Đây chẳng phải là dịp thuận lợi để cậu tranh giành với tôi sao?”
“Tôi muốn cảnh cáo cậu một chuyện thôi, làm chuyện gì cũng phải biết người biết ta. Nếu xét về mặt này, việc đa dạng hóa hoạt động kinh doanh tại Vạn Đức vẫn còn khá xa vời, hiện tại tổng nguồn vốn của 12 doanh nghiệp mới được cổ phần hóa của tập đoàn mới chỉ đạt 12.535 tỷ đồng – tức là chưa tới một tỷ USD, đây là một con số rất khiêm tốn so với các tập đoàn lớn trên thế giới. Còn tổng nguồn vốn của toàn Vạn Đức cũng chỉ bằng một phần nhỏ so với một tập đoàn đa quốc gia trên thế giới. Khi chúng ta không có được nguồn vốn cần thiết, sẽ có những ảnh hưởng không nhỏ đến năng lực phát triển của Vạn Đức ngay chính trên thị trường trong nước. Tới lức chỉ sợ tham vọng quá bị tham vọng hại lại thôi, Vạn Đức không đủ vốn hoạt động đương nhiên sẽ khó có thể huy động một lượng vốn lớn để đa dạng hóa sang lĩnh vực hoạt động mới.” Ngữ khí của Ngụy Giang Thiên không quá khoa trương, giống như anh đang hỏi đầu bếp hôm nay sẽ ăn món gì vậy. Nhưng chính vì không cố tình ra vẻ khoa trương lại khiến mọi lý luận vừa rồi của anh vô cùng đáng tin cậy, nó chính xác là kinh nghiệm của một người từng trải.
Tâm Đan ngồi bên cạnh Nguyễn Trọng Hy, xếp bằng chống cằm nghe anh nói. Cô tựa như là một học sinh nhỏ đang chăm chú trên giảng đường, không ngờ tới anh ngoài cứu người giỏi ra thì còn biết cả mấy lý luận kinh doanh kia. Cô tuy rằng nghe có chổ hiểu chỗ không nhưng chỉ cần nghe tới khúc một tỷ USD là đã bắt đầu hoa cả mắt. Tuy Tâm Đan không biết giữa Nguyễn Trọng Hy và Ngụy Giang Thiên đã xảy xa chuyện gì, nếu căn cứ theo câu chuyện về Lâm Cẩm Tú thì hai người họ lại không giống thái độ của đàn ông khi cùng tranh giành nhau một cô gái, càng không giống thâm thù đại hận. Theo kinh nghiệm của mình, Tâm Đan xác định giữa hai người này là tranh giành nhưng lại không có địch ý.
Dĩ nhiên, một người như Ngụy Giang Thiên nếu quay lại Vạn Đức thì sẽ là cản trở lớn của Nguyễn Trọng Hy trong con đường lên ghế chủ tịch ngồi. Nhưng trong thái độ của Nguyễn Trọng Hy lại không giống như là đang sợ hay là tìm cách gây cản trở mà giống với hỏi ý và thách đấu hơn.
Hai anh em nhà này càng ngày càng khiến cô tò mò hứng thú. Dĩ nhiên, đây chỉ là kiểu hứng thú của mấy bà tám nhiều chuyện thôi.
“Tâm Đan, em thấy sao về chuyện này?” Nguyễn Trọng Hy đột nhiên quay qua cô.
Tâm Đan vốn dĩ đang chìm đắm trong thế giới quan riêng của mình, tự nhiên cảm nhận được cả hai người đàn ông đều đang nhìn mình thì hoảng hồn. “Thấy, thấy cái gì? Tôi có biết gì về lĩnh vực này đâu mà nói.”
Nguyễn Trọng Hy cười. “Vậy sao? Tôi còn tưởng em cái gì cũng biết chứ.”
