Đọc truyện Mặt Nạ Hoàn Mỹ – Chương 131: Lập thần hậu
Cẩm Linh thần phi cúi đầu, nắm chặt quyền trượng xanh lam của mình, đến khi ngẩng đầu đã lại nở nụ cười, ân cần hỏi.
“Bệ hạ, có cần tiếp tục hay không?”
Quân Dạ Hàn tiếp tục vuốt ve quyền trượng trắng thuần trong tay, lạnh nhạt lên tiếng.
“Không cần.”
“Bệ hạ, hôm nay người còn chưa tuyển được thần phi nào.”
Quân Dạ Hàn chậm rãi đứng dậy, đôi mắt trầm tĩnh như một mặt hồ sâu nhìn về phía Cẩm Linh, không nói gì mà chỉ bước về phía trước một bước nhỏ.
Nâng tay, sau đó thả lỏng bàn tay, để cho quyền trượng màu trắng trôi nổi trong không trung. Quân Dạ Hàn nhìn chăm chú vào thanh trượng kia, ngón tay thon dài khẽ chạm nhẹ một cái, từng điểm hào quang linh lung xuất hiện, bay quanh thân trượng.
Hào quang trong suốt dần dần mở rộng phạm vị, mông lung chiếu sáng xung quanh. Bảy vị thần phi đứng gần với Quân Dạ Hàn nhất, bị hào quang bao trùm, chỉ cảm thấy như đang ngâm mình trong một hồ nước xuân, nước ấm áp mềm mại bao quanh thân thể, cực kì thoải mái.
Nhìn những thần phi dần dần thả lỏng cơ thể, đôi mắt trầm tĩnh của Quân Dạ Hàn hơi lóe lên, y nâng tay chạm vào viên ngọc đặt trên đỉnh trượng, một tia sáng từ đầu ngón tay y nhanh chóng chui vào bên trong. Hào quang quanh thân trượng vốn hơi mông lung dần dần trở nên sáng chói.
—
Quân Mặc Li nhận ra mình đang ở trong một thế giới thuần màu trắng. Ánh mắt của hắn cực kì tỉnh táo, bình thản nhìn ngắm thế giới màu trắng trốn trải xung quang, bình tĩnh để những điểm sáng dung nhập vào trong cơ thể của mình. Mặc dù trong cơ thể hắn lúc này, linh lực giống như những con ngựa hoang đang không ngừng chạy khắp nơi, mạnh mẽ như muốn phá hủy đi thân thể của hắn.
Linh lực mạnh mẽ nhập vào trong cơ thể, Quân Mặc Li cảm thấy không chỉ thể xác mà ngay cả linh hồn của hắn, chớp mắt sẽ bị xé nát.
Trong không gian im lặng, trống rỗng, tịch mịch này, linh lực mạnh mẽ càng tiến vào trong cơ thể hắn bao nhiêu, hắn càng cảm nhận được, có thứ gì đó trọng yếu đang dần dần bị lôi ra khỏi trí nhớ của mình.
Hắn nâng bàn tay thon dài đã trở nên trong suốt của mình lên, năm ngón tay mở ra, nắm lại, lại vẫn không thể nắm được bắt cứ vật gì. Nâng hai tay che mặt, Quân Mặc Li lúc này chỉ cảm thấy cực kì sợ hãi, khủng hoảng.
Linh lực trong cơ thể ngày càng tăng, linh hồn của hắn cũng càng ngày càng bị ăn mòn.
Tiếng cười nhàn nhạt vang lên, vang vọng trong không gian trống rỗng, lại mang theo cảm giác lạnh như băng, vô tình…
—
Trên Ngọc Di đài rộng lớn, những thần tiên có mặt ở nơi đây đã hoàn toàn bị hào quang bao trùm. Dần dần, mọi người phát hiện ra, thần lực trong cơ thể mình đang không ngừng bị rút đi. Lúc đầu chỉ là một chút một chút, sau đó thần lực bị hút đi càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt. Bảy vị thần phi là những người đầu tiên phát hiện ra việc này, Cẩm Linh thần phi phản ứng đầu tiên, nhanh chóng lùi mạnh về sau, muốn rời khỏi phạm vi của hào quang. Sáu thần phi khác cũng bay theo y.
Nhưng bảy người còn chưa lùi đước vài bước, quyền trượng màu trắng bay trước mặt Quân Dạ Hàn lại đột ngột bùng nổ, những tia sáng mạnh mẽ như gai nhọn, mang theo lực lượng cực kì hùng mạnh bắn ra, làm cho cả bảy thần phi đều bất ngờ không kịp phòng bị, bị đánh bay ra, rơi khỏi bậc thang lên đế tọa.
Hào quang trắng rực rỡ trước mặt Quân Dạ Hàn dần dần ngưng tụ lại, tạo thành một hình người, vạt áo mềm mại như mây, mái tóc đen dài giống như gỗ, dáng người vừa mềm mại như lan, lại vừa phóng khoáng, tràn ngập tiên khí.
