Mặt Nạ Hoàng Tử

Chương 37: Tớ đồng ý


Đọc truyện Mặt Nạ Hoàng Tử – Chương 37: Tớ đồng ý

Vừa đặt chiếc cặp xuống bàn, Hạnh Nhi đã cười tươi rói quay sang phía tôi. Cô bạn nhìn tôi một lượt, sau nháy mắt.

– Hôm qua cậu và Yul đã đi đâu vậy?

Tôi vừa sắp xếp sách vở vừa trả lời.

– Thì tớ đi về.

– Chỉ thế thôi hả? – Hạnh Nhi vẫn chưa tin.

– Ừ. – Tôi một mực khẳng định – Mà sao hôm nay cậu đi sớm vậy.

Hạnh Nhi cười cười, đỏng đảnh cho tay lên tóc sửa lại hai cột tóc xoăn của mình, điệu bộ bẽn lẽn.

– Tận hưởng thành quả chiến thắng ấy mà cậu.

Tôi nhìn quanh lớp học, bây giờ chẳng có ai ngoài tôi và cô bạn thì Hạnh Nhi định ăn mừng chiến thắng kiểu gì? Nghĩ vậy phì cười.

– Cậu tận hưởng với ai khi trong lớp chỉ có tớ. Với lại, người chiến thắng là Ju và BÌnh Nguyên cơ mà.

– Ju về Nhật một tuần mà. À, hôm qua cậu không ở lại. Đấy, chuyện quan trọng vậy mà tớ lại quên không nói.

Tôi tròn mắt kinh ngạc, hỏi rối rít.

– Là sao cơ? Hạnh Nhi nói rõ xem nào.

– Ừ là thế này. Hôm qua sau khi kết thúc lễ hội ở trường, lúc tớ gọi điện cho cậu ấy. Tùng có kể là bên gia đình Ju ở Nhật có chuyện gì đó gấp nên là Ju về ngay khi ấy. HÌnh như về khoảng một tuần.

Tôi vẫn không tin vào tai mình, hỏi cẩn thận lần nữa.

– Nghỉ hẳn một tuần liền hả Hạnh Nhi?

– Ừ. Một tuần liền đấy. Và cậu ấy được nhà trường đồng ý. Tuy sắp thi hết học kì 1 nhưng mà với lực học của Ju thì…Cậu biết đấy. Cậu ấy không cần phải ôn cũng sẽ làm bài xuất sắc thôi. – Hạnh Nhi nhún vai.

Tôi vẫn loay hoay với chồng sách trên bàn. Chẳng biết tâm trạng lúc này sao lại nặng nề đến vậy. Cảm giác giống như tôi vừa mất đi một điều gì thân thuộc. Vậy là chiếc ghế bên cạnh sẽ trống 1 tuần. Thật hụt hẫng. Chút cảm xúc như bực tức len lỏi trong người. Sao Ju đi Nhật mà không nói cho tôi biết vậy? Cậu ấy có số điện thoại của tôi cơ mà.

Những tiết học tiếp theo vẫn đều đều trôi qua trong tâm trạng tẻ nhạt như vậy…

***

Nhưng mà cảm giác ấy cũng qua nhanh…

Trống tan trường cả Hạnh Nhi và Tùng đều cố nài nỉ bằng được tôi tới quán kem gần trường để ăn mừng chiến thắng của đôi bạn. Tất nhiên là tôi chẳng có lí do nào để từ chối cả.

Nhưng mà việc không có lí do để từ chối với việc PHẢI TỪ CHỐI lại có vẻ liên quan tới nhau. Khi cả ba đứa vừa hớn hở bước chân ra cổng trường thì lập tức đã bị nụ cười nhẹ tênh của Yul làm cho Rơi tự do của cảm xúc. Cái lạ rằng dù cậu ta không ném về phía bọn tôi ánh mắt lạnh thì tôi cũng tự cảm thấy “cần phải phòng vệ“. Thật không may nữa là nhìn thấy Yul tôi lại sực nhớ ra câu hỏi ngày hôm qua của cậu ta “ Mình hẹn hò đi“. Nhớ tới đây, lại nhớ tiếp đến câu trả lời của mình

“ Để mai tớ trả lời.” Vậy không lẽ bây giờ là lúc để trả lời sao?…

Ý nghĩ vẫn còn vấn vương trong đầu thì bên cạnh tôi một giọng nói nhí nhảnh đã vang lên.


– A. Yul kìa.

Tôi hấp tấp quay sang phía Hạnh Nhi định bụng thể hiện bản mặt “ CHúng mình mau đi thôi” để cô bạn biết ý, nhưng ngay sau câu chào của Hạnh Nhi, phía bên kia, Yul đang chậm rãi đi tới.