“Tôi không phải là thánh mà cái gì cũng biết. Người cái gì cũng biết là đó không phải tôi.” Tâm Đan chỉ tay về phía Ngụy Giang Thiên, tự dưng cái ông chú này lại hỏi cô vấn đề trên sao hỏa, người ở trái đất và không có họ hàng trong NASA như cô thực sự là bị tai bay vạ gió. Tâm Đan đứng lên. “Em muốn đi vệ sinh.”
“Đi thẳng quẹo phải, thong thả.” Nguyễn Trọng Hy chỉ đường.
Tâm Đan nhìn sang Ngụy Giang Thiên, anh gật đầu với cô một cái cô mới rời khỏi phòng đấu kiếm.
Trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại hai người đàn ông, không có Tâm Đan làm bình phong cả hai người liền không cần tiếp tục đóng kịch.
“Đúng là anh cả cái gì cũng biết, vậy có biết dụng ý thật của tôi hay không? Hay là phải giả ngu ngơ làm thiên thần?” Nguyễn Trọng Hy công kích.
“Con người của tôi giữa nội hàm và bề ngoài đều thống nhất với nhau, cho nên không thích dài dòng, cậu muốn gì thì cứ nói thẳng.”
“Nội hàm và bề ngoài thống nhất với nhau?” Nguyễn Trọng Hy cười khẩy, giọng nói tràn ngập ý mỉa mai. “Vậy cậu ở trước mặt cô gái nhỏ kia ôn nhu dịu dàng, trước mặt cha tôi điềm đạm chừng mực, nhưng thực chất thì sao? Câu vừa rồi của cậu không phải là ngầm cảnh cáo hay sao?”
Ngụy Giang Thiên không trả lời, chính là một sự im lặng đến lạnh người dần dần toát ra, chai nước suối trong tay cũng bị anh siết chặt.
Nguyễn Trọng Hy ngược lại bình tĩnh vô cùng. “Được, tôi không muốn dài dòng dài nữa, vụ lần này phía bên mỏ khai thác ở Trung Đông gặp một số gắt rối, cần tới sự giúp đỡ của anh cả đây.”
Ngụy Giang Thiên nghe thấy vậy, tựa như không nhịn được mà bật cười, chỉ có là nụ cười không có chút vui vẻ nào. “Quy mô lớn như vậy, một bác sĩ nhỏ như tôi sao có thể giúp cậu?”
Nguyễn Trọng Hy phối hợp với anh, gật đầu. “Đúng, bác sĩ thì không thể giúp được gì, nhưng…”
Nói đến đây hắn dừng lại, thách thức nhìn Ngụy Giang Thiên. “Thiếu chủ của Hồng Môn, thì có thể đó.”
Ngụy Giang Thiên tựa như màn đêm, một luồng khí lạnh lật úp xuống khiến người khác rét run. “Thái độ này của cậu là đang nhờ vả hay sao?”
“Đúng vậy, tôi đang nhờ vả người đã lái xe đâm chết bạn tốt của mình, thái độ này đã là khách sáo nhất rồi.” Nguyễn Trọng Hy nói tới đây, từ đáy mắt liền lạnh lẽo đáng sợ.
Giữa hai người đọng lại một khoảng không gian tựa như bị đóng băng, tràn đầy địch ý và thù hận. Họ tựa như hai con hổ đang vờn nhau bằng tâm lý, cuộc vờn đuổi này lại mang tính sinh diệt.
Một lúc sau, Ngụy Giang Thiên bình thản đặt chai nước xuống bàn. “Vậy thì tiếc quá, tôi không giúp gì được cho cậu, mà Hồng Môn cũng sẽ không giúp cậu.”
Anh quay người toan rời khỏi phòng đấu kiếm, Nguyễn Trọng Hy phía sau lại thong dong lên tiếng. “Cậu nghĩ rằng tôi thật sự cần sự giúp đỡ của cậu sao? Anh cả, tôi chỉ là đang muốn nhắc nhở anh thôi, đừng có cứu người mãi như vậy không khéo lại quá nhập vai ảo tưởng luôn bản thân là thiên thần. Tâm Đan cô ấy, không thâm sâu như anh, cũng không mưu mô xảo quyệt như anh nên cô ấy luôn nghĩ rằng vị thầy giáo tốt tâm tốt tính là một người đàn ông ôn nhu dịu dàng, nhưng tôi cứ nghĩ tới một ngày nào đó cô ấy chính mắt nhìn cậu tuyệt tình cán qua người mà cậu luôn xem là anh em tốt kia, thì…bùm, bùm…đúng là thú vị, thật mong tới ngày đó.”
