Đọc truyện Mặt Nạ Hoàng Tử – Chương 36: Mình hẹn hò đi
Tiếng nhạc nhẹ du dương như dẫn người xem vào một thế giới mới lạ. Bình yên. Huyền ảo. Ngọt ngào.
Trên sàn bằng gỗ những đốm tròn đầy mầu sắc bắt đầu chạy nhẩy. Một ánh điện sáng tạo thành một hình tròn nổi bật, Bình Nguyên hệt như một nàng công chúa trong chiếc váy mầu hồng xinh xắn. Cô bé bước những bước chân đầy điêu luyện, từng nhịp nhảy thật đáng yêu nhưng cũng thật chuyên nghiệp. Phía sau, Ju luôn đỡ cô bé. Cả hai say sưa với bài biểu diễn múa bale uyển chuyển của mình. Còn tôi, vẫn say sưa ngắm nhìn họ múa. Mọi bước chân thật ăn ý.
Sau tiết mục múa, cả hai lui vào sân khấu. Nhưng chừng chưa được 5 giây, một phép mầu ảo thuật khiến khán giả choáng ngợp. “bụp” một làn khói xuất hiện và trong tích tắc, cả hai đã vào vai hai nghệ sĩ ghita đường phố với phong cách và trang phục thay đổi hoàn toàn so với bài múa dịu dàng khi trước.
Ju lúc này trông thật hiền. Cậu ấy lúc nào cũng hiền như vậy. Hệt như mặt trăng. Ấm áp và bình yên. Trong veo và dễ chịu.
Tiếng đàn vừa dứt, những tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Hai nhân vật chính trên sân khấu đang cúi chào khán giả và chậm rãi lui xuống. Lúc này, tôi vội lảng tránh ánh mắt của mình sang nơi khác. Kì thực thì thế giới của tôi và Ju thực sự quá xa, kể từ khi, tôi bước qua cánh cửa căn-tin vào ngày hôm ấy, ngày mà Ju lớn tiếng với Yul vì Bình Nguyên. Ngày mà Yul nắm tay tôi đi, trước mặt Ju. Và gần tuần nay, tôi thậm chí còn không thể hình dung ra khuôn mặt của cậu ấy như thế nào nữa.
Tôi vẫn cúi gằm mặt xuống dưới mũi giầy, chỉ mong sao thời gian có thể trôi thật nhanh lúc này. Nhưng bàn tay bên cạnh, lạnh quá.
…
Phía trên sân khấu người dẫn chương trình cười tươi rói và dành hết lời khen cho tiết mục vừa rồi. Sau nghiêng người, chậm rãi nói.
– Và ngay sau đây cũng là một tiết mục được mọi người chờ đợi nhất trong ngày hội hôm nay. Xin mời lên đây Yul và Linh Đan của khối 11.
Mắt tôi tí nữa lòi luôn xuống dưới mũi giầy. Vội vàng ngẩng đầu lên, gặp ngay nụ cười nửa miệng lạnh giá quen thuộc. Quả không sai, nãy giờ tôi thấy Yul im lặng một cách bí ẩn, trong bụng cũng đoán ngầm là cậu ta định bày trò gì tiếp theo nữa hay sao? Nhưng mà than ôi, dù tôi có cạp tóc cầu kì, cạp váy sang trọng, cạp giầy cao gót bây giờ thì cũng không tưởng tượng ra cảnh mình phải lên sân khấu. Mà có lên sân khấu thì cũng chết đứng vì ngại. Thi cái gì khi cả tôi và Yul còn chưa tập luyện 1 động tác nào. À không, ngay cả bàn bạc với nhau 1 câu về động tác cũng chưa hề hé răng nửa lời, thì lên sân khấu làm gì? Làm xiếc khỉ hở?
Tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Tóc gáy dựng đứng và răng va vào nhau lập cập. Dù bên ngoài thời tiết có lạnh thật, nhưng mà tôi lạnh sống lưng hơn là lạnh vì thiếu áo. Mọi âm thanh như dừng lại, một bàn tay nắm nhẹ lấy bàn tay tôi. Nhưng kì thực thì chân tôi không thể nhúc nhích lúc này được. Tê cứng. Đừng tưởng rằng tôi cố tình đau chân như tuần trước để trốn tránh, mà là đau chân thật. Tê chân thật. Mà cũng có thể do quá sợ.
Định hạ nước cúi mình xin xỏ người bên cạnh, thì….
Cảm giác cả cơ thể nhẹ bẫng. Toàn thân lơ lửng trên không trung. Bên tai, tiếng con tim ai đó đập bình yên từng nhịp. Hương bạc hà, hương chocolate, và có cả hương Kem. Hòa quyện. Lạnh.
Chính xác là Yul vừa nhấc bổng tôi lên bằng đôi tay lạnh của cậu ấy.
Tôi ngừng mếu. Khán giả ngừng xì xào. Ánh sáng ngừng chạy. Mọi thứ dường như ngừng lại.
Tiếng bước chân ai đó vẫn bước đều đều trên sàn gỗ. Tôi lọt thỏm trong vòng tay rộng của Yul. Phía trước tôi chỉ còn hai ngôi sao đi lạc. Hai ngôi sao sáng lấp lánh giữa màn đêm nhung tuyền. Ánh mắt Yul nhìn tôi hôm nay, rõ ràng khác hoàn toàn cách cậu ấy nhìn tôi hàng ngày. Tôi biết là như vậy.
Tiếng nhạc du dương. Yul khẽ đặt tôi đứng xuống sân khấu. Cậu ấy nói.
– Nhắm mắt và nhảy. Chỉ vậy thôi.
Và tôi bước những bước chân nhẹ nhàng đầu tiên trên sàn gỗ. Theo lời Yul.
***
Chiếc xe lướt êm ru trên con đường nhựa. Mọi âm thanh ồn ào bên ngoài chỉ còn dừng lại ở phía sau cửa kính. Len lỏi trong khoang xe sang trọng là hương bạc hà thanh mát còn sót duy nhất trong sự im lặng bủa vây.
Trong phút chốc, tôi chẳng quan tâm chiếc xe đang đi đâu. Chỉ biết rằng, chiếc xe đã rời khỏi trường. Như vậy là ổn.
Cũng khá lâu sau khi chiếc xe lăn bánh, tôi vẫn ngồi bó gối một góc ghế, mắt chăm chú nhìn ra ngoài ô cửa sổ dù cửa sổ trong chiếc xe này phía chỗ tôi là loại kính cửa đặc biệt, đen ngòm và không thể nhìn ra phía bên ngoài. Đến khi lưng cũng khá mỏi vì tư thế ngồi lâu, tôi khẽ cựa mình quay sang phía bên cạnh.
Cạnh bên, phía đầu ghế cuối kia, Yul nửa ngồi nửa nằm. Chân duỗi thẳng lên chiếc ghế phía trước, một tay chống lên thành ghế và đầu khẽ ngả. Tay còn lại siết chặt một mẩu giấy nhỏ. Mắt nhắm nghiền nhưng những nếp nhăn nhỏ xíu xô trên trán như nói rằng dường như cậu ấy đang suy nghĩ điều gì đó một cách chú tâm và đầy căng thẳng.
Tôi xoay người, định bụng nhón chân lên để nhìn ra ngoài cửa sổ phía bên kia xem mình đang đi đâu. Nhưng khi một chân vừa mới đặt xuống phía dưới, một giọng nói trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng truyền tới tai.
– Sao không ở lại ăn Kem?
Tôi há hốc mồm. Đó có phải là câu hỏi trừng phạt nhưng trá hình dưới dạng quan tâm dành cho tôi?
