Đọc truyện Mặt Nạ Hoàn Mỹ – Chương 130Quyển 4 –
Quân Mặc Li cong khóe môi đón lấy ánh mắt lạnh lẽo của Cẩm Linh thần phi. Sau đó, hắn chậm rãi mà bước về phía những bậc thang cao quý kia.
Càng bước đến gần, hắn cảm nhận được áp lực truyền đến càng lớn, nhưng hắn không hề lộ ra chút bối rối lo lắng nào. Ngẩng đầu nhìn chăm chí vào khuôn mặt bình tĩnh của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li nắm chặt quyền trượng.
Vị thần phi đứng ở bậc đầu tiên là Tử Loan thần phi, nàng mỉm cười nhìn Quân Mặc Li, cây quyền trượng màu tìm trong tay nàng phát ra hào quang màu tím rực rỡ.
“Khuynh Liên quân phi, thỉnh.” Tử Loan thần phi mỉm cười lên tiếng.
Quân Mặc Li nhìn thoáng qua Tử Loan thần phi, sau đó nâng chân bước lên bậc thang đầu tiên.
Ngạc nhiên là, Tử Loan thần phi không hề có ý động thủ, chỉ mỉm cười nhìn về phía quân Mặc Li.
Quân Mặc Li bước lên bậc thứ hai, vị thần phi đứng ở bậc thứ hai cũng không hề cử động, lạnh nhạt hướng Quân Mặc Li gật đầu một cái.
Hơi nắm chặt quyền trượng, Quân Mặc Li bước lên bậc thứ ba.
Bậc thứ tư…
Từng bước một, bước dần lên trên, không có ai ngăn cản hắn, cũng không có người có ý tấn công. Đến tận bậc thang thứ sáu, Quân Mặc Li mới hơi ngừng lại, nhìn linh dục thần phi cười mị hoặc nhìn mình.
“Khuynh Liên quân phi, thỉnh…” Linh Dục thần phi có nụ cười cực kì quyền dũ, nàng đưa bàn tay thon dài mềm mại, mời Quân Mặc Li bước lên bậc thang thứ bảy.
Cười nhẹ, Quân Mặc Li lướt qua Linh Dục thần phi, Quân Mặc Li chậm rãi bước lên bậc thang thứ bảy.
Quyền trượng màu trắng trong tay hắn hơi lóe lên một chút, ánh sáng mờ nhạt làm cho người ta không hề chú ý. Lúc này, Cẩm Linh thần phi đã cách hắn không xa, bước một bước chân rất nhỏ tiến về phía hắn.
Một bước chân nhỏ, lại giúp Quân Mặc Li có thể nhìn rõ quyền trượng màu xanh lam của nàng, ánh sáng phát ra giống như màu trời, làm cho người ta có cảm giác như bầu trời cao xanh thoáng đãng.
Nhẹ nhàng nâng quyền trượng của mình lên, Cẩm Linh thần phi mỉm cười nhìn Quân Mặc Li.
“Nếu lúc ấy ngươi đồng ý hợp tác với ta, thì lúc này đã không phải bước ra chịu tai ương như thế này rồi.”
“Khuynh Liên lại không nghĩ thế. Cho dù ta có chấp nhận ý kiến hay không, thì những việc ta phải đối mặt cuối cùng cũng sẽ đến. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.” Quân Mặc Li càng cong khóe miệng, thoải mái trả lời.
“Nếu ngươi nghĩ như vậy, vậy thì Cẩm Linh ta cũng không còn gì để nói.”
Hai người đứng đối diện, cho dù là khóe môi cong lên nở nụ cười, hay là dáng người, đều có chút gì đó cực kì tương tự.
Cẩm Linh thần phi chuyển động nhẹ quyền trượng trong tay, hào quang màu xanh lam ngay lập tức tỏa sáng bốn phía.Hào quang rực rỡ ẩn chứa trong đấy tính chất bao dung vạn vật của bầu trời, cũng cực kì xinh đẹp.
Vung mạnh quyền trượng một cái, hào quang màu xanh lam lập tức bắn về phía quân Mặc Li, ánh sáng xanh tràn ngập sát khí. Ở những bậc thang khác, các thần phi cũng vung quyền trượng của mình lên, sáu màu hào quang dung nhập vào trong luồng hào quang màu xanh lam kia, dần dần bị hào quang xanh lam cắn nuốt, bao dung.
