Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công

Chương 73: Thật ra, câu chuyện đó vẫn chưa dừng lại đâu


Đọc truyện Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công – Chương 73: Thật ra, câu chuyện đó vẫn chưa dừng lại đâu

Tâm Đan lò tò đi theo sau họ. “Này, hai người vừa nói đấu kiếm, thanh kiếm này thật lạ, là bộ môn gì vậy?”

Ngụy Giang Thiên trả lời cô. “Là kiếm liễu.”

“Là gì?” Lần đầu cô nghe bộ môn này thì phải.

Nguyễn Trọng Hy quay lại giải thích. “Thông thường, kiếm có ba loại đó là liễu, chém và ba cạnh. Môn kiếm liễu chỉ được đánh vào người, đó là không tính đầu và tay chân. Bên nào tấn công thì có quyền ưu tiên nếu hai người đâm trúng cùng lúc thì bên tấn công được điểm. Bên phòng thủ chỉ có thể đỡ rồi đánh lại, trường hợp đỡ được thì sẽ giành được quyền ưu tiên và khi đâm lại hễ đâm trúng là có điểm, thứ hai không đỡ mà đâm ngay nhưng phải tránh được đòn của bên tấn công. Trường hợp hai này bên tấn công có đâm trúng tay chân hoặc đầu nghĩa là không trúng vùng mục tiêu thì bên thủ cũng không được điểm. Môn kiếm chém cũng có luật ưu tiên tương tự. Chỉ có môn kiếm ba cạnh là không có ưu tiên gì hết, hai người cùng đâm trúng thì cùng có điểm trừ trường hợp hai người đang hòa nhau thì sẽ không tính cho bên nào. Bên cạnh đó…”

“Tối giản đi, đầu óc cô ấy…” Ngụy Giang Thiên đứng bên cạnh lau thanh kiếm trên tay, nhìn thấy vẻ mặt Tâm Đan ngày càng đần ra thì ngắt lời. Tuy chỉ nói nửa câu không rõ ràng nhưng vẫn thể hiện được ý tứ trong đó.

Cô trừng mắt.

Chỉ tiếc là anh nói quá đúng, Nguyễn Trọng Hy nói cái gì cô không hiểu gì hết.


Nguyễn Trọng Hy thở dài. “Vậy thì thực hành, hiệp đầu tiên nhường anh cả trước đấy.”

Ngụy Giang Thiên nâng khóe môi. “Không dám, từ nhỏ cậu luôn thua tôi, người được ưu tiên hẳn là cậu mới đúng.”

“Con người tôi không biết khách khí là gì đâu, anh chắc chắn chứ?”

“Đừng nhiều lời, đấu đi.” Ngụy Giang Thiên đáp.

Tâm Đan ngồi xếp bằng dưới đất, làm khán giả duy nhất của giải đấu này. Thấy không khí giữa hai anh em nhà kia lại bắt đầu trở nên nặng nề thì liền nhanh trí hô lên. “Dô, và bây giờ là cuộc đại chiến của hai kiếm thủ, xin mời cho một tràng pháo tay.”

Vừa nói lại vừa nhiệt tình vỗ tay bộp bộp, Nguyễn Trọng Hy vốn dĩ đang chuẩn bị tinh thần căng thẳng thì chống nạnh nhìn cô. “Nè cái cô kia, có thể đừng chọc tôi cười được không? Cái này cần sự tập trung, cô có biết không?”

Tâm Đan gật đầu. “Được rồi, vậy thì chuẩn bị!”


Phút chốc cô lại trở thành MC dẫn chương trình.

Hai người đều đứng ở tư thế phòng thủ cơ bản, Tâm Đan từng xem qua người khác đấu kiếm ba cạnh, nhưng bộ môn kiếm liễu này hình như lại không giống ở một chỗ đó là dù cô đã hô bắt đầu thì Ngụy Giang Thiên và Nguyễn Trọng Hy không lao thẳng vào nhau ngay lập tức để ra đòn mà lại tận dụng sự mềm dẻo của thanh kiếm, vờn nhau tìm sơ hở để tấn công. Giống như là đang thử thách sự can đảm và kiên nhẫn cũng như tài phòng thủ của đối phương vậy. Khi đã thật sự nắm được sơ hở, lượt đầu tiên là Nguyễn Trọng Hy đánh còn Ngụy Giang Thiên sẽ phòng thủ và đáp trả.