Lúc ấy, khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc. Điều duy nhất tôi nói chỉ là “ Đi thôi.”
Và ngay sau đó, Yul nắm tay tôi, dẫn tôi lên xe. Bỏ lại những tiếng vỗ tay, tiếng xì xào, tiếng nhạc và những ánh mắt kì lạ. Bỏ lại cuộc thi còn đang tiếp tục với những tiết mục tụ chọn tiếp theo, bỏ lại cả lễ hội kem, bỏ cả sở thích ăn kem của tôi ở lại.
Đến lúc này, khi đã cách khá xa trường học, khi mọi thứ trở nên yên tĩnh như tôi muốn, tôi lại không biết vì sao khi ấy mình lại muốn rời khỏi cuộc thi.
Nghĩ cũng chẳng ra nên là cứ ngồi co ro vào một góc xe, chẳng biết trả lời như thế nào.
Người bên cạnh xoay đầu sang phía tôi, khóe miệng kéo lên thành một đường cong hoàn mĩ, đôi mắt đen lấp lánh nghe giọng như có ý cười.
– Mình hẹn hò đi.
“Cốp” Một cái cốc vào đầu. Hơi đau.
“Huỵch” Một cái đạp chân vào thành ghế phía trước. Khá đau.
“Phập” Một cái cắn vào tay. Đau thấy bà!
Nghĩa là sao? Là sao? Là đây không phải là một giấc mơ. Là người bên cạnh tôi là Yul. Là cậu ấy vừa nói với tôi “ Mình hẹn hò đi“.
Sau một hồi tự tra tấn bản thân mình để kiểm chứng độ chân thực của lời nói, thì bây giờ, đầu óc tôi bắt đầu trở nên u mê. Có lẽ vì quá u mê, nên là tôi cứ giương đôi mắt tròn xoe nhìn người bên cạnh, hỏi một cách ngây ngô.
– Sao lại hẹn hò với tớ?
Người bên cạnh vẻ mặt mù mịt như phủ hơi sương. Nhếch môi cười. Lạnh nhạt nói.
– Vì cậu đần.
Sặc. Sặc nước bọt. Cậu ta vừa cho tôi một bông hoa hồng và một sợi dây thừng đấy ư? Sao vừa nói một câu lãng mạn như thể tặng một bông hoa hồng thì ngay sau đó lại chìa dây thừng ra và siết cổ người khác. Đồ độc ác. Đồ dã man. Đồ dê xồm!
Một luồng khí nóng dâng lên trong người. Tôi hùng hồn đáp.
– Đần nhưng quyến rũ toàn phần. Mà nếu cậu cảm thấy thông minh hơn tớ thì sao không vẫy ong dụ châu chấu ai đó xinh xắn thông minh đó. Rõ là đồ dê xồm.
Lời vừa nói xong. Tôi vội vàng lấy tay che kín miệng. Bên cạnh, những tiếng sột soạt kì dị vang lên. Tôi đoán là cậu ta chuẩn bị cho tôi vài cái đấm vì dám nói cậu ta là dê xồm, vậy nên, tôi ôm kín mặt, yếu ớt đề nghị.
– Không được đánh vào đầu.
– Haha hahahaa.
Tiếng cười có chút mãn nguyện của người bên cạnh trong giây lát khiến tôi ngạc nhiên. Nếu tôi nhớ không nhầm, thì đây có phải là lần đầu tiên Yul cười to như này không vậy?
Rụt rè bỏ tay xuống, hé mắt nhìn sang. Yul cũng đã ngừnng cười, trong ánh mắt lóe lên những ánh nhìn kì dị. Môi mím chặt. Một lát sau thanh âm lạnh lùng mới vang lên.
– Vì cậu cái gì cũng không biết. Nên tôi nghiễm nhiên trở thành vĩ nhân. Vì cậu vốn đã ngốc, nhưng lại cứ cố chứng minh là mình khôn lỏi. Nên nghiễm nhiên, tôi vừa muốn cười, lại muốn mếu. Là vậy đấy!