Cả tôi và Tùng béo quay sang nhìn nhau, sau lại đồng loạt nhìn về phía Hạnh Nhi, tiếp đến lại cùng chí nhìn về phía Yul. Rồi lại nhìn nhau. Tôi thều thào hỏi cậu bạn.

– Họ có hẹn trước với nhau à?

Tùng béo cũng ngớ người khó hiểu, bặm môi đáp.

– Hình như thế.

Hai đứa còn đang lớ ngớ thì Hạnh Nhi đã cười toe giải thích.

– Càng đông càng vui đúng không hai cậu?

Cằm tôi trễ tới tận bụng ngay sau đó khi Yul hạ giọng hỏi.

– Mọi người đi đâu vậy?

– Bọn tớ về nhà.

– Bọn tớ đang nghĩ.

– Bọn tớ chuẩn bị đi ăn kem.

Một câu hỏi. Ba câu trả lời liền sau đó. Câu đầu tiên là của tôi. Tiếp đến là Tùng. Sau cuối là Hạnh Nhi. Trả lời xong, cả ba ngỡ ngàng nhìn nhau. Giọng nói tiếp sau đó thì nhẹ nhàng đến kì dị.

– Vậy xem ra bọn cậu đang suy nghĩ có nên đi ăn kem không và sau khi đi ăn kem thì sẽ về nhà?

Hạnh Nhi vỗ tay cái đét, gật gù hưởng ứng.

– Đúng đó. Là đúng đó. Là như thế đó. Có phải không mọi người?

Tùng béo cười hì hì. Tôi cười méo miệng. Yul cười bí ẩn hơn.

– Vậy cùng đi.

Giờ thì tôi cười hì hì. Tùng béo cười méo miệng. Còn Hạnh Nhi thì cười đầy bí ẩn.

***

Thực sự rằng kiểu tóc màu khói vuốt keo dựng đứng một cách cầu kì của Yul khiến tôi khó chịu. Bằng chứng là dưới ánh đèn mầu lam trong quán Kem tóc khói sáng một cách lạ thường. Và hệ lụy của nó bàn Kem 4 người của tôi rực rỡ nhất quán. Cảm giác đứng cạnh một ngọn núi trong khi mình chỉ là một viên đá tôi đã trải qua đến mức chai mặt rồi. Và lần nào cũng thấy khó chịu không yên.

Phía đối diện cả Hạnh Nhi và Tùng đều đang sôi nổi nói về thành phần trong đĩa kem của cả hai. Phía này, tôi ngồi lặng lẽ nhâm nhi từng chút kem một. Kế bên, một người lạnh hơn băng cũng đang ngồi lặng lẽ như băng. Yul không hề động vào đĩa kem, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn vật phẩm bày phía trước.

Tôi cười ái ngại gợi chuyện chung.

– Mọi người ăn nhanh còn về nhé!


Lời vừa dứt, cả Tùng béo và Hạnh Nhi ngẩng đầu lên phía tôi, sau rồi đồng loạt gật đầu, rồi lại chú tâm vào chủ đề khi nãy hai người bàn dở.

Tôi xây xẩm mặt mũi. Vậy té ra, giả sử hôm nay không găp Yul ở cổng trường, chắc khi tới quán Kem này, tôi chắc lại mồ côi tình cảm một mình khi hai người kia nói chuyện mất.

Đảo mắt sang người bên cạnh, tôi dặn dò tiếp.

– Mọi người ăn nhanh còn về nhé.

Người kế bên thoáng sửng sốt, sau mới liếc lên nhìn tôi, hỏi.

– Ruồi muỗi có ăn được không?

Tôi suýt chút nữa phụt nguyên một miếng kem ra ngoài. Phía bên kia, Hạnh Nhi và Tùng béo tròn mắt nhìn Yul, sau cả hai cười ha hả. Tôi cố gắng nuốt trôi miếng Kem, khiêm tốn hỏi lại.

– Cậu có đang lạc chủ đề không vậy?

Hạnh Nhi ôm bụng, vừa cười vừa nói.

– Yul. Tớ thực sự bất ngờ về cậu đấy. Trong mắt tớ cậu… Haha.

Yul vẫn giữ nét mặt thản nhiên như lúc đầu, kiên nhẫn hỏi lại.

– Có hay không vậy?

Tôi vuốt mặt. VUốt mặt. lại vuốt mặt. Đây có phải là cái người hôm qua nói là trước tôi cậu ta có cảm giác là vĩ nhân không vậy? Không lẽ, đây là vĩ nhân mà cậu ta nói tới.

Tùng béo đã ngừng cười, thận trọng đáp.