Khi nãy anh nói cả hai người đã đấu với nhau từ nhỏ, chính vì vậy Tâm Đan không có nhìn ra họ đều có kỹ thuật và trình độ tuyệt vời. Nhất là Ngụy Giang Thiên, ngay cả khi đối thủ áp sát không có khoảng trống để ra đòn, thì anh vẫn có những cú ra đòn lợi hại bằng những cú “ngoáy” kiếm sau lưng hoặc sau vai để đánh mũi kiếm trúng giáp đối thủ, ghi điểm thành công.

Hiệp thứ nhất kết thúc, 1-0 nghiêng về Ngụy Giang Thiên.

Nguyễn Trọng Hy nghiến răng, để chữa ngượng anh ta liền quay qua lên lớp cô. “Có hình dung ra được chưa?”

Tâm Đan mở balo lấy viên kẹo cao su ra ngậm. “Tôi đã hình dung ra được chú sẽ thua ở hiệp hai thảm bại cỡ nào rồi đấy.”

“Em…” Nguyễn Trọng Hy thở hắt ra một cái, quay lại nói với anh. “Đúng là kỹ thuật không suy giảm chút nào, nhưng tôi sẽ phòng thủ kỹ hơn ở hiệp sau. Anh có còn nhớ khi còn nhỏ, tôi rất thích bộ môn này vì đây là một môn thể thao đòi hỏi khắt khe về thể chất và tinh thần. Hầu hết mọi người không thấy điều này, vì nó xảy ra quá nhanh, không ai có thể nhìn thấy những gì đang thực sự xảy ra.”


Ngụy Giang Thiên nâng mắt. “Thật ra, nhanh quá cũng không hẳn là chuyện tốt. Biết câu chuyện thỏ và rùa chứ? Một con rùa và một con thỏ cãi nhau xem ai nhanh hơn. Chúng quyết định giải quyết việc tranh luận bằng một cuộc thi chạy đua. Chúng đồng ý lộ trình và bắt đầu cuộc đua. Thỏ xuất phát nhanh như như bắn và chạy thụt mạng một hồi, và sau khi thấy rằng đã bỏ khá xa bạn rùa, thỏ nghĩ nó nên nghỉ mệt dưới một tán cây bên đường và thư giãn trước khi tiếp tục cuộc đua. Thỏ ngồi dưới bóng cây và nhanh chóng ngủ thiếp đi. Rùa từ từ vượt qua thỏ và sớm kết thúc đường đua, dành chiến thắng. Thỏ giật mình tỉnh giấc và nhận ra rằng nó đã bị thua. Trên thực tế, chậm và ổn định đã chiến thắng cuộc đua.”

Anh nhếch môi.

Nguyễn Trọng Hy không có ý đáp trả. Cả hai bắt đầu hiệp thứ nhì, lần này quả nhiên Nguyễn Trọng Hy đã phòng thủ kỹ càng hơn. Hiệp đấu kết thúc chưa đầy hai phút với tỷ số một đều.

Tâm Đan ngồi một bên, hô lên tỷ số để hai “kiếm thủ” biết được.

Nguyễn Trọng Hy chiến thắng, hài lòng mỉm cười, “Nhưng cuộc sống không quá đơn giản như thế đâu anh cả à, chúng ta nên tiếp tục phát triển câu chuyện thêm một chút chứ? Sau đó thỏ vô cùng thất vọng vì để thua và nó cố suy nghĩ. Nó nhận ra rằng nó đã thua chỉ vì quá tự tin, bất cẩn và thiếu kỷ luật. Nếu nó không xem mọi thứ quá dễ dàng và chắc thắng, thì rùa không thể nào có cửa hạ được nó. Vì thế, nó quyết định thách thức một cuộc đua mới. Rùa đồng ý. Lần này, thỏ chạy với tất cả sức lực của nó và chạy suốt một mạch về đích. Nó bỏ xa rùa đến mấy dặm đường. Nhanh và vững chắc sẽ chiến thắng cái chậm và ổn định.”