Nhìn chăm chú vào người hiện ra trước mắt mình, khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Quân Dạ Hàn dần dần biến đổi, khóe miệng cong lên nở một nụ cười, đôi mắt lạnh nhạt tràn ngập ấm áp, ôn nhu.
“Ta đã có thần hậu, còn cần thần phi để làm gì?”
Vươn tay nắm lấy bàn tay ngọc ngà mềm mại của người kia, Quân Dạ Hàn lạnh nhạt lên tiếng, thanh âm bình tĩnh, lại mang theo ấm áp dịu dàng.
Những thần tiên đứng bên dưới đã hoàn toàn bị kinh ngạc, chỉ có thể mở to mắt nhìn Quân Dạ Hàn nở nụ cười, nghe y phán định thần hậu đã xuất hiện. Biến cố diễn ra quá đột ngột, Cẩm Linh thần phi ôm ngực, cố đè nén cảm giác khó thở vì bị hào quang bắn phải, chậm rãi bước đến chính giữa Ngọc Di đài, ngẩng đầu nhìn Quân Dạ Hàn ở trên đế tọa.
“Bệ hạ, việc lập thần hậu là một việc trọng đại, thỉnh bệ hạ xem xét kỹ càng.” Cẩm Linh thần phi cúi người, đầu lại ngẩng lên, kiên định nhìn thẳng vào Quân Dạ Hàn.
Sáu vị thần phi khác cũng nhanh chóng tiến đến, lên tiếng khẩn cầu. Những thần tiên khác cũng nhanh chóng tiến đến lên tiếng, có nhiều người còn có chút tức giận.
“Ta cứ nghĩ rằng ý chỉ của Thần Hoàng bệ hạ, sẽ không có người dám lên tiếng phản đối. Hóa ra sự thật không phải thế.”
Đột nhiên, một giọng nói cực kì mông lung lạnh nhạt vang lên, lại cực kì rõ ràng rơi vào tai của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Quân Mặc Li bình tĩnh rút tay ra khỏi tay của Quân Dạ Hàn, xoay người nhìn xuống bên dưới. Quân Dạ Hàn cũng nhìn những thần tiên đang quỳ bên dưới, ánh mắt lạnh lùng làm cho tất cả thần tiên đều tái mặt.
“Vạn vật đều có pháp của nó, thần cũng như vậy. Chỉ cần vượt qua được khảo nghiệm của bảy thần phi, dung nhập thần lực của trăm thần, thì sẽ trở thành thần hậu. Đây chính là luật định vạn năm không thay đổi của thần giới.”
Quân Dạ Hàn bình thản mà nói từng tiếng một, chúng thần tiên bên dưới càng nghe khuôn mặt càng tái nhợt. Bảy vị thần phi thì càng ngạc nhiên, lại chỉ có thể cúi đầu, che giấu ánh mắt phức tạp của mình.
“Thần Hoàng thánh minh.” Cảm nhận được áp bách quá lớn từ Quân Dạ Hàn, những thần tiên có mặt ở nơi đây chỉ có thể kìm nén, không dám đưa ra phản bác.
Không ít người khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía người đang đứng cạnh Quân Dạ Hàn trên đài cao. Người kia, một thân áo dài màu trắng khẽ bay, dáng người thanh mảnh, lại mang đến cảm giác tràn đầy lực lượng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, lại có chút mông lung mờ ảo, vô cảm.
Quân Mặc Li lạnh nhạt thu hết phản ứng của thần tiên bên dưới vào trong mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp nháy, thanh âm lạnh lùng vang lên.
“Ta không muốn ở lại nơi này nữa, bẩn, loạn.” Quân Mặc Li vừa lạnh nhạt lên tiếng, vừa liếc nhìn Quân Dạ Hàn.
“Nếu ngươi không muốn, vậy chúng ta cùng đi.” Quân Dạ Hàn nhẹ giọng đồng ý, thanh âm vốn cực kì bình lặng vô cảm của y, lúc này đã ẩn chứa chút nhu tình mềm mại. Quay lại lạnh lùng nhìn chúng thần bên dưới, y lên tiếng. “Về lễ đăng vị của thần hậu, các ngươi hãy nhanh chóng chuẩn bị.”
“Vâng.” Mọi người cùng lên tiếng, hơi cúi người hành lễ.
Quân Dạ Hàn quét mắt liếc nhìn mọi người, sau đó vòng tay ôm nhẹ lấy vai của quân Mặc Li, hai người cùng biến mất.
Nhìn hành động tràn đầy tình cảm của Quân Dạ Hàn, tất cả thần tiên ở bên dưới đều cực kì kinh ngạc, cũng có nhiều vị thần rơi vào trầm tư. Vị Thần Hoàng bệ hạ này rõ ràng đã vô tâm đến cả nghìn năm, sao hôm nay lại có thể cười, còn có thể rung động vì thế giới bên ngoài? Hôm nay, người hình như còn động tình. Đã không có trái tim, thì sao còn có thể động tình? Hơn nữa điều làm người ta kinh ngạc nhất là, cảm xúc của Quân Dạ Hàn và Quân Mặc Li dường như đổi ngược cho nhau.