Là vậy đấy? Là vậy? Vậy sau tất cả, cậu ta đang muốn trở thành vĩ nhân?!!!
Tôi cười mếu máo. Nhìn xuống đôi bàn tay đang run run của mình, thều thào với bản thân.
– Rõ là từ hai bàn tay trắng tôi có thể gây nên vô số tội và nợ.
Có vẻ thấy tôi ngắm nghía tay mình một cách kì lạ, Yul bỗng nhiên xoay người, chìa một cánh tay ra phía trước mặt tôi, lạnh nhạt nói.
– Vẫn còn lưu dấu vết.
Tôi nhướn mày khó hiểu, đối hướng nhìn về bàn tay phía trước, nghi ngờ hỏi lại.
– Dấu vết gì?
Giọng nói bên cạnh nhẹ nhàng đến mức quỷ dị.
– Cắn.
Tôi vẫn chẳng hiểu ra nhưng vẫn cố gắng để ý bàn tay phía trước. Nhìn lần đầu tiên thì phát hiện da cậu ta rất trắng. Nhìn lại lần nữa thì nghiệm ra chiếc đồng hồ người bên cạnh đeo có màu xanh đen trông rất cá tính, đó cũng là mầu tôi thích. Trộm nghĩ, hay là cậu ta cho tôi ngắm đồng hồ để bình cảm và khen cậu ta là một vĩ nhân có chiếc đồng hồ đẹp? Nghĩ đến đây, miệng cứ giần giật vì buồn cười. Nhưng lời khen còn chưa thoát ra khỏi cổ họng để thành tiếng, thì cơ miệng ngay lập tức đã tê cứng lại, miệng méo xệch. Phía dưới cổ tay có một vết hằn in sâu nhạt mầu, tuy vậy bằng mắt thường vẫn có thể xác định rõ đây là vết cắn.
Vết người cắn!!!
Tôi cười khổ sở. Nhớ lại lần mà bố mẹ tôi và bố Yul gặp nhau. Trong đầu giọng nói đều đều vang lên.
…” Để tạo nên vẻ đẹp sang trọng cho Vô Lệ người ta đã phải dùng tới 1590m2 vàng lá 24 carat và 24000m2 đá hoa cương các loại. Vô Lệ gồm 28 tầng với 202 phòng. Diện tích căn phòng nhỏ nhất là169m2, còn phòng rộng nhất là phòng là…..”
Trời ạ.
Còn nhớ nơi sang trọng Vô Lệ đó. Đúng là “Vô” xong rồi rơi “Lệ” mà. Khi trên sân thượng, cái bữa tối đó, tôi đã trót cắn tay cậu ta. Nhưng mà lỗi cũng đâu phải tại tôi? Tại cậu ta giật điện thoại của tôi trước, và tôi thì chỉ phòng vệ. Nhưng mà cái chuyện “phòng vệ” đó cũng qua cả thế kỉ rồi, sao lại nhắc lại chuyện xưa? À không, sao dấu vết vẫn còn? Không lẽ, hôm đó tôi cắn mạnh như vậy?!
Nghĩ lại còn thấy rùng mình.
Tôi xuống nước, hạ giọng xuống mức nhỏ nhất để thể hiện sự ăn năn.
– Ầy. Thực ra thì vết bớt đó cũng có thẩm mĩ phết đấy chứ.
Người bên cạnh nhếch môi cười, ném cho tôi ánh nhìn đầy khinh bỉ.
– Vậy xem ra gu thẩm mĩ của cậu là số 0 tròn trĩnh nhỉ?
Tôi cười ngu, khiêm tốn đánh trống lảng.
– Chẳng hay cậu cho tôi xem vết cắn này là….
Yul không đáp, cậu ta rụt tay về rồi đưa lên không trung ngắm nghía. Sau mới hờ hững trả lời.