– Không ăn được. Ruồi muỗi bẩn lắm.

Yul lạnh nhạt hỏi lại.

– Vậy sao mọi người lại ăn?

Bộp bộp bộp. Cả ba đứa còn lại trố mắt nhìn nhau, cằm nhất loạt rơi lộp bộp. Thanh âm lạnh lùng đều đều vang lên.

– Có mấy con ruồi trong cốc kem của tôi.

Bụng tôi ngay sau đó quặn lên từng đợt. Có ruồi trong kem? Và nãy giờ thì tôi hồn nhiên nhấp nháp từng chút một? Hai người bạn đối diện tròn xoe mắt nhìn nhau, nhất loạt lấy tay che miệng.

Tôi yếu ớt hỏi Yul.

– Vậy nãy giờ cậu không ăn kem là do biết kem có ruồi hả?

Yul quay sang liếc nhìn tôi một cái, sau lại chăm chú vào cốc kem của mình, nghiêm túc gật đầu.

– Đúng là vì kem có ruồi nên tôi không ăn thật


Tôi cáu nhặng.

– Vậy sao cậu không nói sớm là kem có ruồi hở?

– Vì tôi không biết mấy cái đen đen này là gì. Mãi sau, tôi mới biết nó là ruồi.

Tôi hồ nghi ghé sát đầu vào cốc kem của Yul, khi ánh mắt chạm tới mấy thứ đen đen mà Yul nói, chính thức là tôi chỉ muốn cho cậu ta một cái cốc vào đầu.

Và tôi đã cốc vào đầu Yul thật.

Hoạch họe nói.

– Trời đất. Cái con người này. Cậu có bị làm sao không vậy? Đây là socola loại nhỏ xíu và mềm. Gặp Kem lạnh thì nó hơi đông lại và tạo thành những hạt nhỏ hình tròn. Biết chưa hả?

Tôi trút ra một tràng sau còn vỗ ngực thở phảo. Sau khi vỗ ngực thì chính thức ngồi im bặt. Phía trước cả Tùng và Hạnh Nhi miệng nhất loạt hình chữ “O” nhìn tôi. Kế bên tôi, người mà tôi trót cao hứng để giảng đạo lí socola thì ngồi yên như tượng. Tôi liếc lên nhìn vài sợi tóc khói vừa bung ra vì lực gõ vào đầu cuả tôi khi ấy cũng mạnh. Cười đau khổ.

– Vậy ra không phải có ruồi trong kem hả? – Hạnh Nhi thều thào.

– Là kem socola đó. – Tôi mếu máo.

– Vậy là an toàn rồi. – Tùng béo thì thầm.

– ừ. – Tôi sắp khóc.

– Vậy ăn thôi.

Tóc khói kế bên vừa buông lời, cả nhóm nhất loạt đồng tình. Tôi cười cười bổ sung.

– Vậy ăn thôi. Quên hết mọi chuyện đi nhé. Haha.

***

Ăn kem xong Hạnh Nhi và Tùng béo về cùng nhau. Chỉ còn lại và Yul đi bộ. Thực tình thì cảm thấy kì lạ, Yul đi bộ?

Vốn dĩ ngày hôm nay tới trường tôi đã thấy lạ khi trước cổng không có hai hàng xe oto đen toàn chữ M đỗ hai bên, cũng không thấy chiếc xe moto như xe đua của Yul, cũng chẳng thấy bất kì một người áo đen nào cạnh Yul cả.

Nghĩ cũng cứ khó hiểu nên chưa biết nói gì vào lúc này.

Độ vài bước chân, người bên cạnh chủ động hỏi trước.

– Có chuyện gì để nói không?

Tôi cười ấp úng mạnh miệng nói.

– Chuyện cười nhé.

Người bên cạnh khẽ nhướn mày, sau cũng gật đầu.

Tôi cười hí hí đầy phấn khích. Thú thực là lâu rồi không có cơ hội kể chuyện cười cho ai. Tôi đá vu vơ một hòn sỏi dưới chân bắt và đầu khua tay.

– Câu chuyện bắt đầu khi Chuông điện thoại của đồn cảnh sát reo. Cậu đoán xem là có chuyện gì?

– À. Ừm. Không đoán được.

– Một giọng nói trong điện thoại vang lên. – “Đến mau, cứu tôi với“. Cảnh sát hỏi: “Có chuyện gì vậy”? Giọng nói kia gào thống thiết. -” Có một con mèo trong phòng của tôi.” Cảnh sát bực mình nói “ – Xin lỗi, nhưng tôi không can thiệt vào những yêu cầu loại vớ vẩn như vậy!” Tức thì giọng nói kia trả lời….Yul, cậu đoán xem giọng nói kia sẽ trả lời thế nào?