Lúc này, Quân Mặc Li cảm thấy như áp lực của toàn thiên địa đều tập trung vào người hắn. Cơ thể không thể nhúc nhích dù chỉ là một chút, áp lực vô cùng to lớn như muốn đè bẹp hắn, nghiền nát hắn. Hắn nhíu mày nhìn vào luồng sáng màu xanh lam tràn ngập sát khí kia.
Cắn nuốt, chính là hoàn toàn biến mất.
Bao dung, cũng chính là bị dung hợp.
Những thứ bị cắn nuốt, sẽ hoàn toàn biến mất, mà những thứ bị bao dung, có nghĩa là bị dung hợp, sẽ không còn là chính mình nữa.
Quả nhiên Cẩm Linh thần phi cực kì muốn hắn chết, không, có lẽ phải nói là y cực kì hận hắn, hận đến mức không muốn hắn tồn tại trên thế gian này thêm một giây phút nào nữa.
“Tái kiến…”
Cẩm Linh thần phi cười khẽ, lên tiếng, nâng cao quyền trượng trong tay mình lên.
Thứ lực lượng vô bờ kia bao trùm lên Quân Mặc Li, áp lực tràn ngập thiên địa như muốn phá hủy linh hồn của hắn, cơ thể không thể nhúc nhích, máu trong người như muốn đông cứng lại. Quân Mặc Li khép hờ mắt, sắc mặt lạnh nhạt bình tĩnh. Cái chết, có lẽ chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Giây phút này, đáng lẽ ra Quân Mặc Li phải nhớ tới Quân Dạ Hàn, nhớ tới thứ ấm áp mà hắn quyến luyến nhất. Nhưng đầu óc hắn lúc này lại trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra.
Hóa ra điều mà người ta vẫn truyền, rằng khi đối mặt với cái chết, con người sẽ nhớ đến những thứ mà mình trân quý nhất, đều chỉ là truyền miệng như vậy. Vì trong đầu hắn, chỉ có hư vô, cả một thế giới trắng xóa, cái gì cũng không có. Không có sợ hãi, không có hối hận, càng không có hoài niệm, nhớ mong. Tất cả, đều quy về bình tĩnh, cũng với hư vô trống rỗng.
Cẩm Linh thần phi cùng với mấy vị thần phi lạnh nhạt nhìn hào quang xanh lam bao trùm lên người kia. Sau đó, nhìn hắn dần dần tan biến, rõ ràng là bị hào quang chói mắt bao trùm, người khác lại vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, cơ thể hắn dần dần biến mất.
Cầm linh thần phi khẽ nắm chặt quyền trượng, đôi mắt chuyển hướng nhìn về phía Quân Dạ Hàn, thấy y không hề có chút phản ứng nào. Cẩm Linh thần phi hơi cúi đầu, che giấu đi cảm xúc may mắn trong mắn, nhưng lại cũng xen lần chút thất vọng. May mắn, tất nhiên là vì Quân Dạ Hàn không hề để ý đến cái chết của Quân Mặc Li, xem ra bệ hạ vẫn chưa co cảm giác gì với hắn. Nhưng thất vọng cũng là vì thế, quả nhiên Thần Hoàng bệ hạ là vô tình, nếu như Thần Hoàng bệ hạ mà có tình cảm, thì y vẫn còn cơ hội, có được thứ tình cảm quyến luyến tối cao kia.
Thứ cảm xúc này không chỉ mỗi Cẩm Linh thần phi có, mà những thần phi khác có lẽ cũng có chung suy nghĩ. Nhìn hào quang màu xanh lam nhạt dần, Cẩm Linh thần phi quét mắt nhìn những mỹ nhân cực kì xinh đẹp ở bên dưới, lại nâng tay, chỉ vào một mỹ nhân mặc bộ váy mềm mại màu vàng.
“Ngươi.”
Vị mỹ nhân bị Cẩm Linh thần phi chỉ trúng run lên một cái, khuôn mặt trở nên tái nhợt.
“Không… không, tôi từ bỏ…” Mỹ nhân kia sợ hãi lắc đầu, ném thanh trượng trong tay xuống đất, lùi về phía sau mấy bước.Không thể trách nàng quá yếu đuối, vì vừa rồi, khi cảm nhận được thứ lực lượng mạnh mẽ tràn ngập thiên địa kia, nàng đã thực sự cảm nhận được, nếu như nàng còn tiếp tục ở đây, thì chờ nàng chỉ có cái chết. Đây đâu phải là tuyển phi, đây chính là một trận giết chóc, mà các nàng chỉ có thế tiến lên để chờ chết, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Tử vong có lẽ không phải là điều đáng sợ nhất. Mà đáng sợ nhất chính là, mới vừa rồi, Quân Mặc Li ngay cả chút hồn phách đều bị đánh cho tan biến hoàn toàn.