– Đòi nợ.
Tôi ngừng thở.
Nghĩ lại thì cũng chẳng chạy thoát được. Xe thì vẫn đang chạy mà lòng người thì vẫn cứ tàn nhẫn. Nên là tôi cũng cứ mạnh mồm cứu vãn tình thế.
– Tại cậu không chớp lấy cơ hội đấy chứ. Với lại cái hôm gì gì đó, tôi đã chìa tay ra trước mặt cậu để cho cậu cắn lại rồi còn gì.
Nét mặt người kế bên có chút thay đổi. Có vẻ như cậu ta hơi ngạc nhiên sau lời nói hùng hồn của tôi. Yul hờ hững liếc nhìn tôi, giọng đều đều.
– Vậy cậu nghĩ cậu chỉ nợ tôi có 1 cái vết sẹo này?
Tôi trừng mắt kinh ngạc.
– Còn gì nữa sao?
Cậu ta nhếch môi.
– Trốn tôi. Giả đau chân. Làm tôi bẽ mặt trong những giờ luyện tập.
Tôi vẫn rất tỉnh.
– Nhưng chẳng phải khi nãy tớ đã đến lễ hội cùng cậu rồi đó sao?
Cậu ta vỏ quý dầy.
– Là do tôi đến và chuẩn bị cho cậu mọi thứ.
Tôi móng tay nhọn.
– Và giờ thì cậu đang muốn đòi lại?
Cậu ta đáp tỉnh queo.
– Đúng. Đòi nợ.
Mắt tôi nóng lên, viền mắt chuyển sang mầu đỏ quạnh. Đúng rồi, càng giầu thì càng kẹt xỉ. Được, được lắm. Tôi sẽ trả cho cậu tất cả mọi thứ. Tôi gằn giọng nhắc lại cái suy nghĩ trong đầu.
– Được lắm. Tôi sẽ trả lại cho cậu tất cả mọi thứ.
Nghĩ tới đây, nhìn xuống bộ váy đang mặc, đôi giầy cao gót đang đi. Tay vừa chạm tới khóa váy sau lưng, cơ mặt bỗng nhiên tê cứng lại. Trả váy thì tôi mặc gì vậy trời?
Thanh âm lạnh lùng nhưng vẫn không thể giấu được tiếng cười vang lên.
– Sao. Không định trả à?
Tôi lắc đầu nguây nguẩy, sau lại gật như gà mổ thóc. Mếu máo cầu xin.
– Để mai tớ trả được không?
Người bên cạnh giơ một ngón trỏ lên không trung kéo thành 1 đường ý nói là không thể. Tôi bực mình, cáu nhặng lên.
– Thế cậu muốn gì?
– Hẹn hò.
Bà nó! Nói toẹt ra là sẽ làm osin để trừ nợ đi. Hẹn cái con khỉ gió gì. Tôi vẫn xuống nước cầu xin, hạ giọng nịnh nọt nhờ vả mối quan hệ.
– Thôi nào. Dù sao thì tớ và cậu cũng là chỗ quen biết. Bố mẹ chúng mình trước còn là bạn học với nhau. Sau, chúng mình lại học cùng nhau. Sao cậu nỡ lòng nào lại cho tớ …cơ hội ấy.
Định dùng từ “hành hạ”, nhưng cơ miệng lại kéo thành từ “Cơ hội” Nói xong hận một điều là mình không có hai cái lưỡi để sửa lại.
Yul nhếch môi cười, hàng lông mày thẳng khẽ nhíu lại, đảo mắt nhìn tôi một cái có chút suy ngẫm, sau mới buông lời.
– Hay là tôi nên nói ọi người biết chuyện cái chân đau giả của cậu.
Tôi đau khổ nhìn người bên cạnh, thều thào.
– Sau giờ học. Sau giờ học ngày mai.