Ngụy Giang Thiên dừng chân, không hề quay lại, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ hờ hững lạnh toát lòng người. “Đừng kéo Tâm Đan vào chuyện này.”
“Ô.” Nguyễn Trọng Hy như bắt được một khoảnh khắc xúc động, đi lên vài bước. “Cảm động chết được, quả nhiên anh cả đã nhập vai rồi, tưởng mình thật sự là thần tiên mà quên mất bản thân là ma quỷ khát máu sao? Đúng là chuyện có thể khiến thần chết cười ra nước mắt đấy, được rồi, thấy anh thời gian qua cứu nhiều người như vậy, xem như anh cũng tích được chút công đức, tôi nói cho anh cả biết. Mục đích tôi ký tên vào hoạt động đa dạng hóa, lại lựa chọn một ngành hoạt động trùng lập với rất nhiều công ty khác, chính là để tất cả hỗn loạn, thế giới của cậu…à không, là anh cả, thế giới của anh mai này sẽ lại giống như mười hai năm trước…một khi hắc bạch phân tranh, tôi nghĩ anh sẵn sàng, lái xe, tông chết cô ấy.”
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi.”
“Được, cứ cho là tôi nghĩ nhiều đi.” Nguyễn Trọng Hy cười một tiếng. “Nhưng Tâm Đan vừa rồi nói đúng, chúng ta đúng là vừa phát hiện ra mục tiêu chung, tôi cũng vừa phát hiện ra điểm yếu của cậu. Đừng mở miệng nói không muốn kéo cô ấy vào trò chơi này, thật ra cô ấy đã bị cuốn vào từ lâu rồi. Tứ đại hắc bang, tứ đại gia tộc một khi loạn lên thì liệu rằng cô ấy, có phải là một Lâm Cẩm Tú thứ hai hay không?”
Hôm đó trước khi chia tay, Ngụy Giang Thiên kéo cô lại hỏi một câu. “Tâm Đan, em tôi nên cùng với Nguyễn Trọng Hy đứng cùng chiến tuyến?”
Cô trả lời. “Về việc này em không rõ bởi vì em không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng em cũng cảm thấy hai người cũng không có địch ý. Dù là có huyết thống hay không đi nữa, gia đình chính là một tập thể, không nên phân biệt của ai và của ai. Như em vậy này, ở cô nhi viện, toàn là người lạ nhưng họ chính là gia đình của em, người một nhà không nên có hiềm khích.”
“Nếu như mẹ của em cũng bước thêm bước nữa, bản thân em ngoài chấp nhận ra có thể bằng mặt không bằng lòng không?” Anh lại hỏi.
Tâm Đan ngẫm nghĩ. “Em chưa từng trải qua cảm giác này, nên cũng không rõ lắm. Nhưng em chắc chắn rằng anh đang quá chi tiết trong việc phán xét, thật ra em nghĩ tình cảm chính là không cần chi tiết như vậy. Anh có thể suy xét từ nhiều góc độ, như là…ừm, mẹ anh và dượng của anh hiện giờ có phải là nguyên nhân khiến gia đình lúc trước của anh tan vỡ hay không? Như là, dượng của anh đối xử với bác gái và anh trước giờ như thế nào? Nếu thứ nhất là không phải và thứ hai là tốt thì em nghĩ anh có thể chấp nhận. Tình cảm, nói chung là rất phức tạp, từ góc độ nào cũng có một định nghĩa của nó.”
Anh nhìn cô, khóe môi chợt mỉm cười. “Ngủ ngon!”
“Anh cũng vậy, em vào đây.” Cô vẫy tay chào anh.