Linh dục thần phi nắm chặt bàn tay, móng tay xinh đẹp đã cắm vào lòng bàn tay từ bao giờ mà không hay, đôi mắt mị hoặc âm u. Mọi chuyện xảy ra như vậy, ai cũng có thể nhìn ra Quân Dạ Hàn có ra tay giúp đỡ Quân Mặc Li. Bảy thần phi vì muốn diệt trừ quân Mặc Li, nên mới ra tay mạnh như vậy, cứ nghĩ hắn chỉ là một kẻ phàm, có chết cũng không có ảnh hưởng gì. Ai ngờ cuối cùng lại chuyển sang cho hắn không ít thần lực. Đúng là nực cười! Một kẻ phàm trần, không chỉ có thể chống lại được thần lực của bảy thần phi, không chết, lại còn trở thành thần…
Nếu trở thành thần dễ như vậy, còn cần có thần tồn tại để làm gì?
Hành động của Thần Hoàng đã quá rõ ràng, ý của người là nhất định phải lập Quân Mặc Li thành thần hậu của mình, cho nên mới công khai mà ăn gian như vậy.
Là do nàng đã quá chủ quan coi thường Quân Mặc Li, lại cũng không ngờ đến Thần Hoàng bệ hạ vốn không có trái tim, vô tâm vô cảm, lại vì Quân Mặc Li mà bày ra bẫy rập như vậy, hấp thu thần lực của chúng thần, giúp cho Quân Mặc Li trở thành thần.
Cười lạnh một tiếng, linh dục thần phi dùng ánh mắt trào phúng nhìn Cẩm Linh thần phi.
“Có nhìn thấy không? Khuynh Liên quân phi người ta không cần đến sự hỗ trợ của ngươi mà vẫn thành công, người ta đã có Thần Hoàng bệ hạ giúp rồi a. A không, ta nói sai rồi, phải gọi là thần hậu, người ta đã trở thành thần hậu, còn cao quý hơn chúng ta rất nhiều a, mỗi lần gặp đều sẽ phải quỳ xuống thỉnh an a.”
Linh Dục thần phi cười khẽ một tiếng, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy trào phúng. Cẩm Linh thần phi nghe nàng nói, ánh mắt càng trở nên âm trầm. Hít sâu một hơi, y cố gắng áp chế cảm xúc đang dao động.
“Linh Dục thần phi, ta thấy lúc này đâu phải là lúc để nói chuyện cười như vậy đâu. Chẳng lẽ ngươi không nhận ra rằng cảm xúc của bệ hạ thay đổi quá nhanh hay sao?”
“A a, Cẩm Linh thần phi, ngươi không ăn được đào thì nói đào chua a. Thần Hoàng bệ hạ là thực sự động tình a.” Nói đến chữ tình, giọng nói gợi cảm của Linh Dục thần phi tràn ngập ghen tuông.
“Ta không nghĩ như vậy.” Cẩm Linh thần phi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Linh Dục thần phi. “Ngươi còn nhớ bông hoa mà Thần Hoàng đã cướp của Minh Dương thần quân sao? Bông Tịnh Tuyết thụy liên kia, ta nghĩ chúng ta nên tìm hiểu kĩ càng về nó, tốt nhất là xong việc trước khi tổ chức lễ đăng vị thần hậu.” Trong giọng nói của Cẩm Linh thần phi xuất hiện sát ý, y dùng ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn những thần phi khác.
“Tố Vân thần phi, ngươi đi tìm hiểu về chuyện này cho ta.”
“Ta nhất định sẽ dùng mọi biện pháp để tìm hiểu chuyện này, nhưng mà về khả năng hấp thu thần lực của Khuynh Liên…” Tố Vân dịu dàng lên tiếng, nàng có khả năng tìm hiểu tim tức nhanh nhẹn nhất, cho nên việc này đương nhiên sẽ do nàng làm.
“A a, ngươi không nói ta còn quên mất đâu, việc Khuynh Liên kia thành thần thực sự là nghịch thiên, hấp thu thần lực của chúng ta biến thành của mình, không thể chấp nhận được.” Linh Dục nhớ lại ban nãy, thần lực của nàng bị hút ra khỏi cơ thể, ánh mắt mị hoặc ẩn chứa chút sợ hãi. Nàng nâng tay khẽ vuốt tóc, che giấu cảm xúc lo lắng kia đi.
“Không biết đó là loại ma pháp gì? Cũng không biết bông hoa sen kia rốt cuộc có tác dụng gì… nếu như tra ra được quan hệ giữa hai việc này, nhất định phải trừng trị thích đáng…”
“Tất nhiên là phải như vậy.”
Vài vị thần phi nhìn nhau cười, sau đó không lên tiếng mà cùng bỏ đi.