Cứ tưởng tượng từ này về sau, trong thiên địa này sẽ không còn chút dấu vết tồn tại nào của bản thân, thì bất cứ ai cũng sẽ phải run lên sợ hãi. Điều này đối với một người thuộc thần giới, là một điều cực kì tàn nhẫn, đến mức khó có thể nhận.
Cẩm Linh thần phi lạnh lùng nhìn bộ dạng yếu đuối của mỹ nhân kia.
“Yếu đuối, ngươi thân là một người thuộc thần giới, lại có thứ tính cách đáng xấu hổ này của nhân loại.”
Nhìn vị mỹ nhân kia càng ngày càng hoảng sợ, Cẩm Linh thần phi vung mạnh quyền trượng, hào quang mau lam bắn mạnh về phía mỹ nhân kia, bao trùm lên nàng. Chớp mắt, mỹ nhân đã hoàn toàn tan biến. Những người xung quanh càng ngày càng thêm lo lắng, sợ hãi nhìn về phía đài cao. Bọn họ không nhìn vào Cẩm Linh thần phi, mà đang nhìn vào Quân Dạ Hàn. Ai cũng hiểu một điều, quyền lực của một cây quyền trượng là do bệ hạ ban cho, mà năng lực cắn nuốt cực kì mạnh mẽ của Cẩm Linh thần phi cũng là một phần sức mạnh được Thần Hoàng bệ hạ ban cho. Như vậy, không biết những thần phi khác có năng lực như thế nào, cũng không ai có thể tưởng tượng ra nổi, rốt cuộc thì sức mạnh của Thần Hoàng bệ hạ lớn đến mức nào>..
Quân Dạ Hàn lạnh nhạt nhìn xuống bên dưới, khuôn mặt đông cứng vô cảm. Ánh mắt của những kẻ kia, hoặc là sợ hãi, hoặc là kính sợ, hoặc là thâm trầm suy tính… tất cả những ánh mắt kia đều bị Thần Hoàng hoàn toàn bỏ qua. Lúc này, ánh mắt của y chỉ hướng về một nơi duy nhất. Đó chính là nơi mà Quân Mặc Li biến mất.
Quân Dạ Hàn nhìn chăm chú vào thành quyền trượng nằm trên mặt đất, nhìn hình khắc bông sen xinh đẹp trên thân trượng.
Cẩm Linh thần phi nhìn theo ánh mắt của Quân Dạ Hàn, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lùng. Dù sao, quyền trượng cũng là thứ mà bệ hạ ban tặng, không cần biết nó có mang theo thần lực hay không, đều là đồ ngự ban, không thể tùy tiện vứt bỏ. Hơi cúi người, Cẩm Linh thần phi chậm rãi đi đến định nhặt thanh quyền trượng lên. Cẩm Linh thần phi tùy ý nắm thanh trượng lên, cán trượng mang đến cảm xúc ấm áp, nhìn lướt qua nó, y liền đưa nó cho người khác. Nhưng ngay khi thanh trượng sắp rời khỏi tay y, Cẩm Linh thần phi lại cảm nhận được một lực hút rất mạnh phát ra từ thanh trượng kia, sau đó, thần lực trong cơ thể y lại đột ngột truyền vào trong thân trượng một cách mạnh mẽ, lực hút mạnh mẽ đến không thể kiểm soát nổi.
Khuôn mặt của Cẩm Linh thần phi nháy mắt trở nên lạnh như băng, y dùng tay còn lại nắm chặt quyền trượng màu xanh lam của bản thân, đập mạnh nó về phía quyền trượng màu trắng của Quân Mặc Li.
Nhưng khi hai thanh trượng sắp va vào nhau, lại đột nhiên xuất hiện một ngón tay thon dài chặn lại trượng màu xanh lam của Cẩm Linh thần phi.
“Đưa cho ta.” Thanh âm lạnh nhạt vô cảm vang lên. Cẩm Linh thần phi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy quyền trượng màu trắng trong tay mình biến mất. Y hơi ngẩng đầu, nhìn nam tử áo trắng đứng bên cạnh mình, đôi mắt âm trầm.
Quân Dạ Hàn bình tĩnh nắm lấy quyền trượng của Quân Mặc Li, chậm rãi quay lại đế tọa cao quý, bàn tay còn mềm mại vuốt ve thân trượng ấm áp.