***
Vừa quăng mình xuống tấm đệm để tự kiểm điểm bản thân thì điện thoại trên bàn học rung bần bật. Nhớ lại lúc chiều khi tôi xuống nhà bếp thì Yul đã tới và tôi bị lôi xềnh xệch lên xe. Khi ấy tôi mặc nguyên bộ quần áo ngủ, tóc tai rối bời như tổ quạ. Đi vội và bất ngờ nên chẳng kịp mang điện thoại.
Uể oải bò ra khỏi giường cầm lấy chiếc điện thoại, còn chẳng kịp nhìn xem là ai đang gọi đã bấm vào nút nghe. Khi tôi vừa áp tai vào màn hình, một giọng nói đầy phấn khích với âm lượng cực khủng khiến tôi giật mình.
– Hú hú. Linh Đan ơi. Bọn tớ được giải Á Quân rồi nè. Hahaha. Vui quá đi mất thôi. Mọi người đang ăn liên hoan nè, cậu qua mau đi. Mà cậu đang ở đâu vậy?
Tôi liếc nhìn đồng hồ, giờ đã là 10 giờ 30 tối, có lẽ lễ hội ở trường đã kết thúc và học sinh các khối đang ăn mừng. Tôi cười hì hì.
– Chúc mừng cậu nhé Hạnh Nhi. Nhưng giờ muộn rồi, chắc tớ không qua được. Hẹn mai gặp.
Giọng Hạnh Nhi ỉu xìu.
– Chán vậy. Mà Linh Đan đang ở cùng Yul hả? À, hôm nay trông cậu xinh lắm đó.
Tôi cuống quýt.
– Không. Không. Tớ về nhà rồi.
– Ừ. Mà cậu biết ai là quán quân không?
– Ai vậy Hạnh Nhi?
– Là Ju và Bình Nguyên đó. Cả hai đang bị mọi người vây quanh tới tấp nè. Chỉ còn tớ và Tùng đang ăn kem và tớ gọi ngay cho cậu đó.
Tôi cười ngượng.
– Ừ. Ju và BÌnh Nguyên nhảy đẹp mà.
Hạnh Nhi vẫn hăng say.
– Này này. Nhưng mà cặp đôi ấn tượng nhất trong đêm hôm nay và là tâm điểm vẫn là cậu và Yul đó. Ôi, tớ toàn bạn là người nổi tiếng thôi.
Tôi phì cười khi nghe giọng trẻ con của Hạnh Nhi, nghĩ cũng đã muộn nên giục cô bạn.
– Vậy cậu ăn cả phần của tớ và nhớ về sớm nhé. Trời lạnh đấy.
– Ừ. Tớ có Tùng ượn áo rồi nè. Hehe. Hẹn cậu ngày mai.
– Ừ. Bye cậu.
Tắt điện thoại. Tôi lại văng mình lên giường. Trong đầu, lời nói của Hạnh Nhi vẫn còn đâu đây. Vậy là sau một tuần tập luyện chăm chỉ, Ju và Bình Nguyên đã dành vị trí cao nhất trong bữa tiệc và giờ họ đang ăn mừng. Chắc không khí bây giờ sẽ rất huyên náo. Chắc ai cũng cười nói vui vẻ.
Trong giây lát tôi thấy quyết định rời khỏi trường ngay sau khi bài nhảy của mình kết thúc lại là một quyết định đúng.
Rồi những ý nghĩ mơ hồ lại dẫn lối đến câu chuyện về Yul. Về lời nói “ Mình hẹn hò đi“. Đó chính xác có phải là câu mà tôi mong chờ nhất khi ngày đầu tiên nhìn thấy Yul? Và hiện tại, sau khi gần hết học kì 1, tôi có đang thay đổi? Tại sao lại nói cần có thời gian suy nghĩ về chuyện hẹn hò với Yul? Chẳng phải đây là điều mà tôi mong muốn bấy lâu?!