– Vẫn không đoán ra.


– Giọng nói bên kia gào thống thiết hơn. – “Chó chết! Nhưng mà tôi là vẹt”.Haha. Cậu biết không. Là con vẹt gọi điện tới đồn cảnh sát đấy. Haha

– Ồ. Thật thú vị.

Tôi cười ngặt ngẽo sau câu chuyện cười. Cười được một lúc mới nhận ra là mình đang cười một mình. Cảm giác kể chuyện cười, nhưng người bên cạnh không cười trong khi đó mình lại cười như nắc nẻ giống như việc bản thân vừa chạy lên sân khấu biểu diễn xong lại phi xuống dưới hàng ghế khán giả tự vỗ tay tán thưởng cho tiết mục của mình vậy. Nghĩ cũng cứ tưng tức.

Chẳng biết việc chạm đến nỗi bực tức kia có làm cho trí nhớ minh mẫn hơn ra không mà trong giây lát những hình ảnh quen thuộc phút chốc sáng bừng lên trong đầu tôi. Còn nhớ ngày trước, khi cùng Ju đi trên con đường này, tôi cũng hay kể truyện cười cho cậu ấy nghe. Ju rất dễ cười. Dù tôi có kể đi kể lại một câu chuyện cười cũ rích đến cả chục lần đi chăng nữa, lần nào cậu ấu cũng hào hứng nghe như thể đây là lần đầu. Và lần nào cậu ấy cũng cười. Khi tôi kêu cậu ấy đoán chi tiết tiếp theo của truyện, cậu ấy còn chăm chú nghĩ ra hàng vạn câu trả lời. Và lần nào cũng đoán sai. Khi ấy tôi sẽ cười đắc chí kể tình tiết tiếp theo, rồi cả hai lại phá lên cười. Cảm giác như thể truyện cười của tôi là một điều gì đó đầy chất gây cười vậy. Lúc ấy tôi phục mình lắm, còn có suy nghĩ là người rất có năng khiếu kể chuyện.

Nhưng lần này kể chuyện cười cho người khác, cảm giác không giống như những lần trước.

Ngập ngừng xốc lại chiếc balo trên vai.

Người bên cạnh thấy nét mặt của tôi, một lúc sau mới chậm rãi cất lời.

– Có muốn nghe chuyện của tôi?

Tôi cười hiền lành, gật đầu cái rụp.

Giọng nói bên cạnh trầm hẳn xuống.

– Tối qua là lần thứ hai tôi cho cậu xem vết răng cắn của cậu trên tay tôi.

Tôi giật mình, tròn xoe mắt ngạc nhiên. Lần thứ hai, là sao? Không lẽ trước đó tôi đã láng mán nghe ở đâu đó về chuyện tôi cắn Yul? Tôi cẩn thận hỏi lại lần nữa.

– Lần thứ hai sao? Lần trước là….

– Là lúc ở trên sân thượng của trường.

Tôi lẩm bẩm tự hỏi bản thân “ Sao lại không nhớ gì hết vậy?” Sau cũng cứ thấy là lạ. Lạ quá bèn hỏi.

– Sao cậu nhớ vậy Yul?

Người bên cạnh lạnh lùng nói.

– Vì nó liên quan đến chuyện hẹn hò.

Mặt tôi đen như *** nồi bị cháy. Biết mà, biết ngay mà. Kiểu nói chuyện cứ ngọt trước thế này thì cái kết đau buồn lúc nào cũng là tôi huýt sáo nhẩy vào lưới. Vậy ra cậu ta đang định nhắc tới chuyện hẹn hò và cái kết là tôi phải tự giác đưa ra câu trả lời ngày hôm nay.

Ầy, thực ra thì chẳng có gì phải suy nghĩ nhiều về chuyện hẹn hò cả. Tôi đồng ý.

Tôi quay sang người bên cạnh, đáp một lèo.

– Tôi đồng ý. Cứ hẹn hò đi.

Yul dừng bước. Ánh mắt mờ mờ như phủ hơi sương. Miệng mấp máy hỏi lại tôi.

– Cậu nghĩ nhanh vậy sao?

Tôi xoay người lại, đi lùi, cười cười đáp.

– Thật ra tối qua tớ có suy nghĩ gì đâu. Vừa mới nghĩ ra đó.

Giọng nói phía trước nhẹ nhàng đến mức quỷ dị.

– À. Hiểu rồi.

Tôi nhún vai. CHẳng biết là Yul đã hiểu ra chuyện gì. Nhưng mà cũng nên đơn giản hóa mọi việc thì sẽ tốt hơn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.