Ngụy Giang Thiên bình tĩnh giơ kiếm ra. “Tiếp tục thôi.”

Cả hai tiếp tục hiệp thứ ba.

Kết quả dường như đã được xen kẽ đồng điều, kẻ chín người mười không ai thua kém ai qua xa. Lần này Ngụy Giang Thiên đã có kế hoạch và một loạt các động tác gần như cờ vua, cố gắng buộc Nguyễn Trọng Hy vào vị trí mà hắn không thể bảo vệ, và sau đó thực hiện ở tốc độ sét đánh, trong khi Nguyễn Trọng Hy còn chưa kịp phản ứng thì đã thua trong chớp mắt.


Dù Tâm Đan không chớp mắt theo dõi, nhưng cô cũng chỉ có thể dựa vào biểu cảm của hai người để nhận định vừa rồi người nào thắng mà thôi. Vì thực tế đường kiếm quá nhanh, quá dứt khoát của cả hai làm cô hoa mắt.

Ngụy Giang Thiên thở ra một tiếng. “Nhưng câu chuyện vẫn không đơn giản như vậy, nó không hề dừng lại ở đây. Rùa đã suy ngẫm kết quả và nhận ra rằng nó không có cách nào thắng được thỏ trên đường đua vừa rồi. Nó suy nghĩ thêm một tí nữa và rồi thách thức thỏ một cuộc đua khác, nhưng có một chút thay đổi về đường đua. Thỏ đồng ý. Và cả hai bắt đầu cuộc đua. Như đã tự hứa với lòng mình là phải luôn nhanh, thỏ bắt đầu chạy và chạy với tốc độ cao nhất cho đến bên bờ sông. Vạch đích đến lại còn đến hai Km nữa ở bên kia sông! Thỏ dành ngồi xuống và tự hỏi không biết làm sao đây. Trong lúc đó, rùa đã đến nơi, lội xuống sông và bơi qua bờ bên kia, tiếp tục chạy và kết thúc đường đua. Trước tiên, cần phải xác định ưu thế của mình, và sau đó là biết chọn sân chơi phù hợp.”

Cả hai đều không ai thua ai, họ tiếp tục đấu thêm một ván để cân bằng tỷ số 2-2. Và quả nhiên, hiệp này Nguyễn Trọng Hy thắng. Sau đó bắt đầu hiệp thứ năm để quyết định, lần này đường kiếm của họ đều vô cùng điêu luyện, người tiến kẻ lùi khéo léo né tránh. Cuối cùng kết thúc, hòa nhau. Cả hai người đều đồng thời đâm vào đối phương, cùng thời gian, không chút chênh lệch.

Tâm Đan ngồi dưới đất, xếp bằng vừa nhai kẹo vừa lắng nghe cuộc nói chuyện kia. Cô dư sức nhận ra được chủ đích của hai người họ, lúc này khi kết quả đều hòa nhau mới tranh thủ tiếp lời. “Thật ra, câu chuyện đó vẫn chưa dừng lại đâu.”

Cả hai người hạ kiếm, cùng lúc nhìn về phía cô.

Tâm Đan lên tiếng. “Đến đây, thỏ và rùa đã trở thành đôi bạn thân thiết và họ cùng nhau suy ngẫm. Cả hai nhận ra rằng cuộc đua sau cùng có lẽ sẽ có kết quả tốt hơn. Vì thế, chúng quyết định tổ chức một cuộc đua cuối cùng, nhưng chúng sẽ cùng chạy chung một đội. Cuộc đua bắt đầu, thỏ cõng rùa chạy đến bên bờ sông, rùa lội xuống sông và cõng thỏ bơi qua bên kia bờ sông. Lên đến bờ, thỏ lại cõng rùa đưa cả hai cùng về đích. Và chúng cùng nhận ra rằng đã về đích sớm hơn rất nhiều so với các lần đua trước.”

Ngụy Giang Thiên khẽ nhíu mày, im lặng chăm chú nhìn cô.

Ánh mắt Nguyễn Trọng Hy cũng lóe lên một tia sáng khó phân định.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.